Tất cả manh mối đều nói rằng nơi này rất nguy hiểm, mà nguồn gốc chính là tiểu chủ nhân của nơi này. Còn việc tám hầu gái có vấn đề thì ai cũng biết rồi, có thể xem nhẹ phần nào.
Hoắc Cảnh Hành nhớ lại lời của Lam Nhiễm Hoa, đối phương ngược lại nhắc nhở hắn.
“Lần sau cậu vào trò chơi thì gọi tôi, hai người kia không cần mang theo.”
Đàm Thu gật đầu, “Được, vậy anh cũng thế, anh phụ trách thông minh, bù phần ngốc của tôi là được, phương diện vũ lực để tôi lo.”
Hoắc Cảnh Hành nghĩ bụng, chỉ số thông minh của hai người kia cũng đâu ổn! Nhưng hắn vẫn nói: “Đổi cách tổ đội đi, phó bản của Tưởng Thiếu thì La Tiểu Phong không cần đi, để tôi cà cậu đi. Bên La Tiểu Phong cũng vậy.”
“Nếu tôi đoán không sau, phó bản của hai người họ, cậu đều phải đi!”
Đàm Thu nói: “Vậy phó bản của anh thì sao?”
Hoắc Cảnh Hành nói: “Chỉ cần không cần quá khó, tôi có thể giải quyết một mình.”
A, cho nên anh muốn đi vòa một mình phải không!
“Vậy tôi cũng vào một mình!” Đàm Thu bẹp miệng, “Anh không cần tôi hỗ trợ, vậy thì tôi cũng không cần, phải có đi có lại chứ!”
Dù sao cậu 'ngốc' Đàm Thu không có chút áp lực nào bắt đầu giở trò ăn vạ, còn chơi đến nghiện, “Không biết, không biết đâu, không biết đâu, đã thế thì anh đừng hòng đi đâu cả. Tôi nghe người ta nói rồi, không thể thiếu nợ người khác. Tôi mới không thèm thiếu nợ anh đâu!”
Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phòng ở trong phòng ngó ra, suy nghĩ, có cần trải cái thảm để Đàm ca lăn vài vòng không!
Lại nhìn Hoắc Cảnh Hành.......
“Thì ra Hoắc đại ca không có biện pháp đối phó với dạng nay!” Tưởng Thiếu vui sướng, “Như vậy là tôi biết được một nhược điểm rồi phải không?”
La Tiểu Phong giật giật khóe miệng, “Thế cậu dám ăn vạ trước mặt hắn không?”
Tưởng Thiếu: “......” Không, cậu không dám.
“Mà xem tình huống này, hẳn là sau này hai ta không có cơ hội vào phó bản cùng nhau, tuy rằng có hai cái đùi bảo kê, nhưng......” Cứ cảm thấy càng luống cuồng là sao nhỉ.
Tưởng Thiếu tức khắc giật mình, má nó, vậy thì phải làm sao bây giờ, hai người này đều có bí mật gạt người kia, mà lại là cái người biết tất cả, lại còn không nói...... Giờ có La Tiểu Phong còn đỡ, nếu hắn không ở thì chỉ còn lại có mình cậu ta, nghĩ thôi cũng đủ thảm thiết rồi!
Bốn người dù nói chuyện cũng không quên tìm kiếm manh mối.
Hoắc Cảnh Hành cuối cùng cũng không chơi lại Đàm Thu, chỉ đành tạm đáp ứng cậu. Mà cậu lại như gà trộm thóc, “Tôi nghe nói có một số người sẽ lừa gạt mấy người ngốc ngốc như tôi á, nếu đến lúc đó, anh bảo không có trò chơi thì tôi cũng không biết được. Cho nên anh phải đảm bảo cơ. Đến lúc đó, nếu mà anh gạt tôi......”
Đằng sau tất nhiên là đoạn uy hiếp kinh điển, không nói hậu quả cho anh tự suy nghĩ, hừ, dọa chết anh!
Hoắc Cảnh Hành: “......”
Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong muốn cách hai người xa một chút nhưng lại lo lắng an toàn nên vẫn phải ở lại phòng. Hiện tại chỉ có thể liều mạng tìm manh mối, giả bộ tôi cái gì cũng không nghe thấy.
Cũng chỉ còn hai phòng này là chưa tìm, bọn họ tìm xong phòng này liên qua phòng Hoắc Cảnh Hành tìm ban nãy. Sau đó đi tìm thư phòng.
Thư phòng không ở tầng 3 mà ở chính giữa tầng 2.
Lúc trước, ba người Lực ca đã định đến thư phòng lục soát nhưng cửa bị khóa. Hiện tại bốn người Đàm Thu chuẩn bị đi qua xem có thể mở ra hay không.
Đàm Thu đi đằng trước, ngáp một cái định nghiên cứu cách mở khóa. Kết quả nhìn đi nhìn lại, lại nhìn một vòng...... “Cánh cửa này là bị hàn chết hả!”
Trên dưới trái phải đều không có nổi một khe hở, đến ánh sáng còn không lọt được, cũng không có ổ khóa. Thật sự, không có ổ khóa...
“Trách không được đám Lực ca không mở được.” Tưởng Thiếu nói: “Tôi còn tưởng bọn họ thất sách không đổi chìa khóa cơ chứ.”
La Tiểu Phong co rút khóe miệng, cái loại cửa này, chìa khóa nào mở nổi!
“Có thể là dùng vân tay, đồng tử hay là dáng người hay không....”
“Không phải.” Hoắc Cảnh Hành xác nhận: “Cửa này hàn chết, so với 10 bộ khóa còn hữu dụng hơn.”
La Tiểu Phong không tự giác nói tiếp: “Khóa như vậy để làm gì chứ, người cũng chẳng vào được.”
“Sao cậu biết bọn họ cần dùng cửa?” Đàm Thu nhướng mày hỏi.
La Tiểu Phong cùng Tưởng Thiếu lập tức run rẩy, phải rồi, căn biệt thự này làm gì có người, không có cửa thì trực tiếp đi xuyên tường là được, cánh cửa này chẳng khác nào đồ trang trí cả.
Hoắc Cảnh Hành nhíu mày, “Lên tầng 3 xem trước đã!”
Nhưng khi bọn họ muốn lên tầng 3, quản gia lại xuất hiện chắn đường, “Quý khách xin đừng đi lung tung.” Ý là không cho lên tầng 3.
Đàm Thu đảo mắt, lập tức lại tiếp tục 'bắt nạt' quản gia: “Chẳng lẽ là do lúc trước tôi chỉ trích ông cười quá khó coi nên ông không vừa mắt bọn tôi, hừ, đây là làm quyền để trả thù riêng! Rõ ràng hôm qua còn bảo tầng 3 có phòng để ở, hôm nay lại không cho lên?”
Quản gia tuy bị 'hướng dẫn cách mỉm cười' nhưng vẫn không sửa, nụ cười vẫn rợn người như trước.
“Cũng không phải.” Quản gia 'cười' nói: “Đêm qua thì có thể lên, nhưng quý khách không lên, cho nên hôm nay không lên được nữa.”
Bốn người Đàm Thu đang định quay về, xoay được nửa người, Đàm Thu còn định thử xem có thể nhân lúc quản gia không để ý lách lên tầng 3 được hay không, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị kéo lại, “Đợi đã.”
Hoắc Cảnh Hành nói.
Đàm Thu nháy mắt mờ mịt, “A? Hoắc đại ca, anh nghĩ tôi định làm gì à? Tôi chỉ muốn nhắc ông quản gia một chút rằng nụ cười của ông ta vẫn chưa đạt tiêu chuẩn thôi!”
Hoắc Cảnh Hành: “......”
Tưởng Thiếu và La Tiểu Phong mau chóng lượn nhanh, chỉ muốn rời xa hai người này.
Họ thật sự sợ không nhịn nổi cười ra tiếng, sau đó bị ăn đánh.
Dù sao tầng 3 vẫn ở đấy, Đàm Thu cũng không vội lên. Huống hồ, trước mắt vẫn còn cái thư phòng kia chưa giải quyết được.
