Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 45: Chương 45: Rốt Cuộc Kiên Cường Được Một Lần




Thiền Lục nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên, bỗng thấy tiểu nha hoàn trong viện thế tử đứng trước mặt mình, đầu tiên là sửng sốt, sau liền phản ứng lại, cúi đầu quả nhiên nhìn thấy Vân Mộng Sơ.

“Làm phiền.” Thiền Lục nhẹ nhàng nói.

Tiểu nha hoàn kia cười cười, “Đây là nô tì phải làm, đã đưa biểu tiểu thư đến, nô tì xin cáo lui trước.”

Thiền Lục lúc này tâm tình không tốt, không rảnh bận tâm giữa tiểu nha hoàn, mặc cho nàng rời đi.

Sau khi tiểu nha hoàn rời đi, Vân Mộng Sơ nhìn cánh cửa phòng khép chặt, nhẹ giọng hỏi: “Thiền Lục, ta có thể đi vào tìm tiểu di không?”

Thiền Lục dừng một lát, khẽ gật đầu, tuy rằng Từ Thư Uyển dặn rằng không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy, nhưng Vân Mộng Sơ đi vào hẳn là không có việc gì.

Nàng nghĩ vậy, đưa tay đẩy cửa ra, nhường Vân Mộng Sơ đi vào.

Sắc trời đã thoáng ám xuống, căn bản vốn nên đốt đèn lúc này càng có vẻ u tối.

Từ Thư Uyển một mình lẳng lặng ngồi trên ghế, đầu buông xuống, vẫn không nhúc nhích.

Vân Mộng Sơ có chút lo lắng, không khỏi bước mau vài bước, kêu lên: “Tiểu di?”

Từ Thư Uyển vài giây sau mới phản ứng lại, khẽ ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Sơ, miễn cưỡng tươi cười, “Tiểu Sơ đã trở lại rồi à, ăn cơm chưa?”

Vân Mộng Sơ lắc đầu, tuy rằng Sở Thiên Hựu muốn giữ nàng ở lại ăn cơm chiều, nhưng nàng vẫn muốn trở về ăn cùng Từ Thư Uyển nên không có đáp ứng, Sở Thiên Hựu cũng không miễn cưỡng, tìm một nha hoàn đưa nàng trở lại.

Từ Thư Uyển thấy nàng lắc đầu, tinh thần lên một ít, đứng lên nói: “Tiểu Sơ ngoan, tiểu di đi gọi người chuẩn bị cơm.”

Vân Mộng Sơ mím môi, nhìn Từ Thư Uyển đi ra ngoài bảo Thiền Lục chuẩn bị đồ ăn, nhấc chân chạy đến bên người nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng, cọ cọ mặt lên tay nàng, làm nũng nói, “Tiểu di không vui sao?”

Biểu cảm trên mặt Từ Thư Uyển chợt cứng đờ, vội vàng lắc lắc đầu, “Không có, Tiểu Sơ nghĩ nhiều rồi, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn cơm đi.”

Vân Mộng Sơ cúi đầu, bộ dáng kia của Từ Thư Uyển chỉ kém viết trên mặt “ta có tâm sự”, nàng làm sao có thể nhìn không ra. Chẳng qua, Từ Thư Uyển không nói, nàng làm sao có thể hỗ trợ nha… Nếu Từ Thư Uyển tinh minh lợi hại, như vậy, nàng có thể không cần quan tâm, nhưng với tính tình này của Từ Thư Uyển…

Nàng thật sự rất lo lắng.

Vân Mộng Sơ khẽ đảo mắt một vòng, ngẩng đầu lên nhìn Từ Thư Uyển, cong cong miệng, trong mắt bắt đầu tích tụ nước mắt, “Tiểu di không thương con, cái gì cũng không chịu nói với con… Tiểu di…” Nàng vừa vờ vịt ủy khuất nghẹn ngào, vừa lắc lắc tay Từ Thư Uyển.

Từ Thư Uyển nhất thời đau lòng, lập tức ôm Vân Mộng Sơ vào trong ngực, “Tiểu Sơ ngoan, tiểu di làm sao có thể không thương con, đừng nghĩ ngợi bậy bạ, tiểu di chỉ là… Không biết nên nói thế nào về chuyện đã xảy ra hôm nay …” Nàng nói xong, thanh âm dần dần thấp xuống, ôm Vân Mộng Sơ ngồi xuống ghế, nhìn dung nhan thiên chân khả ái của đứa cháu nhỏ, đáy lòng lặng lẽ thở dài.

Thôi thôi, Tiểu Sơ đã tò mò thì cứ nói cho nàng đi, không khéo nàng lại khóc náo lên. Nàng chỉ là một đứa trẻ, dù biết cũng không sao…

“Hôm nay, mợ con đã tới.” Giọng nói Từ Thư Uyển trở nên chua sót, “Nhà mẹ đẻ của mợ con… Xảy ra chuyện…”

Nhà mẹ đẻ của Tống thị đã xảy ra chuyện? Như vậy coi như cũng hiểu được vì sao Tống thị tìm Từ Thư Uyển.

Y theo tính cách của Tống thị, tuyệt đối là muốn bảo Từ Thư Uyển hỗ trợ, nhưng với năng lực của Từ Thư Uyển… Nàng chỉ cần nghĩ một chút là có thể biết, Từ Thư Uyển phỏng chừng không thể giúp cái gì, phỏng chừng hai người còn huyên náo thật không thoải mái, đến bây giờ Từ Thư Uyển còn ngồi ở đây ảm đạm buồn bã một mình.

