Edit: Asakari
Nếu Nguyên Sơ không đúng lúc thu hồi một chưởng kia, hắn nhất định sẽ phải chết ở đây! Nghĩ như vậy, hắn càng tóm chặt Dạ Trầm Uyên, ác độc lại sợ hãi trừng nàng:
Ngươi rốt cuộc là quái vật gì?!
Phải rồi, chỉ có quái vật mới có thể vượt cấp giết người, chỉ có quái vật mới không bị ảo cảnh huyễn hoặc, mà nhìn vào bên ngoài, Nguyên Sơ chỉ là một tiểu hài tử! Nhưng tiểu hài tử bảy tuổi làm sao làm được hết thảy những việc này? Nàng nhất định là quái vật!
Quái vật Nguyên Sơ đứng đối diện Chu Đạo Phu, địa lao vừa nãy đều bị nàng phá đến vỡ nát, nơi nơi đều tràn ngập ánh sáng từ bên trên rọi xuống.
Thấy ngón tay Chu Đạo Phu đè ở cổ Dạ Trầm Uyên đến mức xuất huyết, Nguyên Sơ vô cùng khẩn trương, nhưng vẫn mặt lạnh nhìn hắn: Ngươi thả hắn ra, ta cho ngươi đi.
Chu Đạo Phu nào dám thả người? Dạ Trầm Uyên là bùa hộ mệnh cuối cùng của hắn, hắn có chết cũng không dám buông ra!
Không được! Ngươi hiện tại phải rời khỏi đây, rời khỏi Chu gia, bằng không ta sẽ giết hắn!
Các nữ nhân kia đều đã chạy, kế hoạch của hắn sẽ bị bại lộ, hắn không còn cách nào chỉ có thể lưu Dạ Trầm Uyên lại, sau đó nghĩ cách di hồn, chiếm lấy thân thể Dạ Trầm Uyên, khiến cho tiểu tử kia phải thừa nhận lửa giận của đám thế gia sắp đuổi đến kia!
Nguyên Sơ thấy hắn còn đánh chủ ý lên thân thể Dạ Trầm Uyên, giận quá hóa cười!
Ngươi cho là ngươi thoát được? Như vậy đi, ngươi thả hắn ra, ta cho ngươi Thất phẩm thần phù Thần Hành Thiên Lí đi được vạn dặm, nếu ngươi không đáp ứng, ta cũng sẽ không lui bước nữa!
Nàng một bộ dạng không quan tâm đến an nguy của Dạ Trầm Uyên, cứ như thể nếu như hắn không đáp ứng, nàng sẽ giết cả hắn lẫn tiểu tử này.
Chu Đạo Phu đã không thể hiểu nổi tính cách của Nguyên Sơ, càng không biết tiểu quái vật này có nhẫn tâm thật hay không, bất quá suy bụng ta ra bụng người, hắn cảm thấy chính mình rồi cũng sẽ làm như vậy, đồ đệ sau này vẫn có thể tìm lại, nhưng để mất một tên tử tội Chu gia thì đúng là mất nhiều hơn được.
Kì thật Nguyên Sơ trong lòng cực kì bồn chồn, nàng thấy ánh sáng trong mắt Dạ Trầm Uyên nhạt dần đi, hắn sẽ không hiểu lầm nàng bỏ rơi hắn chứ?
Dạ Trầm Uyên lúc này không thể nói chuyện, hơn nữa sau khi bị giam cầm hắn cũng không vào được Thiên Châu, nhưng mà nhìn thấy Nguyên Sơ khẩn trương nhìn qua, hắn lập tức hiểu được ý của nàng, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hắn nhìn nàng chân thành, điều đó chứng minh hắn tín nhiệm nàng, tín nhiệm nàng sẽ không làm hắn bị thương, cho nên hắn không toát ra nửa điểm bi thương, im lặng nằm đó.
Chu Đạo Phu suy nghĩ một lát, cắn răng nói: Được! Ta đổi với ngươi!
Thất phẩm Thần Hành phù cũng đủ cho hắn chạy trốn tới nơi không ai tìm được hắn!
Nguyên Sơ cũng không dong dài nữa, trực tiếp lấy ra một đạo phù chú, văn lộ màu vàng trên phù chứng tỏ nó bất phàm!
Bùa bay về phía Chu Đạo Phu, mà Chu Đạo Phu nguyên bản hẳn phải giao Dạ Trầm Uyên ra, nhưng sau đó mắt hắn đột nhiên hiện ra một ánh sáng âm lãnh, hắn dùng linh khí cuối cùng hút được bắt lấy phù chú, cười ha ha.
Muốn ta thả người? Nằm mơ đi! Tiểu tử này là của ta!
Hắn thế nhưng muốn đem Dạ Trầm Uyên cùng nhau bỏ chạy?!
Không được! Nguyên Sơ cả kinh, vội vàng vươn tay ra, mà giờ khắc này Chu Đạo Phu đã kích hoạt thần phù!
Ngay sau đó, chỉ nghe Oanh! một tiếng nổ mạnh, Chu Đạo Phu bị nổ mất một tay! Nhưng mà hắn lại kêu lên thảm thiết hai tiếng, bởi vì tay kia của hắn đã bị Dạ Trầm Uyên vừa phá kết giới chém đứt!
