Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu từ trong
cung trở về, đương nhiên là mang về rất nhiều thứ, cũng có một ít được
gửi đến chỗ Từ Thư Uyển.
Khi Lí ma ma mang đồ tới, còn cố ý nhắc chuyện Sở Thiên Hựu cố ý mang về một ít bánh ngọt từ hoàng cung về cho Vân Mộng Sơ, nhất thời khiến Từ
Thư Uyển bật cười. Tiểu Sơ nhà nàng có thể được thế tử hợp ý, đúng là
phúc phận đã tu luyện từ kiếp trước.
Bất quá, Sở Thiên Hựu trở lại, còn mang theo một cái tin, đối Vân Mộng Sơ mà nói, cũng không tính là tốt cho lắm.
Sau khi thế tử từ hoàng cung trở về, đầu tiên là nghỉ ngơi một ngày, sau đó tự mình đến viện của Từ Thư Uyển.
Từ Thư Uyển đương nhiên là vội vàng nhiệt tình dẫn Vân Mộng Sơ ra tiếp đón.
Vân Mộng Sơ lúc này ngoan ngoãn đứng ở cạnh Từ Thư Uyển, đánh giá vị thế tử nửa năm không gặp này.
Nửa năm không gặp, thế tử tựa hồ cao hơn một ít, thoạt nhìn cũng thành
thục hơn một chút, chỉ có đôi mắt lạnh như băng là một chút cũng không
thay đổi. Hắn lúc này mặc áo mãng bào tay rộng màu đen, tuổi còn nhỏ mà
đã có một phen khí thế.
Hắn đầu tiên là gật gật đầu với Từ Thư Uyển, “Sườn phi, ta là đến tìm Tiểu Sơ.”
Vân Mộng Sơ ngây ngẩn cả người, tìm nàng?
Từ Thư Uyển nghe xong khẽ mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng ôn nhu hiện ra
một chút động lòng người, “Thế tử tìm Tiểu Sơ có chuyện cứ việc nói với
nàng, thiếp thân đi gọi nha hoàn chuẩn bị nước ô mai ướp lạnh.”
Hiện tại là cuối tháng bảy, đúng vào thời điểm nóng nhất trong năm.
Vương phủ lúc nào cũng có nước ô mai ướp lạnh, cho nên Vân Mộng Sơ tuy
rằng đến thời cổ đại không có máy điều hòa, nhưng vẫn không phải chịu
cái nóng bức của mùa hè.
Sau khi rời khỏi Từ Thư Uyển, ánh mắt Sở Thiên Hựu trở nên nhu hòa một
ít, nửa năm không gặp Vân Mộng Sơ, thật đúng có chút nhớ nhung nàng.
Tiểu hài tử lớn lên rất nhanh, nửa năm không gặp, Vân Mộng Sơ đã lớn hơn một ít, càng thêm xinh đẹp đáng yêu, lúc này nàng lẳng lặng ngồi nhìn
mình, như một đứa nhỏ thập phần nhu thuận đang lắng nghe tộc trưởng nói
chuyện.
Sở Thiên Hựu thần sắc càng thêm nhu hòa, nói với nàng: “Tiểu Sơ, muội đã ba tuổi, sư phụ sẽ bắt đầu dạy muội đọc sách viết chữ.”
Vân Mộng Sơ nhu thuận gật đầu, tròng mắt đen phản xạ sắc tím từ ánh mặt
trời giữa trưa chiếu qua song cửa sổ, có chút lòe lòe động lòng người,
“Muội biết, tiểu di đã nhắc với muội.” Ngày sinh nhật ba tuổi của nàng,
Lăng Hiên cho người mang quà sinh nhật tới cho nàng, nàng vừa thấy là
văn phòng tứ bảo, biết ngay Lăng Hiên phỏng chừng sẽ bắt đầu dạy nàng
đọc sách viết chữ.
Sở Thiên Hựu yên tâm một ít, vỗ vỗ đầu nàng, “Tiểu Sơ, bánh ta đưa cho muội, ăn có ngon không?”
Môi nàng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Ăn ngon, cám ơn thế tử.”
