Mạnh Nhất Dẫn Đường

Chương 43: Chương 43




Sáng sớm hôm sau, quả thật theo như lời Đàm Thu, không thiếu một ai. Tưởng Thiếu đốt nến cả đêm, cả phòng sáng trưng, quỷ quái căn bản bị áp chế không ra ngoài được.

Ba người Lực ca sắc mặt không tốt lắm, nghe bọn họ nói có vẻ là đã phải dùng đạo cụ trân quý nào đó, đau lòng. Còn Lam Nhiễm Hoa mang theo hai newbie cũng còn sống.... Chẳng qua cả ba người đều vác một cặp mắt gấu trúc, nhìn là biết không ngủ được.

“Đêm qua có con quỷ hát tuồng, nó bắt bọn tôi nghe cả đêm, nghe xong còn phải cho đánh giá......” Newbie Tiểu Nhan vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, “Nhưng tôi có hiểu gì đâu mà cho đánh giá, toàn bịa ra cả.”

Lực ca nói: “Hẳn là do phòng mấy người có newbie nên quỷ quái không quá nguy hiểm, bên tôi có người đi vệ sinh buổi tối, thấy trong gương có một con quỷ mặc hồng y, cực kỳ hung dữ.”

“Cả đêm tôi không thể đi vệ sinh.” Newbie tiểu Lưu nói.

Ngoài hắn còn có hai người cùng phòng cũng vậy, dù sao ba người đều bị con quỷ hát tuồng kia nhìn chằm chằm, ai cũng không đi được.

“Ai, cái phó bản này không thể hiểu được mà. Các phó bản khác còn có thể nhìn phong cách, bài trí, trang phục mà đoán niên đại. Sang cái phó bản này thì hay rồi, biệt thự thì chẳng khác nào ở tinh tế, bên trong còn có rất nhiều đồ vật mới được phát minh cơ. Cơ mà cái lũ quỷ kia thì........ Con quỷ hồng y phòng bọn tôi mặc cổ trang, còn cái tên mặc nữ trang kia lại mặc đồ thời dân quốc.”

Hai người Tưởng Thiếu và La Tiểu Phong cả đêm không gặp quỷ cho nên không nói gì.

Nhưng hai người Đàm Thu lại gặp được vợ chồng quỷ. Lúc ấy, trong phòng bài trí đám cưới chẳng biết lẫn lội mấy cái thời đại nào, còn về áo cưới...... nữ cổ trang, nam Tây trang.

Mọi người ngồi lại nói chuyện phiếm, nhưng kỳ thật trong lòng đều hoảng loạn. Ba người Lực ca không có tự tin như hôm qua, thường thường nhìn sang mấy người nhóm Đàm Thu.

Lam Nhiễm Hoa đương nhiên cũng vậy, chẳng qua ánh mắt cô lại tập trung trên người Hoắc Cảnh Hành.

Chuyện này cũng không khó lý giải, lấy bộ dáng của Hoắc Cảnh Hành, đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy đây là đại lão. Càng miễn bàn tới thân phận ngoài hiện thực của hắn, đại tổng tài, con trai của Hoắc đại tướng quân cùng Đại công chúa, mỗi một thân phận đều đủ hấp dẫn người khác điên cuồng.

Hơn nữa, hắn vẫn là cấp trên của cấp trên của cấp trên của cấp trên...... của cấp trên Lam Nhiễm Hoa...... Tóm lại là người đứng đầu công ty mà cô thực tập.

Tất nhiên còn tính cả mấy cái nguyên tắc lính gác hấp dẫn dẫn đường gì đó nữa!

Lại nhìn hai newbie, tinh thần uể oải, bị dọa sở đến mức cơm sáng cũng ăn không xong.

Đặc biệt là nhìn đến tám cô hầu gái bày đồ ăn, bọn họ đều muốn hò hét, khỏi phiền, chúng tôi tự đi lấy...... Nhưng không ai dám.

