Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 81: Chương 81: Như Ngọc Lâu




Bởi vì Vân Mộng Sơ dồn không ít công phu cho việc thêu thùa, bảy ngày sau học lại, mấy mũi thêu chữ thập thế nhưng bớt gập ghềnh so với trước kia một ít. Tuy rằng Tưởng phu nhân vẫn không có sắc mặt tốt, nhưng thấy nàng thêu tiến bộ một ít, rốt cuộc không nói gì nữa. Sở Thiên Ninh vẫn giữ thái độ như cũ, không nói một lời. Buổi học thêu cuối cùng hữu kinh vô hiểm trôi qua, bất quá Tưởng phu nhân hôm nay lại dạy cho nàng một kiểu thêu mới…

Được rồi, lại phải vùi đầu khổ luyện.

Ngày hôm sau đến học đường thời điểm, Sở Thiên Hựu đột nhiên hỏi nàng: “Muội định gả Dâm Bụt đến Mĩ Dung Phường?”

Vân Mộng Sơ chưng hửng, nàng còn chưa kịp nói chuyện này với Vương phi, đang định qua hai ngày nữa sẽ đi nói, làm thế nào Sở Thiên Hựu biết trước được?

Sao chuyện gì của nàng, Sở Thiên Hựu đều biết rõ ràng như vậy?

Chuyện ngày đó nàng ra phủ, hắn biết, hiện tại chuyện Dâm Bụt sắp gả đến Mĩ Dung Phường, hắn thế nhưng cũng biết…

Nàng hỏi dò: “Tam biểu ca, biểu ca làm sao biết được? Muội còn chưa có đến tìm Vương phi cầu ân điển đâu.”

Biểu cảm trên mặt Sở Thiên Hựu trở nên có chút bí hiểm, nhàn nhạt nói: “Gả đến Mĩ Dung Phường cũng không tệ, có người chiếu ứng.”

Có người… Chiếu ứng?

Là ai chiếu ứng?!

Vân Mộng Sơ nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy nhịp tim đập có chút gia tốc, chẳng lẽ Mĩ Dung Phường này có quan hệ gì đó với Sở Thiên Hựu…

Không phải chứ, nàng còn đang nhập hàng từ Mĩ Dung Phường nha… Nếu Sở Thiên Hựu và Mĩ Dung Phường có quan hệ, nàng mà đi hợp tác với Mĩ Dung Phường… Kia chẳng phải là chui đầu vào rọ… Nàng rất có khả năng bị Sở Thiên Hựu phát hiện nha.

“Tam biểu ca…” Nàng mỉm cười ngọt ngào, “Biểu ca có phải có quan hệ rất lớn với Mĩ Dung Phường?”

“Tiểu Sơ, nên đi học bài.” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói, không trả lời vấn đề của nàng.

Vân Mộng Sơ không được nể mặt, tuy rằng trong lòng không mấy tình nguyện “Dạ” một tiếng, nhưng không lại tiếp tục truy vấn.

Sở Thiên Hựu thấy bộ dạng gục đầu ủ rũ của nàng, rõ ràng là muốn hỏi, rõ ràng là muốn biết, nhưng vì sợ hắn mất hứng nên nàng không lại hỏi nữa, thật sự là càng ngày càng đáng yêu nha.

Tuy có chút việc hắn không ngại nói cho nàng, nhưng có một số việc nói cho nàng ngược lại là phiền toái. Đúng là hắn có âm thầm buôn bán, những cửa hàng lớn trong cả nước đều có bóng dáng của hắn. Nhưng chuyện này, ngay cả Vương phi cũng không hiểu rõ hết. Dù sao quyền thế của Sở Thân Vương hiện thời cũng coi như là mặt trời ban trưa, nếu lại để hoàng thượng biết hắn âm thầm nắm giữ tài phú khổng lồ, cho dù không muốn phiền toái đến cũng khó.

Những cửa hàng đó đã bắt đầu được gầy dựng lên từ lần hắn ra phủ đi tìm dược liệu cách đây nhiều năm. Hiện thời chúng phát triển tốt lắm, tương lai chắc chắn trở thành trợ lực lớn cho hắn.