Ngẫm lại Tống thị, nàng liền đau đầu, đối với một người họ hàng rất khiến người ta không thể nói nổi này, nàng thật đúng là có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nàng nghe xong, cũng trầm mặc, không đáp lại lời nào, chờ nàng lớn hơn một chút, nhất định sẽ nghĩ một biện pháp thoát khỏi loại họ hàng cực phẩm này, nếu không sau này sẽ phải lại khó chịu.

Từ Thư Uyển thấy nàng không nói chuyện, thấp giọng hỏi: “Tiểu Sơ, sao vậy?”

Vân Mộng Sơ thở dài thườn thượt, hồi lâu sau mới nói: “Mợ đá con…”

Từ Thư Uyển sửng sốt, rồi khẽ cười khổ, nguyên lai ấn tượng của Vân Mộng Sơ đối với Tống thị duy nhất chính là Tống thị đá nàng. Bất quá, chuyện này cũng không thể trách Vân Mộng Sơ, nàng từ lúc biết chuyện đã không phải chịu khổ, phỏng chừng một cước kia của Tống thị chính là lần duy nhất nàng bị đánh đến nay, khó trách nàng nhớ rõ ràng như vậy.

Kỳ thực, hôm nay khi Tống thị tìm đến mình, Từ Thư Uyển vốn không định gặp, nhưng không biết vì sao, trong đầu nàng ma xui quỷ khiến xuất hiện câu nói của Vân Mộng Sơ hôm đó.

“Đại sư nói, dặn con phải cẩn thận với thân nhân một chút.”

Nhớ tới những lời này, nàng bỗng nhiên rất bài xích việc gặp mặt Tống thị. Nàng tĩnh tâm cẩn thận cân nhắc một lát, Vân Mộng Sơ hiện thời mới là người thân quan trọng nhất của nàng, Tiểu Sơ còn nhỏ như vậy, rất cần nàng bảo hộ. Vì Tiểu Sơ, nàng cũng phải kiên cường một í, không thể luôn tùy ý người khác sai bảo mình.

Hạ quyết tâm xong, nàng mới đi gặp Tống thị.

Đến gặp Tống thị, nghe Tống thị nói muốn nàng hỗ trợ một việc, nàng lần đầu tiên nhẫn tâm cự tuyệt, việc đó cũng không phải là việc mà nàng có thể làm, cũng không phải là việc mà nàng nguyện ý làm.

Tống thị đối đãi nàng như vậy, nếu không phải nàng nể mặt ca ca, nàng lúc trước sao lại nhiều lần tha thứ như vậy.

Lần này là chuyện nhà mẹ đẻ của Tống thị, không có lý nào lại đổ việc lên đầu nàng.

Chính là nàng cự tuyệt tựa hồ không thể khiến Tống thị hết hy vọng, Tống thị tức tối nói nàng hãy coi chừng đó. Nàng nghe xong, cứ cảm thấy có chút lo lắng, cho nên mới có vẻ mặt như thế này.

Từ Thư Uyển bình tĩnh lại, “Tiểu Sơ, con thật chán ghét mợ sao?”

Vân Mộng Sơ nghiêng đầu, như trước chỉ nói một câu: “Mợ đá con…”

Từ Thư Uyển vuốt vuốt tóc của nàng, cẩn thận dặn dò: “Tiểu Sơ, về sau đừng gây chuyện trước mặt mợ, nhớ không? Có chuyện gì thì ta sẽ làm, con đừng đối nghịch với mợ… Dù sao, nếu không thể cầu được ân điển của Vương phi, hôn nhân đại sự của con, là do mợ con làm chủ…” Nàng nói tới đây thì dừng lại, quên đi, dù sao hiện tại nói chuyện này vẫn còn quá sớm, Tiểu Sơ có nhớ được hay không còn không chắc.

Vừa vặn lúc này Thiền Lục bưng đồ ăn lên, hai dì cháu ngừng câu chuyện, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.

Lại nói đến Tống thị, bà ôm một bụng tức, vùng vằng trở về nhà.

Tống thị ngồi một mình trên xe ngựa, bên tai nhớ lại lời nói mềm nhẹ mà kiên định của Từ Thư Uyển, “Tẩu tử, việc này ta thật sự bất lực, mong rằng tẩu tử thứ lỗi.”

“Tẩu tử, xin đừng ép người quá đáng.”

“Người tới, tiễn khách —— “

Chỉ trong một thời gian ngắn, Từ Thư Uyển cư nhiên trở nên kiên cường rất nhiều, điều này khiến bà hễ nghĩ đến liền cảm thấy tức giận. Một người yếu đuối, từ trước đến nay đều cơ hồ tùy ý bà khi dễ, hiện thời cư nhiên…

Không được, không cho Từ Thư Uyển một trận giáo huấn, bà không nuốt nổi cơn tức này.

Về đến nhà, bà lôi Từ Thư Quân từ trên giường xuống, thô bạo kéo hắn khỏi giấc ngủ ngon, tức giận quát: “Đứa muội muội kia của ngươi hiện thời kiên cường rất nhiều, dám nói không giúp ta, ngươi làm ca ca, sao không biết quản giáo?”

Từ Thư Quân đang ngủ say bị kéo xuống giường, tâm tình đang khó chịu, nhìn lên thì thấy bộ mặt đầy lửa giận của Tống thị, trong lòng cũng tức tối lên. Ngày xưa, hắn có nhiều chuyện phải dựa vào Tống thị, luôn không dám phát giận với bà, nhưng hiện thời trong nhà Tống thị xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn tự giác cảm thấy giờ khắc này, mình không cần quá nể nang bà. Từ Thư Quân tức giận nói: “Ầm ĩ cái gì, ngươi xem có nữ tắc nào rống bừa lên giống như ngươi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.