Đợi bọn họ ăn xong, quản gia lại đi tới, không hề kiêng dè đánh giá bọn họ từ đầu đến chân, tựa hồ tiếc nuối thở dài.

Cái bộ dáng kia, chỉ kém không nói thẳng, sao bọn họ lại vẫn sống.

Đến cả mấy lễ nghi hôm qua cũng không thèm giả vờ nữa...... Đàm Thu thấy tay hơi ngứa, “Nếu tôi đánh ông ta thì có bị trò chơi phạt tội ẩu đả NPC không nhỉ?”

Mọi người: “......”

Quản gia lại làm như không nghe được, tiếp tục nói: “Chúc mừng các người sống sót qua đêm đầu tiên, chẳng qua, tối hôm sau sẽ không dễ dàng vậy.”

Tưởng Thiếu nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn đánh ông ta.”

Đêm qua dễ chỗ nào hả?

Xem bọn họ đã thành cái dạng gì đây này, nửa đêm hành lang thành bách quỷ dạ hành. Hôm nay còn khó hơn nữa, mấy người đang định dùng quỷ lấp đầy biệt thự hả, sau đó dùng quỷ ép chết tụi này sao?

Cũng may ông ta đến sau khi mọi người đã ăn uống xong, nếu không chỉ sợ chỉ có mấy người Đàm Thu mới nuốt trôi cơm.

Quản gia vẫn làm như không nghe được, mìm cười tiêu chuẩn. Chỉ là cười quá ghê người, Đàm Thu dám lấy đầu mình ra cược, nếu ở ngoài hiện thực, ông ta không tìm nổi công tác.

Gia đình nào lại muốn một quản gia như vậy chứ, nếu có thì hẳn là muốn cái nhà thành lãnh cung.

Mấy người Lực ca trốn phía sau, rồi nhìn Đàm Thu.

Đàm Thu: “......”

Nhìn tôi làm giề? Người ta bị ngốc, người ta có biết làm gì đâu?

Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Hành hỏi: “Cảm ơn gia chủ đã thu lưu, không biết có thể gặp chủ nhân tòa biệt thự này được không? Chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn!”

“Không cần.” Quản gia nói: “Tiểu chủ nhân còn nhỏ, cần nghỉ ngơi một lát.”

Đàm Thu ngáp một cái, “Vậy buổi trưa cũng được.”

Quản gia vẫn lắc đầu.

Tưởng Thiếu nhịn không được, “Tiểu chủ nhân nhà ông một ngày phải ngủ bao nhiêu tiếng?”

“Khoảng 15-16 tiếng!” Quản gia nói.

Mẹ nó, người bình thường ai lại ngủ như vậy, ông nói ngược phải không? Hẳn là mỗi ngày thức 15-16 tiếng chứ? Nhưng bọn họ vẫn nhớ đây là chỗ nào, nghĩ bụng chẳng lẽ tiểu chủ nhân không phải người!

Lại thấy Đàm Thu chớp mắt hỏi: “Lúc thức giấc mỗi ngày đều là buổi tối, phải không?”

Quản gia nói: “Nếu quý khách đã rõ, sao còn hỏi.”

“Ông nói chuyện kiểu gì vậy!” Đàm Thu bất mãn: “Thân là quản gia mà không có quan gia 'đức', có ai lại nói chuyện với khách như ông không?”

Quản gia: “......”

Quản gia mìm cười nói: “Tôi cũng sắp nghỉ hưu rồi, mong quý khách chớ trách.”

“Còn có, nét mặt cũng chưa đủ tiêu chuẩn, mìm cười không thể cứng nhắc như vậy, tốt nhất là ông về luyện lại trước gương đi. Nếu không tôi sẽ khiếu nại ông.”

Quản gia: “...... Đã biết.”

Tưởng Thiếu co rút khóe miệng, trao đổi ánh mắt với La Tiểu Phong, nghĩ bụng, Đàm ca giờ này có khác gì nhân vật phản diện đâu.

