Sở Thiên Hựu vừa tỉnh lại, Ninh Hinh
liền chạy ra ngoài báo tin vui cho Vương phi. Vương phi khẽ nhướn mày,
trầm ngâm một lát rồi nói khẽ với Ninh Hinh: “Dặn dò thái y hãy dụng tâm chẩn trị, ta lát nữa sẽ đến thăm thế tử.”
Ninh Hinh lĩnh mệnh rời đi.
Vương phi lạnh lùng nhìn bốn người quỳ trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Cung Nghị, ngươi đứng lên đi.”
“Tạ Vương phi.” Cung Nghị đứng lên, nhưng động tác lại bởi vì quỳ lâu
nên lảo đảo một chút, lập tức được gã sai vặt bên cạnh đỡ lấy.
Hồng quản gia không chút ngoài ý muốn tìm thấy Tuần Hoàn La trong phòng
Sở Thiên Hi, Vương phi nhìn mấy bao bột phấn, bình tĩnh hỏi: “Ba người
các ngươi còn gì để nói?”
Chương di nương lúc này chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt diễm lệ hiện lên
vẻ kiên quyết, nàng bỗng nhiên phá lên cười, “Chu Phượng Y, ngươi thật
nham hiểm, ngươi vu hãm ta như vậy, không sợ lương tâm bất an sao?”
Vương phi nghe vậy, lông mày cũng không nhướn lên, trực tiếp ra lệnh: “Vả miệng.”
Một thô sử bà tử đứng cạnh cửa lập tức đi đến trước mặt Chương di nương, hung hăng liên tiếp tát mạnh vào má nàng. Sở Thiên Hi siết chặt nắm
tay, đến khi hắn nhịn không được muốn nhúng tay, bà tử kia mới chịu dừng tay.
Chương di nương bị đánh đến váng đầu hoa mắt, sau khi phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Vương phi.
Nàng nhịn không được lại xuy cười một tiếng, “Đã đến nước này, ta cũng
không có gì hay để nói. Ngươi lại đã sớm xem ta như cái gai trong mắt,
lão Vương phi hôm nay lại không che chở ta, ta đã không có bùa hộ mệnh,
sao có thể không nhân cơ hội này để hủy ta. Ngươi là Trưởng công chúa
quyền lớn thế lớn, ta chỉ là một nô tì, hiện thời ngươi muốn dùng quyền
áp người, ta không lời nào để nói.”
Vương phi lần này không nói gì, Tề ma ma bên cạnhnàng quát: “Ngươi nếu
không có tà tâm, ai sẽ trị tội ngươi? Ngươi rơi đến vào kết cục này đều
là do ngươi gieo gió gặt bão, không liên quan đến Vương phi.”
Chương di nương cười lạnh, “Vậy sao? Ta thừa nhận, ta đích xác có đưa
độc dược cho Lê quản gia, nhưng bên trong độc dược tuyệt đối không có
Tuần Hoàn La, con ta cũng tuyệt đối không có chạm qua thứ độc dược Tuần
Hoàn La này. Loại độc mà ta cho hắn cũng tuyệt đối không khiến thế tử
hôn mê bất tỉnh, kỳ thực nói đến loại độc này, còn có một vị dược nữa…
Đang ở chỗ của Từ sườn phi a…” Nàng nói xong, có thâm ý khác nhìn Từ
sườn phi.
Vương phi nhàn nhạt nói: “Chương di nương đã không còn lời gì khác để nói, đem nàng kéo ra ngoài bán đi.”
Chương di nương nháy mắt trợn to hai mắt, the thé kêu lên: “Chu Phượng
Y, ngươi thật ngoan độc, hôm nay dù ngươi trăm phương ngàn kế trừ bỏ ta, ngươi vẫn không chiếm được lòng của Vương gia… Ngươi dù hôm nay có bán
ta đi, vẫn sẽ có người đưa theo người giống như ta, ngươi vĩnh viễn sẽ
không được hạnh phúc.”
