Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 37: Chương 37: Không Thích Hợp




Khi Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ đến, không khí trong tòa viện của thế tử đã trở nên thập phần khẩn trương, hạ nhân trong viện không ngừng lui tới.

Ninh Thúy nói vào tai Vương phi việc hai dì cháu Từ Thư Uyển đến, Vương phi khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút nôn nóng, “Đang lúc loạn thế này, bọn họ tới làm cái gì… Quên đi, cho bọn họ vào.”

Vương phi phất phất tay, Ninh Thúy lập tức liền dẫn Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ tiến vào.

Vân Mộng Sơ vừa vào trong phòng, ánh mắt liền nhìn sang Sở Thiên Hựu đang nằm trên giường.

Sở Thiên Hựu lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, biểu cảm không còn vẻ lạnh như băng như bình thường, có vẻ bình thản rất nhiều, nếu chỉ nhìn một cái thì cảm thấy hắn không giống như đang hôn mê, mà chỉ là đang ngủ say.

Vương phi thấy bọn họ đi vào, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Từ Thư Uyển có chút lo lắng nhìn Sở Thiên Hựu một cái, rồi nói với Vương phi: “Vương phi, hôm nay khi Tiểu Sơ đến gặp Thất Nguyệt đại sư, đại sư đã cho nàng vài viên dược hoàn, Tiểu Sơ lo lắng bệnh tình của thế tử, nghĩ rằng dược này có khả năng hữu dụng, nên thiếp đã mang nàng đến đây, mong Vương phi thứ tội.”

Vương phi nghe là dược hoàn do Thất Nguyệt đại sư luyện chế, quay sang nhìn Vân Mộng Sơ vài lần, nhưng không bảo nàng lấy dược ra, chỉ nói: “Trước chờ thái y đến lại nói, có chút dược là cũng không thể ăn bậy.”

Từ Thư Uyển nghe xong, nhất thời cảm thấy Vương phi không tín nhiệm bản thân bao nhiêu, tức thời cúi đầu, không nói gì nữa.

Bất quá Vân Mộng Sơ lại nảy sinh khả nghi trong lòng.

Từ Thư Uyển nói lời này, cho dù Vương phi trong lòng có chút hoài nghi, nhưng hẳn là phải bảo nàng lấy dược ra xem mới phải, hiện tại Vương phi không hề đề cập tới việc lấy dược ra, Vân Mộng Sơ cảm thấy rất không thích hợp.

Nàng cẩn thận quan sát thần sắc của Vương phi, tuy rằng Vương phi ở mặt ngoài thoạt nhìn có chút sốt ruột, nhưng loại sốt ruột này tựa hồ không quá sâu sắc. Vương phi, hình như chẳng phải thật sự sốt ruột.

Đang lúc bọn họ đang im lặng nhìn nhau, Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hi đồng thời chạy đến. Căn phòng ngủ vốn dĩ rất lớn của Sở Thiên Hựu nhất thời có chút chật chội.

Vương phi khẽ nhíu mày, cho lui hết mọi người ngoại trừ nàng và Tề ma ma, bảo bọn họ ở bên ngoài chờ. Sở Thiên Ninh lo lắng đệ đệ nhà mình, quật cường không chịu rời đi, Vương phi đành phải mặc kệ nàng.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Tề ma ma đến cạnh Vương phi, nói; “Vương phi, lão nô vô năng, không thể chẩn ra nguyên nhân bệnh của thế tử.”

Vương phi khẽ mím môi, không nói gì. Sở Thiên Ninh nhỏ giọng hỏi Vương phi, “Mẫu thân, lần này tam đệ có phải là bị trúng độc, độc kia có phải là…”

Vương phi nhàn nhạt nhìn Sở Thiên Ninh một cái, “Con hãy ra ngoài trước đi, đừng nói lung tung gì hết.”

Sở Thiên Ninh cắn môi, do dự một lát, rốt cuộc vẫn đi ra ngoài.

Một lát sau, Lí thái y của Thái Y Viện chạy đến.

Trong vương phủ, hễ có người sinh bệnh trên cơ bản đều là do Lí thái y đến khám, cho nên Lí thái y rất rõ ràng tình huống thân thể của từng người trong vương phủ. Sau khi hỏi một ít tình huống, ông liền bắt đầu bắt mạch.

Lí thái y vừa bắt mạch, mày vừa nhíu lại, thật lâu sau mới do dự nói: “Vương phi… Thế tử… Không giống như bị bệnh, mà là trúng độc.”

“Trúng độc?” Giọng nói Vương phi nháy mắt trầm xuống, “Lí thái y, con ta trúng độc gì? Có gì nguy hại?”

Lí thái y suy tư một lát, “Hồi bẩm Vương phi, vi thần làm nghề y nhiều năm, từng gặp qua một loại độc dược tên là Tuần Hoàn La. Khi mới trúng loại độc dược này, thân thể sẽ phản ứng không lớn, chỉ hôn mê bất tỉnh, nhưng trong vòng ba ngày, nếu không tìm được giải dược, độc dược sẽ xâm hại lục phủ ngũ tạng. Nếu trong vòng năm ngày vẫn không có giải dược…”

Vương phi sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Thái y, ngươi có biết phương pháp phối chế giải dược?”