Mấy người Lực ca cũng sắp điên rồi, đây là cố ý chọc giận NPC phải không? Nhưng mà, sao quản gia vẫn chưa giận?

“Nhìn tôi làm gì?” Lại quay đầu, Đàm Thu đã trở nên 'ngây thơ vô tội', “Tôi nói không đúng sao? Quản gia ở nhà chẳng phải như vậy sao!”

Cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Hành, “Hoắc đại ca, người ta ngốc quá, cái gì cũng không hiểu, nếu sai phải nói cho tôi nha, không được cười tôi đâu đấy.”'

Hoắc Cảnh Hành bất đắc dĩ nói: “Sẽ không.”

Lực ca đã sớm không muốn nói chuyện, cậu mà ngốc thì chúng tôi tính là gì, thiểu năng trí tuệ à?

Tưởng Thiếu thấy Đàm Thu nói vậy, nhanh chóng lên tiếng chứng minh, “Đúng vậy, Đàm ca bị ngốc, cậu ấy chỉ.... chỉ biết đánh nhau thôi.”

Nói còn rất chắc chắn, cho dù bị mọi người nhìn chằm chằm, trong đó còn có cả Hoắc Cảnh Hành, cậu ta vẫn trụ vững.

Đàm Thu: “......”

Thôi được rồi!

Sau khi ăn sáng xong, thời gian tiếp theo, nếu là trường hợp bình thường thì mọi người sẽ chia nhau ra tìm manh mối. Nhưng hiện giờ không ai dám động, nhóm Đàm Thu đành phải đứng dậy trước tiên.

“Trước tiên lục soát tầng dưới đi!” Hoắc Cảnh Hành nói.

Tưởng Thiếu, La Tiểu Phong gật đầu, lại nhìn về phía Đàm Thu: “Đàm ca, cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?”

Đàm Thu gật đầu.

Phó bản này không giống các phó bản lúc trước, các phó bản kia chỉ cần không tìm đường chết, lại cẩn thận một chút thì sẽ không có việc gì. Nhưng lần này thì không chắc, không coi chừng Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong dưới mí mắt thì cậu không yên tâm.

“Hoắc đại ca đi cùng không?” Cậu nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Hành hỏi.

Hoắc Cảnh Hành nói: “Chúng ta không có nhiều thời gian, chia ra hành động đi. Nhớ chú ý an toàn, tôi lục soát phòng bên cạnh, có việc thì kêu một tiếng.”

Đàm Thu gật đầu.

Nghĩ bụng, Hoắc Cảnh Hành dù sao cũng không phải dạng cùi bắp giống Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong, cho dù có gặp chuyện đi nữa thì cũng không đến mức một đấm là gục, cho nên ở gần cũng không vấn đề gì.

Vì thế hai bên chia ra tìm kiếm.

Theo lý mà nói, thân phận bọn họ tại phó bản này là lữ khách được gia chủ thu lưu, theo logic bình thường thì chẳng có vị khách nào được tùy tiện lục lọi nhà người ta như vậy. Nhưng đây là trò chơi, cả quản gia lẫn tám cô hầu gái đều thấy chuyện này bình thường.

Thấy Hoắc Cảnh Hành vào phòng, chắc chắn hắn không nghe được, lúc này La Tiểu Phong mới kéo Tưởng Thiếu qua một bên, dò hỏi: “Tôi còn tưởng rằng Đàm ca không thèm để ý chuyện người ta có biết cậu ta có ngốc hay không cơ. Dù sao trong phó bản trước hai người cũng đâu thèm gạt tôi!”

“......” Tưởng Thiếu co rút khóe miệng, nghĩ thầm, cậu mà cũng đòi so à.

Đàm ca nhà cậu hiện tại vẫn còn đang giả ngốc với Hoắc Cảnh Hành, nhân tiện hưởng thụ mấy nữa trà chiều kia kìa, người ta còn bảo đây là 'tình thương của cha' cơ. Cho nên nếu để Hoắc Cảnh Hành biết được cậu giả ngốc thì còn đâu đồ ăn nữa?

