Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 44: Chương 44: Ngụy Chính Thái Vô Lương




Chỉ tiếc, Sở Thiên Hựu cười một nửa liền phát giác Cung Nghị tồn tại, biểu cảm nhất thời cứng lại, một lát sau, hắn lại khôi phục bộ mặt than ngày xưa. Nụ cười kia liền như phù dung sớm nở tối tàn, tiêu ảnh vô tung.

Cung Nghị nhất thời cảm thấy mình tới thập phần không đúng lúc, nhưng hắn vẫn kiên trì nói, “Thiếu gia, túi thơm đã chuẩn bị xong.”

Sở Thiên Hựu nhận lấy, tinh tế nhìn nhìn mới đeo vào cổ Vân Mộng Sơ, lần này không nói có được tháo xuống hay không.

Dặn dò mọi chuyện xong, Sở Thiên Hựu bào nàng ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi, “Luyện chữ thế nào rồi?”

Chữ…

Nói đến ba ngàn chữ nhất kia, nàng liền đổ mồ hôi ào ào, đáng thương nàng đến bây giờ mới viết một ngàn chữ, còn có hai ngàn chữ đang chờ nàng a.

Thấy nàng không đáp, Sở Thiên Hựu nói, “Viết tiếp cho ta xem.”

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn cầm lấy bút viết một chữ nhất.

Vừa mới viết xong, Sở Thiên Hựu liền khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi nàng, “Tiểu Sơ, mấy ngày nay muội có chăm chỉ luyện không vậy?”

Luyện chữ… Kỳ thực là có, nhưng nàng thiệt tình không quá hứng thú với bút lông, hơn nữa nàng cảm thấy viết chữ nhất chẳng có gì to tát, thật sự không hiểu Lăng Hiên bảo nàng luyện cái này là để làm gì.

Nàng đành phải nhỏ giọng nói, “Có luyện, nhưng là không biết luyện thế nào.”

Sở Thiên Hựu có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, “Cứ viết theo kiểu của muội, dù có viết bao nhiêu lần cũng không đạt đến yêu cầu của sư phụ.”

Vân Mộng Sơ ngoại trừ lúc tiểu học từng đã học qua cách dùng bút lông viết chữ, về sau hoàn toàn không tiếp xúc đến bút lông, cho dù có viết chữ cũng chỉ là viết qua loa. Học vấn của Từ Thư Uyển cũng không phải tốt lắm, không hiểu được Lăng Hiên vì bảo nàng viết mấy cái này, cho nên nàng chỉ có thể kiên trì viết bừa không kết cấu cho đủ số.

Lúc này thấy Sở Thiên Hựu cố ý chỉ ra lỗi sai, nàng lập tức đánh xà tùy côn* nói, “Vậy tam biểu ca dạy cho muội được không?”

* đánh xà tùy côn = lựa chọn phương pháp phù hợp tùy trường hợp để đạt được hiệu quả

Sở Thiên Hựu không nói, trực tiếp cầm lấy bút lông, đoan đoan chính chính gạch một chữ nhất ngay dưới chữ nhất của nàng.

Vân Mộng Sơ mặt mày đau khổ, đồng dạng đều là một nét ngang, sao hắn viết lại có khí thế hơn nàng rất nhiều a?

Nàng ngẩng đầu, đáng thương hề hề khẩn cầu, “Tam biểu ca, dạy muội viết được không? Muội mà viết không tốt, sư phụ sẽ phạt muội.”

Thấy bộ dạng đáng thương hề hề của nàng, Sở Thiên Hựu không khỏi mềm lòng, ý bảo nàng cầm lấy bút, tay hắn từ phía sau nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dạy nàng tư thế cầm bút.

Sau khi dạy vài lần, Sở Thiên Hựu để cho nàng tự viết, hắn một lần nữa ngồi vào ghế của mình đọc sách. Hai người, một người viết, một người đọc, không khí cư nhiên rất hài hòa.

.

.

.

Đến lúc trời chạng vạng, Vân Mộng Sơ trở về viện của Từ Thư Uyển, ngoại trừ mang về một ít Bách Hoa Giải Độc Hoàn sót lại, nàng còn mang về xấp giấy có N chữ nhất từ chỗ Sở Thiên Hựu. Có Sở Thiên Hựu dạy, tốc độ của nàng tăng lên không ít, dự tính có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.

Trở lại viện, nàng lập tức lười biếng nằm trên giường, Từ Thư cười khẽ nhìn nàng, “Tiểu Sơ, mệt như vậy sao?”

“Mệt.” Nàng không chút do dự gật đầu, Sở Thiên Hựu tuy rằng bình thường tương đối tốt (Tác giả: Khụ khụ, kia chỉ là cảm giác cá nhân của ngươi thôi), nhưng hễ nói đến việc học, hắn là một người tuyệt đối không biết nương tay, hôm nay thật nghiêm khắc dạy nàng viết chữ, khiến nàng hiện tại đều cảm thấy tay phải đau nhức.

Từ Thư Uyển rũ mắt cười cười, ôn nhu dỗ dành, “Tiểu Sơ cố gắng học, lớn lên sẽ giống như mẫu thân của con, trở thành tài nữ danh chấn kinh thành.”

