Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 35: Chương 35: Trăm Không Một Dùng Là Thư Sinh




“Tác dụng gì?”

“Nó là một vị thuốc dẫn của Thực Cốt Tán.” Thất Nguyệt lạnh lùng nói, “Từ xưa đến nay trong hậu cung, từng có vài nhân vật phong hoa tuyệt đại đã tuyệt mệnh bởi Thực Cốt Tán.”

“Thực Cốt… Tán?” Vân Mộng Sơ trịnh trọng hỏi: “Đại sư, thứ này rốt cuộc là cái gì?”

Thất Nguyệt rũ mắt xuống, thật lâu sau mới nói: “Loại dược này dùng hoa Lưu Ly, một loại hương liệu hiếm có là Kiêm Hà Thảo và một lượng cực nhỏ bột phấn hoa Mạn Đà La. Mỗi ngày tiếp xúc ba loại này, sẽ khiến người ta thân thể dần dần suy yếu, không rõ nguyên nhân, thẳng đến khi cuối cùng bởi vì thân thể trở nên cực kì suy kém, chỉ cần bị một chứng bệnh thật nhỏ cũng có thể muốn mạng của hắn. Dù là thái y, cũng rất có ít người biết Thực Cốt Tán. Thực Cốt Tán không chỉ lúc sinh tiền không tra ra nguyên nhân, ngay cả khi chết đi, khám nghiệm tử thi cũng vô pháp tra ra độc vật. Chỉ có đợi sau khi người chết năm năm sau, mới có dấu hiệu là thân thể tự hóa thành tro cốt, ngoài ra không còn phương pháp nào để biết người đó trúng Thực Cốt Tán. Loại dược này ít người biết, trên người ngươi chỉ có mùi hoa Lưu Ly, hẳn là không phải Thực Cốt Tán.”

Vân Mộng Sơ nghe xong tên tuổi của Thực Cốt Tán, không khỏi thầm than: Thực ngoan độc.

Phương thuốc thật ngoan độc, làm cho người ta suy yếu từng chút một, tận mắt thấy bản thân bởi vì một chứng bệnh thật nhỏ mà chết đi, thật là thứ độc dược đủ ngoan độc.

Nàng hít sâu một hơi, không khỏi hỏi: “Thỉnh giáo đại sư, Kiêm Hà Thảo, là loại hương khí thế nào?”

Thất Nguyệt cẩn thận nghĩ nghĩ, “Nó có mùi thơm giống như lá trà, nhưng lại thanh hơn lá trà vài phần, không dễ nhận ra lắm, nhất là khi nó lẫn chung với lá trà, càng thêm khó phân biệt.”

“Đa tạ đại sư chỉ điểm.” Nàng thở dài thật sâu một hơi.

Thất Nguyệt khẽ lắc đầu, “Không cần tạ, ta chỉ nói cho ngươi việc này, thừa lại thì tự ngươi suy nghĩ đi.”

“Ta còn muốn thỉnh đại sư giúp ta một chuyện.” Nàng cười làm lành nói.

“Không có cửa đâu, tự mình đi mà nghĩ biện pháp.” Thất Nguyệt hỏi cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp cự tuyệt.

Vân Mộng Sơ sờ sờ mũi, xấu hổ không lại nói tiếp, nàng kỳ thực chỉ muốn Thất Nguyệt viết một phong thư gửi cho Từ Thư Uyển, hơi giải thích một chút. Có danh tiếng của Thất Nguyệt đại sư, không lo Từ Thư Uyển không tin. Bất quá Thất Nguyệt đã cự tuyệt, nàng chỉ có thể tự mình đi khuyên bảo, ngẫm lại cái tính tình kia của Từ Thư Uyển, nàng còn có chút đau đầu.

Nàng một lần nữa ngồi trở lại chiếc ghế nhỏ, cười nói với Thất Nguyệt: “Đại sư, chúng ta tiếp đến tâm sự về vị tiền bối kia của ta đi… Ta cũng có thể thuận tiện kể cho ngài một chút chuyện ở nơi đó của chúng ta.”

