“Tham kiến sư phụ.” Sở Thiên Hựu thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt nói.
Lăng Hiên cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, “Được rồi, thấy tình cảm
sư huynh muội các con tốt như vậy, vi sư trong lòng cũng cảm thấy vui
vẻ, một khi đã như vậy, về sau ta giao cho con việc giải đáp nghi vấn
cho Tiểu Sơ, nếu Tiểu Sơ mà học không tốt, con sẽ là người thứ nhất bị
phạt.”
Vân Mộng Sơ hắc tuyến, nàng học không tốt, thế tử bị phạt… Nếu Vương phi hoặc Sở Thiên Ninh biết chuyện này, nhất định sẽ ghi hận nàng. Sư phụ
a, đừng có mới xuất hiện liền chỉnh nàng như vậy chứ, nàng nào dám để
thế tử bởi vì nàng mà bị phạt!
Bất quá, Sở Thiên Hựu thập phần lạnh nhạt nói: “Sư phụ, giáo không nghiêm, sư chi nọa*. Tiểu Sơ học không tốt, sư phụ hẳn là người thứ nhất bị phạt mới đúng.”
* Nguyên câu là:
Dưỡng bất giáo, phụ chi quá
Giáo bất nghiêm, sư chi nọa
Nghĩa là: Nuôi con mà đứa nhỏ không có giáo dục là lỗi của cha, dạy trò mà trò không nghiêm là do thầy lười.
Lăng Hiên gật gật đầu, “Có đạo lý, nói như vậy, vi sư hẳn là nên càng
nghiêm cẩn yêu cầu các con, miễn cho có người nói ta làm sư phụ quá lơi
lỏng.”
Sở Thiên Hựu lạnh mặt không đáp lời.
Lăng Hiên cười tủm tỉm quay đầu nhìn Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ nha, con cũng giống vậy luôn, thế tử nếu dạy con học, cũng coi như là nửa sư phụ của
con. Thế tử về sau nếu lơ là học hành, con cũng phải đốc thúc, nếu con
không có trách nhiệm khuyên bảo, vi sư cũng sẽ phạt con.”
Vân Mộng Sơ mỉm cười, “Vâng, sư phụ.” Sở Thiên Hựu chăm chỉ như thế, căn bản là không cần nàng phải đi khuyên bảo.
Lăng Hiên lúc này khẽ thu lại nụ cười, “Sư phụ làm như vậy cũng chỉ là
mong sư huynh muội đồng môn các con có thể quan tâm lẫn nhau, đừng để
giống…” Lăng Hiên không nói gì thêm nữa, nhưng Vân Mộng Sơ biết Lăng
Hiên hẳn là chỉ đại đệ tử của hắn.
“Được rồi, thế tử, con giờ ngồi đọc quyển sách mà ta đã cho con đó, ta
dạy Tiểu Sơ trước.” Lăng Hiên nói xong, đi đến cạnh Vân Mộng Sơ, hỏi:
“Tiểu Sơ, con đã biết dùng bút lông, biết viết chữ chưa?”
Vân Mộng Sơ gật đầu, “Tiểu di đã dạy con vài chữ đơn giản.”
Vân Mộng Sơ cầm lấy bút lông, chấm chấm mực, có chút không thuần thục
viết lên giấy mấy chữ. Nàng vốn không có dự kiến trước, lúc trước khi
xuyên không đến, chưa từng cầm bút lông viết chữ bao giờ, cho nên chữ
của nàng thập phần cong quẹo chướng mắt.
Lúc trước đúng là Từ Thư Uyển đã thử dạy nàng vài chữ, bất quá thấy nàng tuổi quá nhỏ, cũng không dạy nhiều. Bây giờ Vân Mộng Sơ viết cho Lăng
Hiên xem là tên của nàng.
Nàng vốn cho rằng chữ của mình hẳn là đồng dạng với gà bới, không nghĩ
tới Lăng Hiên cư nhiên nói một câu: “Viết không tệ, tốt hơn so những đứa nhỏ cùng tuổi nhiều, chỉ tiếc…” Lăng Hiên vừa nói vừa ngồi xuống trước
mặt nàng, “Chữ như vầy, kém hơn chữ của ngũ sư huynh con lúc bằng tuổi
con rất nhiều.”