Cho nên còn phải xem đối tượng là ai, nhìn hiện tại mà xem, nếu lúc trước Đàm ca không 'đòi hỏi' trà chiều thì đâu cần phiền toái như vậy.

Đàm Thu ngáp một cái, “Nói gì vậy, tôi nghe được hết đấy.”

La Tiểu Phong cười hắc hắc, cũng không sợ, “Chỉ là tôi tò mò thôi, Đàm ca, phó bản này quá khó. Đêm qua bọn tôi đốt nến rồi mà vẫn cảm thấy có người thổi khí bên tai.”

“Không có cách nào khác, quá nhiều quỷ.” Đàm Thu nói: “Nhưng mà lũ quỷ này quá vô dụng, hỏi gì cũng không biết, cũng chẳng khai ra thông tin gì.”

Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong cũng thở dài một tiếng, phó bản trước chỉ cần bắt một bóng đen là đã có gần như toàn bộ manh mối!

“Nhìn chỗ này xem.”

La Tiểu Phong khom lưng phát hiện trên tường có chữ viết, bèn đẩy bàn ra: “Nơi này không ổn, tôi muốn rời khỏi đây, tôi không muốn ở đây.”

“Bên này cũng có.” Tưởng Thiếu cũng tìm được, “Tiểu chủ nhân vậy mà lại là.......”

“Là gì? Sao không còn tiếp.” La Tiểu Phong hơi tiếc nuối, Đàm Thu lại hiểu phó bản cấp A khẳng định không thể để lộ manh mối dễ dàng như vậy.

“Tìm chỗ khác xem còn gì không.” Cậu nói.

Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong lập tức hành động......

Lục soát căn phòng này xong, ba người ra ngoài cũng gặp được Hoắc Cảnh Hành, bọn họ liếc nhau, lại vào các phòng khác. Từ chỗ này không nhìn được nhà ăn, cũng không biết những người khác đang làm gì, chẳng qua lại nghe thấy có tiếng TV...... Hẳn là không phải người chơi bật, dưới tình huống này, cho dù là ai cũng không có tâm tình ngồi xem TV!

Trong TV đang diễn một bộ kiếm hiệp, nghe được hai cậu, Tưởng Thiếu giật giật khóe miệng, “Bộ phim này tôi biết, lúc trước có người bạn kể, bạn gái hắn thích xem, còn vừa xem vừa khóc.”

“Bộ này cũng khá nổi, tôi cũng xem thử, đại khái chính là, nam chính là cái điều hòa trung ương, nhưng hắn không ngoại tình, vẫn thích nữ chính. Nhưng hắn căn bản là bị ngu, còn cảm thấy chỉ cần trái tim mình không thay đổi là được, người khác tỏ tình hắn cũng không từ chối, còn cho rằng đấy là ôn nhu. Kết quả những vị nữ phụ khác mỗi ngày đều nghĩ hãm hại nữ chính. Cứ như vậy qua 800 tập.”

“Còn cả nam phụ, có hai nam dẫn đường cũng thích nam chính.”

Đàm Thu nghe xong co rút khóe miệng, cũng chỉ có phim truyền hình mới có tình tiết như vậy, tới hiện thực ai thích cái tên đàn ông đó thì người đấy xui xẻo. Không được thì chia tay luôn đi!

Cần gì phải rước khổ vào thân!

“Trò chơi tự bật bộ phim này, có liên quan đến manh mối chăng?” Tưởng Thiếu cũng không phải đoán mò.

La Tiểu Phong cũng suy nghĩ, nhưng bộ phim kia ngoại trừ đấu đá thì chính là xé mặt nhau, nếu không thì là nam phụ nữ phụ giả vờ làm bạch liên hoa, thật sự không kiếm được cái manh mối nào cả!

“Có lẽ là chỉ để dọa người thôi!”

