Mọi người dời bước đi vào trong, cùng nhau ăn một bữa cơm trưa, xong đều tự trở về viện của mình nghỉ ngơi.
Bất quá Sở Thiên Hựu một mình ở lại. Trước bữa cơm, hắn đã bảo Cung Nghị về viện của mình lấy vài thứ, hiện tại tất cả dược liệu đều lấy được,
hắn quyết định đem giao cho Vương phi.
Thái Hậu đã sớm tìm được người có thể phối chế giải dược, nhưng lại bất hạnh không có dược liệu.
Vương phi thấy Sở Thiên Hựu cố ý ở lại, mặt cười nhẹ, “Thiên Hựu, có chuyện gì?”
Sở Thiên Hựu yên lặng lấy ra rất nhiều dược liệu đặt lên bàn Vương phi,
nói với nàng: “Mẫu thân, đây là dược liệu, mẫu thân hãy dùng để giải
độc.”
Vương phi khiếp sợ nhìn hắn, “Thiên Hựu, con… Con sao có thể biết?”
Sở Thiên Hựu trầm mặc một lát, có chút đau thương nhìn Vương phi, “Mẫu
thân, con và đại tỷ từ nhỏ thường thường được Thái Hậu gọi vào trong
cung, luôn phải tự dưng uống một chén thuốc, lại uống suốt nhiều năm.
Mẫu thân cho rằng việc này, con thật sự đều không có chút phát hiện sao? Vì sao những người khác trong cung không uống chén thuốc này, chỉ có
con và đại tỷ mới uống? Con cảm thấy sự tình không đúng, nên mới điều
tra, sau mới phát hiện mẫu thân cư nhiên… Độc trên người chúng con có
thể dùng vài chén thuốc để giải, nhưng độc trên người mẫu thân lại…”
Sắc mặt Vương phi ảm đạm xuống, “Thiên Hựu, thực xin lỗi… Ta không muốn
để các con trải qua chuyện như vậy, nhưng mẫu thân cũng không có lựa
chọn nào khác, cũng may độc trên người các con đã giải, ta cũng không có gì tiếc nuối. Kỳ thực mẫu thân mấy năm nay tuy rằng chung quanh tìm
dược, nhưng ta biết khả năng làm ra giải dược không tính lớn, ta sống
không được mấy năm nữa. Cũng bởi vì vậy, mẫu thân mới chuyện gì cũng
dung túng ta, yêu thương con và Thiên Ninh. Hiện tại thấy các con đều
bình an lớn lên, ta cũng an tâm. Ta vốn dựa vào ông trời sống tạm bợ lâu như vậy, sớm đã thấy đủ.”
“Mẫu thân…” Sở Thiên Hựu kiên định nói, “Mẫu thân không nghe thấy vừa
rồi con nói, đây là dược liệu cho mẫu thân sao? Con đã tìm đủ cả rồi.”
“Cái gì?!” Vương phi lần này càng them khiếp sợ nhìn hắn, “Thiên Hựu,
con tìm đủ?! Vị thuốc Nhật Nguyệt Hoa đó, Đức phi từng nói, căn bản
không có người có thể lấy được.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Sở Thiên Hựu trở nên nhu hòa một ít, “Là Tiểu Sơ lấy được.”
“Tiểu Sơ…” Vương phi cúi đầu thì thầm nói, bỗng vẻ mặt trở nên kích động lên, “Thiên Hựu, con thật sự tìm đủ sao? Nói như vậy, nói như vậy…”
“Mẫu thân.” Sở Thiên Hựu nắm lấy tay Vương phi, “Con còn muốn mẫu thân
nhìn thấy con cưới vợ sinh con. Đại tỷ còn muốn mẫu thân thấy tỷ ấy lập
gia đình sinh con, Thái Hậu cũng không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, hiện tại con đã tìm đủ dược liệu cho mẫu thân. Mẫu thân nhất định có thể trường mệnh trăm tuổi.”
