Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 76: Chương 76: A, Tên Ranh Này Dám Chơi Trò Dưỡng Thành




Thêu coi như tạm được? Biết chút dược lý và quyền cước?

Vân Mộng Sơ nhìn Từ Vân từ trên xuống dưới, bỗng nhiên nói: “Ngươi trước giặt hết quần áo, giặt xong liền đến phòng ta, giúp ta thêu một chút. Yên tâm, sẽ không để ngươi thêu không công. Mặc kệ ngươi thêu có được hay không, ta đều sẽ cho ngươi tiền thưởng.”

Từ Vân gật đầu, “Vâng, tiểu thư.”

Vân Mộng Sơ mỉm cười, sau đó đứng dậy mang theo Dâm Bụt rời đi.

Buổi tối, Vân Mộng Sơ đang ngồi viết một ít phương thuốc, chợt nghe ngoài cửa có người nói: “Tiểu thư, Từ Vân cầu kiến.”

Vân Mộng Sơ bảo Dâm Bụt đi mở cửa, một lát sau Từ Vân đi vào. Vân Mộng Sơ chỉ vào vải và kim chỉ trên bàn, cười nói: “Ngươi xem rồi thêu đi, qua vài ngày cho ta là được.”

Từ Vân nhìn nhìn tấm vải chỉ lớn cỡ một chiếc khăn tay, lắc đầu nói: “Tiểu thư không cần lâu như vậy, với chiếc khăn lớn cỡ này, không đến một canh giờ, nô ti có thể thêu xong.”

Vân Mộng Sơ nhíu mày, đưa ngọn đèn qua để thắp sáng cho nàng thêu.

Tay nghề của Từ Vân quả nhiên khiến nàng khiếp sợ. Những ngón tay mảnh khảnh của Từ Vân bay tới bay lui trên tấm vải, không ngừng đâm lên đâm xuống, động tác nhanh đến cơ hồ thấy không rõ, chỉ cảm thấy trên tấm vải đang dần dần hình thành một bức vẽ gì đó.

Không đến một canh giờ, Từ Vân đã thêu xong, là một đóa hoa quỳnh xinh đẹp ưu nhã.

Màu của cánh hoa quỳnh thay đổi dần từ trong ra ngoài, kỹ thuật thêu vô cùng tốt, bên ngoài dùng chỉ kim tuyến làm viền, rõ ràng là một bức tranh thêu thủ công vừa tinh xảo lại thượng thừa.

“Thật sự là không tệ nha…” Vân Mộng Sơ tán thưởng, nhịn không được nhìn xuống tay mình, vì sao đều là những ngón tay thon dài, nàng cho tới bây giờ lại không thể thêu cái gì hết.

Nàng thưởng Từ Vân một vụn bạc, nhất thời cảm thấy gả y tương lai của mình sẽ có người thêu giúp.

“Nghe nói, ngươi còn biết chút y thuật và võ công?” Trình độ thêu của Từ Vân có thể cho nàng kinh hỉ lớn như vậy, không biết những phương diện khác thế nào?

“Ừm, những bệnh tầm thường thì nô tì có thể chữa được, nghi nan tạp chứng thì chỉ biết một ít. Về phần võ công, nô tì chỉ biết một ít quyền cước công phu đơn giản, có thể đánh thắng vài tên tráng hán thông thường. Võ công của ca ca nô tì mới là thật lợi hại.”

Nghe đến đó, Vân Mộng Sơ nhịn không được hỏi: “Ngươi đã biết võ công, sao lại…”

Từ Vân cười khổ, “Sao lại rơi xuống loại tình trạng này phải không?”

Vân Mộng Sơ gật đầu, đã có võ công, nếu thiệt tình muốn có bạc, hẳn là không quá khó.

“Cha mẹ từ nhỏ đã dạy nô tì và ca ca, chẳng sợ đói chết, cũng không thể tự tiện dùng võ công đi đối phó dân chúng vô tội.” Từ Vân trịnh trọng nói. “Cha mẹ dạy võ công, không phải để cho chúng ta đối phó thường dân bách tính.”