Chẳng qua, “Nếu biết vậy thì đêm qua đã lên rồi.” Đàm Thu đột nhiên nhớ ra, lúc phòng của cậu hỏng, vậy mà cậu không nhớ còn tầng 3.
Dù sao quả thật các người chơi khác sẽ không lên tầng 3, tầng 2 có rất nhiều phòng, thậm chí còn dư ra một, cho nên sẽ không có người muốn tách riêng lên tầng 3. Cho dù đôi khi nhiều người cũng chẳng có tác dụng nhưng dưới tình huống này, nhân loại vẫn thích tụ tập lại.
Cho nên buổi tối đầu tiên tầng 3 được mở hẳn là rất quan trọng, chậc, thất sách, lẽ ra tối qua nên lên tầng 3.
Không hổ là phó bản cấp A, chỗ nào cũng có hố (bẫy).
Bốn người lại quay về thư phòng, nghiên cứu cánh cửa, Tưởng Thiếu không nhận ra chất liệu, “Đây là thép hay là gì?”
“Vật liệu đặc chế loại BLI-342, chuyên môn được lắp đặt trong phi thuyền quân sự cùng cơ giáp đặc chế.” Hoắc Cảnh Hành nói: “Vô cùng cứng rắn hơn nữa độ dẻo cũng không tồi, trang bị ở cơ giáp cỏ thể làm tăng khả năng phòng ngự, thậm chí pháo quang năng cũng không làm hư hại được.”
Cho nên đừng nói trong trò chơi không có dụng cụ chuyên dụng, cho dù là ở ngoài, trong chốc lát cũng không thể làm gì cánh cửa này.
“Chậc!” Tưởng Thiếu nhịn không được, lấy chân đạp cửa.
Kết quả cánh cửa đang cứng rắn nháy mắt trờ nên mềm mại, chân của cậu ta trực tiếp lõm vào. Nhưng nhìn kỹ, cánh cửa chất liệu BLI-342 kia lại mọc ra một khuôn mặt người, miệng còn rộng hơn mõm chó(?), hiện tại đang há rộng chuẩn bị cắn chân cậu ta, còn có thể nhìn thấy hàm răng sắc nhọn dày đặc, vô cùng khủng bố.
Tưởng Thiếu tim suýt ngừng, nhay tay chống cửa để rút chân, ai ngờ, chỗ cậu ta chống tay cũng xuất hiện hai khuôn majwy, mỉm cười nhìn cậu ta, chờ đợi con mồi sập bẫy.
Trong nháy mắt, Tưởng Thiếu nghĩ mình xong rồi, lại cảm thấy phía sau có hai lực mạnh mẽ kéo cậu về sau, tránh xa cái miệng kia.
Cùng lúc đó, cái miệng kia cắn xuống, cắn đứt mũi giày của cậu ta.
Dưới sự lôi kéo, giày Tưởng Thiếu bị tuột, lộ ra tất trắng bên trong.
Mà phần giày còn sót lại rơi xuống, lộ ra vết răng chỉnh tề, vừa rồi nếu chậm một giây thôi, chân Tưởng Thiếu sẽ không thoát được.
“Nguy hiểm thật!” Cậu ta vỗ vỗ ngực, “Đa tạ hai vị đại lão ơn cứu mạng, suýt chút nữa......”
“Phó bản cấp A quả thật đáng sợ!”
Cậu ta coi như cũng có kinh nghiệm vượt vài phó bản, nhưng những phó bản trước kia tuyệt đối không đáng sợ như này, lúc nào cũng có nguy hiểm. Ban ngày không xảy ra chuyện gì, mọi người vẫn nghĩ hẳn là an toàn, ai ngờ lại xảy ra chuyện vừa rồi.
Hoắc Cảnh Hành kéo người sang một bên, đang định tiến lên thử, lại thấy Đàm Thu cầm chiếc giày bị thiếu kia chọc cửa.
“Chậc!” Đàm Thu nói: “Cũng không ngốc lắm!”
