Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 82: Chương 82: Công Tử Điêu Ngoa




“Như Ngọc Lâu…” Sở Thiên Hựu trầm ngâm, hắn có nghe qua về Như Ngọc Lâu, quản sự nơi này hình như là một người tên là Phó Trần Âm.

Phó Trần Âm…

Hắn nhớ, cách đây không lâu, khi Phó Trần Âm tìm đến Mĩ Dung Phường bàn chuyện hợp tác mua nguyên liệu, là Nghiêm Chiêm giới thiệu người này đến. Nghiêm Chiêm tuy rằng chỉ kinh doanh ở phương bắc, nhưng ông ta dù sao cũng là cự phụ phương bắc, thương nhân nào cũng sẽ cho ông ta chút mặt mũi, cho nên quản sự cửa hàng của hắn cũng đồng ý hợp tác với Phó Trần Âm.

Lúc đó bất quá là một chuyện nhỏ, hắn nghe qua rồi thôi, nhưng hiện tại nghĩ đến, xem ra tên Phó Trần Âm này tựa hồ thân phận cũng không đơn giản.

Phó Trần Âm…

Hai mắt Sở Thiên Hựu bỗng trợn lên, chẳng lẽ là La Trần Âm của La gia Giang Nam trước kia?

Nếu là người đó, sự việc coi như dễ hiểu, La gia và Nghiêm gia xưa nay luôn có quan hệ tốt, tuy rằng La gia đã ngã, nhưng Nghiêm Chiêm không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, chuyện nào có thể giúp thì vẫn giúp Phó Trần Âm một ít.

Phó Trần Âm ngóc đầu trở lại, vẫn là kinh doanh mỹ phẩm, căn cứ tình trạng hiện tại, có thể cướp nhiều mối kinh doanh như vậy từ trong tay hắn, xem ra số mỹ phẩm đó làm hẳn là tốt lắm.

Phải biết rằng số mỹ phẩm hắn đang kinh doanh đều là những sản phẩm hấp thụ thành tựu tinh hoa của năm, sáu năm sau, luôn bán được rất tốt.

Sở Thiên Hựu nhàn nhạt hỏi: “Có nhìn thấy qua mỹ phẩm đang bán của Phó Trần Âm không?”

Cung Nghị gật gật đầu: “Thế tử, quản sự Mĩ Dung Phường đã tự mình phái người mua về, mở ra thử dùng một chút, cảm giác không giống như hàng bán trên chợ, sử dụng thập phần tốt.”

“Đây hẳn là có bí phương.” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói, “Không nghĩ tới Phó Trần Âm còn có loại bản sự này.”

Không nghĩ tới La gia còn truyền lưu một bí phương tốt như vậy.

Nhưng nếu thật sự có loại bí phương này, sao hắn kiếp trước chưa từng thấy qua? Kiếp trước, sao hắn không từng thấy Phó Trần Âm dùng bí phương này để kiếm tiền…

Chẳng lẽ hắn trong lúc vô ý cải biến chuyện gì đó, nên mới giúp Phó Trần Âm có cơ hội này?

Hắn hoang mang.

Kỳ thực, Sở Thiên Hựu, đúng là ngài vô ý cứu người nào đó, sau người nào đó đã cải biến vận mệnh của Phó Trần Âm.

Bất quá Sở Thiên Hựu hiện tại đương nhiên không biết việc này. Hắn nghĩ một hồi, dặn dò với Cung Nghị: “Phái thêm người lưu ý Như Ngọc Lâu, nhìn xem có thể thu mua nhân công chế tác của Như Ngọc, bí phương là thứ quan trọng nhất, nếu có thể tìm được, Như Ngọc Lâu sẽ không thể gây sợ hãi.”

Sở Thiên Hựu chỉ dặn dò một chút thế này, đối với chuyện này cũng không để ý bao nhiêu, cho dù Mĩ Dung Phường bị thất thu lợi nhuận, bạc thu vào mỗi tháng vẫn rất khả quan. Cửa hàng trong tay hắn còn vài nơi nữa, hắn không có nhiều thời gian chỉ dồn vào Mĩ Dung Phường.



Cứ như vậy, vài tháng thấm thoát trôi qua, việc kinh doanh của Như Ngọc Lâu càng ngày càng hỏa bạo. Nhất là khi mùa thu đến, gió thu lạnh run, da mặt càng phải chú ý bảo dưỡng, Như Ngọc Lâu bắt đầu có chút cung không đủ cầu.

Kỳ thực kem dưỡng da tổng cộng có bốn loại phương pháp chế tạo.

Cứng rắn chi toan 11, 34 gam. Than toan nạp 10, 42 gam. Cam du 11, 83 gam. Nước 47, 32 gam. Hải sĩ lâm thủy 59, 15 gam.

Cứng rắn chi toan 16 gam. Cam du 6 gam. Nước ấm 1, 2 gam. Nước 96 gam. Hương liệu số lượng vừa phải.

Cứng rắn chi toan 10 gam. Than toan nạp 1, 1 gam. Dung dịch ammoniac từ 80 đến 90 gam. Cam du 15 gam. Hải sĩ lâm thủy 20 gam. Một chút dầu hạnh nhân. Hoa hồng, xạ hương số lượng vừa phải.

