Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 39: Chương 39: Cho Vay Nặng Lãi




Cung Nghị ngẩng đầu nhìn Vương phi, biểu cảm không ngừng biến hóa, phảng phất như do dự cái gì, cuối cùng hắn cắn răng một cái, nói: “Hồi bẩm Vương phi, thế tử hôm nay đích xác có bảo nô tài thăm dò một chuyện.”

“Chuyện gì?” Vương phi lập tức hỏi.

“Thế tử… Thế tử bảo nô tài đi thăm dò…” Cung Nghị nói đến một nửa, dừng một lát, cắn răng một hồi mới nói tiếp: “Thế tử bảo nô tài đi thăm dò Lê quản gia.”

“Lê quản gia?”

“Không sai.” Cung Nghị lúc này như đã hạ quyết tâm, giọng nói thập phần khẩn thiết, gần như than thở khóc lóc: “Vương phi, thế tử bảo nô tài gạt Vương phi cũng là một phen hảo ý, bởi vì thế tử nghe nói, Lê quản gia ở bên ngoài… Ở bên ngoài… Ở bên ngoài dùng danh nghĩa của vương phủ để kiếm tiền đen…”

“Cái gì?” Tất cả người ở đây đều chấn kinh, ai cũng không nghĩ tới, Cung Nghị sẽ kể ra một việc như vậy…

Cư nhiên là Lê quản gia của Hành Vu Viện dùng danh nghĩa của vương phủ để kiếm tiền đen ở bên ngoài?

Nhất thời, Lê quản gia nguyên bản đứng bên ngoài phòng bỗng chốc trở thành nơi tụ tập các ánh mắt, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào hắn. Cái trán Lê quản gia bắt đầu đổ đầy mồ hôi, một lát sau, hắn không chút do dự quỳ xuống, hô lớn: “Vương phi, nô tài oan uổng nha, thật sự là Cung Nghị oan uổng nô tài, nô tài từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện gì nguy hại cho vương phủ.”

“Câm miệng.” Vương phi quát: “Chủ tử đang nói chuyện, không tới phiên ngươi chen mồm.” Nói xong, nàng xoay mặt nhìn về phía Cung Nghị, tiếp hỏi rõ ràng Lê quản gia rốt cuộc đã làm chuyện gì.

Vân Mộng Sơ nghe một hồi, tất cả đều hiểu rõ.

Nguyên lai là dùng danh nghĩa của vương phủ để cho vay nặng lãi ở bên ngoài. Vị Lê quản gia này cũng không biết rốt cuộc là thiếu rất nhiều tiền hay là trong nhà xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại nảy ra ý tưởng cho vay nặng lãi, đã vậy còn dùng đến danh nghĩa của vương phủ. Loại hành vi này, dùng từ to gan lớn mật đều không đủ để hình dung, phải nói là chán sống không sợ chết mới đúng.

Lê quản gia làm quản gia của Hành Vu Viện – nơi ở của thế tử, coi như cũng có chút quyền lực nhất định trong vương phủ, các chủ tử đều cho hắn vài phần thể diện, nói vậy hắn hàng năm có thể thu được không ít dầu mỡ*, sao có thể nghĩ đến chuyện đi cho vay nặng lãi, thật sự khiến người ta không nghĩ ra.

* Từ gốc là “du thủy”, ý nói phần lợi ích ăn ké từ chỗ người khác.

Còn nữa, thái độ Vương phi mới thực là kỳ quái, con mình trúng độc, nàng không mau nghĩ cách nhanh chóng giải độc, ngược lại ngồi ở chỗ này thẩm vấn hạ nhân, cho dù là muốn từ nơi này tìm được manh mối trúng độc… Nhưng Vân Mộng Sơ vẫn cứ cảm thấy có chút gượng ép.

Loại cảm giác cổ quái này càng lúc càng rõ ràng, nàng cảm thấy bản thân hôm nay rất có khả năng là không cẩn thận dính vào trong lốc xoáy, chỉ hy vọng cơn lốc xoáy này đừng tạo thành ảnh hưởng gì đến nàng và Từ Thư Uyển.

Có lẽ, nàng thật sự không nên vì báo ân mà đột phát thiện tâm, đến trợ giúp Sở Thiên Hựu. Người ta là thế tử, thứ thuốc tốt nào mà chả có, đâu cần nàng đến hiến ân cần.

Lúc Vương phi cho bọn họ về viện của mình, hai dì cháu hẳn là nên thành thành thật thật trở về.

Chỉ tiếc bây giờ hối hận đã quá muộn, tốt nhất vẫn là thành thành thật thật ngồi yên ở chỗ này chờ mọi việc kết thúc, lần sau nhất định phải ghi nhớ bo bo giữ mình, chuyện không liên quan đến mình, tốt nhất là chạy càng xa càng tốt.

Lúc này Vương phi đã nghe xong diễn biến sự tình, cười lạnh nói: “Cung Nghị, ngươi đã tra xét mấy ngày, có tìm được chứng cớ gì không?”

