Trong lúc Từ Thư Uyển đi thỉnh an, thì
Vân Mộng Sơ đến học đường. Vương phi không phải người thích lập quy củ,
chỉ yêu cầu bọn trẻ mỗi ngày đến học đường nghiêm cẩn học hành là đủ,
không cần buổi sáng phải đến thỉnh an, thế này cũng liền khiến cho số
lần Vân Mộng Sơ đến viện của Vương phi cơ hồ có thể đếm được trên đầu
ngón tay.
Khi Vân Mộng Sơ tới học đường, không ngoài ý muốn thấy Sở Thiên Hựu đã
đến. Thấy nàng đến, hắn buông sách xuống, đi đến bàn học của nàng, nói,
“Tiểu Sơ, hôm nay ta đi học kỵ xạ, muội ngoan ngoãn ở trong này luyện
chữ, có gì cần thì nói với nha hoàn ở đây. Khi ta trở về, ta sẽ dạy
những chữ đầu tiên trong Tam Tự Kinh cho muội.”
Vân Mộng Sơ cười ngọt ngào nhìn Sở Thiên Hựu, chớp chớp mắt, rất hồn
nhiên nói, “Tam biểu ca, muội ngày hôm qua đã suy nghĩ thật lâu, biểu ca hẳn là nên cười.”
Sở Thiên Hựu khẽ sững sờ, cảm giác lòng mình như mềm xuống một ít. Tuy
rằng mẫu thân cũng từng muốn hắn cười một cái, nhưng đó là cảm giác giữa thân nhân, hoàn toàn bất đồng với cảm giác khi hắn nghe Vân Mộng Sơ nói những lời này hôm nay.
Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, đã muốn dạy hắn cười.
Đang lúc hắn khó có dịp lúng túng, Vân Mộng Sơ nhón chân lên, vươn hai
ngón tay nhỏ bé đặt lên khóe miệng của hắn, kéo khóe miệng của hắn hướng lên trên một chút, vừa kéo vừa cười nói, “Tam biểu ca, là như thế này,
chỉ cần môi cong lên, là có thể cười.”
Chỉ cần, môi cong lên, là có thể cười?
Sở Thiên Hựu đã không nhớ rõ, hóa ra cười chỉ cần động tác đơn giản như vậy.
Trong lòng hắn cất giấu rất nhiều thống khổ, rất nhiều hối hận, thậm chí còn chứa rất nhiều hận ý. Từng chuyện từng chuyện, đều ép hắn đến độ có chút thở không nổi. Hắn cho tới bây giờ đều không phải là một người
thích kể lể, có rất nhiều chuyện, hắn thật cố chấp, đây cũng là nguyên
nhân khiến tâm sự của hắn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không
muốn cười, đến nỗi hiện tại, hắn đã quên cách cười.
Không nghĩ tới, vấn đề nên cười thế nào, thế nhưng có một đứa nhỏ dùng loại phương pháp này dạy cho hắn.
Hắn kéo tay Vân Mộng Sơ xuống, ôn nhu hỏi, “Tiểu Sơ, muội rất muốn nhìn ta cười sao?”
Vân Mộng Sơ dùng sức gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh, phảng phất mang
theo vô tận chờ mong, “Tam biểu ca cười rộ lên nhất định rất đẹp mắt.”
Sở Thiên Hựu bật cười vỗ vỗ đầu nàng, “Tiểu Sơ, nam hài tử là không thể dùng từ đẹp mắt để hình dung.”
“Vậy dùng từ gì?” Nàng nghiêng đầu, rất có bộ dạng ‘ta là cục cưng, ta rất tò mò’.
“Dùng…” Hắn mở miệng định nói, nhưng cũng không nghĩ ra từ gì, lại nhìn
đến đôi mắt tràn ngập chờ mong của nàng, đành nói, “Muội cứ dùng từ đẹp
mắt là được.”
Nàng gật gật đầu, dùng thanh âm mềm yếu nộn nộn, thập phần nghiêm cẩn nói, “Vậy, tam biểu ca cười rộ lên, nhất định đẹp mắt.”