Cứng rắn chi toan 20 gam. Bổng trạng khinh oxy hoá giáp 1, 4 gam. Cam du 5 gam. Nước 80 gam. Bằng sa 3 gam.*

* Tiểu Vũ hoàn toàn bất lực, ngoài trừ nước ra, mình không hiểu mấy thứ này là cái gì hết! Mọi người thông cảm!

Trong đó, phương pháp thứ ba là cách chế tạo ra kem dưỡng da tốt nhất, có thêm hoa hồng và xạ hương, nhưng cũng là cách khó làm nhất, cho nên số lượng mỗi lần làm ra chỉ có giới hạn, bán xong hết mới làm tiếp, bất quá cũng bởi vậy thường có khách quý tới đòi mua loại kem dưỡng da này.

Bất quá nàng và Phó Trần Âm đều kiên trì giữ đúng số lượng mỗi lần làm ra, nếu mỗi lần có khách quý đến, bọn họ đều đánh vỡ quy củ, như vậy danh dự kinh doanh của bọn họ đặt ở đâu, làm sao cam đoan chất lượng và giá của sản phẩm…

Cho nên, lần nào Phó Trần Âm cũng đều nghĩ biện pháp chống chịu áp lực.

Bất quá hôm nay khi thấy Vân Mộng Sơ đến Như Ngọc Lâu xem sổ sách tháng này, Phó Trần Âm liền giao Như Ngọc Lâu cho nàng, bản thân thì đi ra ngoài làm việc. Vân Mộng Sơ thân là người trong ngành kỹ thuật, xem sổ sách đương nhiên không nói chơi, tuy rằng không tinh thông, nhưng mấy vụ chữ số này vẫn có thể giải quyết được. Hơn nữa, lúc nàng học đại học, có một môn bắt buộc là nguyên lý kinh tế học, thế nên nàng vẫn biết một hai chuyện liên quan đến sổ sách.

Bởi vậy, nàng hàng tháng đều sẽ đến kiểm toán.

Bất quá hôm nay thật không khéo, lúc nàng đang kiểm toán, có người đến gõ cửa phòng. Nàng đưa mắt nhìn Từ Vân, Từ Vân hiểu ý đi ra mở cửa phòng, kinh ngạc nói: “Tân quản sự? Ngài có chuyện gì sao?”

Tân quản sự lúc này đang dùng bộ mặt khổ não đứng ngoài cửa, nói với Vân Mộng Sơ: “Đông gia, ngài nhanh xuống dưới lầu xem đi, lại có một vị khách quý muốn mua loại kem dưỡng da thượng hạng, chúng ta khuyên thế nào cũng không được, vị khách quý này tựa hồ rất có thân phận, chúng ta đắc tội không nổi nha.”

“Lại có người khách như vậy?” Vân Mộng Sơ đau đầu chống trán, những người khách loại này không phải sau khi bị Phó Trần Âm dùng đủ biện pháp giải quyết N lần đã rất ít xuất hiện rồi sao, vì sao hôm nay đúng lúc nàng đang xem sổ sách, lại có người khách như vậy xuất hiện…

Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật sự là xuất hành bất lợi, bất quá vẫn ngoan ngoãn đi theo Tân quản sự, dù dao cửa hàng nhà mình, bản thân vẫn phải nên phụ trách.

Vị khách kia tương đối có thân phận, hơn nữa Như Ngọc Lâu muốn buôn bán, đương nhiên không tiện tranh luận với hắn ngay ở dưới lầu, nên liền mời vị khách kia lên lầu. Lúc Tân quản sự đưa Vân Mộng Sơ bước vào gian phòng này, Vân Mộng Sơ nhất thời sửng sốt.

Người này, chẳng lẽ là vị khách tranh cãi ầm ĩ kia…

Người này, nàng đã từng gặp qua, hơn nữa tựa hồ còn cực kì bất mãn nàng a.

Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Hàm.

Tiêu Hàm ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn tiểu nhị đứng hầu bên cạnh, “Quản sự của các ngươi rốt cuộc có đến hay không?”

Tiêu Hàm không phải là một đứa nhỏ nhu thuận nghe lời sao, ngoài trừ lúc biết thân phận nàng, biểu hiện bất mãn, hắn luôn thập phần nghe lời nhu thuận đứng bên cạnh Tiêu phu nhân nha…

Sao bây giờ, Tiêu Hàm lại biến thành bộ dáng này…

Tân quản sự thấy Tiêu Hàm bất mãn thúc giục, vội đáp: “Đến rồi đây, Tiêu công tử, quản sự của chúng ta đã đến.”

Tiêu Hàm nhìn về hướng Tân quản sự, nhất thời hừ lạnh một tiếng, “Tân quản sự, ngươi nói người ở nơi nào? Sao ta không nhìn thấy?”

Tân quản sự đi đến bên cạnh Vân Mộng Sơ, nói: “Tiêu công tử, vị này chính là đông gia của chúng ta.” Hắn nói xong, ngón tay chỉ về hướng Vân Mộng Sơ.

Tiêu Hàm trợn to hai mắt nhìn, “Là hắn? Tân quản sự, ngươi chẳng lẽ là thấy ta tuổi còn nhỏ, cố ý hồ lộng ta ? Hắn còn chưa chắc lớn bằng ta đâu, hắn có thật là đông gia của các ngươi?”

Tân quản sự cười khổ, hắn sớm chỉ biết sẽ đụng tới tình huống như vậy, nếu không phải vị Tiêu công tử này ầm ĩ muốn gặp quản sự, hắn cũng sẽ không tìm Vân Mộng Sơ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.