Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 41: Chương 41: Cứu Người




Sau khi lão Vương phi đi rồi, Sở Thân Vương và Vương phi cùng ngồi lên chủ vị, lần này chủ thẩm biến thành Sở Thân Vương. Sở Thân Vương liếc nhìn bột phấn một cái, nhàn nhạt hỏi: “Lê quản gia, Chương di nương, hai người các ngươi có gì muốn nói?”

Chương di nương lúc này ngẩng đầu lên, điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Thân Vương, bi thương nói: “Vương gia, thiếp thân oan uổng…”

Sở Thân Vương nhướng mày, một lát sau, hắn đứng lên, nhàn nhạt nói với Vương phi nói: “Đều giao cho ngươi xử lý, định đoạt thế nào, tùy ngươi định.” Nói xong sau liền xoay người rời đi.

Nhìn thấy những chỗ dựa vững chắc của mình lần lượt rời đi, biểu cảm của Chương di nương dần dần trở nên cứng ngắc, dần dần mọi biểu cảm trên mặt nàng đều biến mất, chỉ còn lại trống rỗng và mờ mịt.

Lê quản gia thì không ngừng cầu xin, “Vương phi, nô tài chỉ biết phấn hoa Mạn Đà La là do Chương di nương đưa, thật sự không biết Tuần Hoàn La là ở đâu đến, nô tài căn bản không có giải dược, mong rằng Vương phi minh xét… Nô tài thật sự ngay cả chạm cũng chưa chạm tới cái Tuần Hoàn La kia… Nô tài thật sự oan uổng…”

Sở Thiên Hi lúc này rốt cuộc ngồi không yên, khẽ mím môi, chậm rãi đứng khỏi ghế, quỳ gối trước mặt Vương phi, “Mẫu thân, con tin tưởng Chương di nương làm như vậy nhất định là có ẩn tình, Chương di nương ngày thường luôn an phận thủ thường, chưa từng xen vào việc của người khác, sự tình hôm nay có nhiều kỳ quái, mong mẫu thân minh xét, đừng oan uổng Chương di nương.”

Ngay lúc Sở Thiên Hi quỳ xuống, Lê quản gia phảng phất như phát hiện cái gì, nâng tay chỉ vào Sở Thiên Hi, ngón tay run lên nhè nhẹ, không nén được kinh ngạc. Sở Thiên Hi vừa dứt lời, hắn liền lớn tiếng nói: “Vương phi, nô tài nghĩ ra rồi, cái hầu bao chứa Tuần Hoàn La, nô tài từng thấy Nhị thiếu gia lấy ra. Nô tài từng khu rừng nhỏ ở bên ngoài Hành Vu Viện thấy qua Nhị thiếu gia cầm hầu bao này giao cho một người, nô tài không thấy rõ người nọ là ai, nô tài lúc đó sợ bị phát hiện, liền chạy nhanh rời đi, thật sự không nghĩ tới, hôm nay hầu bao này thế nhưng lại xuất hiện trong phòng của nô tài. Vương phi, nô tài là oan uổng…”

Các nha hoàn bà tử ở đây đều chấn kinh, vạn vạn không nghĩ tới, sự việc này thế nhưng còn liên lụy đến Sở Thiên Hi.

Sở Thiên Hi quay đầu, cực kì không thể tin được nhìn Lê quản gia, nhịn không được mắng: “Điêu nô! Ngươi mưu toan vu hãm Chương di nương còn chưa đủ, hiện tại thế nhưng còn muốn kéo theo ta…”

“Thiên Hi…” Vương phi nhàn nhạt nói: “Có thật không?”

“Mẫu thân.” Sở Thiên Hi vội vàng nói: “Con thật sự là vạn vạn không biết việc này, mẫu thân chớ tin lời tiểu nhân.”

Vương phi nhàn nhạt nhìn hắn, hiện tại bùa hộ mệnh lớn nhất của bọn họ là lão Vương phi đã không còn che chở bọn họ, dựa vào trình độ hiểu biết của nàng đối với Sở Thân Vương, Sở Thân Vương cũng sẽ không muốn quản chuyện này. Như vậy, kết cục của hai người bọn họ thế nào, có thể nói đều là do một mình nàng định đoạt.