Vân Mộng Sơ bỗng nhiên mỉm cười, “Từ Vân, ngươi thật tốt.” Một người đã khốn cùng thất vọng đến mức này, thế nhưng vẫn không muốn võ công của bản thân để khi dễ dân chúng, cướp một ít bạc. Người có nghĩa khí như vậy, nếu là nô tì, cũng sẽ không thể làm ra chuyện bán chủ cầu vinh, thật sự là người tốt nha.

Nàng càng cảm tạ Sở Thiên Hựu.

Vẫy tay bảo Từ Vân lui xuống, Vân Mộng Sơ cảm thấy bản thân không cần lo lắng tương lai không có thị nữ, nàng có Từ Vân là đủ rồi.



Sáng sớm hôm sau, Vân Mộng Sơ phờ phạc ỉu xìu đi tới học đường, cầm lấy một cuốn sách, tùy ý mở ra xem.

Sở Thiên Hựu thấy thế, hỏi: “Tiểu Sơ, xảy ra chuyện gì sao?”

Vân Mộng Sơ khẽ chu miệng, uể oải nói: “Tam biểu ca, chiều hôm nay muội phải đi học thêu.”

Sở Thiên Hựu ra vẻ đương nhiên gật gật đầu, “Chuyện này thật bình thường nha, nữ hài tử đều phải học thêu, sau này lập gia đình còn phải thêu gả y.” Nói xong, hắn chợt nhớ đến năm đó Triệu Diệc Như gả cho hắn, gả y không phải bản thân nàng thêu, số lần nàng chạm vào kim thêu có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhớ tới chuyện này, hắn liền trầm mặt xuống. Hắn không muốn con gái của mình sẽ biến thành một nữ tử giống Triệu Diệc Như, nhất định phải giáo dục nàng cẩn thận, dẫn nàng đi lên con đường đúng đắn mới được. Cho nên, Sở Thiên Hựu mềm giọng xuống, uyển chuyển dỗ dành: “Tiểu Sơ, chuyện quan trọng nhất cả đời nữ hài tử chính là lập gia đình. Sau này muội gả tới nhà chồng, không thể thiếu vài món đồ tự tay thêu, cho nên hiện tại học thêu rất trọng yếu. Đại tỷ cũng đang học, muội cũng phải ngoan ngoãn đi học, biết chưa?”

Vân Mộng Sơ nhắn mặt ai oán, “Nhưng muội cảm thấy bản thân học không được a.”

Sắc mặt Sở Thiên Hựu bỗng chốc nghiêm túc lên, chút đỉnh nhu hòa vừa rồi nháy mắt biến mất, trở lại làm mặt than, “Tiểu Sơ, vô luận làm chuyện gì đều phải tận lực, không thể rút lui đầu hàng trước khi bắt đầu.”

Vân Mộng Sơ cảm thấy trên ót mình đang mọc ra vô số hắc tuyến, hắn bất quá chỉ lớn hơn nàng ba tuổi thôi, sao cứ hễ gặp phải chuyện gì, đều ra vẻ người lớn, giáo huấn nàng. Nàng là đại tỷ xuyên không đó nha! Nàng tuyệt đối lớn tuổi hơn hắn, hắn dựa vào cái gì luôn giáo huấn nàng?!

Đợi chút, còn nữa, nàng thế nào cứ cảm thấy, thái độc của Sở Thiên Hựu đối với nàng, giống như là, ừm, nói thế nào nhỉ, đôi khi rất sủng nịnh yêu thương, đôi khi lại rất nghiêm khắc, ưa quản giáo, hệt như một phụ thân a?

Chẳng lẽ hắn đang dưỡng thành nàng?

Tên ranh này đang chơi trò dưỡng thành?!

Nàng là bà cô xuyên không đó nha… Thế nhưng bị người ta dưỡng thành?!

Đổ mồ hôi.

Sở Thiên Hựu thấy nàng không đáp, sắc mặt lại trầm xuống một ít, “Tiểu Sơ, nghe hiểu chưa?”

