Sắc trời đã tối muộn, Vân Mộng Sơ không đến học đường, trực tiếp cùng Từ Thư Uyển trở về viện.
Sau khi vào đến trong phòng, Từ Thư Uyển cho lui nha hoàn, ôm Vân Mộng
Sơ đặt lên đùi, ôn nhu hỏi: “Tiểu Sơ, Thất Nguyệt đại sư có nói chuyện
gì đặc biệt với con không?”
Vân Mộng Sơ trầm ngâm, suy nghĩ có nên kể việc trên người mình có độc
cho Từ Thư Uyển hay không, bất quá so với việc chuyện độc dược, nàng có
chuyện càng trọng yếu hơn muốn nói.
Nàng nghĩ nghĩ, như thể đang nỗ lực nhớ lại: “Đại sư nói, dặn con phải cẩn thận với thân nhân một chút.”
Thân nhân?
Từ Thư Uyển cười khổ, cơ hồ liền đoán được người mà Thất Nguyệt đại sư nói là gia đình ca ca của mình.
Nàng không ngoài ý muốn khi thấy ca ca và đại tẩu đối xử không tốt với
Vân Mộng Sơ, chẳng qua nàng lúc trước nghĩ Vân Mộng Sơ đã được dưỡng bên cạnh mình, không còn quan hệ gì quá lớn với bên đó nữa, hiện tại nghe
Thất Nguyệt đại sư nói như vậy, cảm thấy mình cũng nên cẩn thận phòng
bị.
Xem ra, nàng thật sự cần phải cẩn thận suy nghĩ về thái độ đối đãi với
ca ca và đại tẩu, dù sao hiện tại, Tiểu Sơ mới là người thân quan trọng
nhất của nàng.
Vân Mộng Sơ lúc này âm thầm quan sát sắc mặt của Từ Thư Uyển, thấy nàng
bắt đầu nghiêm cẩn suy nghĩ, trong lòng thoáng yên tâm một ít. Xem ra về sau thỉnh thoảng phải ca ngợi danh vọng của Thất Nguyệt với Từ Thư
Uyển…
Một lát sau, Vân Mộng Sơ làm nghĩ tới cái gì, nói tiếp: “Đại sư nói, mùi hương trên quần áo của con có cổ quái.”
“Có cổ quái?” Thần sắc Từ Thư Uyển chợt trầm xuống, nhớ tới những câu chuyện trong hậu trạch*, vài năm qua nàng sống rất an nhàn, thật đúng là đã quên những chuyện hậu trạch này.
* “Hậu trạch” ở đây là chỉ nơi sống
chung của các nữ nhân của nam chủ nhân trong gia đình, tương tự từ “Hậu
cung” là nơi sống chung của các nữ nhân của hoàng đế.
“Con có biết là chuyện cổ quái gì?” Từ Thư Uyển cẩn thận hỏi.
Lần này Vân Mộng Sơ nghiêm cẩn suy nghĩ, lắc lắc đầu, “Đại sư chỉ nói
với con như vậy, con hỏi lại thì bà còn dặn con đừng nói với người
khác…”
Từ Thư Uyển mím môi, suy tư một lát rồi nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ,
ta đã biết, ngươi nhớ đừng kể những lời vừa rồi cho người khác nghe,
biết không?”
Vân Mộng Sơ nghiêm cẩn gật đầu, “Yên tâm đi, tiểu di.”
Từ Thư Uyển vuốt vuốt tóc nàng, ôm nàng đến bàn học dành riêng cho nàng, sau đó một mình đi ra ngoài.
Vân Mộng Sơ cầm bút lông lên, thành thành thật thật tập viết chữ nhất,
nghĩ đến hành động của Từ Thư Uyển, hẳn là tiểu di của nàng đã hiểu ý,
dặn nàng đừng đả thảo kinh xà, còn bản thân thì đi cẩn thận điều tra
nghe ngóng.
Từ Thư Uyển gọi Thiền Lục tới, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi thấy Lan Phương và Lan Cẩm mới đến viện của chúng ta thế nào?”