Vân Mộng Sơ âm thầm bĩu môi, thế tử không chừng chính là nhân sĩ xuyên
không, vạn nhất vị đồng hương này đã học qua thư pháp từ trước, viết đẹp hơn nàng cũng là chuyện bình thường.
Bất quá, sự thật chứng minh, vị Lăng Hiên tiên sinh này a, dị thường
phúc hắc. Tuy miệng hắn nói nàng viết không tệ, nhưng trên thực tế lại
cầm lấy bút lông, trên giấy đoan đoan chính chính gạch ngang một đường.
“Tiểu Sơ, viết chữ trước hết phải luyện sức. Chữ của con mặc dù có hình
của chữ, nhưng đường nét run rẩy, không xiên không thẳng, không thể gọi
là chữ. Từ hôm nay trở về sau, con hãy nghiêm túc luyện gạch một đường
thẳng ba ngàn lần, thẳng đến khi có thể viết thong thả mới thôi, biết
không?”
Ba…
Ba ngàn lần.
Nàng tay ngắn chân ngắn lắm a, cư nhiên muốn nàng dùng bút lông viết ba ngàn chữ ‘nhất’?
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, nhớ tới Sở Thiên Hựu từng nói phải ngoan ngoãn nghe lời, đành phải thành thành thật thật đáp ứng.
Kết thúc lớp học buổi sáng, Vân Mộng Sơ thật muốn khóc.
Ba ngàn chữ nhất, còn phải học hết toàn bộ những chữ trong cuốn đầu tiên của Tam Tự Kinh, nếu nàng thật sự là một tiểu hài tử bình thường, chỉ
trong vòng một tuần, phỏng chừng thật sự rất khó hoàn thành việc này.
Lăng Hiên quả nhiên là kẻ nham hiểm.
Nàng nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Hựu một chút, kỳ thực nhiệm vụ của nàng
còn thoải mái hơn nhiều so với của Sở Thiên Hựu, bài tập của Sở Thiên
Hựu là viết một bài nghị luận về cuốn Quốc Thư Luận kia.
Phủ Sở Thân Vương là nơi tương đối có quy củ, ngày thường nếu không lễ
tiệc hoặc chuyện gì đặc thù, mỗi một đứa trẻ đều phải đến học đường đi
học, ngay cả nữ hài tử cũng không ngoại lệ.
Học đường a, đầy đủ hết mọi thứ, ngay cả chỗ căn tin ăn cơm cũng có, chẳng qua là đồ ăn cao cấp hơn căn tin gấp N lần.
Sau một buổi sáng, Vân Mộng Sơ học đến đầu cháng váng não trướng lên,
lúc nghe Lăng Hiên nói có thể đi ăn cơm trưa, nàng nhất thời nằm bẹp
xuống bàn, cảm giác cả người mệt mỏi không chịu được.
Còn Lăng Hiên sau khi nói xong, liền thi thi nhiên nhiên rời đi, hoàn toàn không để ý Vân Mộng Sơ đã tê liệt ngã xuống.
Sở Thiên Hựu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng cơ hồ không hề
hình tượng nằm bệt xuống bàn, trong lòng trầm xuống, có chút mất hứng.
Trong cảm nhận của hắn, một đứa con gái tốt đủ chuẩn phải là một nữ hài
tử nhu thuận nghe lời, cử chỉ tao nhã, tâm tư đơn thuần. Vân Mộng Sơ tuy rằng nhu thuận nghe lời, tâm tư đơn thuần, nhưng còn xa lắm mới đạt
được trình độ ‘cử chỉ tao nhã’. Lúc trước nàng còn nhỏ, hắn cũng không
quản phương diện này, bất quá, nàng hiện tại đã bắt đầu đọc sách viết
chữ, hẳn là nên yêu cầu nghiêm cẩn một chút.
Hắn đứng dậy đi đến cạnh nàng, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Tiểu Sơ, nữ hài tử phải ngồi ngay ngắn, không thể nằm xuống bàn như vậy.”
Vân Mộng Sơ khẽ cong cánh môi đỏ mọng, chậm rãi ngẩng đầu từ trên bàn
lên, cả người có chút buồn ngủ, bộ dáng kia muốn có bao nhiêu đáng yêu
liền có đủ bấy nhiêu.