“Đàm ca!” Hắn quay qua Đàm Thu hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

“Lời kịch.” Đàm Thu nói: “Vừa nãy tôi nghe được hai câu có vấn đề. Một là: 'Nơi này rốt cuộc là chỗ nào'. Còn lại là: 'Tôi sai rồi, tôi không nên trộm lẻn vào'.”

Mà bọn họ cũng tìm được dòng chữ trong căn phòng này. Lần này không phải ở trên tường mà ở dưới mặt bàn, “Thật đáng sợ, có quỷ muốn mặt của tôi.”

Ba người hơi giật mình, đây chẳng phải là nói đến nam quỷ nữ trang đêm qua hay sao.

Mấy người tìm cả một buổi sáng, tìm xong lại lên tầng hai, nhưng chưa kịp lên tầng ba. Trên đường cũng gặp được những người khác, mọi người đều phát hiện vài manh mối, đều liên quan đến chữ.

Hơn nữa, “Thư phòng khóa.” Ba người Lực ca nói.

Đàm Thu gật đầu, bởi vì lục soát mất quá nhiều thời gian nên bọn họ cũng không giao lưu nhiều, hẹn trước lúc ăn cơm cùng bàn bạc.

Đến giờ, quản gia lại tới nhắc nhở mọi người đi ăn cơm.

Mọi người trở lại nhà ăn, tám hầu gái đã bưng đồ ăn lên, Tưởng Thiếu nhìn các cô liền run, “Giống nhau như đúc, sinh đôi cũng không giống như vậy.....”

Dù sao sinh đôi hay sinh đa tuy nhìn qua giống nhau như đúc nhưng ít nhiều vẫn có sự khác biệt, chỉ cần là người quen thì sẽ nhận ra. Nhưng tám cô hầu gái này, chẳng khác gì copy paste cả.

Không chỉ khuôn mặ, ngay cả nụ cười, phản ứng, thanh âm đều giống nhau như đúc.

Hôm nay, thức ăn trên bàn vẫn cực kỳ phong phú, trong đó có dưa muối, Đàm Thu gắp một miếng chấm vào nước tương, nhưng không ăn, mà là bôi lên quần áo một cô hầu gái lúc đi qua cậu, để lại một vệt bẩn.

Quay đầu lại, cũng thấy Hoắc Cảnh Hành đang chậm rãi xoay tay, ngón tay hơi đen... Lại nhìn hầu gái vừa đi qua hắn, quả nhiên cũng có dấu vết.

Hai người liếc nhau.

Đàm Thu vô tội, “Bọn họ quá giống nhau, tôi cảm thấy nên làm ký hiệu sẽ dễ nhận ra hơn, trước kia hình như có người nói với tôi như vậy.”

Hoắc Cảnh Hành ừ một tiếng, nghĩ bụng, vật nhỉ này giả ngu cũng không quên việc chính, lại còn một bụng đạo lý.

Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện phương pháp này vô dụng. Bởi vì bọn họ còn chưa kịp ăn, trên người cô hầu giá đi cuối cùng đã xuất hiện hai vết bẩn, giống hệt vết mà Đàm Thu cùng Hoắc Cảnh Hành bôi lên.

Lại nhìn mấy hầu gái phía trước, cũng có những vết như vậy. Không ai phân biệt nổi.

“Mẹ nó, thật sự là sao chép?” Tưởng Thiếu lẩm bẩm nói.

Hai newbie cũng run rẩy, “Đó đó đó, bọn họ không phải người.”

“Không phải người thì sao.” Lực ca cũng thấy phiền lòng, không muốn nghe tiếp, “Newbie quả thật quá phiền phức, mấy chuyện này ở trong trò chơi không phải thường thấy sao.”

“Được rồi.” Lam Nhiễm Hoa nói: “Bọn họ không có kinh nghiệm, sang lần sau thì tốt rồi.”

Sau đó, mọi người kể lại manh mối bọn họ tìm được, đều là dòng chữ có người chơi trước đó viết. Có phòng ít, có phòng khá nhiều.

