Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 38: Chương 38: Thật Là Trùng Hợp Sao




Chương di nương thấy tình hình không đúng, thành thành thật thật hành lễ Vương phi, liền đứng tránh sang một bên.

Sắc mặt Vương phi lúc này vẫn trầm xuống như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cung Nghị quỳ trên mặt đất, thanh âm cực kì thong thả, nhưng lại phảng phất mang theo một cỗ sắc bén không cho phép cãi lại, “Cung Nghị, ngươi đã đi theo thế tử nhiều năm, có một số việc không cần ta nói, ngươi cũng biết nguy hại trong đó… Ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, khi thế tử hôm nay trở về, liệu có điểm gì không bình thường, có ăn qua thức ăn gì không bình thường hay không?”

Cung Nghị liên tục lắc đầu, thập phần khẳng định nói: “Vương phi, nô tài khẳng định, thế tử khi từ học đường trở về còn rất tốt, chỉ ăn bánh ngọt và uống trà…”

“Bánh ngọt và nước trà còn thừa lại ở đâu?”

Cung Nghị hồi tưởng một chút, rồi chỉ vào cái bàn ở gian ngoài, nói: “Hồi bẩm Vương phi, thế tử lúc đó ngồi ở ngay chiếc ghế kia, những thứ thế tử đã ăn qua đều còn đặt nguyên ở trên bàn, nô tài vẫn chưa thu dọn.”

Vương phi liếc nhìn chén trà và chiếc bánh thừa lại một cái, lập tức giương giọng hỏi: “Bánh và nước trà ngày thường là do ai phụ trách?”

Vừa dứt lời, một nha hoàn ở gian ngoài lập tức run run rẩy rẩy quỳ xuống, run run nói: “Vương… Vương phi, nô tì, nô tì chỉ đem bánh từ phòng bếp nhỏ mang tới. Lá trà, lá trà cũng là loại ngày xưa thường dùng, nô tì thật sự không biết gì hết…”

Vương phi nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn nha hoàn kia vài giây, nhàn nhạt nói: “Ngươi đứng lên đi.”

Nha hoàn tựa hồ bị hoảng sợ, giờ nàng được đứng lên, nhưng thân mình đều mềm nhũn, không đứng dậy nổi, phải chờ nha hoàn bên cạnh kéo lên mới đứng dậy được.

Vương phi quay sang nhìn Cung Nghị quỳ trên mặt đất, nhàn nhạt hỏi: “Ta hỏi ngươi, thế tử gần đây có làm chuyện gì đặc biệt không?”

Cung Nghị nghe xong, dừng lại suy nghĩ một lát, sau đó vội lắc đầu, “Hồi bẩm Vương phi, thế tử hôm nay cũng giống như trước kia, luyện công xong thì đọc sách, nô tài thật sự không nhìn ra có gì đặc biệt.”

Động tác này của hắn, Vân Mộng Sơ nhìn mà liên tục lắc đầu. Cung Nghị lúc trước trả lời không hề dừng lại suy nghĩ, cũng không dùng sức lắc đầu như vậy, hiển nhiên là đáp án có chút gì đó không ổn.

Quả nhiên, hắn vừa nói xong, Vương phi liền vỗ xuống bàn một cái, thanh âm không nhẹ không nặng, nhưng lại như vỗ vào lòng tất cả mọi người trong phòng. Cung Nghị đang quỳ trên mặt đất, rõ ràng run lên.

“Bản cung hỏi ngươi một lần nữa, thế tử ngày gần đây có làm chuyện gì bất thường không?”

Vương phi chắc là thật sự sốt ruột, ngay cả từ “bản cung” đều dùng tới.

Phải biết rằng Vương phi tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng nàng ngày thường làm người cực kì khiêm tốn, rất ít bãi cái giá Trưởng công chúa, sau khi lập gia đình càng lấy hiền đức làm trọng. Nàng từng nói, bản thân đã gả chồng, phải xem phu như trời, cái danh hào Trưởng công chúa này vẫn là ít nhắc lại thì thỏa đáng hơn, cho nên cơ hồ tất cả mọi người đều gọi nàng là Vương phi, phong hào Trưởng công chúa này giống như đã chôn dấu dưới lớp tuyết.

Nhưng hôm nay, nàng lại ở trước mặt mọi người nói ra hai chữ “bản cung”, hiển nhiên là đang nhắc nhở những người này, nàng không chỉ là Vương phi của Sở Thân Vương phủ, mà còn là Trưởng công chúa của Đại Chu hoàng triều, là thân sinh muội muội của hoàng đế, nếu có người nào dám lừa gạt nàng, dám hại con trai của nàng, thì chính là mạo phạm uy nghi của thiên gia*.

*Người hoàng tộc thường được xưng là người của “thiên gia” – người nhà trời; giống như vua là “thiên tử” – con của trời.

Trên mặt Cung Nghị lập tức xuất hiện biểu cảm kinh hoảng sợ hãi, khóe miệng khẽ nhếch, phảng phất như muốn nói cái gì, nhưng lại không ngừng run run.

Lúc này Ninh Thúy đi ra gian ngoài, nói gì đó với Vương phi, Vương phi nhàn nhạt dặn dò hai câu, sau đó Ninh Thúy lại xoay người rời đi.

