Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 77: Chương 77: Mê Muội




Sau khi Lăng Hiên rời khỏi, Vân Mộng Sơ che miệng ngáp một cái, Sở Thiên Hựu nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Sơ, buồn ngủ lắm sao?”

“Dạ.” Nàng không còn chút tinh thần, gật gật đầu.

Sở Thiên Hựu đứng dậy đến bên cạnh nàng, vươn tay phải nhẹ nhàng ấn ấn huyệt thái dương của nàng, “Tiểu Sơ, tối hôm qua mấy giờ ngủ?”

Không biết có phải là nàng buồn ngủ quá rồi không, nàng cứ cảm thấy ngón tay Sở Thiên Hựu đang truyền đến từng đợt nhiệt lực, khiến nàng cảm thấy thư thái rất nhiều, nghĩ đến câu hỏi của Sở Thiên Hựu, không chút cảnh giác hồi đáp: “Giờ Tý.”

Sở Thiên Hựu dừng động tác một chút, lại tiếp tục ôn nhu hơn một ít, nhàn nhạt hỏi: “Sao ngủ trễ như vậy?”

“Luyện thêu.” Nàng nhỏ giọng nói, cảm giác như mình thực sự sắp ngủ.

Thêu?

Sở Thiên Hựu bỗng nhiên nhớ tới bữa cơm tối hôm qua.

Tối hôm qua Vương phi gọi hắn và Sở Thiên Ninh đến cùng ăn cơm, trên bàn cơm, Vương phi hỏi Sở Thiên Ninh chuyện Vân Mộng Sơ học thêu, Sở Thiên Ninh nhàn nhạt đáp: “Mẫu thân, suốt cả buổi trưa nàng chỉ học mỗi cách thêu chữ thập, trên cơ bản không có chút tiến triển.”

Lời này là sự thật, không có gì khuyếch đại, Vương phi nghe xong nao nao, “Nàng là không có thiên phú, hay là không luyện tập chăm chỉ?”

Sở Thiên Ninh lắc đầu, “Mẫu thân, con cũng không biết.”

Vương phi cũng đành cười cười, “Nếu nói là không luyện tập chăm chỉ, thì ta thấy đứa nhỏ kia cũng không lười đến mức đó, không chừng là không có thiên phú rồi.”

Sở Thiên Ninh cũng không có nói tiếp, sự việc cứ như vậy trôi qua, nhưng hiện tại thấy Vân Mộng Sơ như thế này, tựa hồ thật sự là không có thiên phú, chứ không phải là không chịu luyện tập.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên Hựu nhịn không được khuyên nhủ: “Tiểu Sơ, làm việc gì cũng phải làm theo khả năng, đừng ép buộc bản thân quá mức.”

Vân Mộng Sơ cười cười, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Hựu, có chút nghịch ngợm nói: “Tam biểu ca không phải đã nói, sau này gả đến nhà chồng, không thể thiếu vài món đồ tự tay thêu. Nếu muội hiện tại không chăm chỉ học, tương lai sao có thể gả cho người tốt. Cho nên muội hiện tại phải nỗ lực thêu nha.”

Gả cho người tốt?

Trong lòng Sở Thiên Hựu bỗng nhiên có chút mất hứng, “Nhỏ như vậy đã nghĩ lập gia đình sao… Tiểu Sơ nói thử xem, muội định gả cho người như thế nào.”

Nàng chớp chớp mắt, mềm yếu nói: “Muội cũng không biết, tam biểu ca, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Ừm.” Sở Thiên Hựu khó có dịp xuất hiện trạng thái tinh thần lơ mơ, ngoan ngoãn tùy ý nàng kéo đi.