Thiền Lục có chút kỳ quái vì sao Từ Thư Uyển hỏi như vậy, nhưng vẫn
nghiêm cẩn hồi đáp: “Hai nha hoàn đó đều rất hiểu bổn phận, mỗi ngày
chăm chỉ làm việc, cũng không gây chuyện.”
Từ Thư Uyển khẽ nhíu mày, “Ta là hỏi tính tình bọn họ như thế nào, có
cùng người của viện khác chặt chẽ lui tới hay không. Còn nữa, vì sao
trên quần áo của Tiểu Sơ dạo gần đây có mùi huân hương?”
Thiền Lục vừa nghe lời này, trong lòng liền biết chuyện này tuyệt không
đơn giản, ngưng thần suy tư một hồi rồi đáp: “Lan Phương thoạt nhìn có
chút sợ người lạ, kết giao rất ít. Lan Cẩm thì có vẻ hoạt bát một ít,
đối với người trong viện chúng ta, thậm chí người ngoài viện đều có chút ít quan hệ. Về phần mùi hương trên quần áo, kỳ thực, phu nhân a, trên
quần áo của ngài và biểu tiểu thư đều có huân hương, chẳng qua mùi trên
quần áo của ngài rất nhạt, hơn nữa ngài ngày thường còn dùng thêm son
bột nước nên không nghe rõ mùi mà thôi.”
“Huân hương là từ đâu đến?”
“Là do thế tử lần trước mang từ trong hoàng cung về, Vương phi thưởng
cho ngài, ngài đã quên sao? Nô tì lúc đó cảm thấy mùi huân hương rất
tốt, hơn nữa Lê quản sự khi mang đồ tới còn nói hương liệu kia thích hợp dùng trên quần áo tiểu hài tử, cho nên ngài liền thuận tay bảo nô tì đi làm. Nô tì đã hương liệu giao cho Lan Phương và Lan Cẩm, để bọn họ dùng lên quần áo của biểu tiểu thư.”
Từ Thư Uyển nghe xong, nghiêm cẩn hồi tưởng một chút, quả thật là có chuyện như vậy, là nàng sơ sót.
Không nghĩ tới đồ vật do thế tử mang về từ trong hoàng cung thế nhưng lại có vấn đề…
Lòng Từ Thư Uyển càng lúc càng căng thẳng, việc này không phải là nhỏ,
thế nhưng còn dính dáng đến hoàng cung, xem ra phải mau chóng bẩm báo
với Vương phi.
Nàng nghĩ xong, lập tức dẫn Vân Mộng Sơ đến chỗ Vương phi.
Lúc này Sở Thân Vương chưa trở về, Vương phi đang ở trong phòng thêu
thùa, thấy hai dì cháu đến, cười hỏi: “Không phải mới vừa đi sao, nhanh
như vậy lại tới nữa?”
“Vương phi, thiếp thân có việc muốn bẩm báo.” Từ Thư Uyển khó có dịp thu hồi vẻ tươi cười dịu dàng, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc.
Sắc mặt Vương phi cũng nghiêm túc theo, nàng vừa định xua tay bảo hạ
nhân lui ra, không ngờ lúc này Ninh Thúy đi vào nói: “Vương phi, Cung
Nghị cầu kiến.”
Cung Nghị là gã sai vặt thiếp thân của Sở Thiên Hựu, lúc này cầu kiến,
đương nhiên là có chuyện về Sở Thiên Hựu, Vương phi không dám trì hoãn,
lập tức cho gọi Cung Nghị vào.
Cung Nghị lúc này cả người có chút chật vật, hai mắt ửng đỏ, vừa vào
phòng liền quỳ gối trước mặt Vương phi, thập phần tự trách, nói: “Vương
phi, thế tử chiều hôm nay vừa về thư phòng liền bắt đầu cảm thấy thập
phần khó chịu, một lát sau, thế nhưng suy yếu hôn mê ngã xuống, nô tài
có sai, không chăm sóc tốt cho thế tử.”
