Chương 80
Sáng sớm, mẹ liền theo mấy người hàng xóm xung quanh cùng đi chúc tết, để lại chúng tôi vẻ mặt ảm đạm ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
Lão Sở say rượu dữ dội, trong mắt đều là tơ máu, ông nhíu mày nhìn Tiểu Hải đứng bên cạnh tôi, thở dài nói: “Khi con vừa trở lại ba thấy quỷ khí trên người con biến mất, còn tưởng rằng con đã giải quyết Túng Quỷ ấn rồi, không ngờ. . . . ”
Đao Phong họ tuy không nhìn thấy Tiểu Hải, lại có thể trông thấy hoa văn màu đen trên tay tôi, liền biết chuyện không hề đơn giản như vậy.
Tôi bất an vặn vẹo ngón tay, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiểu Hải, nói: “Trở về thì trở về thôi, như vậy cũng tốt lắm, sau này còn phải ra ngoài, không có quỷ nô bên người ngược lại phiền phức.”
Chú gõ đầu lọc thuốc vào gạt tàn một cái, hỏi: “Túng Quỷ ấn của cậu biến mất khi nào, quỷ nô này sáng sớm hôm nay mới xuất hiện? Trước đó không hề có bất kỳ dấu hiệu nào sao?”
“Tôi cũng không biết.” Tôi ấn thái dương nhức đầu nói: “Tôi từng kể với mọi người trước khi tiến vào không gian đặc biệt đó tôi đã mở một cánh cửa chưa? Đại khái chính là sau lúc đó thì biến mất, cánh cửa kia rất kỳ quái, phía trên nó bám vào rất nhiều dấu tay quỷ, khi tôi mở nó ra đã được những ác quỷ kia dẫn dắt, song chân chính chỉ dẫn tôi thao tác chính xác chỉ có một, tôi hoài nghi có thể đó chính là Tiểu Hải. . .. Như vậy có thể giải thích được vì sao Đao Diên muốn tay trái của tôi, bởi vì chỉ có người mang theo quỷ nô mới có thể vào trong, sau khi tiến vào không bao lâu tôi liền phát hiện Tiểu Hải và Túng Quỷ ấn đã biến mất.”
“Sau đó cho tới hôm nay Túng Quỷ ấn mới lần nữa xuất hiện?” Chú hỏi.
“Ừm.” Tôi gật đầu: “Tôi nghi ngờ có thể là cánh cửa kia có năng lực đặc biệt gì đó, có thể hoàn toàn giữ chân quỷ nô lại, nhưng tôi không rõ Tiểu Hải tại sao trở về, tôi và nàng tuy tâm ý tương thông, nhưng loại chuyện như vậy không cách nào biết được, tôi không có khả năng nhìn thấy ký ức của nàng.”
Mọi người đồng thời hiểu ra gật đầu, Lão Sở cuối cùng bất đắc dĩ phất tay nói: “Vậy trước tiên không cần quan tâm đến nó, đối phó chuyện trước mắt đã, chờ sự việc giải quyết rồi lại nghĩ biện pháp tiêu trừ Túng Quỷ ấn. . . .”
Tôi đáp một tiếng, nhìn Lão Sở mệt mỏi trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi, nghĩ thầm chuyện Túng Quỷ ấn này Sở gia trải qua bao nhiêu đời cũng chưa giải quyết được, rõ ràng không thể gấp, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.
Đao Phong nhìn hoa văn trên ngón tay tôi nhíu mày, dường như vô cùng phản cảm với Túng Quỷ ấn này, tôi nghĩ cậu ấy có thể là kiêng kỵ quỷ nô tiêu hao thọ mệnh của quỷ chủ, sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi cười với cậu ấy, nói cho cậu ấy biết không cần lo lắng, trải qua lần Túng Quỷ ấn biến mất này, trong đầu tôi bỗng có một chút gợi ý, biết đâu sau này có thể dựa vào điểm ấy để giải quyết hoặc tìm ra sơ hở của Túng Quỷ ấn, đi đến triệt để giải trừ mục đích của khế ước.