Những kẻ mưu toan hại con của nàng, nàng sao có thể bỏ qua.

“Nếu ngươi thật sự vô tội, ta sẽ không oan uổng ngươi.” Vương phi chỉ nhàn nhạt nói một câu, quay đầu bảo Hồng quản gia mang người đi lục soát phòng Sở Thiên Hi.

Sở Thiên Hi thấy thế cũng không có quá nhiều phản bác, trong phòng hắn có hay Tuần Hoàn La hay không, hắn thập phần rõ ràng, không sợ người khác đi lục soát, chính là, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt kia của Vương phi, trong lòng hắn có chút bồn chồn…

Vân Mộng Sơ nhìn đến đây, trong lòng đã thập phần xác định, phòng của Sở Thiên Hi nhất định là có vấn đề, nàng hít sâu một hơi, tuột từ trên đầu gối Từ Thư Uyển xuống, bước tới chỗ Vương phi.

Tề ma ma bên cạnh Vương phi cản nàng lại, nhàn nhạt hỏi: “Biểu tiểu thư, ngài có chuyện gì sao?”

Vân Mộng Sơ cầm một lọ thuốc đưa vào tay Tề ma ma, “Thứ này đưa cho Vương phi, đem đi cứu Tam biểu ca.”

Tề ma ma tùy ý liếc nhìn lọ thuốc trong tay nàng một cái, thần sắc vốn dĩ không mấy để ý nhất thời cứng lại. Bà nhận ra lọ thuốc này, hình hoa quỳnh khắc trên lọ thuốc cũng không xa lạ với bà, đó là dấu hiệu chỉ có trên lọ thuốc của Thất Nguyệt đại sư. Bà trầm ngâm một lát, lấy đi lọ thuốc trên tay Vân Mộng Sơ, nói nhỏ mấy câu vào tai Vương phi.

Vương phi nhìn thoáng qua lọ thuốc trên tay, lại nhìn Vân Mộng Sơ đứng bên cạnh, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, trả lọ thuốc lại cho Tề ma ma, thấp giọng nói với bà gì đó.

Tề ma ma cầm lọ thuốc đi tới cạnh Vân Mộng Sơ, “Biểu tiểu thư, mời đi theo nô tì.” Bà nói xong, đem lọ thuốc đặt vào tay Vân Mộng Sơ, dẫn nàng vào buồng trong.

Một phen động tác này của Vân Mộng Sơ tuy rằng có gây một ít chú ý, nhưng đa số mọi người đều tập trung nhìn về phía mấy người quỳ trên mặt đất, chỉ có Từ Thư Uyển ngồi nhấp nhổm lo lắng nhưng lại không tiện đi theo.

Tề ma ma đưa Vân Mộng Sơ vào buồng trong, nói với nàng: “Biểu tiểu thư hãy cầm lọ thuốc này đưa cho thái y nhìn xem có thể cho thế tử dùng hay không, nô tì đi trước.” Tề ma ma nói xong, xoay người bước đi.

Trong buồng trong, hai đại nha hoàn thiếp thân của Vương phi – Ninh Thúy và Ninh Hinh – đều ở, thấy Vân Mộng Sơ đến, Ninh Thúy đến bên cạnh nàng, hỏi: “Biểu tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Vân Mộng Sơ cúi đầu nhìn lọ thuốc trong tay mình một chút, đi đến cạnh Lí thái y, đưa lọ thuốc giao cho hắn, “Thái y, đây là dược của Thất Nguyệt đại sư, ngài xem có thể cứu được Tam biểu ca không…”

Vân Mộng Sơ nghiêm cẩn nhìn Lí thái y, khuôn mặt nho nhỏ mang đầy biểu cảm ao ước.

