[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Bộ 2 Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 81: Chương 81




Chương 81

Bánh bao kia rốt cuộc thế nào, tôi không nói nữa, dù sao tôi cũng cảm thấy chúng tôi đã bị lừa rồi.

Buổi tối đến quán bar Lâm Hương, khi vào cửa liếc nhìn bảng hiệu, chữ lòe loẹt phía trên căn bản đọc không hiểu là cái gì. Bên trong quầy rượu trang trí rất bình thường, hoàn toàn không chói mắt như tấm bảng hiệu.

Bốn người chúng tôi sau khi vào tìm một góc ngồi xuống, bên trong quầy rượu ánh đèn mờ tối, ngồi trong góc không dễ bị phát hiện.

Chị Tuyền để tránh bị Lâm Hương phát hiện, cố ý chải tóc đuôi ngựa, thay quần áo.

Khi khách trong quán bar dần đông lên, Lâm Hương rốt cuộc xuất hiện, chị Tuyền lén chỉ cho chúng tôi người phụ nữ ngồi uống rượu trước quầy bar kia chính là Lâm Hương, chú suy nghĩ một chút, quyết định một trong ba người đàn ông chúng tôi sẽ tiếp cận bà ta.

Chúng tôi muốn kỳ thực chính là địa chỉ nhà cụ thể, về phần làm thế nào vào trong chú tự nhiên sẽ nghĩ cách.

Cho nên, ba chúng tôi chơi một trò chơi nhỏ, người thua phải đi tiếp cận Lâm Hương.

Chú gọi phục vụ viên mở cho chúng tôi một chai rượu đỏ, tôi rót chai rượu đỏ kia vào ly, chị Tuyền lấy bút vẽ phía dưới ly một dấu màu đen, quy tắc của trò chơi này chính là ba người cùng uống ly rượu này, ai uống xuống dưới vạch đen, người đó thua.

Kết quả chơi đoán số chú uống trước, tôi thứ hai, Đao Phong cuối cùng, kết quả đã định Đao Phong phải xúi quẩy hơn rồi.

Lúc chú uống vô cùng không phúc hậu, ông ấy đầu tiên là đắc ý nhìn chúng tôi, sau đó một hơi uống mất phân nửa ly rượu kia, khi đến tôi cầm đã gần đến vạch đen rồi.

Tôi cầm ly rượu trong tay cân nhắc cả buổi, lại quan sát dung lượng đại khái của ly rượu kia, cẩn thận uống một ngụm.

Ly rượu kia cuối cùng khi rơi vào tay Đao Phong, rượu đỏ cơ bản đã song song với vạch đen.

Đao Phong biết tôi và chú cố tình chơi cậu ấy, mặt không đổi nhìn chúng tôi, ngắm nghía ly rượu trong đó, tiếp đó không chút hứng thú đặt ly trên bàn, dứt khoát đứng dậy xoay người đi.

Tôi và chú nhìn bóng lưng cao ngất của Đao Phong, giảo hoạt nhìn nhau cười.

Đao Phong đi tới trước quầy bar cũng không bắt chuyện với Lâm Hương, loại đàn ông như cậu ấy, đi đến đâu cũng có người chủ động quyến rũ, cho nên cậu ấy chẳng hề sốt ruột chút nào.

Cậu ấy ngồi ở vị trí cách Lâm Hương một khoảng, bảo người pha rượu rót cho cậu ấy một ly, tiếp theo im lặng uống, lúc này phía sau đã một người phụ nữ đi đến, ăn mặc rất hở hang, cô ta dán vào bên cạnh Đao Phong nói mấy câu, Đao Phong không hề để ý tới cô ta, cô ta thức thời bỏ đi.

Lâm Hương khi Đao Phong vừa xuất hiện đã chú ý tới cậu ấy, bây giờ thấy Đao Phong hờ hững với ả kia, liền hứng thú với Đao Phong.

Khi Lâm Hương rốt cuộc không kềm chế được chủ động bưng một ly rượu lên đi tới cùng tán gẫu với Đao Phong, tôi và chị Tuyền đã cười gập cả người.

