Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 34: Chương 34: Hoa Lưu Ly, Hoa Bàn Nhược




Tiểu hòa thượng hơi sửng sốt, sau đó lộ ra bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Phu nhân hẳn là người của phủ Sở Thân Vương?”

Từ Thư Uyển có chút mờ mịt gật đầu: “Đúng vậy, không biết tiểu sư phụ từ đâu biết được?”

Vị tiểu hòa thượng kia mỉm cười, “Phương trượng sáng nay dặn dò ta, nếu có người của phủ Sở Thân Vương đến bái kiến đại sư, thì ta sẽ dẫn người nhỏ nhất trong số đó đến gặp ngài, ngài sẽ đưa người đến chỗ Thất Nguyệt đại sư.”

Từ Thư Uyển nghe vậy, sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên thì thàomột câu: “Đại sư đúng là liệu sự như thần.” Nàng nói xong, cười vỗ vỗ vai Vân Mộng Sơ, nói: “Tiểu Sơ, ngoan ngoãn đi theo vị tiểu sư phụ này là có thể gặp Thất Nguyệt đại sư, biết không?”

Tiểu hòa thượng thập phần kinh ngạc nhìn Vân Mộng Sơ đi ra từ phía sau Từ Thư Uyển, hắn ban đầu còn đang suy nghĩ người ít tuổi nhất rốt cuộc là ai, có phải là nha hoàn của vị phu nhân này không.

Hiện tại thì rõ rồi, không cần nghĩ, khẳng định là tiểu oa nhi này.

Tiểu oa nhi có một khuôn mặt nhỏ nhắn bộ dạng phi thường đáng yêu, chẳng qua nàng tựa hồ có chút sợ người lạ, đôi mắt đen phơn phớt tím như có chút khiếp đảm nhìn hắn. Tiểu hòa thượng khẽ ho một tiếng, không muốn mình làm sợ đứa nhỏ, nỗ lực dịu dàng nói, “Tiểu thí chủ, theo ta đi.”

Vân Mộng Sơ nhu thuận gật gật đầu đi theo sau tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng đưa nàng đến thiện phòng của phương trượng Phổ Độ Tự. Phương trượng Phổ Độ Tự chính là vị lão hòa thượng mà Vân Mộng Sơ lần trước đã gặp mặt một lần. Lão hòa thượng thấy nàng đến, cười nói: “Tiểu thí chủ, chúng ta lại gặp mặt.”

Vân Mộng Sơ khẽ cười, không đáp lời.

Sắc mặt phương trượng bình thản, thoạt nhìn còn mang theo vẻ hiền lành của lão nhân. Ông đứng lên, đi đến trước mặt Vân Mộng Sơ, nói: “Mời tiểu thí chủ đi theo ta.”

Vân Mộng Sơ lên tiếng “dạ”, nhu thuận đi theo sau phương trượng.

Phương trượng lại mang nàng đi tới cánh rừng trúc lần trước Lăng Hiên đã dẫn nàng tới, sau một hồi quẹo trái quẹo phải, đến khi Vân Mộng Sơ lại sắp mệt nằm sấp xuống, hai người mới đi tới căn nhà trúc của Thất Nguyệt.

Phương trượng cung kính chắp hai tay thành chữ thập, hành lễ trước mặt căn nhà trúc, “Đại sư, tiểu bằng hữu của ngài đã đến.” Ông nói xong, cũng không quản bên trong có động tĩnh hay không, liền nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu thí chủ, ngươi có thể tự đi vào, ta sẽ chờ ở phòng nhỏ bên cạnh, chờ ngươi gặp mặt Thất Nguyệt đại sư xong, ta sẽ mang ngươi rời đi.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, phảng phất suy nghĩ một hồi mới nói: “Cám ơn đại sư.”

Phương trượng nhì bóng lưng Vân Mộng Sơ rời đi, một lúc lâu sau mới đi đến căn phòng trúc nhỏ bên cạnh tĩnh tâm chờ đợi.