Như thế nào...như thế nào có thể.... Chu Đạo Phu nhìn hai tay bị đứt của mình, mặt xám như tro tàn, khó có thể tin.
Sư phụ vượt cấp khiêu chiến, đồ đệ phá vỡ kết giới vây khốn Nguyên Anh, đây là đôi sư đồ biến thái gì?!
Mà Nguyên Sơ lúc này nào có tâm tư nhìn hắn, nàng vội vàng chạy lại chỗ Dạ Trầm Uyên, cẩn thận xem xét.
Ngươi không sao chứ? Phù chú lúc nãy có nổ đến ngươi?! Ngươi có bị thương không?!
Phù chú có thể làm bị thương thân thể Nguyên Anh phi thường bá đạo, Nguyên Sơ chỉ sợ đã khiến hắn bị thương!
Đồng thời, một khắc sợ hãi vừa mới nãy đã làm nàng ở trong lòng nhắc nhở một trăm lẻ một lần nhắc nhở chính mình, nàng còn có đồ đệ, phong cách hành sự nguy hiểm này nhất định phải sửa lại!
Sau khi chém đứt tay Chu Đạo Phu vừa sờ vào mặt Nguyên Sơ kia, tâm tình Dạ Trầm Uyên cực tốt, tuy rằng hắn cũng bị thương chút nhưng không việc gì hết.
Sư phụ, ta không sao.
A? Tốt tốt, không có việc gì là tốt! Nguyên Sơ chột dạ không thôi, ngượng ngùng thu lại tay.
Nguyên bản là nàng muốn dùng phù giả đưa cho Chu Đạo Phu để đổi Dạ Trầm Uyên, như vậy lúc hắn kích hoạt phù cũng sẽ không nổ đến người Dạ Trầm Uyên, ai ngờ lại bị hắn chơi đểu như vậy! Sau đó còn muốn bắt Dạ Trầm Uyên đi, hắn xứng đáng bị đồ đệ nàng chặt tay!
Nếu Chu Đạo Phu biết được ý tưởng này của Nguyên Sơ, chỉ sợ tức giận đến hộc máu! Rốt cuộc là ai chơi đểu?! Đồ đệ nàng ở trong tay hắn, nàng vậy mà còn suy nghĩ đến dùng phù giả hãm hại hắn!
Nàng đây là chơi đểu quá rõ ràng!
Ngay sau đó, Chu Đạo Phu bị Nguyên Sơ thoải mái trói lại. Trong lúc Chu Đạo Phu không ngừng kêu rên, người trước hết tới là Thiên Hợp tông thu được cầu cứu. Khu vực này thuộc phạm vi quản lí của Thiên Hợp tông, nhưng khi bọn họ nhìn thấy thảm trạng của Chu Đạo Phu liền hiểu không cần mình động thủ nữa.
Nguyên Sơ vỗ tay, nói với người mới đến: Thì ra là người của Thiên Hợp tông, ngưỡng mộ đã lâu! Ta là người Vạn Kiếm tông, lão gia hỏa này đã bị ta phong bế đan điền, không thể tự bạo, nhưng hắn có ý đồ xấu với rất nhiều mĩ nhân, Thiên Hợp tông các người phải chủ trì công đạo cho các nàng!
Nguyên Sơ kéo Chu Đạo Phu đến trước mặt họ, tủm tỉm cười.
Thiên Hợp tông phái mấy Kết Đan tu sĩ đến, Nguyên Anh vẫn ở trong tông. Người cầm đầu thấy Nguyên Sơ đã là tu vi Nguyên Anh, vội vàng hành lễ:
Làm phiền Tôn giả, Tôn giả xin yên tâm, vãn bối nhất định sẽ đem người này về Tông môn chờ xử lí!
Nguyên Sơ gật đầu nhưng không đi, người Thiên Hợp tông thấy kì quái, người cầm đầu cẩn thận hỏi:
Không biết Tôn giả còn gì phân phó?
Nguyên Sơ đoan trang nở nụ cười, sờ mũi của mình: Cũng không tính là phân phó, chỉ là ta giúp các ngươi bắt một người xấu, giải quyết giúp Thiên Hợp tông các ngươi không ít chuyện, các ngươi.... Không nghĩ đến phải báo ân với ta sao?
Người nọ nháy mắt nghe hiểu, chỉ là trên người bọn họ có thứ gì cho Nguyên Anh để ý sao?
Thời điểm người nọ gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu, Nguyên Sơ cười nói: Đương nhiên ta đâu thể nào lấy cái gì của đám tiểu bối các ngươi đâu, chỉ là Chu gia có một cái cây không tệ lắm...
Nàng nói như vậy người nọ lập tức hiểu ra, vội vàng nói: Tôn giả cứ tự nhiên, đừng nói một cái cây, nếu là Tôn giả cần có thể đi theo vãn bối đến Tông môn, Tông môn nhất định sẽ đãi tiệc tạ ơn!
Nguyên Sơ vội vàng xua tay: Không có gì không có gì, ta cũng không phải là một người có lòng tham, chỉ yêu thích chút phong nhã, cho nên ta sẽ đem cái cây đi, chúng ta sau này hữu duyên tái ngộ!