Người phụ nữ Lâm Hương này được cho là có chút tư sắc, chẳng qua tuổi gần bốn mươi, lúc còn trẻ có xinh đẹp mấy hiện giờ cũng chỉ có thể nói là dư âm thướt tha. Phụ nữ tuổi này, có chút tiền đều thích bao mấy chàng trai trẻ. Lâm Hương cũng không ngoại lệ, bằng không bà ta cũng sẽ không hàng ngày chạy đến quán rượu của mình tiêu khiển.

Đao Phong đẹp trai, vóc dáng lại cao, thân hình cũng tốt, rất dễ trở thành mục tiêu của loại phụ nữ này.

Song phàm là ai hơi có chút mắt nhìn đều có thể nhìn ra, toàn thân Đao Phong tuyệt đối không phải người ra đường kiếm lợi, căn bản sẽ không tiếu chút tiền nhỏ kia.

Chú nhìn Lâm Hương cố gắng làm quen Đao Phong, tấm tắc than thở hai tiếng, nháy mắt với chúng tôi, nói: “Mắc câu rồi.”

Đao Phong và Lâm Hương trò chuyện khoảng một tiếng, hai người liền dắt nhau ra khỏi quán rượu.

Còn lại ba chúng tôi tiếp tục uống trong quán, tiện thể còn chơi đấu địa chủ.

Gần 0 giờ, Đao Phong gửi tin nhắn tới bảo chúng tôi đến một khu nhà cũ ngoại ô, trong tin nhắn nói rõ địa chỉ và số nhà, xem chừng cậu ấy đã xác định mục tiêu.

Chỗ kia vô cùng khó tìm, tôi lái xe chở chú và chị Tuyền vòng vo thật lâu, mới tìm được một số nhà tương ứng trong hẻm.

Sau đó chị Tuyền tức giận nói cho tôi biết, tôi lái xe vào ngõ cụt rồi, muốn ra ngoài chỉ có thể de xe. Tôi chột dạ nhìn trong kính chiếu hậu một chút, phát hiện ngõ hẻm này không tính là ngắn, dựa vào kỹ thuật của tôi muốn de ra ngoài, Cayenne lập tức sẽ biến thành Jinbei nát.

Bất đắc dĩ, chị Tuyền đạp tôi sang ghế phó lái, chị ngồi ở chỗ tài xế, cẩn thận lái xe ra, tôi và chú chỉ có thể ở bên cạnh giương mắt ếch nhìn.

Ai bảo hẻm này vừa hẹp lại nhỏ, tôi lái xe vào đã dốc toàn lực, đến bên trong ngay cả cửa xe cũng không mở ra được.

Lăn qua lăn lại một phen, chúng tôi tới được bên ngoài căn nhà cũ mà Đao Phong nói, nhà này quanh năm không ai ở, điện và nước đã sớm ngừng, khóa trên cửa phủ lớp bụi thật dày, chị Tuyền không nói lời nào, bước tới một cước đạp bung cửa.

Chúng tôi giơ đèn pin mắt sói, chậm rãi đi vào trong nhà, bởi vì một cước vừa rồi của chị Tuyền, bụi trong nhà tung bay khắp nơi.

Tôi quạt bụi trước mắt, tỉ mỉ quan sát mọi thứ, bày trí sau khi Hải Lão Đại đi căn bản chưa từng bị động qua, ly tách và chén bát tùy ý gác trên bàn, ghế tựa hơi hướng về bên phải, chứng tỏ có người từng ngồi cái ghế này, cho dù người kia hiện giờ đã biến mất.

Nói thật, lần mò lung tung trong một căn nhà cũ, rất có cảm giác hốt hoảng, nhìn bày trí trong nhà còn lưu lại vết tích từng bị người dùng qua, dường như có thể thấy người kia đảo qua trước mặt vậy, vô cùng quỷ dị.

Chú không giống tôi thích lục soát ở những chỗ rõ ràng, ông ấy chạy thẳng tới phòng sách, nghiêm túc lật tìm trên bàn sách.

Khoảng ba bốn giờ sau, Đao Phong rốt cuộc lững thững đi tới, cậu ấy vừa vào cửa đã không ngừng xoa trán, tôi giơ đèn pin tiến tới hỏi cậu ấy làm sao vậy, cậu ấy nói cho tôi biết cậu ấy uống rượu cùng bà Lâm Hương kia cả đêm, thật vất vả mới quật ngã được đối phương, mình cũng sắp không xong.