“Hơn nữa, những dòng chữ đó không phải cùng một thời đại.” Hoắc Cảnh Hành nói.

Đàm Thu gật đầu, “Đúng vậy, cùng một chữ nhưng cách viết không giống nhau.” Nếu không phải có trò chơi trợ giúp, cho dù là Đàm Thu cũng không nhận ra toàn bộ chữ viết.

(Trò chơi sẽ giúp người chơi hiểu được chữ viết, ngôn ngữ trong phó bản. Đã nói ở những chương đầu)

Mấy người Lực ca cũng sửng sốt, bọn họ không chú ý điều này. Nhưng nghĩ lại, quả thật quỷ quái cũng đều là ở các niên đại khác nhau, chữ viết cũng khác nhau hẳn là cũng bình thường!

Ăn cơm xong, Hoắc Cảnh Hành đề nghị nghỉ ngơi chốc lát. Bởi vì bên bọn họ còn có thể ngủ được chốc lát, nhưng người khác thì không. Suy nghĩ đến việc, đêm nay có thể tiếp tục phải chịu sự dày vò của lũ quỷ, ngủ không nổi, cứ như vậy thì không phải chuyện tốt. Cho nên nhân lúc ban ngày tương đối an toàn, để bọn họ nghỉ ngơi lấy sức.

Hai newbie tức khắc cảm kích, ngay cả Lực ca cũng thấy như vậy rất tốt, vì thế cũng về phòng.

Đàm Thu không buồn ngủ, phó bản này không dễ, cậu định đi tìm thêm manh mối.

Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong tất nhiên đi theo cậu, Hoắc Cảnh hành cũng theo chân họ tìm ở phòng bên cạnh.

Hắn đang định cúi người tìm dưới bàn, thì nghe được tiếng bước chân ngoài cửa. Hoắc Cảnh Hành nhìn qua, liền thấy có người đi vào, sau đó cửa lại.

“Là cô?”

Lam Nhiễm Hoa cười gật đầu, nói: “Hoắc tổng, tôi có chuyện muốn thương lượng.”

Lam Nhiễm Hoa ánh mắt hơi né tránh, thực ra cô không hề trấn định như vẻ bề ngoài. Nếu trước khi vào trò chơi, ở trước mặt đại nhân vật như Hoắc Cảnh Hành, cô không có dũng khí nói gì. Nhưng trải qua mấy phó bản, cô cũng gan dạ hơn, cũng hiểu được chính mình phải tự nắm lấy cơ hội.

Trong lòng cô rõ ràng, nếu đã biết tổ đội bốn người sẽ gặp phải phó bản cấp A, ba người Lực ca chắc chắn sẽ không tiếp tục mang theo cô nữa. Mà ba người phối hợp rất tốt, hẳn là sẽ không vì cô mà phá đội. Cho nên cô phải đi tìm một đồng đội khác, mà Hoắc Cảnh Hành, chính là một lựa chọn cực kỳ tốt.

Không chỉ ở trò chơi, ở ngoài hiện thực, hắn còn có nhiều quyền lực hơn, như vậy muốn mua tình báo hay gì đó càng dễ dàng hơn, cô cũng có thể nhờ trò chơi mà mắc nối với người như vậy.

Có thể nói là trăm lợi không hại.

“Chúng ta có thể tổ đội không?” Cô nói: “Tôi sẽ không kéo chân sau, hơn nữa tôi cũng khá hiểu trò chơi này, tôi sẽ nói cho ngài hết.”

Hoắc Cảnh Hành nói: “KHông cần, những thứ cô biết, tôi cũng biết rồi.”

“Cũng phải.” Lam Nhiễm Hoa nói: “Hoắc tổng gặp được người quen ở trong này quả thật là tiện hơn nhiều. Nhưng bọn họ đã có ba người, hẳn là sẽ không thêm người thứ tư.”