Vân Mộng Sơ lần này coi như là có kinh nghiệm, đẩy ra cửa trúc đi vào, đang định chuẩn bị leo lên lầu hai, bất ngờ thấy Thất Nguyệt đang đứng trên cầu thang nhìn nàng, vẫn là bộ áo cà sa màu xam như trước, lẳng lặng đứng ở đó, rất có phong vận độc đáo.

Nàng kinh ngạc, chớp chớp mắt một cái, nhẹ nhàng cười cười, “Thất Nguyệt đại sư, đã lâu không gặp.”

Thất Nguyệt nhíu mày, “Đúng là đã lâu không gặp, đi lên đi, vật nhỏ không lương tâm.”

Vân Mộng Sơ trong lòng biết bà nói là chuyện gì, tự giác đuối lý, ngoan ngoãn yên lặng theo bà lên lầu. Chờ bà ngồi xuống ghế, nàng lấy lòng cười cười, lấy mấy khối bánh giấu trong ngực ra, đặt lên bàn của Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt khinh thường nhìn nàng một cái, “Chỉ bằng mấy thứ này mà định nhờ vả ta?”

Vân Mộng Sơ ngượng ngùng cười cười, “Đây cũng là chút tâm ý a… Ta hiện tại tuổi nhỏ, không có quyền lợi gì, cũng lấy không ra đồ ăn ngon đến. Dù có tâm mà không mang theo cái gì, lại sợ ngài không thích. Nhưng ta vẫn nhớ ước định với ngài, làm người không thể lần đầu tiên liền thất tín. Dù gì thì cũng có tâm ý, ta cũng đã mang đến mấy khối bánh, nếu ngài không thích thì thôi vậy.”

Thất Nguyệt trừng mắt nhìn nàng một cái, rốt cuộc vẫn nể tình cầm lấy khối bánh trên bàn, ăn một ngụm, “Nói đi, hôm nay tới tìm ta có chuyện gì?”

Vân Mộng Sơ thấy bà chịu ăn bánh, biết mọi chuyện đã có thể nói dễ dàng, cũng không vội vã, “Đại sư, ngài làm sao biết hôm nay ta đến?”

“Rốt cục chịu gọi ta là đại sư?” Thất Nguyệt tựa tiếu phi tiếu xem nàng, “Không nghĩ là ta là kẻ giả thần giả quỷ?”

“Ngài… Ngài làm sao biết, biết từ giả thần giả quỷ?” Khóe miệng Vân Mộng Sơ run rẩy.

“Tên tiền bối đến trước ngươi đã gọi ta như vậy.” Thất Nguyệt ăn một bánh xong, thản nhiên bưng một chén trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, “Luôn luôn nghĩ ta là kẻ giả thần giả quỷ, đến cuối cùng mới chịu tin ta.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, liên tục nói: “Thất Nguyệt đại sư, ta biết ngài có khả năng thông hiểu cổ kim, tuyệt đối là đại sư trong số các đại sư, vạn vạn không nghĩ ngài giả thần giả quỷ.”

“Ngồi đi.” Vóc người Vân Mộng Sơ rất nhỏ, cho nên Thất Nguyệt như trước chỉ vào cái ghế trúc nhỏ xếp trong góc.

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn ngồi xuống, tạm thời không dám nói chuyện mình muốn nhờ Thất Nguyệt hỗ trợ.

Ai ngờ, Thất Nguyệt lại mở miệng trước: “Ta thấy ngươi tám phần là vì hương khí trên người mà tới tìm ta.”

Vân Mộng Sơ lúc này đã bắt đầu không còn ngạc nhiên, phi thường bình tĩnh nói: “Thất Nguyệt đại sư quả nhiên là liệu sự như thần.”

“Vỗ mông ngựa sai lầm rồi.” Thất Nguyệt không chút lưu tình nói: “Ta là sau khi gặp ngươi, ngửi đến mùi hương trên người ngươi mới đoán.”

Nàng mặt không đổi sắc nói tiếp: “Là ta kiến thức nông cạn, quên Thất Nguyệt đại sư y thuật cao siêu.”

“Hừm, ta đã nghe chán ngấy rồi, ngươi đình chỉ đi.” Thất Nguyệt phảng phất như chịu không nổi, nói, “Hôm nay vừa thấy ngươi đến, ta liền ngửi thấy mùi hoa Lưu Ly, hoa Lưu Ly không phải là thứ gì tốt, sao ngươi lại có hoa Lưu Ly?”

