Vân Mộng Sơ ngậm miệng, không cãi lại cái gì, bắt đầu nghiêm cẩn suy xét xem bản thân hẳn là nên buôn bán thế nào mới tốt.
Tài lực sao… Dựa theo Thất Nguyệt đáp ứng, nàng tuyệt đối có thể có.
Nhưng còn nhân lực a…
Bên người nàng, người có thể tín nhiệm, thật sự là quá ít. Ngay cả Dâm
Bụt, nàng cũng không thể hoàn toàn tin được, còn có thể tìm ai.
Xem ra, nếu đến lúc đó còn chưa tìm ra được nhân lực, nàng phỏng chừng
lại phải nhờ vả vị tiền bối Thất Nguyệt đức cao vọng trọng này nữa.
Về phần kỹ thuật, nàng thật đúng là cần phải cẩn thận suy nghĩ, làm thế
nào để có thể đem kỹ thuật hóa chất hiện đại ứng dụng vào cổ đại.
Có một số việc không thể chỉ mở miệng là được, phải có thực hành mới ổn.
Xem ra sự nghiệp kinh doanh của nàng thật đúng là gánh nặng đường xa
nha. Phải nghĩ cách có thể tự do ra vào vương phủ mới được, tuy rằng có
chút khó khăn.
Tiếp theo, chính là giải quyết vấn đề viết mấy quyển sách kia cho Thất
Nguyệt… Những tác phẩm lớn tầm cỡ như Hồng Lâu Mộng… Thật đúng là không
nhiều lắm, hơn nữa chính nàng cũng chưa đọc qua mấy quyển kia, chỉ có
thể lấy tiểu thuyết hiện đại góp cho đủ số.
Thất Nguyệt, ta thực xin lỗi ngươi.
…
Vài ngày sau, Vương phi trở về từ hoàng cung, mặt mày sáng rỡ vui mừng,
vừa về liền gọi Vân Mộng Sơ và Từ Thư Uyển đến chính viện đại đường, chỉ vào mấy cái rương trong đại đường, nói: “Tiểu Sơ, đây là thưởng cho
con, con hãy giữ cho kỹ, sau này dùng làm của hồi môn.”
“Vương phi.” Từ Thư Uyển khiếp sợ nhìn Vương phi, “Vương phi vì sao bỗng nhiên ban cho Tiểu Sơ nhiều như vậy?”
Vương phi mỉm cười trấn an: “Đừng nóng vội, Tiểu Sơ đã giúp ta một đại
ân, thay ta tìm về một thứ rất hữu dụng, đây đều là phần thưởng của Thái Hậu, hoàng thượng cộng thêm phần của ta và Vương gia. Ngươi hãy an tâm
cầm đi, tương lai dùng làm của hồi môn cho Tiểu Sơ.”
“Tiểu Sơ nàng…” Từ Thư Uyển có chút mờ mịt, nàng quay đầu, nghiêm túc
hỏi Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ, con đã làm cái gì? Sao tiểu di cho tới bây
giờ không nghe con nói qua?”
“Chỉ là… chỉ là lấy về một thứ thôi.” Vân Mộng Sơ kéo tay Từ Thư Uyển,
làm nũng, “Tiểu di, chúng ta đừng nói chuyện này được không?”
Từ Thư Uyển hồ nghi nhìn nàng một cái, cũng không tiện tiếp tục truy vấn ở trước mặt Vương phi, ngược lại là kinh sợ thay Vân Mộng Sơ tạ ơn.
Vương phi cười khẽ nói không cần tạ ơn, rồi trịnh trọng quay sang nói
với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ, những thứ này chỉ có thể đại biểu một phần
tâm ý của ta, ta sẽ cho con ba cái hứa hẹn, cho phép con sau này đưa ra
ba yêu cầu với ta, chỉ cần là chuyện mà ta có thể làm, ta nhất định sẽ
giúp con.”
Vân Mộng Sơ thầm vui vẻ trong lòng, cùng Từ Thư Uyển cúi đầu tạ ơn.