Ba người Hoắc Cảnh Hành: “......”
Nếu đã không có tác dụng, Đàm Thu cũng không có ý định xách giày cho người khác, lập tức ném giày sang một bên, “Trong phòng nếu có quần áo thì chắc cũng có giày dép, cậu tìm rồi đi đi.”
Tưởng Thiếu gật đầu, La Tiểu Phong không nhịn được hỏi: “Cái cửa này rốt cuộc là thế nào?”
Cái này Đàm Thu cũng không giải thích được, ai biết được logic của trò chơi này. Cậu chỉ có thể sử dụng câu kia, “Trong trò chơi này không cần quan tâm đến logic, nó bảo cửa có thể cắn người thì tức là có thể cắn.”
Bọn họ đi đổi giày với Tưởng Thiếu, lúc này ba người Lực ca cũng đã nghỉ ngơi đủ, lát sau hai newbie cũng ra theo nhưng nhìn qua tình thần vẫn không khá hơn. Cũng phải, cả đêm không được ngủ, nghỉ trưa cũng chỉ có thể hồi một chút. Nhưng cũng không có cách nào, ở chỗ này có thể sống được đã là tốt lắm rồi.
Hoắc Cảnh Hành nói chuyện cánh cửa với bọn họ, “Nơi này chỗ nào cũng có nguy hiểm, làm gì cũng cần cẩn thận chút, tốt nhất là không cần tách riêng ra.”
Hai newbie gật đầu liên tục, sắc mặt Lam Nhiễm Hoa lại không đẹp lắm, cô cho rằng Hoắc Cảnh Hành đang nói cô.
Lúc trước không chỉ tách riêng ra mà còn khóa cửa......
Cô cũng không phải newbie chưa trải sự đời, tất nhiên biết được khả năng có nguy hiểm, nhưng lúc đó ảo tưởng quá tốt đẹp, đắn đo được mắt xong, cô cảm thấy có thể mạo hiểm được.
Ai ngờ không thành công, mà hiện tại phỏng chừng còn để lại ấn tượng không hề tốt đẹp, không chú ý đến đại cục, thích tìm đường chết.
Nhưng kỳ thật Hoắc Cảnh Hành không có ý tứ kia, thân phận của hắn khiến hắn tạo thành thói quen chỉ nói một lần, bởi người phía dưới sẽ nhớ kỹ, không cần hắn lặp lại. Nếu lúc ở trong phòng đã nói rõ với Lam Nhiễm Hoa thì hiện tại cũng không cần nhắc lại nữa.
Hiện tại, manh mối không đủ nhưng những manh mối tìm được cũng không hẳn là hoàn toàn vô dụng. Vi dụ như cánh cửa ăn thịt người kia đã có dòng chữ dưới gầm bàn chỉ ra......
Hơn nữa có vài câu cũng tưởng đối có ích, ví dụ như mặt của tôi mất rồi.
Đương nhiên mấy câu như xong rồi, chết chắc rồi, hay là tôi không nên tới đây,.... thuộc về phạm trù vô dụng, cứ để sang một bên trước đã.
Cuối cùng lọc ra chỉ được vài câu, bao gồm, nơi này là nhà ma, hầu gái có vấn đề, quản gia quá lợi hại...
“Quản gia có thể đánh nhau?” Đàm Thu nóng lòng muốn thử, phải biết cậu đã muốn đấm ông ta một trận.
“Còn có cái này.” Hoắc Cảnh Hành nói: “Lẽ ra không nên chạm vòa con búp bê kia, là ý gì, trong biệt thư này có búp bê sao?”
“Ngoại trừ tầng 3 với thư phòng, những nơi khác không có.”
Những chỗ bọn họ tìm không hề có một con búp bê nào, thậm chí đồ vật giống búp bê cũng không có. Đàm Thu híp mắt, vậy tức là vẫn phải vào thư phòng hoặc là lên tầng 3.