Mười ngày sau, cùng một địa điểm, cùng một thời gian, Vân Mộng Sơ lại đến gặp Phó Trần Âm.

Phó Trần Âm thấy nàng đến, hai lời chưa nói liền dẫn nàng đi xem cửa hàng mà hắn đã mua. Phó Trần Âm chọn mua mặt tiền cửa hàng ở khu chợ Đông phồn hoa. Nơi này trước kia là một tửu lâu, bất quá chưởng quầy quản lý không tốt nên phải đóng cửa. Chưởng quầy hiện tại muốn bán chỗ này đi, nhưng bởi vì ông ta lúc trước ra giá rất cao, đã có mấy người đến hỏi mua đều không thỏa thuận được, không biết Phó Trần Âm đến đã nói thế nào, rốt cuộc đã thu xếp đâu vào đấy.

Khi Phó Trần Âm dẫn Vân Mộng Sơ tới nơi này, cả tòa nhà trên cơ bản đã là người đi nhà trống. Vị trí của tửa lâu coi như trung đẳng, bất quá nếu muốn cải tạo nơi này thành nơi bán mỹ phẩm, còn cần rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực.

“Đông gia*, ta đã dựa lời đông gia mua một tòa lâu có hai tầng. Không biết ngài vì sao phải muốn có hai tầng lầu?”

* Đông gia nghĩa là ông chủ – người bỏ tiền ra xây dựng và chỉ đạo công việc; giống như trong công ty, đông gia chính là chủ tịch, còn chưởng quầy là giám đốc.

Hai chữ “đông gia” làm Vân Mộng Sơ sửng sốt một chút, nàng liền nói: “Không cần gọi ta là đông gia, hãy gọi ta là Cảnh Ngôn.”

Cảnh Ngôn từng là tên của hắn*.

* “Hắn” ở đây là người yêu cũ đã chết ở kiếp trước của Vân Mộng Sơ

Phó Trần Âm làm như không nghe thấy lời nàng nói, vẫn cố chấp hỏi: “Đông gia, vì sao nhất định phải mua tòa nhà có hai tầng lầu?”

“Bởi vì cần dùng tầng trên làm nhã gian, chuyên môn dành cho những khách có sức mua tương đối lớn, thuận tiện cung cấp dịch vụ chăm sóc sắc đẹp.”

“Sức mua? Dịch vị chăm sóc sắc đẹp?” Phó Trần Âm đối với hai từ có thắc mắc rất lớn.

Vân Mộng Sơ bất đắc dĩ giải thích: “Sức mua là chỉ khả năng mua nhiều thứ đắt tiền. Về phần dịch vụ chăm sóc sắc đẹp, chính là một kiểu xoa bóp, dùng mỹ phẩm của chúng ta và một vài thủ pháp đặc thù để xoa bóp lên trên mặt khách hàng, giúp khách hàng cảm thấy thoải mái. Về khoản này, ngươi tốt nhất hãy thỉnh các manh nữ* đến làm việc, một là cho họ một con đường kiếm sống, hai là, có thể bảo hộ riêng tư cho các phu nhân.”

* Manh nữ nghĩa là cô gái mù

Phó Trần Âm cái hiểu cái không gật đầu, sau nói: “Đông gia, ta đã tìm được thợ thủ công giỏi mà ngài cần.”

“Vậy sao?” Vân Mộng Sơ lập tức nói: “Mau mang ta đi gặp bọn họ.”

Phó Trần Âm dẫn nàng vào trong hậu viện, bên trong sớm đã có vài vị thợ thủ công có tay nghề thập phần tốt đang chờ bọn họ.

Dụng cụ thực hiện phản ứng kỳ thực có rất nhiều yêu cầu, có loại không thể làm từ vật liệu dễ bị ăn mòn, có loại mặt trên phải có nắp đậy kín, tóm lại, vấn đề này, nàng phải thảo luận với các thợ thủ công rất lâu. Lúc mới đầu nói ra yêu cầu, những người thợ này đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, vô pháp tưởng tượng ra nàng làm thế nào nghĩ ra mấy thứ này. Mãi đến lúc nàng miệng khô lưỡi khô, cổ họng khàn khàn đến mức nói không nổi nữa, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra ý của nàng, tỏ vẻ sẽ thử chế tác những dụng cụ mà nàng nói, có bảy phần hi vọng có thể thành công. Nghe vậy, nàng thở ra một hơi, dụng cụ thực hiện phản ứng rất quan trọng cho việc sản xuất lớn, bằng không, nếu chỉ dựa vào nhân công chế tác, không biết phải làm tới khi nào.