Nhìn thấy nụ cười tươi ngọt của nàng, Sở Thiên Hựu chợt hồi tưởng lại lời Đại hoàng tử nói.
Lúc hắn ở trong cung, có lần Đại hoàng tử đến tìm hắn, cùng hắn oán giận mấy câu, nói là đám nữ tử trong cung nếu không khô khan đến cực điểm,
thì chính là có quá nhiều tâm tư, tóm lại đều là một loại cực đoan, rất
ít người có bình thường. Oán giận một hồi, cuối cùng nhớ tới Vân Mộng
Sơ, nói một câu, nếu tiểu sư muội có thể vào cung chơi, chẳng sợ chỉ
được nhéo nhéo khuôn mặt nàng cũng cảm thấy tốt lắm.
Trong lòng Sở Thiên Hựu lúc đó có điểm không tư vị, nhưng cũng không
phản bác Đại hoàng tử. Hiện tại nhìn Vân Mộng Sơ nhu thuận ngồi trước
mặt mình, trong đầu nhớ lại lời Đại hoàng tử nói, không biết vì sao,
bỗng nhiên đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, trong đầu toát ra một câu:
Tứ sư huynh chỉ có thể từ từ nghĩ… Hắn là sờ không tới…
Vân Mộng Sơ thấy mặt mình lại bị nhéo, chỉ có thể nhìn nhưng không thể
trách, người ta là thế tử của vương phủ đó a, là tuyệt đối tiểu bá
vương, nàng không thể trêu vào, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Lúc này Thiền Quyên theo lệnh Từ Thư Uyển mang nước ô mai ướp lạnh ra,
lần lượt đặt trước mặt hai người, sau đó ngoan ngoãn lui ra.
Sở Thiên Hựu lúc này cố ý nhìn quanh, phát hiện có vài tiểu nha hoàn
trong viện đang chăm chú nhìn sang chỗ này, hắn khẽ nhíu mày, thần sắc
vốn đã nhu hòa một ít lại lạnh như băng xuống. Một lát sau, hắn giãn
hàng chân mày ra, nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ nhớ sáng mai phải đi học với sư phụ phải đến sớm, sư phụ không thích người đến trễ.”
Vân Mộng Sơ khẽ cắn môi, nghiêng đầu hỏi: “Vậy… Sư phụ có dữ không?”
“Dữ?” Sở Thiên Hựu trong lòng cười khổ, hắn thực hi vọng sư phụ là một
người hung hãn một chút, chỉ tiếc, sư phụ là lão hồ li. Bất quá, câu nói này, hắn cũng không tiện nói với Vân Mộng Sơ, chỉ nói: “Chỉ cần ngoan
ngoãn nghe lời sư phụ, sẽ không có việc gì.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng cười nhìn Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Hựu do dự một lát, lại có chút mềm lòng nói: “Sư phụ bề bộn
nhiều việc, cách bảy ngày mới đến trong phủ dạy chúng ta một lần, nếu có cái gì không hiểu, muội có thể tới hỏi ta.”
.
.
.
Sau khi Sở Thiên Hựu trở viện của nghị, Cung Nghị – vốn là gã sai vặt
thiếp thân của hắn, được hắn phái ra ngoài tìm người, đã trở lại trước
khi hắn về Sở Thân Vương phủ nửa tháng – đang đứng chờ hắn.
Hắn vẫy lui mọi người trong phòng, chỉ giữ lại một mình Cung Nghị, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện ta bảo ngươi làm đã đến đâu rồi?”
Cung Nghị nuốt một ngụm nước miếng, có chút sợ hãi nhìn Sở Thiên Hựu,
tuy rằng Sở Thiên Hựu lúc này chỉ chừng hơn sáu tuổi, nhưng khí chất
phảng phất lạnh như băng đến tận xương của hắn lại khiến Cung Nghị bản
năng cảm thấy sợ hãi. Cũng bởi vì vậy, dù Sở Thiên Hựu chỉ mới hơn sáu
tuổi, Cung Nghị cho tới bây giờ đều không dám xem thường.
Cung Nghị khom người thật sâu, nói: “Thế tử, nô tài đã đi hơn nửa năm,
rốt cục tìm được hơn phân nửa những dược liệu trong danh sách của ngài.