Lí thái y có chút khó xử: “Vương phi, vi thần tuy rằng biết, nhưng điều chế giải dược cực kì rườm rà, trong vòng năm ngày chỉ sợ…”

“Vậy thái y hãy nghĩ cách giảm bớt tác hại trước.”

“Việc này thì được.” Lí thái y liên tục gật đầu, “Vi thần có thể khiến độc dược trì hoãn phát tác.” Hắn nói xong, vội vàng cầm giấy bút trên bàn bắt đầu viết phương thuốc.

Vương phi quay sang nói với Tề ma ma: “Phiền toái ma ma dẫn người đến Thái Y Viện, mời hai vị thái ý quen thuộc độc dược là Hồ thái y và Tôn Y Trưởng đến, phiền toái các vị thái y cùng chẩn trị một chút.”

Tề ma ma lĩnh mệnh rời đi, Vương phi quay đầu nói với Lí thái y: “Phiền toái thái y viết xong phương thuốc, cùng nha hoàn đi lấy thuốc.”

Lí thái y đương nhiên đáp ứng, ngồi xuống vội vàng viết phương thuốc.

Vương phi chậm rãi đi ra cửa, nói gì đó với Ninh Thúy và Phù Thanh – nha hoàn nhị cấp của mình. Hai người nghe xong, lần lượt đi vào trong phòng.

Lúc này, ở gian ngoài đã tụ tập không ít người, chỉ tiếc, người mà nàng muốn nhìn đến, vẫn còn chưa tới.

Vương phi hơi hơi rũ mắt xuống, trong lòng cười lạnh, trong đám người này, người chân chính quan tâm đến Thiên Hựu có được mấy ai…

Sắc mặt Vương phi trầm như nước, vừa ngồi xuống chủ vị, Sở Thiên Ninh ngồi ghế cạnh nàng lập tức hỏi: “Mẫu thân, Thiên Hựu rốt cuộc thế nào rồi? Thái y nói thế nào?” Sở Thiên Ninh vừa nói, Sở Thiên Hi ngồi kế bên cũng lộ ra vẻ mặt sốt ruột lo lắng.

Vương phi lạnh nhạt nói với Sở Thiên Ninh: “Thành thật ngồi tại chỗ đi, Thiên Hựu nhất định sẽ không có việc gì.”

Sở Thiên Ninh nghe xong, cũng không hỏi lại gì nữa, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình.

Sắc mặt Vương phi lúc này rất trầm trọng, người khác vừa nhìn liền biết tình hình của Sở Thiên Hựu cũng không lạc quan, khiến không khí ở gian ngoài đều khẩn trương lên. Vân Mộng Sơ tinh tế quan sát vẻ mặt những người trong phòng: Sở Thiên Ninh sốt ruột là không phải giả, Sở Thiên Hi thì…

Nàng vẫn không quên cảnh tượng lần đó, Sở Thiên Hi đã có vẻ mặt quỷ dị như thế nào.

Sở Thiên Hựu bỗng dưng té xỉu, nàng cứ cảm thấy chuyện có nguyên nhân gì đó, nhất là khi hôm nay nghe Thất Nguyệt đại sư kể về Thực Cốt Tán…

Nàng có chút không rét mà run, lờ mờ cảm thấy trong vương phủ hình như sắp xảy ra chuyện lớn.

Vương phi lúc này trầm giọng nói với Cung Nghị đang đứng ở một góc: “Cung Nghị, ngươi là người hầu hạ thế tử, có nhìn thấy thế tử hôm nay đã ăn thứ gì bất thường không?”

Cung Nghị nghe xong, vội vàng tới quỳ trước mặt Vương phi, vội vàng nói: “Vương phi, thế tử hôm nay sau khi từ học đường trở về, có dùng vài khối bánh ngọt, uống một chén nước trà. Rồi không biết vì sao, bỗng cảm thấy đầu choáng váng, một lát sau, liền té xỉu… Vương phi, nô tài thật sự không biết vì sao thế tử lại xảy ra chuyện như vậy.”

Tất cả mọi người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, vừa nghe liền biết thế tử khẳng định đã ăn bậy cái gì, rất có khả năng là trúng độc…

Vương phi vừa định hỏi tiếp, thì có một bà tử tiến vào bẩm báo, nói là Chương di nương đến.

Trong mắt Vương phi thoáng hiện một tia tinh quang, nàng nhàn nhạt nói: “Cho nàng vào.”

Bà tử mang Chương di nương tiến vào.

Chương di nương vẫn ăn mặc xinh đẹp như trước, người tuy rằng thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng thần thái vẫn rất mềm mại đáng yêu. Sau khi tiến vào, nàng cũng rõ ràng cảm giác được không khí khẩn trương, thầm có chút hoang mang liếc nhìn Sở Thiên Hi một cái, khi phát hiện hắn cũng đồng dạng hoang mang, trong lòng lộp bộp một chút.

Không đúng, lẽ ra không phải là lúc này…

Cũng không phải là bệnh trạng này nha, rốt cuộc là sao lại thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.