Ngày mùng một này không thích hợp ra ngoài, chúng tôi nắm trên tay đầu mối Sở Vấn Thiên lưu lại, tuy trong lòng gấp gáp, nhưng cũng không vội đi tìm trước.
Mọi người ầm ĩ thêm rất nhiều ngày nữa, gần trung tuần tháng hai mới chuẩn bị thỏa đáng.
Vừa qua tết đã ra ngoài, trong lòng mẹ rất không muốn, lại nghĩ đến con trai lớn như vậy không thể giữ mãi ở nhà, ra ngoài làm chút chuyện cũng tốt, liền dặn dò thêm vài câu, bảo chúng tôi dọc đường chú ý an toàn, lúc lái xe cẩn thận chút.
Chúng tôi chuẩn bị đồ đạc cần thiết mang theo, chọn một mục tiêu gần đây, dự định từ nơi này ra tay trước.
Theo lời Sở Vấn Thiên nói, năm người họ sau khi trốn ra được thì phân tán đến các nơi, mới đầu là vì ai cũng không tín nhiệm ai, về sau phát hiện trí nhớ nảy sinh sai lệch thậm chí hỗn loạn, mới bị ép bất đắc dĩ lần nữa liên thủ lại.
Lần đầu tiên hợp tác là không lâu sau sự kiện kia, năm người đều sống riêng một quãng thời gian, dưới sự triệu tập của Hải Lão Đại lại tụ tập gặp nhau, quyết định lần nữa đến chỗ đó, điều tra rõ chân tướng năm ấy.
Khi họ xuất phát tìm một đứa bé địa phương giúp chụp ảnh, cũng chính là bức hình trắng đen giống như chụp lén kia, năm người khi ấy còn cho rằng mình là ông to trong nghề, sẽ không dựa theo phương pháp chụp của quần chúng đứng chung một chỗ, mà chọn kiểu chụp tự nhiên nhất, đứa bé kia cũng là lần đầu tiên dùng loại máy ảnh kiểu cũ này nên chụp vô cùng không ổn thỏa.
Không thể không nói, càng là nhân vật trâu bò thì cách nghĩ trong đầu càng quỷ dị, nếu theo lời tôi nói, chính là năm người này đều quá tào lao.
Một trong những manh mối Sở Vấn Thiên để lại cho chú chính là địa chỉ của đứa bé chụp ảnh giúp này, song dựa theo niên đại mà nói, đứa bé này bây giờ e rằng đã là nhân vật có chữ lót là chú hoặc ông rồi, chúng tôi gặp nó cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối.
Lần đầu tiên hợp tác giữa đường đã bị vội vã vứt bỏ, nguyên nhân là năm người họ không thể đạt thành nhận thức chung, vẫn là câu cách ngôn kia, tình cảm đã có rạn nứt thì không cách nào bù đắp, loại vật tin tưởng này khó qua nổi khảo nghiệm nhất, họ thời điểm sắp đạt được mục đích thì lập tức giải tán, chỗ này lại gián đoạn qua mấy năm.
Lần thứ hai hợp tác niên đại tương đối gần, khi năm người này đều phát hiện trí nhớ của mình không ngừng bị xóa đi thì đã muộn, họ thậm chí ngay cả đi chỗ nào năm ấy cũng không nhớ rõ, song việc này còn chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là sau khi họ trải qua sự kiện năm đó đều không có bất kỳ biến hóa nào, vô luận tuổi tác hay vẻ ngoài.
Thời gian của cơ thể năm người họ dường như hoàn toàn đình chỉ vậy, tự sát cũng vô ích, sau cơn hôn mê ngắn ngủi như cũ hồi tỉnh, biến thành bất lão bất tử trong truyền thuyết.