Tâm tình Vương phi kích động giằng co một hồi, nhiều năm như vậy, nàng
vốn tưởng rằng bản thân sinh ra là để chờ chết, vốn tưởng rằng nhân sinh của mình đã sớm không có ánh sáng, vốn tưởng rằng bản thân có thể sống
đến bây giờ đã là ông trời ưu ái, vốn tưởng rằng cho dù nàng có thể gả
cho người trong lòng, cũng không có phúc phận ở bên cạnh hắn…
Hiện thời con của nàng, Sở Thiên Hựu nói cho nàng, hắn đã giúp nàng để
đủ dược liệu. Nàng vương tay ôm Sở Thiên Hựu ôm trong ngực, có chút
nghẹn ngào nói: “Thiên Hựu, chuyện mà ta cả đời này kiêu ngạo nhất,
chính là có một đứa con như con.”
Sở Thiên Hựu khẽ siết chặt nắm tay, “Mẫu thân, con nhất định sẽ không để mẫu thân thất vọng.”
Hắn đời trước cô phụ Vương phi rất nhiều, khiến Vương phi triệt để thất
vọng hắn. Hắn đời trước, căn bản không có tư cách khiến Vương phi kiêu
ngạo. Hắn đời này, nhất định phải làm một đứa con ngoan ngoãn, hiểu
chuyện, nhu thuận, không lại cô phụ một phen tâm ý của Vương phi.
Vương phi biết bản thân mình đã được cứu, tươi cười trên mặt cũng nhiều
lên một ít, “Nhật Nguyệt Hoa này, là Vân Mộng Sơ tìm được? Nàng làm thế
nào tìm được?”
Sở Thiên Hựu trầm mặc một lát, “Mẫu thân, con cũng không biết, nàng lúc
đó bị người ta bắt cóc, lúc chúng con cứu nàng trở về, nàng liền cho con đóa hoa này. Hình như là nàng lúc đó bị kẻ đó buộc vào một cái sơn
động, lấy thứ gì đó cho hắn, nàng tình cờ thấy được Nhật Nguyệt Hoa, nhớ đến con từng kể cho nàng nghe về loài hoa này, nàng liền hái xuống cho
con. Mẫu thân, Tiểu Sơ lần này đã giúp chúng ta đại ân, mẫu thân nhất
định phải hảo hảo cám ơn nàng.”
Vương phi mím môi mỉm cười, “Thiên Hựu, chẳng lẽ với tính cách của mẫu
thân, ta sẽ bạc đãi nàng sao? Không bằng như vậy, mẫu thân thu nàng làm
nghĩa nữ, cho nàng một cái phong hào quận chúa, thế nào?”
Nghe Vương phi nói như vậy, Sở Thiên Hựu có chút sửng sốt, loại đền ơn
này đối với Vân Mộng Sơ mà nói, quả thật là không thể tốt hơn, nhưng
không biết vì sao…
Không biết vì sao, hắn lại không thể mở miệng đồng ý nổi, ngay cả chính
hắn cũng không hiểu ra sao, chính là… Chính là trong lòng mơ hồ có chút
bài xích. Nếu nàng trở thành muội muội của hắn, coi như không thể thành
nữ nhi.
Sở Thiên Hựu có chút phẫn nộ nghĩ.
Vương phi thấy hắn như vậy, có chút cười như không cười nhìn hắn, “Thiên Hựu, vì sao không nói chuyện?”
“Mẫu thân…” Sở Thiên Hựu chỉ nói được hai chữ này, rồi cũng không biết nên giải thích thế nào.
“Quên đi, chuyện này ta tự có chủ trương.” Vương phi nhàn nhạt nói, “Hai ngày này, ta muốn tiến cung một chuyến, chuyện trong nhà sẽ nhờ Từ sườn phi chiếu ứng, con an tâm chờ ở nhà là được. Khi ta trở lại, độc trên
người hẳn là đã giải xong.”
“Mẫu thân, con muốn đi với mẫu thân.”
“Con an tâm ở nhà chờ đi, con đi theo tiến cung, ta ngược lại sẽ phân tâm.”
Sở Thiên Hựu không lại nói muốn cùng đi, chính là dặn dò nói: “Mẫu thân ngàn vạn cẩn thận.”