Vương phi vừa nghe Sở Thiên Hựu đã xảy ra chuyện, làm sao còn có thể
nghĩ chuyện khác, lập tức hỏi Cung Nghị: “Thỉnh thái y chưa? Rốt cuộc là thế nào? Mau nói rõ ràng!”
Cung Nghị nói tiếp: “Thế tử hiện tại chỉ là hôn mê, nô tài đã phái người đi thỉnh thái y, nô tài đến đây để bẩm báo với Vương phi. Hơn nữa nô
tài nghe nói, Tề ma ma có biết y thuật, muốn mời Tề ma ma đến chẩn trị
trước cho thế tử một chút.”
“Vậy còn chờ gì nữa, Tề ma ma, chúng ta mau đến chỗ Thiên Hựu.” Vương
phi nói xong liền đứng lên, ý bảo người phía sau cũng đi theo mình, nàng quay sang nhìn hai dì cháu Từ Thư Uyển, “Các ngươi lui xuống trước đi,
có chuyện gì thì ngày khác lại nói.” Vương phi nói xong, cũng không chờ
bọn họ rời đi, cứ thế vội vàng mang theo Tề ma ma và vài nha hoàn rời
đi.
Thế tử đã xảy ra chuyện?
Vân Mộng Sơ nghe được tin này, cả người chợt chưng hửng. Vị thế tử mặt
than cực kì thông minh, thập phần không giống tiểu hài tử kia bị hôn mê
bất tỉnh?
Liên tưởng đến thứ độc dược Thực Cốt Tán mà Thất Nguyệt nói hôm nay,
trong lòng nàng nhất thời có dự đoán không tốt, thập phần muốn đi xem
tình hình.
Huống chi, Sở Thiên Hựu liên tiếp giúp nàng mấy lần, nói thế nào thì
nàng cũng phải hồi báo mới được, tuy rằng luyến tiếc thuốc quý mà Thất
Nguyệt đưa, nhưng nếu Sở Thiên Hựu thật sự có gì nguy hiểm, nàng vẫn sẽ
không chút do dự cống hiến dược của bản thân. Nghĩ đến đây, nàng kéo tay Từ Thư Uyển đang định dắt nàng trở về, “Tiểu di, chúng ta đến chỗ thế
tử được không?”
Từ Thư Uyển nghiêm túc xem nàng, “Tiểu Sơ, ta biết con lo lắng cho thế
tử, ta cũng lo lắng hắn, nhưng đây không phải là chuyện mà ta có thể lẫn vào được. Mau ngoan ngoãn theo ta trở về.”
Vân Mộng Sơ cau cái mũi, không thuận theo: “Tiểu di, lúc con rời đi,
Thất Nguyệt đại sư cho con một lọ dược, nói là rất hữu dụng, có khả năng sẽ có ích cho thế tử, chúng ta đi xem được không?” Sở Thiên Hựu tuy
rằng bảo nàng gọi hắn là Tam biểu ca, nhưng ở trước mặt Từ Thư Uyển,
nàng thấy tốt nhất đừng gọi như vậy.
Từ Thư Uyển nghe xong, cũng không lại truy vấn Vân Mộng Sơ vì sao không
nói chuyện này cho nàng ngay từ đầu, ngược lại suy tư về chuyện của thế
tử.
Bình tĩnh mà xem xét, ở trong vương phủ, thế tử và Vương phi đối với
nàng đều rất hiền lành, thế tử còn từng tình cờ cứu Vân Mộng Sơ, nếu bọn họ có phiền toái, bản thân giúp được cái gì thì cũng nên giúp cái đó…
Chỉ là hiện tại, thế tử bị trận bệnh này, tựa hồ có chút kỳ quái.
Từ Thư Uyển thấy Vân Mộng Sơ hồn nhiên tín nhiệm nhìn mình, có chút
không đành lòng hủy đi lòng tín nhiệm của nàng, cắn răng một cái, dắt
nàng cùng đến chỗ của Sở Thiên Hựu.