Sở Thiên Hựu trong lòng cảm động, thanh âm dị thường nhu hòa, “Ta nhìn
Tiểu Sơ cười là đủ, Tiểu Sơ cười lên, đẹp hơn ta rất nhiều.”
Nàng lắc lắc đầu, cốt trướng lá gan, có chút lớn mật nói, “Nhưng muội muốn nhìn tam biểu ca cười.”
Sở Thiên Hựu rũ mắt xuống, vỗ vỗ đầu nàng, nói, “Ngoan ngoãn ở trong này luyện chữ, ta đi học kỵ xạ.” Nói xong, xoay người rời đi.
Vân Mộng Sơ chống má nhìn bộ dáng Sở Thiên Hựu rời đi, có chút không biết có phải là hắn tức giận không.
Thời gian cả ngày còn lại, Vân Mộng Sơ đều không gặp được Sở Thiên Hựu,
thế nên lúc tối, trong lòng nàng có chút không yên, nếu nàng chọc giận
thế tử, khiến Từ Thư Uyển thêm phiền toái, thì thật hỏng bét.
Thật ra thì nàng không biết, chuyện mà nàng lo lắng, hoàn toàn là dư thừa.
Sau khi Sở Thiên Hựu học kỵ xạ xong, trở về viện của mình, đuổi hạ nhân
đi, một mình ngồi trước gương đồng, khẽ cong khóe môi lên, định làm động tác ‘cười’. Nhưng nụ cười phản chiếu trong gương đồng, nhìn thế nào
cũng cảm thấy cứng ngắc vô cùng, hoàn toàn kém nụ cười tự nhiên, ngọt
ngào của Vân Mộng Sơ.
Điều này khiến hắn cảm thấy thật thất bại.
Hiếm khi con gái mình đưa ra một yêu cầu cho hắn, muốn thấy hắn cười, hắn lại bất lực.
Hắn thật sự có chút không cam lòng, cười hẳn là một việc rất đơn giản
nha, tên Tứ sư huynh kia lúc nào cũng cười toe toét như không cần tiền.
Đến phiên hắn, mặt hắn sao lại thành cứng ngắc như vậy a…
Chỉ là cong môi lên một chút thôi, nguyên lai lại khó như vậy.
Hắn không chết tâm đứng trước gương, định tiếp tục thử lần nữa, không ngờ ngoài cửa bỗng có người kêu lên, “Thế tử.”
Hắn lập tức khôi phục thần sắc lạnh như băng ngày xưa, ngồi vào ghế cạnh bàn, nhàn nhạt nói, “Vào đi.”
Đẩy cửa vào là Cung Nghị.
Sau khi Cung Nghị vào, lập tức đóng cửa lại, đi đến cạnh Sở Thiên Hựu,
nói, “Thế tử, nô tài hôm nay phát hiện Lê quản sự lén bỏ đồ vào trong lư hương mà ngài thường dùng để đọc sách buổi tối. Đây là một ít bột phấn
mà nô tài tìm được trong phòng hắn. Nô tài chỉ lấy một chút, để ngừa đả
thảo kinh xà.”
Sở Thiên Hựu nhìn bột phấn trước mắt, khẽ ngửi một chút, cảm thấy mùi
bột phấn này giống mùi mà hắn ngửi được ở kiếp trước, thật đúng là đồng
dạng thủ đoạn nha…
Kỳ thực, hắn đến nay vẫn không hiểu, Chương di nương làm thế nào có được độc dược tinh xảo như vậy.
Loại độc dược này dùng hai loại hương liệu hiếm có làm thuốc dẫn, sau đó cho thêm một lượng cực nhỏ bột phấn hoa Mạn Đà La. Mỗi ngày tiếp xúc ba thứ đó, cơ thể sẽ dần dần suy yếu không rõ nguyên do, cho dù là vị thái y giỏi nhất cũng không tìm ra được nguyên nhân, thẳng đến cuối cùng,
một trận cảm mạo phong hàn nho nhỏ cũng có thể lấy đi tánh mạng.