Nàng nhìn hắn một cái, chung quy vẫn thành thành thật thật ngồi ngay ngắn.
Sở Thiên Hựu thấy vậy, trong lòng khẽ động, vươn tay nhéo nhéo gương mặt nàng một cái, rồi đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, “Tiểu Sơ,
muội hiện tại đã bắt đầu đọc sách viết chữ, phải nhớ là nữ hài tử lúc
nào cũng phải chú ý ngôn hành cử chỉ của bản thân, hễ ngồi là phải ngồi
ngay ngắn.”
Vân Mộng Sơ khóe miệng run rẩy một lát, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Thật sự không hiểu được vị thế tử này vì sao bỗng nhiên nói với nàng
những chuyện này, cái gì mà chú ý bản thân ngôn hành cử chỉ? Hắn quản
cũng nhiều quá a, nàng khẽ chu miệng nói: “Tiểu di không có yêu cầu muội như vậy.”
Sở Thiên Hựu thấy nàng không gật đầu, ánh mắt hơi trầm xuống, ngữ khí
lạnh lùng một ít, “Sư phụ bảo ta dạy muội, muội phải sẽ nghe lời, nữ hài tử đều phải chú ý cử chỉ của bản thân.”
Vân Mộng Sơ thập phần mẫn cảm phát hiện khi Sở Thiên Hựu nói những lời
này, ngữ khí có chút không vui. Lăng Hiên đúng là có bảo Sở Thiên Hựu
dạy nàng, vì không muốn đắc tội thế tử, gây thêm phiền toái cho Từ Thư
Uyển, nàng cứ đáp ứng một chút đi, dù sao chỉ cần giả vờ giả vịt trước
mặt hắn mà thôi.
Thấy Vân Mộng Sơ rốt cuộc gật đầu đáp ứng, Sở Thiên Hựu vừa lòng nhìn
nàng, trong ánh mắt mang theo phân yêu sủng hiếm có. Con gái của hắn
thật biết nghe lời a. Hắn vỗ vỗ đầu nàng, kéo nàng đi ăn cơm.
…
Trên bàn cơm, Sở Thiên Hi vô cùng thân thiết cười nói với Vân Mộng Sơ,
hỏi nàng cảm thấy việc học thế nào, còn nói với nàng nếu không hiểu có
thể đến thỉnh giáo hắn.
Vân Mộng Sơ há mồm vừa định trả lời, không ngờ Sở Thiên Hựu bỗng chen
vào: “Tiểu Sơ, về sau phải nhớ, khi ăn cơm, không được tùy tiện nói
chuyện.”
Vân Mộng Sơ khẽ nhíu mày, nàng chẳng qua là sư muội của Sở Thiên Hựu mà
thôi, sao nàng cứ cảm thấy Sở Thiên Hựu giống như khắp nơi đều quản chặt nàng, khiến nàng có cảm giác như mình đang đối diện với tộc trưởng.
Nàng nghiêng đầu cười với Sở Thiên Hi: “Cám ơn Nhị biểu ca.”
Sở Thiên Hi mơ hồ khiêu khích liếc nhìn Sở Thiên Hựu một cái, sau cười gật đầu.
Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nhìn Vân Mộng Sơ, phát hiện nàng sau khi nói câu
đó xong, liền thành thành thật thật ăn cơm. Hắn cảm thấy rất vừa lòng,
tiểu hài tử thôi, không thể quản quá nghiêm, cũng nên chừa cho nàng một
chút thả lỏng.
Sở Thiên Ninh ăn xong, nhỏ giọng nói với Sở Thiên Hựu hai câu mới rời
đi. Sở Thiên Hựu yên lặng ăn cơm, xong lại lẳng lặng ngồi tại chỗ, phảng phất như đang chờ đợi cái gì.
Sở Thiên Hi thấy thế, rũ mắt xuống, trong lòng không tiếng động bật cười.
Vân Mộng Sơ biết Sở Thiên Hựu đang đợi mình, ngoan ngoãn ăn hết cơm rồi
theo hắn rời đi, bên trong nhà ăn chỉ còn lại một mình Sở Thiên Hi.
Sở Thiên Hi yên lặng nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, toàn bộ
trong phòng, ngoại trừ nha hoàn hầu hạ, chỉ còn lại mỗi một mình hắn.