Tài nữ danh chấn kinh thành…

Vân Mộng Sơ ngẫm lại liền cảm thấy quá hảo huyền, một người học hóa học như nàng, hiện thời lại phải đổi nghề học cổ văn, thực không hiểu vị tiền bối học tiếng Đức kia đã làm thế nào.

Bất quá thấy ánh mắt chờ đợi của Từ Thư Uyển, nàng đành phải gật gật đầu, ngoan ngoãn nói, “Tiểu di, con sẽ cố gắng.”

“Ngoan…” Từ Thư Uyển vui mừng, “Nếu…” Nàng nói từ “nếu” mới được một nửa, biểu cảm liền ảm đạm xuống, hồi lâu sau mới hỏi, “Tiểu Sơ, có muốn cùng ta đi thăm nương của con không?”

Nương?

Chính là mẹ…

Nàng kiếp trước đã thật lâu không gặp qua mẹ. Kiếp trước, cha mẹ nàng sau khi ly hôn đều lập gia đình riêng, hồi lâu chưa quan tâm tới nàng…

Kiếp trước khi đó, người quan tâm nàng nhất, là hắn.

Chỉ là hắn đi quá sớm, nàng ở hiện đại chỉ còn lại lẻ loi một mình.

Bất quá nàng vẫn may mắn, đến cổ đại tuy rằng không có cha mẹ, nhưng đã có một tiểu di yêu thương nàng như mẫu thân. Đã làm Vân Mộng Sơ, nên thay nàng tẫn hiếu đạo, mẫu thân là cần phải nhìn, nàng gật gật đầu, “Dạ được, tiểu di. Chúng ta đi thăm nương đi.”

Từ Thư Uyển vui mừng gật gật đầu, “Ta sẽ đi cầu Vương phi, vài ngày nữa chính là ngày giỗ, ta sẽ dẫn con đi thăm nàng.”

.

.

.

Ngày thứ hai, vừa mới sáng sớm, Vân Mộng Sơ lại bị Sở Thiên Hựu gọi qua luyện chữ.

Ngày hôm qua cùng đọc sách với Vân Mộng Sơ khiến hắn cảm thấy thập phần thoải mái. Nàng hoàn toàn không giống những tiểu hài tử ba tuổi thông thường, không một lần tranh cãi ầm ĩ. Nàng chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nghe lời luyện chữ, cho dù bất mãn với yêu cầu của hắn cũng chỉ nhăn mặt một chút, hơi chu miệng lên, cuối cùng vẫn là thành thành thật thật nghe lời hắn, ngoan ngoãn làm việc. Thấy bộ dạng nàng như vậy, trong lòng hắn liền cảm thấy thập phần thú vị, tuy rằng lấy tuổi của hắn đi khi dễ một đứa bé còn nhỏ như vậy, thật sự có chút không phải. Nhưng đó là con gái của hắn a, ngẫu nhiên vài lần khi dễ cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Bất quá, hắn tuy rằng khi dễ, nhưng tuyệt đối đúng mực. Đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, hắn cũng luyến tiếc khi dễ nặng ta. Nếu thật sự chọc nàng khóc, phỏng chừng đến lúc đó người đau lòng là hắn.

Vị mặt than ngụy chính thái bắt đầu tại nội tâm vô lương nghĩ.

Không ngoài sở liệu, hôm nay khi Vân Mộng Sơ đến, Sở Thiên Hựu dạy nàng thêm vài chữ nữa, kế tiếp lại bảo nàng chép lại N lần.

Nàng thở dài một hơi, nhận mệnh bắt đầu viết. Gần đến giờ ăn cơm trưa, nàng nhịn không được nhu nhu cổ tay có chút đau mỏi, Sở Thiên Hựu thấy được, ngồi một bên khẽ nhíu mày.

“Mỏi sao?” Hắn thấp giọng hỏi.

Vân Mộng Sơ lắc lắc đầu, Sở Thiên Hựu rõ ràng không phải là đối tượng tốt để than thở, với lại, chút đau nhức thế này, nàng còn có thể nhịn được, vẫn là không cần nói cho hắn thì hơn.

Bất quá, nàng tuy rằng không nói, Sở Thiên Hựu cũng đoán ra, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút hối hận bảo nàng viết nhiều chữ như vậy. Nàng tuổi còn nhỏ như vậy, lại không giống hắn từ nhỏ luyện võ, khí lực đương nhiên không đủ, viết nhiều chữ như vậy phỏng chừng có chút ăn không tiêu.

Hắn đặt tay lên cổ tay nàng, tìm đúng huyệt vị nhẹ nhàng vuốt ve, lực đạo vừa phải, lập tức giảm bớt không ít đau nhức cho nàng.

Nàng nheo mắt cười cười, “Cám ơn tam biểu ca.”

Sở Thiên Hựu thấy nàng thư thái hơn nhiều, liền để cổ tay nàng xuống, thấp giọng nói, “Giờ học thơ đi, không cần luyện chữ nữa, nếu lần sau sư phụ đến, muội có thể đọc thuộc một bài thơ, sư phụ sẽ rất vui vẻ.”