Trong số những rương quà, có đồ của Thái Hậu, thậm chí là hoàng thượng
đưa tới, nên bọn họ không thể không nhận. Vân Mộng Sơ nhìn mấy rương
trên sàn, ngẫm lại lời Vương phi nói, nhất thời cảm thấy bản thân mạo
hiểm thực đáng giá, tính ra nàng thu được rất nhiều lợi tức.
Được ban cho nhiều đồ như vậy, nàng cảm thấy bản thân hẳn là không thiếu tiền. Đã Vương phi nói đây là của hồi môn của nàng, như vậy nàng liền
có quyền sử dụng cho bản thân. Trong túi rốt cuộc có một món tiền lớn,
cảm giác thật tốt! Xem ra chuyện làm buôn bán lần này chỉ cần bảo Thất
Nguyệt tìm nhân lực là được, về phần tài lực, chính nàng cũng coi như
có.
Kỳ lạ là, hôm nay cho dù Vương phi ban cho nàng nhiều đồ như vậy, Sở
Thiên Ninh cũng không mắt lạnh nhìn nàng, chính là vẻ mặt có chút nhàn
nhạt, cao ngạo, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.
Xem ra Vương phi đã nói gì đó với nàng.
Ban thưởng xong, Vương phi giữ bọn họ lại ăn cơm chiều, lần này Sở Thân
Vương thế nhưng cũng xuất hiện, ngồi ở bàn ăn cùng dùng bữa.
Vân Mộng Sơ lén lút quan sát sắc mặt của Từ Thư Uyển, thấy nàng không có biểu cảm ái muội hoặc là không cam lòng gì đó, trong lòng thầm yên tâm
một ít.
Sở Thiên Hựu cảm thấy hết sức vừa lòng đối với cách xử lý này của mẫu
thân, không thu Vân Mộng Sơ làm nghĩa nữ, thật sự là quá tốt! Tuy rằng
chính hắn cũng không rõ ràng bản thân cảm thấy tốt ở chỗ nào.
Buổi tối trở về, Từ Thư Uyển cũng không vội mở ra xem trong đồ ban
thưởng có những gì, chỉ bảo hạ nhân mang đồ đặt ở trong phòng, cho lui
tất cả liền khẩn cấp kéo lấy tay Vân Mộng Sơ, hỏi: “Tiểu Sơ, đã xảy ra
chuyện gì? Mau thành thật nói cho tiểu di biết.”
Vân Mộng Sơ sửng sốt, đây là lần đầu tiên Từ Thư Uyển dùng loại khẩu khí nghiêm khắc này nói chuyện với nàng. Nàng nhỏ giọng nói: “Tiểu di…”
“Tiểu Sơ.” Từ Thư Uyển thở dài một hơi, “Tiểu di hỏi con, con có phải đã làm chuyện gì rất nguy hiểm phải không? Nếu chuyện đó không nguy hiểm,
không giúp ích rất lớn cho Vương phi, thì với tính tình của Vương phi,
làm sao có thể thưởng cho con nhiều như vậy, còn cho con ba cái hứa hẹn, con rốt cuộc đã làm cái gì?”
Vân Mộng Sơ hơi hơi ngẩng đầu, nàng rõ ràng thấy được trong mắt Từ Thư
Uyển nồng đậm lo lắng, lời nói dối vốn định thốt ra, nhất thời bỗng
không nói nên lời.
Từ Thư Uyển lo lắng cho nàng như vậy, nàng nếu lại nói dối, tiểu di sẽ thương tâm biết bao nhiêu.
Nàng thành thành thật thật nói đại khái sự tình trải qua, ánh mắt Từ Thư Uyển càng lúc càng thêm chua xót kịch liệt, đến cuối cùng, nước mắt
từng giọt từng giọt chảy xuống, Vân Mộng Sơ bổ nhào vào trong lòng Từ
Thư Uyển, “Tiểu di, tiểu di đừng thương tâm.”