Tưởng Thiếu sau khi suýt bị cắn chân thì vô cùng cẩn thận, đi đường còn nhìn chằm chằm mặt đất, dường như sợ sàn nhà đột nhiên thay đổi. Kết quả lại phát hiện một tờ giấy, cậu ta lập tức báo cho mọi người. Truyện Thám Hiểm
Đàm Thu quay lại, tiện tay nhặt lên, “Mấu chốt ở trên người búp bê.”
Lực ca nhịn không được nói: “Nhưng mà đâu có con búp bê nào, không thì nó ở trên tầng 3?”
“Lẽ ra hôm qua chúng ta nên phân vài người lên tầng 3.” Nói xong lại ngừng lại, nhưng nếu tầng 2 đủ phòng thì ai lại muốn tách ra chứ.
Huống chi hầu gái cũng đã nói, chủ nhân ở tầng 3, ai biết được chủ nhân là người hay quỷ.
Hoắc Cảnh Hành cũng không nói tiếp, hắn nhìn Đàm Thu, 'nhóc ngốc' này nháy mắt to, nhìn thuần khiết vô tội thật sự, ai ngờ được trong cái đầu nhỏ này chưa được bao nhiêu ý nghĩ.
Lúc này cậu đang nhìn chằm chằm cánh tay mình, thi thoảng còn xoa bóp, giống như vô cùng không hài lòng.
Đàm Thu chính xác không hài lòng, nếu như để bản thể cậu ở đây, cái cửa rác rưởi kia có thể làm được gì. Nhưng thân thể hiện tại vẫn khá kém cỏi, bình thường không thể hiện ra bởi đối thủ đều quá yếu. Nhưng nếu gặp phải đối thủ khó chơi hẳn là sẽ phiền toái.
Ví dụ như cánh cửa kia.
Vật liệu đặc biệt mang theo một chuỗi tên đặc thù kia, đối với Đàm Thu hiện tại mà nói, hẳn là hơi khó để đột phá.
“Tôi đến thư phòng nhìn cánh cửa kia.” Đàm Thu nói xong, lại cảm thấy bản thân hình như nói hơi trình trọng, không hợp với tính cách ngốc nghếch của bản thân, vì thế lại chớp chớp mắt, bổ sung thêm, “Chẳng phải có câu gì mà, đọc sách trăm lần, sẽ hiểu được nghĩa.” (Chém đó)
Thế cậu nghĩ nhìn cái cửa này một trăm lần thì nó sẽ tự mở à?
Mọi người câm nín nhưng cũng không nói gì. Dù lời này có hơi phiến diện, ít nhất thì kết luận câu này là đúng. Dù sao hiện tại bọn họ cũng không có biện pháp gì, cũng chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu.
Chỉ có Lam Nhiễm Hoa không biết là chạm phải dây thần kinh nào, sau khi Đàm Thu đứng dậy, liền nói: “Không phải nói không nên tách riêng ra sao? Hơn nữa thái độ của cậu ta cũng quá tùy ý rồi!”
Tưởng Thiếu cười ha ha, “Đàm ca nhà tôi có bản lĩnh, tất nhiên sẽ dám hành động đơn độc, thế cô cứ âm dương quái khí làm gì.”
“Chúng ta vẫn nên đi theo Đàm ca thôi, nếu hai chúng ta bị tách đội, hẳn là sẽ không tốt.” La Tiểu Phong cũng cười nhạo một tiếng, sau đó đứng dậy theo sau.
Lúc hắn đứng dậy, Hoắc Cảnh Hành cũng lập tức đứng lên, lúc đi còn không quên nói: “Cậu ấy tuy nhìn không đáng tin nhưng làm việc chưa bao giờ có sai sót gì. Tình huống hiện tại vẫn chưa thể đảm bảo an toàn sống sót, cô còn có tâm tư chơi mấy trò vặt vãnh này, xem ra lúc trước lời tôi cảnh cáo cô, cô cũng không để ở trong lòng.”
Sắc mặt Lam Nhiễm Hoa nháy mắt thay đổi, trực giác nhìn về phía Hoắc Cảnh Hành, nhưng đối phương đã xoay người đi. Cô lại nhìn về phía ba người Lực ca, cũng chỉ thấy bọn họ đều mang vẻ mặt không tán thành.
