Vân Mộng Sơ dựa theo giờ bình thường
đến học đường đến phòng Sở Thiên Hựu, lúc này Sở Thiên Hựu đã ngồi ở
trong thư phòng đọc sách.
Quả nhiên, màn trúng độc ngày đó chỉ là mây trôi ngang trời…
Làm để cho lão Vương phi và Vương gia xem.
Bất quá nàng vẫn giả vờ như không biết cái gì, thành thành thật thật để Thiền Lục dẫn đến chỗ bàn học.
Sở Thiên Hựu chỉ chỉ cái ghế nhỏ cạnh bàn, nói: “Ôm nàng ngồi lên trên đi.”
Thiền Lục ôm nàng ngồi lên ghế, liền bị Sở Thiên Hựu cho lui.
Vân Mộng Sơ nghiêng đầu, cặp mắt đen thoáng sắc tím nghi hoặc nhìn hắn, “Tam biểu ca, biểu ca vì sao không nghỉ ngơi?”
Sở Thiên Hựu cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không cần thiết.”
“Nhưng tiểu di nói, biểu ca ngày hôm qua bị trúng độc… Hẳn là nên nghỉ
ngơi nhiều, tiểu di còn dặn muội đừng quấy rầy biểu ca.” Nàng ngọt ngào
nói.
Sở Thiên Hựu nghe xong, vẻ mặt hơi khựng lại. Hắn buông sách, đứng lên
đi đến cạnh nàng, cúi người tới gần nàng, cẩn thận ngửi ngửi, phát hiện
trên người nàng đã không còn hương hoa Lưu Ly, âm thầm yên tâm, vuốt
vuốt tóc nàng, nói: “Tiểu Sơ, chuyện của ta, muội không cần lo lắng.
Muội ngày hôm qua đến gặp Thất Nguyệt đại sư?”
“Vâng.” Nàng ngọt ngào cười, “Thất Nguyệt đại sư cho muội ăn bánh ngọt ngon lắm.”
Nàng vừa dứt lời, Sở Thiên Hựu thế nhưng không biết từ nơi nào biến ra
một dĩa bánh ngọt, đem đến trước mặt nàng, “Nếu ăn sáng chưa no thì có
thể lại ăn một cái.”
Nàng kinh ngạc nhìn dĩa bánh trước mặt, cầm lên một cái đưa tới miệng Sở Thiên Hựu, “Tam biểu ca ăn sáng chưa no thì cũng ăn một cái.”
Sở Thiên Hựu nhận lấy miếng bánh, cắn một ngụm, bỗng nhiên cảm thấy món
ngọt mà mình trước kia không mấy thích ăn tựa hồ cũng trở nên ngon một
ít.
Hai người cùng nhau ăn xong bánh, Sở Thiên Hựu nhìn đôi mắt to trong
suốt như nước của nàng, do dự một lát, chung quy hỏi: “Ngày hôm qua,
Thất Nguyệt đại sư có nói cái gì với muội? Bà vì sao lại đưa bình dược
kia cho muội?”
Vân Mộng Sơ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhất thời minh bạch Sở Thiên Hựu đang hỏi cái gì, nàng hơi hơi nghiêng đầu suy xét một lát, “Đại sư hình như
nói, mùi hương trên người muội có chút kỳ quái… Cho nên cho muội uống
viên thuốc kia.”
Thất Nguyệt đại sư quả nhiên phát hiện…
Bất quá Thất Nguyệt đại sư hẳn là không nhìn thấy túi thơm hắn đưa, bằng không sẽ không cho nàng Bách Hoa Giải Độc Hoàn.
Về phần trên người Vân Mộng Sơ không còn mùi hoa Lưu Ly, hẳn là Từ Thư
Uyển đã phát giác cái gì. Tính tình Từ Thư Uyển thế nào, hắn hiểu biết
rất rõ. Chuyện này, Từ Thư Uyển sẽ không lộ ra…
Vậy là, Vân Mộng Sơ hẳn là không biết cái gì, bất tri bất giác vượt qua một hồi nguy cơ.