Cô quan sát cả buổi sáng, quả thật bốn người chia ra hành động, nhưng không phải là 2v2 mà là 3v1. Có thể thấy tuy rằng ba người kia một cậu lại Hoắc đại ca, nhưng hẳn là quan hệ của ba người nọ tốt hơn. Ba người nhìn qua thân phận cũng không thấp, ở đây, nếu đã tìm được đồng đội thì cũng chẳng ai muốn đổi.

Hơn nữa phó bản này quá nguy hiểm, lúc trước vì không còn cách nào khác nên cô mới phải ở cùng hai newbie. Nếu thuyết phục được Hoắc Cảnh Hành, như vậy......

Nhưng Hoắc Cảnh Hành lại lắc đầu, “Không phải vấn đề, khi vào trò chơi, bên ngoài sẽ ngừng lại, hoàn toàn có thể tách ra tổ đội.”

“Nhưng hẳn là sẽ không có mấy người nguyện ý vào trò chơi.” Lam Nhiễm Hoa nói.

Hoắc Cảnh Hành nhíu mày, quả thật hắn không định để nhóm Đàm Thu vào trò chơi cùng hắn. Dù sao cho dù có mạnh mẽ đến mức nào đi nữa, thường thường ở bờ sông, không ai đảm bảo vĩnh viễn sẽ không ướt giày. Hắn nói vậy chỉ để Lam Nhiễm Hoa từ bỏ, không ngờ đối phương lại bám không dứt.

Chẳng qua, “Trước tiên, cô mở cửa ra đi, nếu không lát nữa có chuyện gì thì không kịp chạy.”

Lam Nhiễm Hoa ngẩn ra, cô vì không muốn người khác nghe được nên cố tình bỏ qua điểm này.

Nhưng cô vẫn không mở cửa, bởi cô muốn muốn từ bỏ, “Tôi là dẫn đường cấp A, lúc mấu chốt cũng hữu dụng.” Cô không định lấy thân phận dẫn đường của mình ra, bởi vì lấy thân phận của Hoắc Cảnh Hành, hẳn là có rất nhiều dẫn đường hơn cô theo đuổi. Nhưng lấy hiện tại cô cảm thấy, Hoắc Cảnh hành chưa gặp được nữ dẫn đường nào vòa trò chơi.

Cô tự nhận bản thân mình cũng không kém, hẳn là cũng có cơ hội này.

Nhưng không đợi cô nói xong, Hoắc Cảnh Hành đã quả quyết từ chối, cũng cảnh cáo nói: “Chỉ cần mấy người không tự tìm đường chết, tôi sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho mấy người. Không cần tiếp tục làm mấy chuyện không cần thiết này, cũng đừng có làm tăng nguy hiểm cho người khác.”

“Ở nơi này, không phải là chỗ để chơi âm mưu dương mưu.”

“Nếu để tôi phát hiện cô có ý định làm hại mọi người, cũng đừng trách tôi không lưu tình!”

“Mở cửa!”

Lam Nhiễm Hoa rốt cuộc cũng chỉ là nhân viên bình thường, nào có thể kháng cự được khí thế của hắn, run rẩy mở cửa.

Hoắc Cảnh Hành lướt qua cô, trực tiếp ra ngoài.

Ngoài cửa, có người đứng dựa tường, thấy hắn ra ngoài còn cười cười, “Ui, Hoắc đại ca, diễm phúc không cạn nha!”

Hoắc Cảnh Hành: “......”

Đàm Thu buồn tay: “Người ta cũng không cố ý nghe đâu, ai bảo cái cửa tự nhiên đóng làm gì......”

Hoắc Cảnh hành nhìn vẻ mặt cậu vừa vô tội lại 'ngốc ngốc', rất muốn đưa tay sờ sờ một đầu tóc trắng của cậu. Còn việc cậu nghe lẽn cũng không việc gì, còn khen đối phương nhạy bén.

“Được rồi, mấy cậu tìm được cái gì, tôi đi xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.