Kiếp trước, hắn bị trúng loại dược này, thân mình bắt đầu dễ dàng mệt
mỏi. Thân thể hắn vốn dĩ nhiều năm không từng sinh bệnh, thế nhưng bắt
đầu thường xuyên bị bệnh, thái y cũng không tìm được nguyên nhân.
Thẳng đến trước khi chết, hắn mới biết rõ chân tướng.
Kiếp trước, hắn đối với thứ huynh và Chương di nương rất tốt, khiến bọn
họ căn bản không cần thiết mạo hiểm dùng loại dược này hại hắn. Thẳng
đến khi mẫu thân hắn qua đời, phụ thân đem vương vị truyền cho hắn rồi
đi dạo chơi khắp thiên hạ, bọn họ mới bắt đầu không hề cố kỵ xuống tay.
Kiếp này, hắn đã sớm có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không để cho bọn hắn đạt được cơ hội.
Vì không lại bị vây trong thế bị động, hắn đã sớm tìm người phối chế ra
giải dược, cho nên phương pháp tốt nhất lúc này chính là án binh bất
động, yên lặng xem xét.
Nhưng không nghĩ tới, bọn họ lại thông qua Vân Mộng Sơ để xuống tay, thông qua Vân Mộng Sơ để hạ độc hắn.
Bọn họ không dám để hai thuốc dẫn ở cùng nhau, sợ bị điều tra ra, phương thuốc này tuy rằng bí ẩn, nhưng không phải không có người biết, cho nên bọn họ để một vị thuốc dẫn trên người Vân Mộng Sơ.
Thuốc dẫn trên người Vân Mộng Sơ tên là hoa Lưu Ly, thơm ngát vô cùng,
vừa ngửi thấy thậm chí còn có công hiệu khiến người ta vui vẻ thoải mái, nhưng lâu dần, sẽ khiến tinh thần dần dần không tốt. Xem ra, lần này
bọn họ không chỉ muốn hại hắn, liền ngay cả Vân Mộng Sơ vô tội cũng
không muốn buông tha.
Nếu hắn yên lặng xem xét, đợi qua một đoạn thời gian, làm bộ như thân
thể bị suy yếu, lúc đó sẽ để mẫu thân điều tra. Có manh mối của hắn, sự
tình tuyệt đối sẽ tra ra là Chương di nương và Sở Thiên Hi. Đến lúc đó,
cho dù là lão Vương phi cũng không giữ được bọn họ, huống chi lão Vương
phi không chắc sẽ bảo vệ bọn họ, hắn và mẫu thân muốn chính là danh
chính ngôn thuận đuổi bọn hắn ra ngoài. Kế hoạch này vốn cực kì hoàn mỹ, nhưng hiện tại lại dính dáng đến Vân Mộng Sơ.
Khi ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Vân Mộng Sơ, trong lòng hắn cũng từng có dao động, nghĩ mình có nên tương kế tựu kế hay không.
Nhưng thấy nàng nhu thuận hồn nhiên, hắn liền không thể hạ được quyết
tâm kia. Hắn đã cứu đứa nhỏ này, cũng là hắn muốn dưỡng nàng thành con
gái của mình, sao hắn có thể lợi dụng nàng làm loại chuyện này?
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hắn đã đeo cho Vân Mộng Sơ túi thơm
kia, giúp nàng giải trừ dược tính của hoa Lưu Ly. Về phần mẹ con Chương
di nương, hắn tự có biện pháp thu thập.
Cung Nghị thấy tiểu chủ tử nhà mình hồi lâu không nói gì, cũng không dám lên tiếng quấy rầy, đành lẳng lặng đứng chờ.
Hồi lâu sau, hắn nghe được thế tử phân phó, “Ngươi cầm lấy thứ này, tìm một cơ hội, để vào trong phòng của Lê quản sự.”
Cung Nghị tiếp nhận, không dám nhìn bên trong là gì, gật đầu tuân lệnh, lập tức lui xuống.