Vân Mộng Sơ đã bảy tuổi, tựa hồ cũng đã đến tuổi nghĩ đến chuyện lập gia đình, như vậy, tương lai nàng sẽ gả cho dạng người gì đây…

Hoàng gia? Không được, hoàng gia cũng không phải nơi thái bình gì, thân phận của nàng không cao, gả vào trong đó sẽ không hạnh phúc. Vương hầu tướng lĩnh? Đến lúc đoạt vị phân tranh, không ít vương hầu tướng lĩnh đều bị cuốn vào. Nếu nàng vừa đúng gả cho người bị cuốn vào thị phi, như vậy nàng nên làm thế nào cho phải, dù sao năm đó hắn chưa kịp nhìn thấy kết quả cuối cùng liền rời thế.

Cho nên, hắn cũng không thể cam đoan nhà chồng mà nàng tương lai gả vào sẽ nhất định bình an. Vậy thì chọn nhà chồng nào không cần phú quý, chỉ là một nhà giàu phổ thông bình thường?

Vân Mộng Sơ đã quen cuộc sống trong vương phủ, đều được dưỡng an nhàn sung sướng, bỗng nhiên gả đến nhà giàu phổ thông, có thể sống quen được sao…

Gia đình dân chúng bình thường liền càng miễn bàn. Con gái của hắn sao có thể sống khổ cực được!

Nhưng, vậy thì, hắn nghĩ tới nghĩ lui một hồi, suy nghĩ cả một vòng, cũng chẳng thấy nơi nào thích hợp để gả Vân Mộng Sơ…

Tiểu Sơ tương lai hẳn là gả cho ai thì hắn mới yên tâm đây.

Hắn mơ hồ cảm thấy cách suy nghĩ của bản thân có chút không ổn lắm, nhưng cũng không thấy không ổn ở chỗ nào, làm suốt bữa cơm đều ăn có chút không yên lòng. Mà Vân Mộng Sơ thì chỉ miễn cưỡng ăn một chút, thân thể trẻ con vốn cần nghỉ ngơi nhiều, nàng hiện tại đã sắp chống đỡ không nổi.

Một lát sau, Sở Thiên Hựu kéo Vân Mộng Sơ vào phòng nghỉ trong học đường, bảo nàng lên giường nằm ngủ.

Vân Mộng Sơ ngồi trên mép giường, có chút kỳ quái thấy Sở Thiên Hựu vẫn cứ đứng ở đó không chịu đi. Trước kia mỗi lần nàng muốn ngủ lại ở đây, chưa từng có xảy ra chuyện Sở Thiên Hựu đứng ở bên cạnh không đi, đây là lần đầu tiên.

Nàng có chút kỳ quái hỏi: “Tam biểu ca, còn có chuyện gì sao?”

“Muội nằm xuống trước đi, ta có một số việc muốn nói với muội.”

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn nằm xuống, tuy rằng như vậy mà nói, có chút không hợp, nhưng thấy bộ mặt than lạnh ngắt của Sở Thiên Hựu, nàng cảm thấy bản thân vẫn thật an toàn.

“Tiểu Sơ, muội nỗ lực làm việc, điểm ấy không sai.” Sở Thiên Hựu đứng trên góc độ của một trưởng giả, thấm thía khuyên giải Vân Mộng Sơ, tuy rằng ngữ khí vẫn là kiểu lạnh lùng như mọi người, nhưng là bất luận là ngữ điệu hay tốc độ đều mềm mỏng, chậm rãi rất nhiều, “Nhưng trước khi nỗ lực làm việc, hẳn là phải biết chăm sóc thân thể của mình. Muội đang ở tuổi phát triển thân thể, không thể thức khuya, cho nên về sau, cho dù muốn nỗ lực làm việc, cũng phải ngủ đúng giờ, biết không?”

Hắn nói xong, phát hiện Vân Mộng Sơ đã nhắm mắt lại ngủ, bộ ngực nho nhỏ phập phồng, nhấp nhô theo nhịp thở.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Vân Mộng Sơ lúc đang ngủ.