Ngay cả newbie Tiểu Nhan cũng nói: “Lam tỷ, chúng ta ôm đùi thì hẳn là nên có bộ dáng của 'ôm đùi' mới tốt.”
Ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện có phải tốt hơn không?
Nằm thắng chưa đủ sướng sao?
Hơn nữa cũng không sợ chọc giận đại lão rồi bọn họ mặc kệ chúng ta thì sao? Nhưng cô cũng chỉ là newbie, cả tiểu Lưu cũng phải dựa vào Lam Nhiễm Hoa, cho nên cũng không dám nói thêm gì.
Nhưng ba người Lực ca lại không thèm để ý, cười lạnh, nói thẳng: “Nếu là do cô mà xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cô tự mình rời đi, đừng hại bọn tôi bị liên lụy theo.”
Lam Nhiễm Hoa cả giận nói: “Anh......”
Ba người Lực ca đã đứng dậy, “Chúng ta cũng qua đi, xem có thể giúp được gì không.”
Nếu là ở phó bản cấp thấp khác, bọn họ có lẽ còn có ý định tự mình vượt ải, tranh thủ kiếm thật nhiều điểm sinh tồn. Nhưng ở phó bản này, mục tiêu thay đổi, ưu tiên phải sống sót trước đã.
Phó bản cấp A, chỉ cần có thể sống ra ngoài, số điểm kiếm được cũng không phải ít.
Có 'đùi' ở đây, có kẻ ngốc mới không ôm.
Hắn cũng chẳng chán sống.
“Lúc trước Lam Nhiễm Hoa có vẻ rất thông minh hiểu chuyện cơ mà!” Một đồng đội của Lực ca nghi hoặc, “Sao phó bản lần này lại như vậy? Chẳng lẽ chỉ số thông minh còn có thể dao động?”
Lực ca nói: “Quản nhiều làm gì, hiện tại giữ mạng mới là quan trọng. Cô ta cũng chẳng phải em gái của cậu.”
Ba người nói chuyện cũng đến trước cửa thư phòng, lại nhìn, trước cửa phòng có một người đứng, ba người ngồi xổm. Trong đó, người đứng là Hoắc Cảnh Hành, còn Đàm Thu ngồi xổm, hai tiểu đệ cũng ngồi xuống theo.
Lại nhìn cánh cửa kia, ba người Lực ca nhăn mặt, cái mặt kia sao lại xuất hiện rồi.
So ra, đánh nhau với quản gia để lên tầng 3 có vẻ đơn giản hơn!
“Có cái gì cần bọn tôi giúp không?” Phía sau truyền đến thanh âm của Tiểu Nhan, thì ra ba người còn lại cũng tới đây.
Tiểu Lưu cũng nói: “Tuy tôi không phân tích ra cái gì nhưng mọi người giao việc tôi vẫn có thể hoàn thành.”
Hoắc Cảnh Hành cũng không nhúc nhích, vẫn là Lực ca nói, “Hiện tại chúng ta cũng không biết phải làm sao, không thì nghĩ lại xem!”
Hai newbie cũng không nói gì nữa.
Nhưng ánh mắt Đàm Thu lại đột nhiên sáng ngời, “Nếu không thì xé khăn trải giường đi, buộc thành dây thừng.”
Lực ca: “....... Cậu định trói quản gia thật đấy à, đừng nóng nảy, loại hạ sách này chẳng phải nên để cuối cùng mới sử dụng hay sao?”
“Không phải.”
Đàm Thu quay lại, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm cửa, giải thích: “Nhìn thấy tuyết bên ngoài không, chứng tỏ đây là mùa đông, mà mùa đông thì tối sớm. Mà tối một cái là lũ quỷ kia lại ra ngoài, bắt một con xách một con quá phiền phức, tôi định dùng dây trói tụi nó lại.”
Lực ca: “...... À.”
Thực xin lỗi đại lão, tôi không nên tự ý đoán cách làm của ngài, dù sao kẻ hèn này thấy quỷ cũng chỉ biết chạy.