Lí thái y có chút khiếp sợ tiếp nhận lọ thuốc trong tay Vân Mộng Sơ, y thuật của Thất Nguyệt khiến hắn thật sâu kính nể, dược của Thất Nguyệt đại sư bình thường chính là thiên kim khó cầu, không nghĩ tới hôm nay vị biểu tiểu thư thoạt nhiều chẳng có mấy trọng yếu trong vương phủ này thế nhưng có thể lấy ra lọ thuốc của Thất Nguyệt đại sư, như vậy thuốc bên trong…

Hắn mở cái chai ra, ngửu ngửi, lập tức mừng như điên, “Hồ thái y, Tôn y chính, ta có biện pháp giúp thế tử thanh tỉnh!”

Lúc này đối diện tình huống thân thể của thế tử đã hết đường xoay xở, hai vị thái y kia nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ hoang mang trong mắt nhau. Một lát sau, Hồ thái y đi lên phía trước, cầm lấy cái chai trên tay Lí thái y, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là linh đan này…” Hắn nói đến một nửa liền dừng lại, “Đây là… Đây là Bách Hoa Giải Độc Hoàn của Thất Nguyệt đại sư? Có thứ này, tuy rằng không thể toàn bộ giải hết độc tính trên người thế tử, nhưng tối thiểu có thể giúp thế tử thanh tỉnh.”

Vân Mộng Sơ chớp chớp mắt, nguyên lai thứ mà nàng được nhận tên là Bách Hoa Giải Độc Hoàn nha, phỏng chừng là thấy trên người nàng có hoa Lưu Ly mới cho nàng, để ngừa nàng lần sau lại bị người ta độc hại.

Ninh Thúy và Ninh Hinh nhìn nhau một cái, các vị thái y vừa rồi còn đang hết đường xoay xở, hiện tại liền bởi vì một lọ dược trên tay Vân Mộng Sơ mà bỗng hưng phấn lên. Ninh Thúy tiến lên, có chút do dự hỏi: “Ý của Hồ thái y là, có biện pháp giúp thế tử thanh tỉnh?”

Hồ thái y dùng sức gật đầu, “Bách Hoa Giải Độc Hoàn có hiệu quả giải độc rất mạnh, tuy rằng không thể hoàn toàn giải hết độc tính của Tuần Hoàn La, nhưng tối thiểu có thể giúp thế tử tỉnh táo lại, kéo dài thời gian độc phát, như vậy chúng ta còn có thể nắm chắc cách phối trí giải dược, bất quá việc này, tốt nhất vẫn là phải xin chỉ thị của Vương phi.”

Ninh Hinh nghe xong, lập tức nói: “Hồ thái y không cần như thế, Vương phi đang ở bên ngoài xử lý nội vụ trong phủ, đã sớm bảo nô tì báo cho các vị thái y biết, dùng dược nào để chữa cho thế tử đều nghe theo ý của thái y, nếu trị hết, Vương phi chắc chắn sẽ trọng thưởng.”

Còn có một câu nói chưa nói, trị không hết thì tuyệt đối là sẽ trọng phạt.

Hồ thái y nghe xong, nụ cười khẽ thu liễm, đem lọ thuốc đưa cho Tôn y chính, “Y chính, ngài xem, ngài có chắc đây là Bách Hoa Giải Độc Hoàn không?”

Tôn y chính thần sắc ngưng trọng tiếp nhận cái lọ thuốc, cẩn thận ngửi ngửi, lại nghiêm cẩn quan sát lọ thuốc, một lát sau nói: “Không thành vấn đề, mau chóng cho thế tử dùng, chỉ một lát nữa, thế tử nhất định có thể thanh tỉnh.”

Hắn nói xong, ý bảo Ninh Thúy và Ninh Hinh nâng đầu Sở Thiên Hựu dậy, hòa viên thuốc vào trong nước, rót vào miệng của hắn. Vân Mộng Sơ có chút khẩn trương quan sát thần sắc của Sở Thiên Hựu. Tất cả mọi người trong phòng, tâm tình đều bắt đầu khẩn trương lên.