Thật ra, trong tư tâm của hắn, hắn cũng không hy vọng Vân Mộng Sơ nhỏ
như vậy đã phải tiếp xúc đến chuyện đấu tranh phức tạp trong hậu trạch,
hắn không muốn thấy đôi mắt trong suốt như nước của nàng trở nên phức
tạp như những nữ hài trong cung.
Nàng cứ vẫn là hồn nhiên đơn thuần đáng yêu như thế mãi, nghĩ đến đây,
hắn nhịn không được lại nhéo nhéo mặt nàng, lấy túi thơm hoa Bàn Nhược
trên cổ nàng xuống.
Vân Mộng Sơ thấy Sở Thiên Hựu cởi túi thơm của mình, khẽ chu miệng, “Tam biểu ca, túi thơm không phải là cho muội sao?”
Sở Thiên Hựu một tay cầm túi thơm, một tay đặt lên vai nàng, “Ngoan
ngoãn ngồi, ta đi đổi một cái mới cho muội.” Hương hoa Lưu Ly đã không
còn, như vậy hoa này cũng không thích hợp để nàng mang theo, vẫn là đổi
cho nàng một cái túi thơm mới thì tốt hơn.
Hắn đi ra cửa, giao túi thơm cho Cung Nghị, thấp giọng dặn dò mấy câu
mới xoay người đến bên cạnh Vân Mộng Sơ, lấy bình Bách Hoa Giải Độc Hoàn kia ra, đổ ra một viên vào lòng bàn tay rồi đưa viên thuốc đến bên
miệng nàng, thấp giọng dỗ dành: “Tiểu Sơ ngoan, uống thuốc đi.”
Vân Mộng Sơ lắc đầu, nhìn viên Bách Hoa Giải Độc Hoàn kề sát miệng mình, trong lòng có chút sờ sợ, vừa thấy là biết đây là thứ thuốc rất đắng,
nàng thật sự không có dũng khí nuốt nó vào bụng. Vân Mộng Sơ kéo kéo tay Sở Thiên Hựu, nói: “Tam biểu ca, muội vì sao phải uống cái này?”
Sở Thiên Hựu thấy bộ dạng nàng không muốn uống thuốc, không khỏi có chút đầu lớn, hắn nhớ tới cảnh tượng bản thân kiếp trước từng trăm phương
nghìn kế dỗ Triệu Diệc Như uống thuốc, thực cảm thấy việc dỗ một người
uống thuốc còn khó hơn đánh gục một người vô số lần.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Thất Nguyệt đại sư cho muội uống, ngoan ngoãn uống
đi.” Kỳ thực Vân Mộng Sơ tuy rằng không trúng độc, nhưng dù sao hoa Lưu
Ly và hoa Bàn Nhược đã ở bên người nàng mấy ngày, cứ ăn một việc giải
độc cho yên tâm một ít.
Nàng cau cái mũi, than thở nói: “Tiểu di nói thứ này thật trân quý, thân thể Tiểu Sơ không thành vấn đề, không cần uống.”
Sở Thiên Hựu thấy nàng nhăn cái mũi, trong lòng khẽ động, bộ dáng có
chút ủy khuất kia của nàng, thật sự là khiến người ta vừa yêu vừa đau.
Vân Mộng Sơ tựa hồ càng ngày càng đáng yêu, có thể dưỡng ra một đứa con
gái như vậy, thật sự là một chuyện cực kì hạnh phúc.
Đương nhiên, cũng là một chuyện hạnh phúc đi kèm với một chuyện thống khổ.
Hắn có chút đầu lớn nhìn Vân Mộng Sơ không muốn uống thuốc, thấy bộ dáng nàng đáng yêu như vậy, hắn thực không nỡ cứng rắn nhét thuốc vào miệng
nàng, vậy hắn làm sao cho nàng uống thuốc giải độc đây…
Đang lúc hắn khó khăn, Vân Mộng Sơ nhẹ nhàng kéo kéo tay hắn, thấp giọng nói: “Tam biểu ca, nếu muội ngoan ngoãn uống nó, biểu ca cười cho muội
xem được không?”
“Cười?”