Vương phi lúc này nhàn nhạt nói với Cung Nghị: “Ngươi trước quỳ qua bên kia suy nghĩ rõ ràng đi, chút nữa hẵng trả lời.”

Cung Nghị nghe xong, ngoan ngoãn quỳ sang một bên.

Một lát sau, Lí thái y đến, Sở Thiên Ninh dẫn theo vài nha hoàn lảng tránh vào buồng trong, còn Vân Mộng Sơ thì vì tuổi còn nhỏ, nên không cần phải tránh mặt.

Vương phi thấy Lí thái y vào, trực tiếp chỉ vào nước trà và bánh ngọt trên bàn, nói: “Làm phiền Lí thái y kiểm tra một chút, nước trà và bánh ngọt trên bàn có vấn đề gì không?”

Lí thái y lĩnh mệnh bước đến chỗ cái bàn, cẩn thận xem xét nước trà và bánh, càng xem, vẻ mặt càng ngưng trọng.

Khoảng mười phút sau, Lí thái y rời bàn, đi đến trước mặt Vương phi, thanh âm hơi trầm thấp hồi đáp: “Vương phi, nếu vi thần không nhìn lầm, bánh ngọt trên bàn hẳn là chứa một chút phấn hoa Mạn Đà La, trong nước trà có một phần Tuần Hoàn La. Lúc trước vi thần chưa nói hết, kỳ thực, độc Tuần Hoàn La phải dùng phấn hoa Mạn Đà La làm thuốc dẫn, hai loại dược vật này xứng cùng với nhau mới có hiệu quả.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ gian ngoài nháy mắt trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Vân Mộng Sơ thì trực tiếp chấn kinh, sau khi khiếp sợ, lo lắng dần dần dâng lên, lại là một loại độc dược dùng phấn hoa Mạn Đà La để làm thuốc dẫn, đây thật sự là trùng hợp sao?

Trên người nàng xuất hiện hoa Lưu Ly, hoa Lưu Ly và phấn hoa Mạn Đà La là hai vị dược của Thực Cốt Tán, mà trong thức ăn của Sở Thiên Hựu lại phát hiện có phấn hoa Mạn Đà La…

Nàng thường xuyên cùng thế tử đọc sách luyện chữ trong một học đường, có thể nói là Sở Thiên Hựu gần như thường xuyên tiếp xúc với hai vị dược này, nếu lại có thêm Kiêm Hà Thảo, như vậy vừa đúng là Thực Cốt Tán.

Trùng hợp sao? Nàng không tin!

Nếu thật là trùng hợp, vì sao Sở Thiên Hựu lại đưa cho nàng hoa Bàn Nhược để giúp nàng giải độc tính? Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra cái gì… Không muốn để nàng liên lụy vào trong, cho nên âm thầm giúp nàng giải độc?

Nghĩ đến đây, nàng càng không rét mà run, hoài nghi trong lòng cũng càng lúc càng đậm, nàng cảm thấy kẻ hạ độc nguyên bản là muốn dùng Thực Cốt Tán để giết người vô hình, mà không phải là Tuần Hoàn La – loại độc có thể lưu lại dấu vết rõ ràng.

Sở Thiên Hựu đã lợi hại đến độ ngay cả hương hoa Lưu Ly trên người nàng cũng có thể nhận ra, chẳng lẽ thật sự nhận không ra Tuần Hoàn La sao?

Sở Thiên Hựu trúng độc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…

Ánh mắt của nàng nhìn vào cánh cửa buồng trong, bỗng nhiên rất muốn đi vào nhìn một cái, nhìn xem người tuy rằng không có huyết thống gì với nàng nhưng lại luôn đối tốt với nàng, rốt cuộc đã bị chuyện gì…

Chuyện trong vương phủ thật là càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng đáng sợ. Nàng lúc này nỗ lực khiến bản thân mình tĩnh tâm lại, nếu có kẻ muốn hại Sở Thiên Hựu, như vậy trong vương phủ chỉ có Chương di nương và Sở Thiên Hi là người có động cơ lớn nhất. Biểu cảm của Chương di nương lúc này coi như bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra cái gì, ngược lại là Sở Thiên Hi, bởi vì tuổi còn nhỏ, không thể giấu hết mọi sự, trong mắt thoáng toát ra vẻ kinh hãi. Là kinh hãi sao…

Vương phi nghe xong lời Lí thái y đáp, sắc mặt phảng phất tái nhợt một ít. Nàng nhắm chặt mắt lại, nhàn nhạt nói với Lí thái y: “Làm phiền thái y.”

Lí thái y lập tức hành lễ, tự giác xin vào xem tình hình Sở Thiên Hựu, Vương phi không làm khó hắn, trực tiếp phái hắn vào buồng trong. Lí thái y phảng phất thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện nữ nhân trong hậu trạch đấu đá với nhau thế này, hắn vạn vạn không muốn liên lụy vào, chỉ tiếc, đôi khi vì chức trách, chỉ có thể tận lực bo bo giữ mình.

Sau khi Lí thái y đi vào, Vương phi một lần nữa đem ánh mắt đặt lên người Cung Nghị, lạnh giọng nói: “Ngươi bây giờ còn không chịu thành thật nói ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.