Về phần làm sao lấy được địa chỉ này, Đao Phong lại không nói nhiều.

Tôi nhìn vẻ mặt ậu ấy mệt mỏi ánh sáng của mắt ảm đạm, vội vàng khuyên: “Hay là cậu về xe nghỉ ngơi trước, chúng tôi tìm xong sẽ nói cho cậu biết.”

Đao Phong miễn cưỡng lên tinh thần, khoát tay nói: “Không sao.”

Tôi đưa Đao Phong đến thư phòng tìm chú, liền thấy ông ấy đang ngồi trên ghế cầm một quyển sổ đọc, ghế dựa đã được ông ấy lau ra một phần sạch sẽ, bên cạnh bàn thì chất tán loạn những đồ vật khác.

Song bởi chỉ có ánh sáng của đèn pin, rất nhiều chỗ không cách nào thấy rõ, dẫn đến tôi chợt thấy một bóng người ngồi đó, còn tưởng rằng yêu ma, kích động thiếu chút nữa gọi Tiểu Hải ra.

“Đọc gì đó?” Tôi vài bước đi tới, đứng bên cạnh chú hỏi: “Không nói tiếng nào thiếu chút nữa hù chết tôi, phát hiện gì rồi?”

Chú ngẩng đầu nhìn thấy Đao Phong tới, liền khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó dùng đèn pin chỉ những chữ trong sổ kia nói với tôi: “Ta phát hiện chúng ta vẫn luôn bỏ quên một người.”

“Ai?”

“Người phụ nữ trong tổ năm người kia.”

“Người phụ nữ kia?” Tôi ngạc nhiên nói: “Trong thư Sở Vấn Thiên đưa cho chú không nhắc tới người phụ nữ này sao?”

“Đương nhiên không có.” Chú lắc đầu nói: “Người phụ nữ này thần bí hơn bốn người còn lại nhiều, ta cũng vừa vặn từ trong sổ của Cố Hải đọc về chuyện của cô ta, mới nhớ tới còn có một nhân vật như vậy, Cố Hải hay còn gọi là Hải Lão Đại kia, ông ta dường như sợ bản thân quên mất điểm này, đặc biệt ghi chú rõ trong sổ. Người phụ nữ kia tên là Ôn Văn, đã đi nước ngoài, cô ta cách mỗi mấy tháng sẽ liên lạc với Cố Hải một lần, hai lần hợp tác đó cũng đều là Cố Hải qua ám hiệu của cô ta mới tiến hành.”

“Nói vậy Cố Hải có vài phần cố kỵ với người phụ nữ này?” Tôi hỏi: “Vậy liên quan tới chuyện lần này, Ôn Văn biết bao nhiêu?”

“Không rõ ràng lắm.” Chú nhíu mày: “Song rất rõ ràng, trong những thế lực tham dự chuyện này, đám ngoại quốc kia hẳn là do cô ta phái tới, Đường Ninh không chừng chỉ là một người trợ giúp cô ta mướn mà thôi, hoặc Đường Ninh cũng chính là Ôn Văn cũng không chừng.”

Lời chú nói khiến tôi nhớ tới đối thoại cuối cùng của Đường Ninh và Đao Diên ở quỷ thành, thế nhưng vô luận nhìn thế nào cuộc nói chuyện của hai người kia cũng rất giống nhau, khi ấy cũng không hỏi họ có phải là người quen cũ hay không, bởi vì khi đó tôi đã biết Đao Diên và Sở Vấn Thiên là người sống sót, mà chủ quan cho rằng Đường Ninh và chúng tôi là người cùng một thời đại.

Bây giờ nhìn lại, Đường Ninh cực kỳ có khả năng là Ôn Văn, chẳng thế dựa vào loại tính cách không coi ai ra gì của Đao Diên, sao chịu dễ dàng hợp tác cùng một tiểu bối.