“Có.” Cung Nghị lập tức trả lời, “Nô tài đã tìm được mấy tờ chứng từ, vừa rồi đã giao cho thế tử. Nô tài lúc trước giấu diếm là vì thế tử đã dặn nô tài, chuyện này liên quan đến danh dự của vương phủ, không được lộ ra cho bất luận kẻ nào, cho nên nô tài ban đầu mới phủ nhận, mong rằng Vương phi thứ tội.”

Loại chuyện này, hắn nếu vừa bị hỏi liền thành thành thật thật trả lời thì mới đáng hoài nghi, mới thật là có vấn đề.

“Một khi đã như vậy…” Vương phi lạnh lùng nói: “Gọi Hồng quản gia đến, bảo hắn lục soát chỗ của Lê quản gia một chút.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lê quản gia nhất thời trắng bệch, liền ngay cả Chương di nương nguyên bản khí định thần nhàn, trấn định vô cùng cũng trắng bệch cả mặt. Sở Thiên Hi càng thêm ngồi không yên, định đứng lên nói cái gì đó, lại bị bàn tay Chương di nương đặt lên vai hắn gắt gao kềm giữ.

Lê quản gia nhất thời ngửa mặt lên trời, khóc gào, “Vương phi, nô tài ở trong vương phủ tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử đã vài thập niên, đã từng hầu hạ lão Vương gia lão Vương phi, từ trước đến nay chưa bao giờ làm ra chuyện gì tổn hại cho vương phủ, hiện tại ngài sao có thể chỉ bằng một câu nói của Cung Nghị liền kết luận nô tài có tội?”

Vương phi nhàn nhạt nhìn hắn, “Nói như vậy là muốn dùng lão Vương gia và lão Vương phi đến ngăn chận ta? Lời Cung Nghị nói chính là đại biểu lời của thế tử nói, ý của ngươi là, thế tử oan uổng ngươi? Huống chi, hiện tại còn chưa có ai kết luận là ngươi có tội, ngươi như vậy, chẳng phải là không đánh đã khai đó sao?”

Mặt Lê quản gia nhất thời cương cứng, cực kì xấu hổ.

Lúc này Chương di nương đã vô cùng khẩn trương, người khác không biết, nàng lại rất rõ ràng. Chính nàng đã tự tay đem độc dược đều giao cho Lê quản gia, tính theo thời gian, Lê quản gia khẳng định chưa dùng hết độc dược, hẳn là còn lại một phần rất lớn, nếu đến lục soát phòng của Lê quản gia, như vậy tuyệt đối sẽ tìm được vài thứ. Đến lúc đó,bằng chứng như núi, Lê quản gia muốn chống chế cũng chống chế không nổi, đã chống chế không nổi, như vậy lão già này nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để thoát tội. Vậy thì, đến lúc đó, nàng sẽ…

Nghĩ đến đây, nàng quay ra tiểu nha hoàn phía sau, dặn dò gì đó, rồi cắn răng một cái, tỏ vẻ không chút quan tâm nói: “Vương phi, thiếp cho rằng, làm thế không ổn.”

“Ồ?” Vương phi liếc xéo Chương di nương một cái, hừ lạnh một tiếng, “Chỗ nào không ổn?”

“Lê quản gia dù sao đã từng hầu hạ lão Vương gia và lão Vương phi, thiếp cho rằng Vương phi nên lưu lại mặt mũi cho Lê quản gia, muốn lục soát Lê quản gia, tốt nhất phải chờ có lão Vương phi cho phép.”

Vương phi nghe xong, bưng chén trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống, chậm rãi nói: “Chương di nương, chiếu theo cách nói của ngươi, như vậy chẳng phải là những kẻ nào từng hầu hạ cho lão Vương gia và lão Vương phi, ta đều không có tư cách sử dụng, cũng không có tư cách kềm chế?”

Chương di nương há miệng thở dốc, nói không ra được một chữ.

“Chương di nương.” Thanh âm của Vương phi chậm rãi, nhưng lại ẩn hàm uy nghiêm không thể kháng cự, “Mặc kệ người đó có hậu trường lớn đến thế nào, ta đều tuyệt đối không cho phép có người tác loại ở dưới mí mắt của ta, làm tổn hại đến con của ta.”

Chương di nương nhất thời thân thể cứng đờ, nàng lúc này thậm chí có cảm giác, những lời này của Vương phi tựa hồ là nói với mình, Vương phi tựa hồ biết nàng làm chuyện như vậy.

Nhưng đây chung quy chính là đoán, nàng tuyệt đối không dám hỏi.

Một lát sau, người đến trước không phải là Hồng quản gia, mà là đoàn người của Tề ma ma. Tề ma ma mang theo vài vị thái y của Thái Y Viện vội vã đến hành lễ với Vương phi.

Vương phi vội vàng vẫy tay ngăn bọn họ lại, bảo bọn họ mau chóng vào buồng trong, xem tình hình của thế tử.

Lúc này, tiểu nha hoàn bên cạnh Chương di nương lúc nãy đã lặng yên về tới chỗ nàng, khẽ lắc đầu với nàng.

Nhất thời, sắc mặt Chương di nương càng thêm khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.