Trường sinh bất lão trong mắt biết bao người đều tồn tại như mộng ảo, nhưng với họ lại là khởi đầu cơn ác mộng, bởi vì năm người vĩnh viễn thoát khỏi ngoài thời đại, thế giới biến hóa lớn hơn nữa, họ cũng sẽ không thay đổi chút nào, họ không thể dừng lại ở một chỗ lâu dài, thậm chí mai danh ẩn tích cũng làm không được.
Có thể nói, thế giới này đã không có chỗ dung thân cho năm người họ.
Đương nhiên, cũng không cách nào trở lại gia tộc mình, không cách nào đoàn tụ cùng người nhà.
Vì vậy thời điểm hợp tác lần hai họ lần nữa lưu lại ảnh chụp, làm căn cứ xác thực họ bất lão bất tử, hoặc một chút ký ức, phòng ngừa sau này ký ức biến mất lần nữa, khiến họ quên mất bản thân đã từng làm gì.
Song lần hợp tác đó vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào, những việc năm người Sở Vấn Thiên đã quên nhiều lắm, trên cơ bản ngay cả mình đã từng ở đâu cũng không cách nào nhớ rõ, họ muốn điều tra chân tướng, nhất định phải sưu tập manh mối từng chút một, bắt đầu lại từ đầu.
Do đó, mới có mấy người chúng tôi gia nhập, cũng chính là khởi đầu của tất cả việc này.
Sở Vấn Thiên cho rằng, họ cần lưu lại chút thông tin ở những nơi mình từng đi qua, hy vọng chúng tôi từ từ tìm kiếm, biết đâu có thể từ đó phát hiện đầu mối. Việc này vốn ông ấy cũng có thể đích thân đi, thế nhưng Sở Vấn Thiên nói ông đã không còn thời gian nữa, ông nhất định phải giải quyết việc này trước khi lần mất ký ức tiếp theo đến khiến họ biến thành thứ không phải người cũng chẳng phải quỷ.
Tôi nghĩ Đao Diên đại khái cũng cùng ôm ý tưởng này, nên sau khi dặn dò Đao Phong mới tự mình đi tìm Sở Vấn Thiên.
Trên xe, chú phân tích từng chút một những nguyên do trong đó, cũng thêm vào cách nhìn cá nhân, ông cho rằng chúng tôi muốn tìm được hành tung của đám người Sở Vấn Thiên, hoặc chỗ năm đó nhóm người kia biến mất, bức ảnh đen trắng gợi ý địa điểm này là manh mối tốt nhất, bởi vì đó là vị trí sau cùng của họ trước khi xuất phát, chỗ đó lưu lại thông tin nhất định là nhiều nhất cũng có thể dùng được nhất.
Song vì lý do an toàn, chúng tôi cần điều tra từng thông tin Sở Vấn Thiên lưu lại.
Mục tiêu gần đây ngay ở Thiên Tân, chúng tôi đi xe chưa đến mấy tiếng liền tìm được chỗ đó.
Sở Vấn Thiên nói nơi này là chỗ của Hải Lão Đại năm đó, cũng chính là người đàn ông đầu trọc kia từng ở, ở đây ông ta còn bao nuôi một người phụ nữ, người phụ nữ kia tên Lâm Hương, từ 15 tuổi bắt đầu theo ông ta, hiện giờ Hải Lão Đại đã biến mất, Lâm Hương chỉ có một mình kinh doanh quán bar Hải Lão Đại để lại.
Chúng tôi sau khi hỏi thăm được địa chỉ của Lâm Hương, phát hiện vùng này cực kỳ loạn, thường có thể trông thấy côn đồ ôm vai bá cổ trên đường.
Căn nhà Lâm Hương ở cũng khá cũ kỹ, vừa nhìn liền biết đã lâu năm, nơi này hộ gia đình phần lớn là chú bác có tuổi. Chúng tôi xác nhận địa chỉ xong, để chị Tuyền một mình đi dò xét ý trước, nếu gặp mặt mà cả bốn người cùng tiến lên, dễ khiến người ta hiểu lầm.