Vân Mộng Sơ miễn cưỡng cười cười, “Muội đã biết, tam biểu ca…”

Sở Thiên Hựu thế này mới vừa lòng một ít, thanh âm nhu hòa rất nhiều, “Thêu xong tác phẩm đầu tiên, nhớ cho ta xem.”

Vân Mộng Sơ cảm thấy trái tim mình đang đập loạn nhịp.

Nàng thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.



Buổi chiều, cơn ác mộng của Vân Mộng Sơ đã đến. Lúc nàng đến phòng học thêu, Sở Thiên Ninh đã ngồi ở chỗ kia, trong tay đang cầm một bức tranh thêu, đưa cho một nữ tử thoạt nhìn vô cùng tao nhã đánh giá.

Vân Mộng Sơ đi vào trong, lẳng lặng đứng bên cạnh chờ. Hai người thảo luận xong, nữ tử kia đứng lên, tao nhã đi đến trước mặt nàng, “Vị này chính là biểu tiểu thư? Phu gia của ta họ Tưởng, biểu tiểu thư có thể gọi ta là Tưởng phu nhân.”

“Tưởng phu nhân.” Vân Mộng Sơ quỳ gối hành lễ, người này là sư phụ của nàng, nàng đương nhiên phải tôn kính.

Tưởng phu nhân mỉm cười đỡ nàng dậy, quay sang nói với Sở Thiên Ninh: “Quận chúa chỉ cần chú ý những điểm ta nói là được, những chuyện khác không thành vấn đề. Quận chúa tạm thời thêu bản vẽ của ta trước, lát nữa ta sẽ quay lại xem.”

Sau đó Tưởng phu nhân nắm tay Vân Mộng Sơ ngồi xuống vị trí bên cạnh, chỉ vào các thứ trước mặt, nói: “Biểu tiểu thư trước kia đã học thêu chưa?”

Vân Mộng Sơ lắc đầu, vì thế Tưởng phu nhân bắt đầu giảng cho nàng vài cách thêu cơ bản, cho nàng hiểu thế nào là thêu. Giảng xong, Tưởng phu nhân đưa cho nàng một khối vải thô lỗ rộng, nói: “Biểu tiểu thư dùng này khối vải thử thêu kiểu thêu chữ thập mà ta vừa mới nói, thêu trước ba mươi lăm ô vuông cho ta xem.”

Vân Mộng Sơ chịu đựng áp lực nặng nề nhận lấy khối vải, dùng tinh thần chấp nhận số mệnh bắt đầu thêu. Tuy rằng nàng tận lực thêu thật bằng phẳng, nhưng… cuối cùng vẫn cứ chỗ cao chỗ thấp, rất gồ ghề.

Vân Mộng Sơ thêu xong, Tưởng phu nhân lấy qua xem, nhìn đến là kết quả này, sắc mặt một chút cũng không thay đổi. Bà nhẫn nại giảng cho nàng những điểm cần chú ý, bảo nàng tiếp tục thêu. Vì thế, quá trình này cứ lặp đi lặp lại suốt một buổi chiều.

Đến cuối cùng, ngay cả người vốn rất tao nhã, tràn đầy phong thái như Tưởng phu nhân đều nhịn không được nói: “Biểu tiểu thư, tiểu thư là thật không thể thêu hay là không muốn thêu?”

Vân Mộng Sơ áy náy đáp, “Tưởng phu nhân, ta là thật sự rất nghiêm cẩn thêu, nhưng là ta cứ thêu không tốt…”

Tưởng phu nhân nhàn nhạt nói: “Biểu tiểu thư, không có người nào thêu không tốt, chỉ có người không nỗ lực mà thôi. Biểu tiểu thư khi trở về hãy tự tập luyện như lời ta nói, ta lần sau lại đến xem đồ thêu của biểu tiểu thư.”

Lúc rời đi, Vân Mộng Sơ là đi theo Sở Thiên Ninh. Sở Thiên Ninh chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, không bình phẩm gì về tình trạng rất dọa người hôm nay của nàng. Vân Mộng Sơ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên cảm thấy kiểu tính tình đạm mạc cao ngạo này của Sở Thiên Ninh cũng tốt lắm, tối thiểu tuyệt đối sẽ không cười nhạo nàng như những đại tiểu thư xảo quyệt khác.