Bộ dạng của Vân Mộng Sơ vốn dĩ thập phần xinh đẹp, lông mi rất dài, bình thường rất hay chớp chớp, càng khiến cặp mắt to của nàng thêm linh động đáng yêu. Hiện tại hàng lông mi vừa dài vừa cong vút này đang đặt trên mí dưới của nàng, giống như một cây quạt nhỏ, che khuất đôi mắt to sáng ngời của nàng.

Môi anh đào linh lung lúc này hơi khẽ nhếch, phấn hồng mê người. Hắn nhìn mà kìm lòng không đậu cúi xuống, muốn nếm thử màu phấn hồng mê người kia, cặp môi kiều diễm ướt át kia rốt cuộc có hương vị gì.

Hắn phảng phất như bị mê muội, cúi người muốn chạm vào môi nàng.

Dần dần, dần dần, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

Bờ môi của hắn nhẹ nhàng chạm vào môi nàng.

Chỉ là một cái chạm cực nhẹ, hắn lại cảm giác như bản thân vừa chạm phải thứ mềm mại nhất trên thế giới này.

Nhưng giây tiếp theo, Vân Mộng Sơ bỗng nhiên xoay người, khiến hắn bỗng chốc từ trong mê muội bừng tỉnh, vô cùng khiếp sợ nhìn Vân Mộng Sơ.

Hắn vừa mới làm cái gì?!

Kia là người mà hắn xem như con gái ruột a, hắn làm sao có thể có loại dục vọng muốn hôn môi nàng…

Hắn thế này rốt cuộc là thế nào.

Hắn hít sâu một hơi, bình phục trái tim đang luống cuống đập loạn, lập tức đứng dậy, thậm chí không dám liếc nhìn Vân Mộng Sơ liền rời khỏi nội thất.

Hắn sao có thể nảy sinh loại ý tưởng này với con gái của mình a…

Sở Thiên Hựu cảm thấy bản thân mình nhất định là có chỗ nào đó bị vấn đề, trước khi hắn có thể suy nghĩ cẩn thận, hắn vẫn là rời xa Vân Mộng Sơ một chút thì hơn, miễn cho hắn lại làm ra loại hành vi “đáng sợ” này nữa.



Vân Mộng Sơ ngủ trưa thức dậy, cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, liền đi ra ngoài tiếp tục học tập.

Ngồi vào ghế, bắt đầu thành thành thật thật chép phạt mớ chữ hôm nay bị Lăng Hiên phạt.

Một buổi chiều rất nhanh liền đi qua, đến giờ ăn cơm, Vân Mộng Sơ đứng lên, định quay về chỗ Từ Thư Uyển ăn cơm, cả trưa hôm nay cứ cảm thấy là lạ thế nào.

Lúc đứng lên đi ra ngoài cửa, Vân Mộng Sơ mới phát giác, cả buổi chiều hôm nay, Sở Thiên Hựu rất yên tĩnh, nãy giờ không nói một câu đã đành, hiện tại ngay cả khi nàng sắp rời khỏi cũng không nói một câu, hắn hôm nay rốt cuộc là bị cái gì…

Nàng thử thăm dò: “Tam biểu ca, biểu ca còn muốn tiếp tục đọc sách sao?”

Sở Thiên Hựu không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, như có như không.

Vân Mộng Sơ cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước mỗi khi nàng hỏi chuyện gì, tuy rằng biểu cảm trên mặt cơ bản đều là mặt than, căn bản không có tươi cười, nhưng tối thiểu Sở Thiên Hựu vẫn ngẩng đầu nhìn nàng, thật nghiêm cẩn trả lời vấn đề của nàng.

Nhưng hôm nay hắn lại cúi đầu, nhìn cũng không nhìn nàng.

Nàng có chút lo lắng, đi lại gần Sở Thiên Hựu, thân thiết hỏi: “Tam biểu ca, xảy ra chuyện gì sao?”