Chị Tuyền thông minh lanh lợi, hơn nữa loại chuyện này đã làm nhiều, biết gặp ai phải nói cái gì, cho nên giao cho chị chúng tôi đều rất yên tâm.
Không ngờ chỉ chưa tới mười phút, chị Tuyền đã mặt mày cụt hứng trở về, khi chị ngồi vào xe cơn giận còn chưa tan, lấy nước khoáng qua uống mấy ngụm, mắng: “Con mẹ nó ả kia quá không biết điều, bà đây lần đầu đụng phải người không biết nói lý như vậy.”
Chú vỗ vỗ chị, ra hiệu nói: “Nói xem chuyện gì xảy ra.”
Hóa ra chị Tuyền sau khi gõ cửa đã nói mục đích đến, nói với người phụ nữ kia chị là hậu bối của Hải Lão Đại, tới đây muốn lấy lại thứ Hải Lão Đại dặn dò, hy vọng Lâm Hương có thể đưa chị đến nhà cũ của Hải Lão Đại xem một chút.
Ai ngờ Lâm Hương vừa nghe tên của Hải Lão Đại, đầu tiên là nhíu mày quét nhìn chị Tuyền từ đầu đến chân, sau đó giọng điệu mập mờ nói: “Ôi chao, ta nói gã chết bầm kia tại sao không về, hóa ra lại tìm một cô em khác, cô đi nói với hắn, muốn đồ thì tự mình về mà lấy, bà đây ở chỗ này khổ sở đợi hắn nhiều năm như vậy, coi như là giúp hắn trông nhà cũng phải cho ít phí thưởng tốt chút chứ!”
Nói xong, Lâm Hương liền khóa cửa, mặc cho chị Tuyền ở ngoài cửa giải thích thế nào cũng mặc kệ.
Nhưng nếu không phải trong tay chúng tôi chỉ có thông tin mơ hồ, chưa xác định vị trí, phỏng chừng chị Tuyền đã sớm trở mặt.
Chú thấy chị Tuyền tức giận mặt đỏ rần, vội vàng trấn an nói: “Cô cũng không cần tức giận với cô ta, chí ít chúng ta đã biết nhà còn trong nguyên trong tay cô ta, hơn nữa nhìn thái độ cô ta, chắc là còn chưa dứt tình với Hải Lão Đại, bây giờ quan trọng nhất là biết nhà của Hải Lão Đại rốt cuộc ở đâu, là căn nhà cô ta đang ở bây giờ, hay ở nơi nào khác, biết vị trí nhà rồi, chúng ta lại tính làm sao vào trong, có thể cầm được chìa khóa trong tay Lâm Hương là tốt nhất, nhưng vậy cần cô ta tự nguyện giao ra mới được, người phụ nữ như vậy, mạnh bạo rất có thể sẽ khiến cô ta ném bình đập vại, phá hỏng chuyện chúng ta.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi hỏi: “Chị Tuyền đã không thể ra mặt nữa, kế tiếp nên để ai đi, làm sao tiếp cận cô ta?”
Chú nhìn thư Sở Vấn Thiên lưu lại, cau mày suy nghĩ nói: “Đi ăn cơm trước, tối nay đến quán bar của cô ta xem xét xung quanh, có thể sẽ phát hiện chút thứ hữu dụng.”
Tính toán xong, chúng tôi thu lại tâm trạng, bắt đầu thảo luận đi đâu ăn.
Chị Tuyền đã sớm nghe tiếng bánh bao Chó Không Thèm của Thiên Tân, lập tức gõ tay nói muốn đi ăn bánh bao.
Sau đó chúng tôi lái chiếc Cayenne cực kỳ nổi bật dạo quanh một vòng thành phố, liền thấy gần mười quán bánh bao để bảng hiệu Chó Không Thèm, trong đó thậm chí có một quán tên là “Tiệm Bánh Bao Chó Không Thèm Thiên Tân”. . . .