“Đúng rồi.” Nàng gật đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Tam biểu ca,
muội ngày đó đã dạy biểu ca cười, tam biểu ca không nhớ sao?”
Hắn đương nhiên nhớ, vì để cười cho tươi, hắn còn phải tập rất lâu,
chẳng qua lúc hắn luyện được hơi có hiệu quả thì nàng không ở trong phủ
nhìn đến, hại hắn bị ức chế một hồi lâu.
Chẳng qua hiện tại nghĩ đến, hắn lúc đó vì vậy mà không vui, thật sự là
một chuyện quá ngây thơ, hắn đã thật lâu không ngây thơ như vậy…
Chẳng lẽ là ở chung lâu với tiểu hài tử, suy nghĩ cũng trở nên đơn giản một ít?
Kỳ thực đơn giản một ít cũng không có gì không tốt, điều kiện tiên quyết là hắn không phải là thế tử của vương phủ…
Hắn đáy lòng thở dài một hơi, lại đem suy nghĩ kéo về đến trên người Vân Mộng Sơ, nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, trong lòng mềm mại rất nhiều,
thật sự là khó cho đứa nhỏ còn nhỏ như vậy mà vẫn nhớ kỹ chuyện kia…
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, “Nếu muội ngoan ngoãn uống thuốc, ta liền cười cho muội xem.”
Vân Mộng Sơ nghe được hắn cam đoan, dứt khoát đưa tay lấy viên thuốc
trong lòng bàn tay Sở Thiên Hựu, vội bỏ vào trong miệng mình.
Đắng quá a!
Thất Nguyệt đại sư, ngài xác định ngài làm là Bách Hoa Giải Độc Hoàn mà không phải là Hoàng Liên Giải Độc Hoàn sao?
Vì sao viên thuốc giải độc này còn đắng hơn cả hoàng liên…
Thấy nàng bị đắng đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn thành một đoàn, Sở
Thiên Hựu lập tức cầm lấy một ly nước mật mà Cung Nghị vừa mới đưa tới
cho nàng uống, trong mắt kìm lòng không đậu toát ra một chút ý cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này nhăn thành một đoàn, thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu.
Nếu tiểu hài tử đều đáng yêu giống như nàng, hắn sau này thành thân nhất định phải sinh nhiều đứa nhỏ một chút…
Mỗi ngày nhìn bọn nhỏ làm đủ loại chuyện thú vị, nghe những câu ngây ngô của bọn nhỏ, đây cũng là một chuyện thập phần khiến người ta vui vẻ.
Vân Mộng Sơ uống hết nước mật, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ngẩng đầu
nhìn Sở Thiên Hựu đứng ở phía trước nàng, vốn đang định bảo hắn thực
hiện ước định, lại ngoài ý muốn thấy trong mắt hắn toát ra một chút ý
cười.
Ý cười?
Thật sự là quá hiếm có nha, tiểu chính thái mặt than Sở Thiên Hựu, rốt cuộc chịu nở nụ cười rồi sao.
Nàng khẽ cong môi, “Tam biểu ca, cười.”
Lúc này ý cười trong mắt Sở Thiên Hựu còn đang nồng đậm, nghe được lời
của nàng, liền dựa theo ý nàng cong môi lên, lộ ra một nụ cười tuy rằng
hơi cứng ngắc nhưng lại nhu hòa như gió mùa xuân.
Cung Nghị đang định đi vào đưa túi thơm, thấy được cảnh như vậy liền
ngây cả người, nhịn không được xoa xoa hai mắt, hoài nghi bản thân có
phải là nhìn lầm rồi không.
Bởi vì hắn nhìn thấy vị chủ tử lạnh lùng mặt than nhà mình thế nhưng nở nụ cười.
Không chỉ có như thế, ánh mắt chủ tử còn rất ôn nhu nhìn biểu tiểu thư.
Cung Nghị nuốt một ngụm nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy nếu chủ tử nhà
mình cứ tiếp tục ở cùng tiểu cô nương đáng yêu như biểu tiểu thư, nhất
định sẽ càng ngày càng vui vẻ.