Cả một ngày bận rộn, Vân Mộng Sơ nhìn thoáng qua khế đất cửa hàng đa được Phó Trần Âm mua lại cùng với văn thư ký kết mười năm làm việc của nhân công, nếu vi phạm hiệp ước, sẽ phải bồi thường số tiền không nhỏ, dù sao đây là công nghệ của nàng, bây giờ dạy bọn họ, lỡ bọn họ mang công nghệ đi qua bên đối thủ cạnh tranh thì làm sao bây giờ…

Loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh, cho nên phải ký thời gian dài một chút.

Sau khi giải quyết xong rất nhiều việc vặt, Vân Mộng Sơ lại cùng Phó Trần Âm thảo luận vấn đề trang hoàng hồi lâu. Bởi vì ngành nghề của mình, nàng từng nhiều dịp tiếp xúc với ngành dịch vụ, cũng đã vào một vài cửa hàng chuyên bán my phẩm, cho nên biết khá nhiều điểm cần lưu ý, đương nhiên đây chỉ là lý luận suông, còn thao tác cụ thể thế nào vẫn phải trông cậy vào Phó Trần Âm.

Cũng may Phó Trần Âm là người rất có năng lực, suy nghĩ lại linh hoạt, nên sau khi nghe nàng nói xong, liền đại khái biết mình cần làm gì.

Về điểm này, nàng thật may mắn.



Kinh doanh là một chuyện rất phiền toái. Tuy rằng nàng có một quản sự tương đối vạn năng, nhưng cũng có rất nhiều chuyện phải quan tâm. Nàng đã tiêu không ít tiền để quảng bá khắp nơi, còn bảo Phó Trần Âm dùng nhân mạch của mình đem một ít sản phẩm mẫu tặng cho các hào môn phu nhân. Nhưng đến bây giờ, những thứ nàng làm vẫn không mấy khả quan. Đối vấn tình trạng này, nàng chỉ có thể không ngừng nỗ lực, mong cho phần đầu tư của mình sẽ có hồi báo. Bất quá, may mà các nguyên liệu mà nàng dùng đều tương đối rẻ tiền, toàn là những chất hữu cơ trích được từ những thứ bình thường không ai chú ý tới. Các sản phẩm làm ra cũng tạo được hiệu quả khá tốt. Căn cứ theo lời Phó Trần Âm, các phu nhân đều cảm thấy hứng thú đối với sản phẩm của bọn họ, tỏ vẻ ngày khai trương sẽ phái người đến mua.

Chuyện nhân mạch của Phó Trần Âm, Vân Mộng Sơ không chỉ một lần cảm thấy tò mò, nhưng Phó Trần Âm rõ ràng không muốn đề cập chuyện lúc trước, nên nàng cũng không hỏi lại. Dù sao có nhân mạch đã là một chuyện cực kỳ tốt đối với nàng, nàng không cần phải ráo riết theo đuổi nguồn gốc.

Hai tháng sau, rốt cuộc đến ngày khai trương.

Cửa hàng bọn họ dùng một cái tên tương đối tục khí nhưng lại vừa xem có thể hiểu ngay —— Như Ngọc Lâu.

Mỹ nhân như ngọc, mong cho mỗi nữ từ dùng qua sản phẩm của bọn họ đều trở nên xinh đẹp như ngọc.

Ngày khai trương, bởi vì bọn họ trước đó đã làm tuyên truyền rất khá, nên có rất nhiều người đến cổ động, rất nhiều phu nhân đều mang nha hoàn nhà mình đến xem. Phó Trần Âm nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên nghiêng đầu nói với nàng: “Đông gia, ta tin tưởng việc kinh doanh của chúng ta nhất định có thể thành công, nhất định có thể khuếch trương trải rộng khắp toàn bộ Đại Chu hoàng triều.”