“Vị tiền bối đó của ngươi…” Thất Nguyệt nghe xong, ẩn ẩn thở dài, “Ta đã lâu rồi không gặp hắn.”

“Hắn là ai vậy nha?” Vân Mộng Sơ phi thường tò mò hỏi, mặc kệ thế nào, có thể ở nơi này tìm được đồng hương là một chuyện rất khiến người ta hưng phấn.

Thất Nguyệt liếc trắng nàng một cái, “Sớm chết tâm đi, trừ phi chính ngươi gặp hắn, bằng không ta sẽ không nói cho ngươi.”

Vân Mộng Sơ chu chu miệng, nhưng cũng không hỏi tiếp, “Vậy thì không cần nói với ta hắn ở trong này làm cái gì, ngài có biết trước khi hắn tới đây, hắn làm cái gì không?”

Thất Nguyệt hồi tưởng một chút, kỳ thực bà cũng rất tò mò chuyện ở thế giới kia, hiện tại có người miễn phí giải đáp nghi vấn cho mình, bà cũng muốn hỏi rõ ràng một chút, “Hắn nói hắn là cái, cái gì, phiên cái gì…”

“Phiên dịch?” Vân Mộng Sơ lập tức hỏi lại.

“Đúng rồi, chính là phiên dịch.” Thất Nguyệt một mực khẳng định gật đầu, “Hình như là phiên dịch cái gì… Đức cái gì đó.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, phì cười một tiếng, xem ra vị huynh đài nọ là làm phiên dịch viên tiếng Đức, ở hiện đại coi như là một nghề nghiệp không tệ, nhưng khi đến cổ đại, đại khái cũng chỉ có một câu phi thường chuẩn xác có thể dùng để hình dung hắn: trăm không một dùng là thư sinh.

Nếu hắn học cổ đại Hán ngữ, đến nơi đây nỗ lực một chút còn có thể khảo khoa cử. Nếu hắn học kiến trúc, còn có thể xây nhà. Nếu hắn cũng giống nàng học nghành công nghệ, nói không chừng còn có thể làm đồ trang điểm. Nhưng khổ nỗi, hắn lại học tiếng Đức, thì đến một triều đại khoa học kỹ thuật thập phần không phát đạt, rất hiếm thấy việc trao đổi với người ngoại quốc này, thật đúng là không có tác dụng gì hết.

“Đó là phiên dịch viên tiếng Đức.” Vân Mộng Sơ sau đó giải thích kỹ càng cho Thất Nguyệt hiểu phiên dịch viên tiếng Đức là thế nào, Thất Nguyệt nghe xong cũng cười, “Trách không được hắn cứ nó mình học phải một thứ thập phần vô dụng… A, không đúng, thập phần gân gà gì đó… Vậy ngươi học cái gì?”

“Ta?” Nàng chớp chớp mắt, “Giữ bí mật, nói không chừng ngành học của ta, tương lai còn có thể cho ngươi một kinh hỉ lớn.”

“Tiểu nha đầu, còn biết giữ bí mật?” Thất Nguyệt có chút không cam lòng nhìn nàng.

“Ở nơi đó của chúng ta có lưu hành người người ngang hàng, ngươi có thể giữ bí mật, chẳng lẽ ta lại không được sao?” Vân Mộng Sơ khó có chút khiêu khích nhìn Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Quên đi, kỳ thực nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi tương lai vẫn sẽ gặp người đồng hương đó của ngươi. Ngươi và hắn, coi như cũng có chút quan hệ.”

“Có chút quan hệ?” Nàng hai mắt sáng ngời, liên tục truy vấn: “Quan hệ gì?”

Nhưng Thất Nguyệt rốt cuộc không chịu nói nữa, cùng nàng hàn huyên vài câu liền đuổi nàng đi, cuối cùng đưa cho nàng một cái bình nhỏ, “Ta thấy ngươi cũng là người không mấy thành thật, không biết khi nào lại bị người khác hại, thứ này ta lưu trữ không có tác trọng, bất quá cũng coi như thuốc hay cứu mạng, ngươi cứ giữ lấy, sẽ có lúc dùng đến.”