Bàn tay cầm sách của Sở Thiên Hựu đột nhiên nắm lại thật chặt, trong đầu không tự giác tái diễn lại tình hình kịch tính lúc trưa.

Giọng nói càng thêm lạnh, “Ta không sao, muội đi về trước đi.”

Vân Mộng Sơ nghiêng đầu cảm thấy chẳng hiểu ra sao, giọng Sở Thiên Hựu sao càng lúc càng lạnh vậy a, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…

Nàng định cúi người nhìn sắc mặt của Sở Thiên Hựu, không nghĩ tới Sở Thiên Hựu bỗng dưng quay đầu qua một bên, không để cho nàng nhìn thấy.

Đối với hành động này, Vân Mộng Sơ chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ, xem ra thân thể Sở Thiên Hựu tuyệt đối không có vấn đề gì, phỏng chừng là trong lòng có chuyện gì. Trong lòng người ta có chuyện, nàng hỏi lại không chịu nói, cho dù nàng muốn hỗ trợ cũng không biết giúp từ chỗ nào.

Với tuổi của Sở Thiên Hựu, tựa hồ chỉ mới mười tuổi, chẳng lẽ là thời thanh xuân phản nghịch của bọn con trai đã đến?

Ưm… thời thanh xuân phản nghịch của con trai hẳn là đến không sớm như vậy a…

Nàng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra ý tưởng của Sở Thiên Hựu, đành phải nói với Sở Thiên Hựu: “Vậy tam biểu ca chú ý thân thể, sớm ăn cơm chiều một chút a.”

Nàng nói xong liền xoay người rời đi.

Đợi sau khi Vân Mộng Sơ rời khỏi, Sở Thiên Hựu mới ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng nàng vừa rời đi, yên lặng ngẩn người. Mãi đến khi sắc trời đen hơn phân nửa, hắn mới đứng lên, đi trở về viện của mình.



Tiếp qua vài ngày, Vân Mộng Sơ đến chỗ Thất Nguyệt lấy Dịch Dung Cao. Về phần vị chưởng quầy mà Thất Nguyệt đã nói, còn cần một đoạn thời gian nữa mới đến. Nghe nói, người nọ hiện đang ở Giang Nam xử lý một ít chuyện riêng, khi nào xử lý xong sẽ đến kinh thành, ước chừng mười ngày sau sẽ tới. Khi nào người đó đến, Thất Nguyệt sẽ nghĩ biện pháp đưa người đến cho nàng gặp.

Nàng cười gật đầu, dù sao mười ngày nữa cũng không muộn, thừa dịp lúc này, nàng hẳn là tranh thủ làm thêm một vài thứ.

Lấy được thứ mình muốn, Vân Mộng Sơ rất nhanh liền rời đi, trong đầu bắt đầu cân nhắc vấn đề làm sao nói chuyện này với Vương phi.

Muốn tự mình kinh doanh, nàng phải có quyền tự do ra vào vương phủ.

Mà quyền tự do này, chỉ có Vương phi có thể cho, thế nên nàng phải tìm Vương phi nói chuyện, cùng lắm thì dùng đến một trong ba hứa hẹn kia. Bất quá, phải thương lượng thế nào… Còn muốn xem nghệ thuật của ngôn ngữ.

Hiện tại ngẫm lại, chính nàng đều cảm thấy có chút không dám tin. Nàng chỉ là một biểu tiểu thư sống nhờ trong vương phủ, cư nhiên muốn nói chuyện tự do ra vào vương phủ với Vương phi, chỉ sợ trên đời này chỉ có một biểu tiểu thư như nàng dám làm mà thôi.

Nếu không phải Vương phi chính miệng nói ra ba hứa hẹn, nàng thật đúng là không dám đàm.

Xem ra có rất nhiều việc, đều đã được bánh xe vận mệnh an bài.

Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, bước lên xe ngựa trở về vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.