Chú thấy tôi không nói lời nào, lại tiếp tục chỉ vào quyển sổ nói: “Còn có một vài thứ vô cùng kỳ lạ nữa, trong ghi chép của Cố Hải, nửa trước nói Ôn Văn tích cực tìm kiếm manh mối năm đó, nửa sau lại nói Ôn Văn đột nhiên thay đổi chủ ý, thậm chí tận lực cản trở họ đi thăm dò chân tướng rõ ràng, mà giữa hai phần này có một đoạn thời gian rất dài Cố Hải không liên lạc với Ôn Văn, ông ta không biết Ôn Văn đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói về sau khi liên lạc Ôn Văn đã đi nước ngoài.”

“Chờ một chút.” Tôi cắt ngang chú, nghi ngờ nói: “Không phải nói hai lần hợp tác đó đều có Ôn Văn tham dự sao, cô ta sao lại tiến hành cản trở? Nhất là lần thứ hai, nếu như Ôn Văn không muốn, thì tại sao cô ta lại đi cùng?”

Chú khoát tay nói: “Nói Ôn Văn cố gắng cản trở họ điều tra rõ chân tướng, chẳng qua là suy đoán của Cố Hải thôi, chữ viết trong sổ không nhiều lắm, nhưng có thể thấy được Cố Hải hoài nghi động cơ của Ôn Văn, nhưng mà sau lần hợp tác thứ hai Cố Hãi đã không còn nghi ngờ việc này nữa, hoặc nói ông ta căn bản không có cơ hội suy đoán nữa, quyển sổ đến đây cũng không còn, e rằng sau đó đã xảy ra một chuyện, dẫn đến việc ông ta không cách nào trở về tìm Lâm Hương.”

“Nói vậy, nếu chúng ta dựa theo cách nghĩ của Cố Hải, tra một chút về Ôn Văn này, có khả năng sẽ phát hiện nhiều đầu mối hơn?” Tôi gãi đầu, suy tư nói: “Chú xem có khả năng Ôn Văn chính là kẻ phản bội mà họ nói không?”

“Chưa chắc.” Chú thở dài một tiếng, cất quyển sổ xong, vừa ra hiệu chúng tôi rời khỏi đây vừa nói: “Cố Hải, Ôn Văn, Sở Vấn Thiên, Đao Diên cộng thêm vị Ngô gia kia, năm người này ai cũng có thể là kẻ phản bội, đừng quên trí nhớ họ hỗn loạn cực kỳ, có khả năng căn bản đã quên mất những chuyện mình từng làm, cũng có thể là một số người trong đó đang cố ý che giấu, nếu họ nhớ rõ ràng lại giả vờ mất trí nhớ, ai có thể biết họ đang nghĩ gì?”

Tôi gật đầu, không thể không thừa nhận chú nói rất đúng.

Tìm được thứ hữu dụng, chúng tôi nhất định phải lập tức rời đi, tránh cho bị người khác phát hiện tưởng là kẻ trộm bắt lại.

Chị Tuyền khi chúng tôi thảo luận về quyển sổ đã chạy đến phòng ngủ, ý chị là loại chỗ như phòng ngủ dễ bôc lộ thói quen và việc riêng tư của người ta nhất, tôi lại kiên trì bởi vì chị ấy suy nghĩ xấu xa, cái này giống như đàn ông bình thường cứ thích rình coi phòng phụ nữ vậy, trong tò mò khó tránh khỏi xen lẫn chút tâm lý hạ lưu.

Đương nhiên, sau đó chị Tuyền hung hăng nhéo tay tôi mấy cái, tôi lập tức đổi giọng.

Chúng tôi đóng kín cửa nhà, ngụy trang thành kiểu chưa hề bị mở ra, tuy rằng cánh cửa bị chị Tuyền đạp hư kia khẽ đẩy đã mở tung.

Khi sắp đi tới một ngõ hẻm, thình lình một người phụ nữ đâm sầm tới, chúng tôi không muốn gây sự chú ý, sớm đã tắt đèn pin, người phụ nữ này vừa xuất hiện, chúng tôi thiếu chút nữa cho rằng đụng phải quỷ.

Thế nhưng rất nhanh người phụ nữ kia liền bỏ đi nghi ngờ của chúng tôi, bởi vì cô ta cách chúng tôi hơn hai mét, cắn răng nghiến lợi nói một câu:

“Hóa ra là các người là một phe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.