“Mẫu thân.” Sở Thiên Hi sốt ruột dập đầu nói: “Di nương chỉ là nhất thời hồ đồ, mong mẫu thân khai ân. Bột phấn Tuần Hoàn La kia, con và di
nương thật sự không biết là từ đâu có, mẫu thân xin đừng oan uổng chúng
ta!”
Nghe Sở Thiên Hi nói xong, Chương di nương có chút bi thương nhìn hắn,
“Con của ta, đã đến nước này, con vì sao còn muốn gọi ả là mẫu thân… Con gọi ả là mẫu thân, nhưng ả có từng xem con như con ruột của mình chưa?”
Sở Thiên Hi đứng thẳng dậy, có chút tuyệt vọng nhìn Chương di nương,
trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Vương phi hôm nay là quyết tâm muốn trị tội bọn họ, thậm chí không tiếc giá họa vu oan, cho bột phấn Tuần Hoàn La
vào phòng hắn…
Nhưng hiện thời, hắn còn có thể nói cái gì.
Chương di nương bỗng nhiên ngồi thẳng thắt lưng, biểu cảm bình tĩnh trở
lại, trong vẻ bình tĩnh mang theo loại tuyệt vọng nhận mệnh, “Vương phi, hết thảy mọi việc đều là ta làm, không liên quan đến Nhị thiếu gia,
Tuần Hoàn la là do ta giấu ở trong phòng hắn. Hết thảy đều là ta làm, ta thế nào đều được, nhưng thỉnh đừng oan uổng Nhị thiếu gia.”
Sở Thiên Hi nhất thời trợn to hai mắt, “Di nương?”
Tề ma ma lúc này vẫy tay nói; “Còn không mau kéo đi xuống, để nàng ở trong này làm cái gì?”
Hai thô sử bà tử cạnh cửa không dám chậm trễ, trực tiếp tiến lên kéo
Chương di nương đi. Sở Thiên Hi không thuận theo, ôm chân Chương di
nương kêu khóc, bị gã sai vặt kéo qua một bên, thậm chí còn bị bịt
miệng. Sau khi Chương di nương đã bị kéo đi, Vương phi nhàn nhạt nói với Sở Thiên Hi: “Chuyện của ngươi, ta sẽ bẩm báo với Vương gia rồi sẽ xử
lý sau.”
Sở Thiên Hi ngừng giãy dụa, hai nắm tay siết chặt, trong mắt ẩn hàm
không cam lòng cùng hận ý khắc cốt ghi tâm. Hắn nhìn hướng Chương di
nương rời đi, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Ngày thứ hai, Sở Thiên Hi bị đưa đến một tòa biệt viện của vương phủ ở phía Nam.
Về phần vị Lê quản gia kia… Tuy rằng không tránh được vận mệnh bị bán,
nhưng là bị bán được đến một nơi không đến nỗi, hơn nữa Vương phi không
làm khó người nhà của hắn, khiến hắn cảm thấy, sự thức thời ở thời điểm
cuối cùng của mình, là thật đáng giá.
Sau khi sự tình xử lý xong, Từ Thư Uyển phát giác sau lưng mình đã bị
ướt đẫm mồ hôi lạnh, những lời cuối cùng của Chương di nương là có ý…
Chẳng lẽ mùi hương trên quần áo của Vân Mộng Sơ là…
Từ Thư Uyển không dám lại nghĩ tiếp, sợ bản thân biết đến nhiều lắm,
ngược lại bị chết càng nhanh, nàng quyết định sau khi trở về phải lập
tức bảo Thiền Lục ném đống huân hương kia đi, đuổi hai nha hoàn giặt
quần áo kia ra ngoài, không hề nhắc lại chuyện này nữa.
Vương phi xử lý mọi việc xong, đi vào buồng trong thăm Sở Thiên Hựu.
Lúc này Sở Thiên Hựu đang ngồi dựa vào đầu giường, nói gì đó với Vân
Mộng Sơ đang ngồi đối diện ở mép giường biểu cảm nhu hòa rất hiếm có.
Vương phi lặng yên nở nụ cười trong lòng, nàng biết ngay, nếu để Vân Mộng Sơ gọi con tỉnh dậy, con sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng không vội quấy rầy hai người đang ngồi trên giường kia, nghiêm cẩn
quay sang thảo luận với thái y chuyện độc tố trong người Sở Thiên Hựu.