Vương phi cười gật gật đầu.
…
Những ngày cuối ở Hàng Châu, Vân Mộng Sơ từng dặn Sở Thiên Hựu giúp nàng gạt Từ Thư Uyển chuyện mình bị bắt cóc, Sở Thiên Hựu có chút không hiểu hỏi: “Vì sao?”
Vân Mộng Sơ bĩu môi nói: “Muội không muốn tiểu di lo lắng, tiểu di mà lo lắng thì sẽ khóc…”
Sở Thiên Hựu đáp ứng xong, Vân Mộng Sơ lại đi dặn Dâm Bụt.
Cho nên, Từ Thư Uyển căn bản không biết nàng trải qua đau khổ.
Nàng và Sở Thiên Hựu trở về ngày thứ hai, Vương phi nói có chuyện cần
tiến cung, sự tình trong nhà lại giao cho Từ Thư Uyển, hơn nữa bảo Sở
Thiên Ninh đi theo hỗ trợ, ý tứ rõ ràng chính là bảo Sở Thiên Ninh học
quản gia.
Kỳ thực cũng không sai biệt lắm, Sở Thiên Ninh đã mười ba tuổi, sắp có thể tính đến chuyện kết hôn.
Sau khi Từ Thư Uyển bắt đầu quản gia, Vân Mộng Sơ liền nói với Từ Thư
Uyển rằng mình muốn đi Phổ Độ Tự dâng hương, thuận tiện đi thăm Thất
Nguyệt.
Từ Thư Uyển trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn để nàng đi.
…
Vân Mộng Sơ lần này mang theo đặc sản Hàng Châu, trực tiếp đi vào rừng trúc, lên thẳng nhà trúc chờ bị Thất Nguyệt tính sổ.
Nàng đoán quả nhiên không sai, Thất Nguyệt vừa thấy nàng đến, lập tức
oán hận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám hố ta a! Bản Hồng Lâu
Mộng này chỉ mới viết cho ta một nửa!”
Vân Mộng Sơ cười lấy ra một phong thơ đưa tới tay Thất Nguyệt, Thất
Nguyệt vốn đang nghiêm mặt không định nhận, nhưng vừa thấy đến vài chữ
trên phong thư, sắc mặt của bà nhất thời tái nhợt một ít. Hồi lâu sau,
bà quay đầu nhìn Vân Mộng Sơ, nụ cười có chút tái nhợt vô lực, “Ngươi đã gặp hắn?”
Nàng gật gật đầu, “Ta đã gặp, hắn tốt lắm, ngài yên tâm đi.”
Thất Nguyệt nhận lấy lá thư trong tay nàng, ngồi xuống xem, hồi lâu sau
mới ngẩng đầu lên, thật sâu hít vào một hơi, nói với Vân Mộng Sơ: “Cám
ơn ngươi mang phong thư này về cho ta.”
Vân Mộng Sơ thấy không khí trầm mặc xuống, vội vàng lấy ra đống đặc sản
Hàng Châu ra, “Xem, đây là đặc sản mang về từ Hàng Châu, thứ này cho
ngài dùng, cái này thì cho ngài nếm thử.”
Thất Nguyệt nhận lấy quà trực tiếp để sang một bên, cũng không mở ra, ngược lại hỏi tình huống của bọn họ ở Hàng Châu.
Nói đến chuyện này, Vân Mộng Sơ lập tức nhiệt tình cảm tạ Thất Nguyệt,
“Ít nhiều nhờ tấm bản đồ kia của ngài, chúng ta cuối cùng tìm được món
bảo bối nọ, ta đã lấy về và đem nó giao cho Vương phi.”
“Ồ?” Thất Nguyệt nhíu mày, “Quả nhiên là phải có người như ngươi mới có
thể lấy được thứ kia. Ngươi hiện tại đúng là có phúc lớn, ngươi đã làm
giúp Vương phi chuyện lớn như vậy, nàng nhất định sẽ không bạc đãi
ngươi.”