Vân Mộng Sơ kinh ngạc nhìn cái chai mà Thất Nguyệt đưa cho mình, hít sâu một hơi, thập phần trịnh trọng tiếp nhận, “Ân tình này của đại sư, ta tương lai sẽ báo đáp.”

Nàng biết, tuy rằng Thất Nguyệt đưa món đồ này cho nàng, hơn phân nửa là nể tình vị tiền bối kia của nàng, nhưng hiện tại dù sao người thu được ưu việt là nàng, nàng tương lai không chỉ báo đáp Thất Nguyệt đại sư, cũng phải hồi báo vị tiền bối xuyên không kia.

Đi theo sau phương trượng rời khỏi rừng trúc, Vân Mộng Sơ lặng lẽ mở ra cái bình của Thất Nguyệt, bên trong có ba viên thuốc tròn, tuy không nhiều lắm, nhưng có thể cứu mạng lúc chỉ mành treo chuông.

Thu hoạch lần này coi như rất phong phú, xem ra về sau phải thường thường đến hiếu kính Thất Nguyệt đại sư.

Đi theo sau phương trượng đến sương phòng, Từ Thư Uyển đang cùng Thiền Lục và vài tiểu nha hoàn đang ở nơi đó nghỉ chân uống trà, thấy nàng đến, nhẹ nhàng cười ôm lấy nàng, không hỏi nàng cái gì, ở lại Phổ Độ Tự ăn một chút cơm rồi cùng đoàn người rời đi.

Lên xe ngựa, Vân Mộng Sơ trực tiếp gục xuống đùi Từ Thư Uyển ngủ một giấc, nàng có thói quen ngủ trưa, hiện tại đã sớm chống đỡ không nổi.

Trở lại vương phủ, Từ Thư Uyển dẫn nàng đến viện của Vương phi trước, nói với Vương phi chuyện đi dâng hương hôm nay.

Vương phi sau khi nghe xong, cười nhìn Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ thật sự là có phúc khí, liền ngay cả ta muốn đi gặp Thất Nguyệt đại sư cũng không gặp được đâu, hôm nay đại sư có nói gì với con không?”

Vân Mộng Sơ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mềm yếu nói: “Đại sư chính là nói cảm thấy hữu duyên với con, hỏi con một vài chuyện thật bình thường…”

Vương phi nghe xong, ánh mắt di chuyển giữa Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ một lát, cười nói: “Hữu duyên với đại sự là chuyện tốt, về sau nhớ thường xuyên đến thăm đại sư. Các ngươi vừa trở về, nói vậy cũng mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Từ Thư Uyển cùng Vân Mộng Sơ cáo từ.

Bọn họ đi rồi, Vương phi nhắm mắt tựa vào ghế, nói với Tề ma ma phía sau lưng mình: “Không nghĩ tới Tiểu Sơ là đứa nhỏ có số phận như thế.”

Tề ma ma nghe xong, cũng khẽ gật đầu, “Nô tì ban đầu thấy nàng có xuất thân như vậy, vốn tưởng rằng chỉ là một đứa nhỏ phổ không, không nghĩ tới hiện thời thế nhưng có thể được đại sư thưởng thức…”

“Ta lúc trước cũng không nghĩ tới.” Vương phi như nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên chua sót, “Trừ năm đó Hàn Quốc công… Ta còn chưa gặp qua đại sư… Ai… ta năm đó nếu có thể có được số phận này của nàng, hiện tại cũng không đến mức đến như thế này.”

Tề ma ma nghe xong, liên tục an ủi: “Vương phi hãy thả tâm, Thái Hậu nương nương nhất định có thể giúp ngài tìm được giải dược.”

Vương phi chỉ khẽ nhắm mắt, không nói gì nữa.

Giải dược… Thật sự có thể tìm được sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.