Từ Thư Uyển nghẹn ngào nói: “Con gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, tiểu di làm sao có thể không lo lắng, không sợ hãi…” Nàng thấp giọng nói,
nhưng thủy chung không thể bảo Vân Mộng Sơ không lại ra phủ. Từ Thư Uyển là người hiểu chuyện, nàng sẽ không vì bản thân lo lắng mà trói buộc
Vân Mộng Sơ ở trong vương phủ.
Vân Mộng Sơ thật vất vả mới an ủi xong Từ Thư Uyển, hai người cùng nhau
ngồi xổm xuống xem mình được ban cho cái gì. Không thể không nói lần này đồ ban thưởng thật sự vừa nhiều lại vừa phong phú, minh châu phỉ thúy,
ngọc khí mã não, nhiều đến độ khiến người ta có chút hoa cả mắt.
Mở ra xem được một hồi, Vân Mộng Sơ dứt khoát không xem nữa, quay sang
nói với Từ Thư Uyển: “Tiểu di, tiểu di lấy hai rương đi, con giữ lại một rương là đủ rồi.”
Từ Thư Uyển cười nói: “Tiểu Sơ, đây đều là của hồi môn của con, tiểu di
sao có thể sử dụng, chính con giữ cho kỹ đi, dùng vào chuyện gì cũng tùy vào con.”
Nàng lắc đầu, “Con chính là muốn tặng tiểu di thôi… Tiểu di cũng không giàu có gì, tiểu di hãy giữ lại để dành đi.”
Từ Thư Uyển vỗ vỗ đầu nàng, “Hài tử ngốc, tiểu di cho dù không giàu có
cũng là sườn phi của vương phủ, chỉ cần vương phủ không có việc gì, tiểu di sẽ cả đời làm sườn phi, cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng mà con
a… Tương lai còn không biết sẽ thế nào đâu, con giữ đi, thế nào cũng sẽ
phải dùng đến một ít..”
Vân Mộng Sơ nghĩ nghĩ, không lại tranh cãi, nhưng xử trí ba rương đồ thế nào, phải xem ý nàng.
…
Vân Mộng Sơ giờ đã năm tuổi, Lăng Hiên cũng đã dẫn bọn đệ tử từ Hàng
Châu trở về, tuy rằng trên đường đã xảy qua một ít chuyện, nhưng ông vẫn vui mừng khi thấy bọn đệ tử đều trưởng thành không ít, vì thế ông bắt
đầu cân nhắc chuyện khác.
Nữ đệ tử của ông rốt cuộc đã năm tuổi, xem ra đã đến lúc công bố cho mọi người biết nữ đệ tử này, vì thế lần lên lớp hôm sau, ông tìm Vân Mộng
Sơ để thương lượng chuyện này.
Vân Mộng Sơ hồn nhiên mỉm cười, “Sư phụ không phải đã nói, dù cây có mọc thành rừng, gió vẫn có thể bật rễ đó sao?”
Lăng Hiên gật đầu, có chút kỳ quái vì sao nàng bỗng nhiên lại nhắc tới câu này.
Bất quá ngay sau đó, câu dưới được them vào, “Vậy sư phụ nghĩ xem, ngài
công bố con là đệ tử của ngài, chẳng phải là biến con thành rừng cây
lớn? Sau đó gió sẽ đến tàn phá con?”
Lăng Hiên hắc tuyến, “Tiểu Sơ, con càng lúc càng suy nghĩ miên man.”
“Sư phụ, con không có suy nghĩ miên man.” Nàng nói chuyện này rõ ràng là thập phần nghiêm túc. Kỳ thực nàng không muốn Lăng Hiên nói ra thân
phận của mình. Thứ nhất, đương nhiên là vì điệu thấp mới là vương đạo.
Thứ hai, đương nhiên là vì không muốn để cho người khác biết, nhất là
không muốn để cả nhà Tống thị biết. Từ Thư Uyển chỉ là một sườn phi
trong vương phủ, còn bị áp bức thành bộ dáng kia, vạn nhất bọn họ biết
được nàng có một sư phụ như vậy, không biết sẽ lại làm ra đến chuyện gì. Cho nên, có một số việc, cứ giữ làm bí mật thì hơn, như vậy, lỡ sau này ngẫu nhiên bị bại lộ, mới có thể khiến người khác càng thêm chú ý.