“Đây vẫn là dựa vào ngài trợ giúp nha.” Nàng hắc hắc cười, “Ta đã gặp vị Tam sư huynh kia của ta, là một vị sư huynh rất ôn nhu, thật tốt a.”
“Hừ, hay là ngươi có ý đồ không an phận với Tam sư huynh của ngươi?”
Nàng xua xua tay, “Cho dù có ý không an phận cũng vô dụng nha, ta nhỏ tuổi hơn hắn nhiều như vậy…”
Thất Nguyệt đưa tay điểm điểm cái trán của nàng, “Thu hồi tâm tư này của ngươi đi, đừng lại có ý đồ gì với Tam sư huynh kia nữa.”
Nàng chu chu miệng, “Ta chỉ là nói một câu thôi, cũng không định tơ tưởng đến vị Tam sư huynh kia.”
“Thế thì tốt.” Thất Nguyệt nhàn nhạt nói, “Ngươi chừng nào thì viết tiếp nửa bộ Hồng Lâu Mộng còn lại cho ta?”
Vân Mộng Sơ chống cằm nhìn nàng, “Thất Nguyệt đại sư…”
“Ngừng, đình chỉ.” Thất Nguyệt quyết đoán nói, “Ngươi mỗi lần gọi ta là
đại sư, nhất định là tìm ta có việc, nói đi, lần này muốn ta giúp ngươi
làm cái gì?”
“Ừm, ta muốn kinh doanh…” Nàng cười nói, “Muốn Thất Nguyệt đại sư góp
tiền hỗ trợ, ta ra kỹ thuật, ngươi ra nhân mạch và tài lực.”
“Ta có chỗ tốt gì?” Thất Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
“Tuyệt đối có tiền để lấy.” Nàng thập phần tự tin nói, “Ta tin tưởng với kỹ thuật trong tay ra, ở cổ đại tuyệt đối có thể thu về một đống tiền
lớn.”
“Ta không thiếu tiền.” Thất Nguyệt nói một câu đem tâm tình nàng rớt xuống đáy cốc.
Nàng lẩm bẩm nói: “Ai cũng sẽ không ngại tiền nhiều.”
Thất Nguyệt liếc xéo nhìn nàng, môi khẽ cong lên, “Tiểu nha đầu, vương phủ bạc đãi ngươi sao? Ngươi thật thiếu tiền?”
“Thật thiếu.” Nàng khẳng định nói, bộ dạng hết sức nghiêm trang, “Trong
tay có tiền, thắt lưng mới có thể thẳng nha, bằng không chỉ dựa vào
vương phủ dưỡng, vạn nhất ngày nào đó người trong vương phủ thấy chúng
ta không vừa mắt hoặc là thế nào đó, ta không phải sẽ xong đời?”
Thất Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Đúng là không chê phiền toái.”
“Vậy ngài rốt cuộc có đáp ứng hay không a.” Nàng lấy lòng cười hỏi.
“Như vậy đi…” Thất Nguyệt miễn cưỡng nói, “Ngươi lại viết cho ta mấy bản tiểu thuyết kinh điển của người hiện đại các ngươi, ừm, năm bản đi, ta
sẽ đáp ứng cho ngươi bạc, đây cũng không xem như là ta góp tiền, cứ xem
như là ta thấy ngươi có công chép sách, trả thù lao cho ngươi.”
Năm, năm bản…
“Nhớ kỹ nha.” Thất Nguyệt cười có chút gian trá, “Mỗi bản cũng không thể ngắn hơn Hồng Lâu Mộng.”
Vân Mộng Sơ suýt chết đứng, mỗi lần nàng chép sách không thể chép trước
mặt người khác, thời gian cũng không nhiều, muốn viết năm bản dài như
vậy, thì phải viết tới khi nào?
“Kỳ thực bào ngươi chép sách cũng là vì tốt cho ngươi, ý tưởng buôn bán
này của ngươi còn quá hấp tấp, ngươi tốt nhất tĩnh tâm ngẫm lại, rốt
cuộc là muốn kinh doanh thế nào, biết chưa?”