Vân Mộng Sơ khẽ sửng sốt, lập tức cười nói: “Ta cũng tin như vậy, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực lên.”

Lầu hai manh nữ mát xa tạm thời chưa khai trương, dù sao manh nữ không dễ tìm, chỉ mới tìm được một, hai người nguyện ý đến làm việc cho bọn họ, đều đang trong thời kỳ huấn luyện, phỏng chừng phải qua một tháng mới mở cửa.

Đối với việc mát xa, kỳ thực bản thân Vân Mộng Sơ cũng không rõ ràng gì mấy, mới đầu hướng dẫn một hai kiểu, cảm thấy không có hiệu quả, cuối cùng Phó Trần Âm nhìn không nổi, chủ động tìm một lão đại phu am hiểu thuật xoa bóp đến dạy các nàng.

Thấy cảnh tượng rầm rộ này, Vân Mộng Sơ nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.

Nàng mấy ngày trước đã đề cập chuyện Dâm Bụt với Vương phi. Vương phi đối với loại chuyện này đương nhiên là ân chuẩn, tiếp qua vài ngày chính là ngày Dâm Bụt xuất giá.

Lúc trước, nàng thật là muốn gả Dâm Bụt đến Mĩ Dung Phường để giúp nàng thu phục nguồn cung cấp, nhưng sau lần nói chuyện hôm đó với Sở Thiên Hựu, nàng bỗng nhiên không dám để cho Dâm Bụt làm như vậy. Hơn nữa bản thân Phó Trần Âm cũng có nhân mạch, nàng thôi thì xem như mình chỉ là tìm một mối nhân duyên cho Dâm Bụt.

Bất quá, bởi vì từng có ý muốn lợi dụng Dâm Bụt, Vân Mộng Sơ không khỏi áy náy, đồ cưới chuẩn bị cho Dâm Bụt cũng phong phú hơn rất nhiều.

Ngày Dâm Bụt xuất giá, Vân Mộng Sơ tự mình xem người săn sóc dâu trang điểm cho Dâm Bụt, một mình lén giao một tờ ngân phiếu một trăm lượng vào tay nàng. Lúc không có người ở, Dâm Bụt quỳ xuống tạ ơn lòng tốt của nàng.

Dâm Bụt đi rồi, nha hoàn bên cạnh Vân Mộng Sơ biến thành Từ Vân.

Đối Vân Mộng Sơ, Từ Vân hiểu rõ tiểu thư nhà mình hơn Dâm Bụt rất nhiều. Hai tháng qua, Từ Vân đã tận mắt thấy nàng từng bước một đi tới. Từ Vân thậm chí nghĩ, nếu Từ gia bọn họ không phải bị hạ lệnh đời đời làm nô, nếu bản thân là một thiên kim tiểu thư khuê các, nàng có thể làm được như Vân Mộng Sơ sao.

Đáp án hẳn là không thể.



Như Ngọc Lâu khai trương được một tháng, việc kinh doanh hết sức phấn khởi, khiến cho Vân Mộng Sơ lại phải tìm thợ thủ công đến làm thêm dụng cụ, gia tăng tốc độ sản xuất, mới miễn cưỡng đáp ứng đủ nhu cầu.

Bất quá, tuy rằng có chút phiền toái, nhưng bạc kiếm vào đầy cả rương.

Một buổi tối nọ, Cung Nghị đem sổ sách kinh doanh của các cửa hàng trong nửa năm qua đến cho Sở Thiên Hựu. Sở Thiên Hựu xem những cửa hàng khác, đều không có vấn đề gì lớn, chỉ khi xem đến sổ của Mĩ Dung Phường, hắn nhíu mày, “Sao Mĩ Dung Phường hai tháng thu vào thấp hơn nhiều như vậy?”

Cung Nghị nói: “Hai tháng nay, trong kinh thành, có một nhóm người không biết từ nơi nào đến mở một cửa hàng tên là Như Ngọc Lâu, bọn họ đã cướp đi của chúng ta không ít mối làm ăn.”

“Như Ngọc Lâu…” Sở Thiên Hựu trầm ngâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.