Vài phút qua đi, lông mi Sở Thiên Hựu khẽ rung động, cặp mắt đen mở ra, theo bản năng quay mặt nhìn ra ngoài.

Lúc này Vân Mộng Sơ đứng ngay bên cạnh giường Sở Thiên Hựu, thấy hắn mở mắt, bất giác mỉm cười ngọt ngào một cái.

Sở Thiên Hựu nhờ có thuốc của nàng mà tỉnh, như vậy mọi việc nàng làm coi như không uổng phí.

Thấy được thủ đoạn và địa vị của Vương phi, nàng nhất thời không còn dư tâm trí nào đi đấu tranh với Vương phi. Chỉ có lấy lòng Vương phi, nàng và Từ Thư Uyển mới có được ngày lành. Vô luận hôm nay bọn họ đã lập mưu như thế nào, nhưng việc Sở Thiên Hựu do nàng cứu tỉnh là sự thật không thể cãi lại, Vương phi chắc chắn sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này của nàng. Sau này, chỉ cần nàng và Từ Thư Uyển an phận thủ thường một chút, cuộc sống ở trong vương phủ hẳn là không có vấn đề.

Ngay cả không tính đến chuyện đó, Sở Thiên Hựu vốn đã đối xử rất tốt với nàng, cũng đáng để nàng làm như vậy.

Sở Thiên Hựu thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt Vân Mộng Sơ, theo bản năng cũng tưởng kéo kéo khóe miệng, nhưng hắn chợt nhớ đến chuyện mình vì nàng mà luyện cười hồi lâu, nàng thế nhưng không có nhìn đến, tâm tình bỗng có chút xấu hổ.

Giây tiếp theo, hắn phát hiện vài vị thái y cùng hai đại nha hoàn của mẫu thân đang đứng trong phòng mình, sực nhớ tới tình huống lúc này của bản thân, thấp giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

Ninh Thúy lập tức tiến lên, đơn giản thuật lại sự tình.

Sở Thiên Hựu rũ mắt xuống, nhìn Vân Mộng Sơ đứng bên cạnh giường mình, trên mặt đầy vẻ thân thiết cùng lo lắng. Hắn có chút gian nan nâng tay lên vuốt đầu nàng, trong lòng phảng phất có rất nhiều, rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng là khi nhìn vào khuôn mặt hồn nhiên đơn thuần của nàng, hắn chỉ nói được một câu: “Cám ơn muội, Tiểu Sơ.”

Nếu có thể, hắn muốn nàng sẽ luôn mãi hồn nhiên đơn thuần như vậy, hắn muốn nuôi dạy con gái của mình vĩnh viễn đều ngây thơ chất phác.

Vân Mộng Sơ cười cười, dịu dàng hỏi: “Tam biểu ca, biểu ca thế nào?”

“Ta không sao.” Giọng nói của Sở Thiên Hựu hiếm khi mang theo chút nhu hòa, “Tiểu Sơ, dược của Thất Nguyệt đại sư đưa cho muội là phi thường trân quý, muội phải giữ kỹ để dành lúc cần để cứu mạng cho bản thân, không cần lấy loại dược trân quý như vậy tới cứu ta.”

Vân Mộng Sơ hung hăng lắc lắc đầu, “Không sao, tam biểu ca cũng trân quý.”

Sở Thiên Hựu lần này không nói nữa, chính là dùng ánh mắt nhu hòa xem nàng, trong lòng bỗng nhớ tới Sở Thiên Hi và Triệu Diệc Như.

Hắn đối muôn vàn tốt với hai người, rốt cuộc bọn họ lại luôn muốn hại chết hắn.

Hắn đối với Vân Mộng Sơ bất quá là ngẫu nhiên tốt vài lần, nàng lại nhớ ở trong lòng, còn nguyện ý dùng lực lượng lớn nhất của mình để cứu hắn…

Nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng so với rất nhiều người lớn còn minh bạch lí lẽ hơn.

Không thẹn… Là đứa con gái mà hắn nhìn trúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.