Sau khi Cung Nghị đi rồi, Sở Thiên Hựu một lần nữa đứng trước gương
đồng, mắt nhìn chằm chằm gương đồng, khe khẽ cong môi lên, làm lại động
tác ‘cười’, chỉ khổ cho khuôn mặt than của hắn, càng làm càng cảm thấy
kỳ quái, ép buộc gần nửa canh giờ, mới miễn cưỡng có chút bộ dáng. Thấy
mình luyện tập có chút hiệu quả, trong lòng hắn có chút đắc ý, định ngày mai tìm Vân Mộng Sơ, biểu diễn cho nàng xem, để nàng nhìn thấy nụ cười
‘đẹp mắt’ của hắn.
Kỳ thực ngay cả hắn cũng không biết vì sao mình lại vì một câu nói đơn giản của Vân Mộng Sơ mà vất vả luyện cười như vậy.
Chỉ đáng tiếc, khi hắn đến học đường ngày hôm sau, mới từ trong miệng
nha hoàn biết được Vân Mộng Sơ hôm nay cùng Từ Thư Uyển đến Phổ Độ Tự
thắp hương, sẽ không đến học đường.
Chuyện này khiến trong lòng hắn có chút buồn bực, giống như khi hắn hào
hứng đem món lễ vật mà mình đã cất công chuẩn bị đi tặng cho một người,
nhưng người kia lại không thấy đâu, cả một bình nhiệt huyết bỗng không
có chỗ dùng…
Sắc mặt của hắn nhất thời càng lạnh như băng, khiến nha hoàn hoảng sợ
đến hai chân phát run, không biết mình đã nói sai chuyện gì, chọc tới
thế tử.
Sở Thiên Hựu vô tâm tư an ủi nha hoàn, hắn hôm nay có giờ học thanh nhạc, thấy Vân Mộng Sơ không tới nên liền xoay người rời đi.
Bất quá, vì buổi sáng không gặp được Vân Mộng Sơ, tâm tình cả ngày của
hắn trở nên không được tốt lắm, bản đàn vốn dĩ là một khúc thật thư hoãn lại bị phối với khuôn lạnh như băng của hắn, tạo thành một tổng thể dị
thường không phối hợp.
.
.
.
Buổi sáng, Vân Mộng Sơ và Từ Thư Uyển ngồi trên xe ngựa vương phủ lên đường.
Trước khi rời đi, Vân Mộng Sơ cố ý lấy cớ muốn ăn bánh ngọt, năn nỉ Từ
Thư Uyển mang theo không ít bánh từ trong vương phủ theo. Tuy rằng nàng
cảm thấy Thất Nguyệt phỏng chừng thích ăn thịt hơn, nhưng nàng hiện tại
tuổi còn nhỏ, không có cách nào giấu thịt ở trên người mà không bị phát
hiện, đành phải tạm mang bánh ngọt đi hiếu kính.
Nàng chuẩn bị sẵn giấy dầu, buổi sáng thừa dịp người khác không chú ý đã gói đi mấy khối, định lát nữa chờ cơ hội sẽ lại lấy thêm mấy khối nữa.
Lễ vật này quả thật có chút đơn sơ, nhưng dù sao cũng là một phần tâm ý, hi vọng Thất Nguyệt đại sư sẽ không để ý.
Cùng lắm thì lúc đó nàng sẽ kể cho Thất Nguyệt vài chuyện hiện đại.
Nàng quyết định như vậy, ngoan ngoãn đi theo Từ Thư Uyển. Hai dì cháu
vào chính miếu, đầu tiên là dâng hương cầu nguyện, sau khi bảo Thiền Lục tặng không ít tiền nhang đèn, Từ Thư Uyển mới hỏi tiểu hòa thượng dẫn
đường, “Vị tiểu sư phụ này, chúng ta đến đây là vì ngưỡng mộ đại danh
của Thất Nguyệt đại sư, không biết đại sư hiện ở nơi nào, chúng ta có
thể bái kiến đại sư không?”