Lăng Hiên lần sau đến giảng bài?

Nàng tính tính ngày, thầm kêu hỏng bét, lần sau Lăng Hiên đến giảng bài vừa đúng ngày giỗ của mẫu thân, nàng đã đáp ứng Từ Thư Uyển đi tế bái mẫu thân, kì học này, phỏng chừng chỉ có thể xin phép nghỉ.

Mới học ngày thứ hai đã xin nghỉ, hi vọng ông thầy nham hiểm Lăng Hiên kia sẽ không phạt nàng quá nặng.

Nghĩ đến đây, nàng liếc nhìn Sở Thiên Hựu một cái, chuyện này vẫn là nên nói trước với hắn thì hơn, “Tam biểu ca, kì học lần sau, muội chắc là không đi được…”

“Không đi?” Sở Thiên Hựu khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi, “Có chuyện sao?”

“Tiểu di nói ngày đó là ngày giỗ của mẫu thân muội, ta muốn đi tế bái mẫu thân.” Nàng mang theo chút bi thương nói.

Ánh mắt Sở Thiên Hựu hòa hoãn xuống, một chút bất mãn vừa mới mơ hồ sinh ra liền biến mất vô tung vô ảnh, bách thiện hiếu vi tiên*, đây là ngày giỗ thứ nhất sau khi mẫu thân của nàng qua đời, nàng đi tế bái là chuyện nên làm.

* Bách thiện hiếu vi tiên = trăm sự lấy chữ hiếu làm đầu

Nói đến mẫu thân nàng, hắn chợt nhớ tới một sự kiện khác.

Hắn do dự một lát, vẫn là thử hỏi, “Tiểu Sơ, muội có nhớ phụ thân và mẫu thân của muội không? Hoặc là nói, có nhớ thân nhân của muội không?”

Vân Mộng Sơ vô tâm cơ cười cười, “Có tiểu di nha.”

Thật sự là một đứa nhỏ dễ dàng thỏa mãn.

Sở Thiên Hựu thầm cảm thán trong lòng, xoa xao tóc của nàng, hồi tưởng một chuyện ở kiếp trước.

Cha mẹ Vân Mộng Sơ đích xác thật sự đã qua đời, nhưng không có nghĩa là nàng ngoại trừ tiểu di cùng đám người nhà cậu mợ thập phần chán ghét kia, thì không còn quan hệ huyết thống khác.

Nói đúng ra, nàng còn có một ca ca cùng cha cùng mẹ.

Kiếp trước, mười năm sau khi nàng qua đời, ca ca nàng mới lần theo tung tích tìm đến vương phủ, nhưng bất đắc dĩ khi đó Vân Mộng Sơ và mẫu thân nàng đều qua đời đã lâu, ca ca nàng chỉ có thể thất vọng mà về, thương tâm tới chậm.

Nhưng chuyện tới trễ này cũng không thể trách ca ca nàng. Trong mười năm đó, ca ca nàng đều ở trong tình cảnh đấu tranh nước sôi lửa bỏng, tùy thời đều có khả năng chết. Dưới tình huống như vậy, hắn tự bảo vệ mình đều là một vấn đề, đừng nói là rảnh tay đi tìm mẫu thân. Lui một bước đến nói, dù hắn có thể rảnh tay tìm được mẫu thân và muội muội, hắn cũng không mang nổi, vị trí của hắn thật sự rất nguy hiểm, hoàn toàn không có năng lực bảo hộ các nàng.

Mười năm sau, đợi cho đến khi hết thảy đều an định xuống, hắn mới bắt đầu tìm kiếm mẫu thân, theo manh mối tìm được người, nhưng cũng đã là cảnh còn người mất.

Nếu Vân Mộng Sơ vừa rồi nói rất muốn rất muốn người nhà, hắn thật là có chút khó xử, dù sao hắn không định nhúng tay vào chuyện bên kia của ca ca nàng. Chuyện bên đó thật sự rất phức tạp, cũng không phải cỡ như hắn lúc này có thể chen chân vào, hiện tại nàng không nói nhớ người nhà, khiến hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chuyện của ca ca nàng, vẫn là dựa theo nhịp phát triển trước kia, dù sao hiện tại cho dù hắn nguyện ý giúp nàng tìm ca ca, tìm được rồi cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Đương nhiên, trong chuyện này, không phải hắn không có một ít tư tâm.

Hắn ôn tồn nói với nàng, “Tiểu Sơ có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, đến lúc đó ta sẽ xin phép sư phụ giúp muội, muội yên tâm đi đi.”

“Cám ơn tam biểu ca.” Có Sở Thiên Hựu xin phép thật sự là quá tốt, có người cầu tình, dù đến lúc đó Lăng Hiên muốn trừng phạt nàng cũng sẽ không quá nặng.

Một ngày trôi qua, tâm tình Vân Mộng Sơ coi như khoái trá trở về viện của Từ Thư Uyển, bất quá khi nàng vừa đến cửa phòng, chỉ thấy Thiền Lục mặt mày không tốt đứng gác, mà cửa phòng Từ Thư Uyển thì khép chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.