Mãi một lúc, Sở Thiên Hựu mới thấy Vương phi đến, gọi một tiếng: “Mẫu
thân.”
Vương phi xoay người đến bên giường, vỗ vỗ đầu Sở Thiên Hựu đầu, “Thiên
Hựu không cần lo lắng, mọi chuyện đều đã được giải quyết.”
Sở Thiên Hựu khẽ gật đầu, hiển nhiên minh bạch từ “giải quyết” mà Vương phi nói có ý gì, “Đại tỷ đâu?”
“Ta đã bảo nàng tự mình đi xem nha hoàn ngao dược cho con.” Biểu cảm lúc này của Vương phi thập phần ôn hòa, so với bộ dạng đạm mạc lạnh như
băng ở gian ngoài lúc nãy quả thực như hai người, nàng cười nói với Vân
Mộng Sơ: “Tiểu Sơ, tam biểu ca của con một lát nữa phải uống thuốc rồi
nghỉ ngơi, con ngày mai lại đến thăm biểu ca được không?”
Vân Mộng Sơ nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Ninh Hinh ra khỏi phòng.
Thấy Vân Mộng Sơ rời đi, Sở Thiên Hựu có chút lo lắng hỏi: “Mẫu thân… Từ sườn phi có phải đã nói với nàng cái gì…”
Vương phi tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Con lo lắng chuyện này? Yên tâm
đi, nàng sẽ không biết gì đâu, Từ sườn phi là một người thông minh.”
Sở Thiên Hựu nghe xong, ngậm miệng không nói nữa.
Ban đêm, sau khi biết được kết quả cuối cùng của Sở Thiên Hi, Sở Thiên
Hựu ngồi dậy lấy bút viết một phong thơ, đưa cho Cung Nghị, “Phái người
tin cậy, đem phong thư này đưa tận tay Hàn Việt ở phía Nam, hắn sẽ tự
biết nên làm thế nào.”
Cung Nghị nhận phong thư lấy, đi phái người truyền tin.
Sở Thiên Hi đến phía Nam có thể sống yên ổn sao…
Đáp án đương nhiên là phủ định, Sở Thiên Hi kiếp trước gây cho Sở Thiên
Hựu nhiều thống khổ như vậy, Sở Thiên Hựu kiếp này sao có thể không trả
thù. Trước kia là vì ở trong vương phủ, ngại cho phụ thân cùng lão Vương phi, hơn nữa lại mang danh nghĩa của huynh đệ, hắn luôn chịu đựng, hiện tại Sở Thiên Hi đến phía Nam…
Chính là nơi cho dù Sở Thân Vương quăng trường tiên* cũng không tới.
* trường tiên = cây roi dài, là 1 loại binh khí.
Ngày hôm sau, không đợi Vân Mộng Sơ đến tìm Sở Thiên Hựu, Sở Thiên Hựu liền phái người đến mời nàng đi qua, lý do có hai:
Một, vâng theo lời dặn của Lăng Hiên tiên sinh, chỉ đạo nàng đọc sách luyện chữ.
Hai, nàng tối hôm qua để quên đồ ở phòng hắn, gọi nàng đến lấy lại.
Kỳ thực, hai nguyên nhân này, nhìn có vẻ thật hợp lý, kỳ thực đều có
chút gượng ép. Lăng Hiên đúng là có bảo Sở Thiên Hựu chỉ đạo Vân Mộng Sơ đọc sách luyện chữ, nhưng đâu có bảo Sở Thiên Hựu chăm chỉ tẫn trách
đến độ ngay cả mang bệnh cũng không nghỉ ngơi. Lại nói, đồ của Vân Mộng
Sơ để chỗ Sở Thiên Hựu, thì cứ phái nha hoàn đưa qua là được rồi, cần gì phải bảo nàng đến lấy.
Vừa thấy chính là lấy cớ.
Kỳ thực, thế tử à, nếu ngươi muốn gặp Vân Mộng Sơ, cứ việc nói thẳng.