Sau khi trở về, Từ Thư Uyển hỏi nàng: “Tiểu Sơ, hôm nay học thêu thế nào?”

Vân Mộng Sơ yên lặng đưa mấy khối vải mình vừa thêu xong cho tiểu di xem.

Từ Thư Uyển xem xong, khẽ nhíu mày, “Tiểu Sơ không có khiếu thêu sao? Tỷ tỷ năm đó, kỹ thuật thêu là nhất tuyệt, Tiểu Sơ hẳn là được thừa kế thiên phú của tỷ tỷ mới phải a.”

Vấn đề là nàng đã không phải là hàng nguyên mẫu a! Vân Mộng Sơ nói thầm trong lòng.

Từ Thư Uyển thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Tiểu Sơ, con nhất định phải học thêu cho tốt. Con không phải tiểu thư chính quy của vương phủ, sau này đến lúc kết hôn, sẽ không có vô số nô bộc và tú nương thêu giúp cho con. Cho nên, Tiểu Sơ à, có một số việc, con cần phải làm tốt mới được.”

Vân Mộng Sơ mím môi, ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Tiểu di, con biết đến, tiểu di yên tâm đi.”

Thêu chỉ là một chút việc nhỏ thôi, nếu bấy nhiêu mà nàng còn làm không được, sau này còn kinh doanh cái gì, làm thế nào mà sống tiêu diêu tự tại ở cổ đại được! Cho nên nàng hiện tại tuyệt đối không thể rút lui đầu hàng.

Nàng có lẽ không có thiên phú, nhưng nàng có nghị lực!

Nàng hít sâu một hơi, tự nói với bản thân rằng bất cứ việc gì đều cần nỗ lực mới có thể thành công. Nàng là nữ tử đến từ hiện đại, tuyệt đối không thể bị một chút việc nhỏ như vậy đả đảo. Từ Thư Uyển đã vất vả giúp nàng cầu đến trước mặt Vương phi để nàng có thể đi học thêu, nàng sao có thể cô phụ tâm ý của tiểu di nhà mình.

Ngay trong đêm đó, Vân Mộng Sơ bảo Dâm Bụt tìm Từ Vân đến để dạy nàng thêu, miệt mài luyện đến khuya.

Bởi vậy có thể đoán được, sáng ngày hôm sau khi lên lớp, Vân Mộng Sơ phải mang cặp mắt gấu mèo lên học đường, cơ hồ vừa đúng giờ.

Lúc nàng mới thức dậy, Lăng Hiên đã đến. Ông chờ một lát, thấy nàng giờ này mới đến, cười hề hề nói: “Tiểu Sơ hôm nay đã tới chậm nha, nên phạt.”

Vân Mộng Sơ vừa định mở miệng nói mình không đến trễ, nhưng lập tức nghĩ đến câu châm ngôn vạn vạn không nên có ý đồ lý luận với Lăng Hiên, nàng lập tức biết vâng lời nói: “Thực xin lỗi sư phụ, là con sai rồi.”

Lăng Hiên thế này mới vừa lòng vuốt vuốt bộ râu không tồn tại của mình, nói: “Biết sai là đã có thể cải thiện, như vậy, trở về chép cuốn 《 Trung dung 》một lần đi.”

Một lần… May mà chỉ có một lần, nàng nói: “Cám ơn sư phụ.”

Loại cảm giác này, phi thường giống cổ đại đế vương trừng phạt thần tử, thần tử còn phải cảm tạ chủ long ân.

Đổ mồ hôi. Tính quyết đoán của Lăng Hiên thật giống khí chất của đế vương.

“Về chỗ ngồi đi, chúng ta bắt đầu bài học.”

Gắng gượng hết lớp học buổi sáng, Vân Mộng Sơ cảm thấy mình buồn ngủ đến độ không thể mở mắt ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.