“Sư phụ… Ngài chỉ nhận duy nhất một nữ đệ tử là con, hiện tại ngài trực
tiếp đẩy con ra trước mặt mọi người, con nghĩ, con chắc sẽ không chịu
nổi áp lực… Sư phụ đã nói, không thể dục tốc bất đạt…” Đây là lần đầu
tiên kể từ khi trở thành đệ tử của Lăng Hiên, nàng dùng lý lẽ tranh biện với ông.
Bất quá, may mắn là, nước cờ của nàng rốt cuộc vẫn cao hơn một bậc,
thắng hiểm Lăng Hiên. Lăng Hiên thổi râu trừng mắt một hồi cũng đáp ứng
yêu cầu của nàng.
Hôm đó, sau khi tan học, Sở Thiên Hựu nói với nàng: “Tiểu Sơ, muội thật lợi hại, có thể khuyên được sư phụ.”
Vân Mộng Sơ chỉ mỉm cười, không nói gì.
Sở Thiên Hựu vỗ vỗ đầu nàng, “Tiểu Sơ thật thông minh nha, rất nhiều lời sư phụ dạy đều có thể ứng dụng… So với ta lúc trước lợi hại hơn.”
“Đó là do sư phụ dạy giỏi.” Nàng không chút đổi sắc mặt, thả nhiên đáp.
Sở Thiên Hựu gật gật đầu, “Bất quá Tiểu Sơ nói đúng, nữ hài tử không cần theo đuổi thanh danh này đó. Thanh danh lan xa, có khi sẽ tạo thành
thương hại cho nữ hài tử. Tiểu Sơ chỉ cần mỗi ngày ngoan ngoãn học tập
đọc sách là được, những chuyện khác không cần quan tâm, đừng nghĩ đến
chuyện xuất đầu lộ diện, xây dựng danh tiếng, biết không?”
Vân Mộng Sơ cười gượng hai tiếng, gật gật đầu, nguyên lai, nam tử cổ đại nào cũng khó tránh khỏi bị chủ nghĩa sa văn* ăn vào đầu a, Sở Thiên Hựu thế nhưng cũng bị, còn cố ý đến dặn nàng.
* Chủ nghĩa sa văn: là những nam nhân độc đoán, cổ hủ, gò bó phụ nữ trong xó bếp, góc nhà
Nhưng Sở Thiên Hựu chỉ sợ vạn vạn không thể tưởng được, nàng không chỉ
có muốn xuất đầu lộ diện, còn muốn làm thương nhân trong “sĩ nông công
thương”.
Nàng nhìn sắc mặt Sở Thiên Hựu, thử hỏi: “Tam biểu ca vì sao lại nói như vậy?”
Sắc mặt Sở Thiên Hựu khẽ biến, nhớ tới chuyện kiếp trước của Triệu Diệc
Như. Kiếp trước, Triệu Diệc Như luôn thích nữ phẫn nam trang đi chơi,
còn thích làm vài chuyện buôn bán, đến cuối cùng hắn mới biết được, nữ
phẫn nam trang đi chơi, là vì thuận tiện hẹn hò với Sở Thiên Hi, còn làm buôn bán là vì kiếm tiền cho Sở Thiên Hi…
Có bóng ma kiếp trước, hắn kiếp này đương nhiên không thích để nữ hài tử luôn đi ra ngoài xuất đầu lộ diện, tranh đoạt thanh danh mặt mũi với
người khác.
Vân Mộng Sơ là đứa nhỏ nhu thuận, hắn không hy vọng nàng sau này giống
như Triệu Diệc Như, luôn thích đi ra ngoài, thích làm buôn bán. Bởi vì
nếu Vân Mộng Sơ cũng biến thành như vậy, hắn sẽ rất bất an.
Cho nên, phải thừa dịp lúc nàng còn nhỏ, nhanh chóng giáo dục nàng,
khiến nàng ngoan ngoãn lớn lên thành thục nữ, cầm kỳ thư họa đều tinh
thông là tốt rồi.