Vân Mộng Sơ nghe được chính sự, trong lòng khẽ rùng mình, hoa Lưu Ly?

Cái gì mà hoa Lưu Ly?

Nàng trầm ngâm một lát, đứng lên đi đến cạnh Thất Nguyệt, cởi túi thơm đeo trên cổ xuống, đặt trước mặt Thất Nguyệt, “Phiền toái đại sư giúp ta xem một chút, trong túi thơm này là thứ gì?”

Thất Nguyệt nhận lấy túi thơm, lập tức nghiền ngẫm nhìn nàng, “Tiểu nha đầu, vận khí của ngươi không tệ a, bên này có người hạ độc ngươi, bên kia liền còn có người đưa túi thơm giải độc cho ngươi, là ai thương ngươi như vậy nha?”

Vân Mộng Sơ nghe vậy, thần sắc trên mặt tuy chỉ là thoáng giật mình, nhưng đáy lòng đã nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Sở Thiên Hựu đưa túi thơm cho nàng, hóa ra là để giải độc cho nàng?

Nàng ở vương phủ bất quá chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi, rốt cuộc là ai muốn hại nàng?

Nghĩ một lát, miễn cưỡng tính luôn những kẻ có cừu oán với hắn và những kẻ không ưa Từ Thư Uyển, cũng chỉ có hai loại người như vậy thôi.

Vương phi tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn với loại nhân vật nhỏ bé như nàng. Hạ nhân trong phủ? Hạ nhân làm sao có thể vô duyên vô cớ hại chủ tử, nhất định là có chủ tử ở phía sau ra lệnh.

Người có lý do hại nàng, đơn giản chỉ có Tống thị và Chương di nương mà thôi.

Tống thị đối nàng tuyệt đối là thống hận tận xương, nếu phỏng chừng có cơ hội, nhất định sẽ xuống tay trừ bỏ kẻ gây chướng mắt như nàng. Nhưng nàng tương đối hoài nghi Tống thị có năng lực lớn như vậy, vì có thể trừ bỏ nàng mà chịu xuất tiền mua chuộc nha hoàn bên cạnh Từ Thư Uyển để hạ độc nàng.

Người còn lại chính là Chương di nương. Chương di nương rất có khả năng bởi vì trường kỳ bị bỏ bê, lại không chiếm được một danh phận mà sinh ra tâm lý vặn vẹo. Chỗ Vương phi thì phỏng chừng nàng không thể chen chân vào được, cho nên rất có khả năng sẽ lôi Từ Thư Uyển hoặc mình ra để xả giận. Tuy rằng nàng cũng hoài nghi Chương di nương làm thế nào để hạ độc, làm thế nào có được độc dược, nhưng ánh mắt Sở Thiên Hi lần đó nhìn nàng, giờ nhớ lại còn khiến nàng không rét mà run.

Nàng lẳng lặng hỏi Thất Nguyệt, “Đại sư, có thể nói với ta, hoa Lưu Ly rốt cuộc có công dụng gì, mà loại dược giải độc này, lại là cái gì?”

Thất Nguyệt trả túi thơm cho nàng, nhàn nhạt nói: “Hoa Lưu Ly nếu vừa ngửi thấy sẽ có tác dụng nâng cao tinh thần, nhưng nếu ngửi nhiều, dần dần sẽ khiến người ta cảm thấy tinh thần không tốt, hơn nữa rất khó tra ra nguyên nhân. Bên trong túi thơm này của ngươi là hoa Bàn Nhược, hoa Bàn Nhược và hoa Lưu Ly có dược tính khắc chế lẫn nhau. Trên người ngươi có túi thơm chứa hoa Bàn Nhược, cho dù mỗi ngày đều ngửi hoa Lưu Ly cũng không sao.”

Vân Mộng Sơ gật gật đầu, như có chút đăm chiêu.

Thất Nguyệt nói tiếp: “Kỳ thực, hoa Lưu Ly còn có một tác dụng ít người biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.