Hai loại dược liệu còn lại, nô tài thật sự là tìm không thấy. Một loại
dược liệu tên là Khinh La Hương, nghe nói sinh trưởng trên đỉnh Thiên
Sơn, trăm năm nở hoa, trăm năm kết quả, sau khi kết quả, phải được hái
xuống trong vòng một ngày, nếu không dược hiệu sẽ mất hết, loại linh
dược này có thể nói là thế gian hiếm có, nô tài vô năng tìm được. Một
loại khác tên là Nhật Nguyệt Hoa, nô tài hỏi thăm hồi lâu, mới có một
lão đại phu nói cho nô tài, vị dược kia là là loại chỉ tiên nhân trong
truyền thuyết mới có thể sử dụng được, còn trong nhân gian thì tìm không thấy…”
Sở Thiên Hựu nghe xong, thần sắc càng thêm lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Ta biết rồi. Không tìm được hai loại dược này cũng không trách ngươi,
ngươi đưa những loại dược mà ngươi tìm được cho ta là đủ.”
Cung Nghị thành thành thật thật đặt gói đồ trong tay lên bàn.
Sở Thiên Hựu mở ra xem, cũng không ngoài ý muốn Cung Nghị không tìm được hai vị dược liệu kia. Kiếp trước, hắn đã cầm phương thuốc kia đi hỏi
rất nhiều người, ai cũng nói, những loại dược liệu khác có lẽ sẽ hơi khó tìm, nhưng chung quy vẫn có vài người từng gặp qua, duy chỉ có hai loại cuối cùng…
Chúng quả thật là những thế gian hiếm có, đây cũng là lý do vì sao ngay
cả Thái Hậu, thậm chí Hoàng Thượng cũng vô pháp tìm được.
Hắn khẽ nắm chặt hai bàn tay, một lát sau mới nới ra, thu hồi dược liệu, đạm mạc nói: “Giúp ta quan sát hành tung của Lê quản sự một chút.”
Cung Nghị trầm giọng nói: “Vâng, thế tử.”
Sau khi Cung Nghị lui xuống, Sở Thiên Hựu nhìn những dược liệu bày trước mặt mình, môi càng mím càng chặt, một lát sau, hắn cất kĩ dược liệu,
quyết định ra phủ một chuyến.
.
.
.
Vì bảo hiểm, ngày hôm sau, từ lúc tờ mờ sáng, Vân Mộng Sơ đã học đường trong phủ.
Trong phủ chỉ có bốn đứa nhỏ, ngoại trừ Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu, Sở
Thiên Ninh và Sở Thiên Hi cũng đều có sư phụ dạy chữ riêng, chẳng qua là bài học có chút bất đồng mà thôi.
Lúc nàng đến, Sở Thiên Hựu đã lẳng lặng ngồi vào bàn, đang cầm một quyển sách trong tay, đọc hết sức nghiêm cẩn.
Nghe nói, vị thế tử này dị thường khắc khổ. Từ năm hắn ba tuổi, mỗi ngày đều thức dậy vào giờ Mẹo* để luyện công, mặt trời lên thì bắt đầu đọc sách, không có một chút buông lỏng.
* Giờ Mẹo = 4h
Khó trách hắn trở thành Đệ Nhất Thần Đồng của Đại Chu hoàng triều.
Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc bàn cạnh Sở Thiên hựu, khe khẽ
nghiêng đầu, tò mò nhìn quyển sách trong tay Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Hựu hiển nhiên cũng lưu ý đến ánh mắt của nàng, ngẩng đầu lên
khỏi quyển sách, trong mắt mang theo một chút nhu hòa, “Tiểu Sơ cũng
muốn đọc sách sao?”
Nàng dùng sức gật đầu, xuyên không thành một đứa trẻ con, ngay cả quyền
lợi đọc sách cũng không có, mỗi ngày đều ăn ăn ngủ ngủ, không thì làm
vài trò con nít chọc cho Từ Thư Uyển vui vẻ. Suốt tám, chín tháng qua,
nàng đã sắp nhàm chán không chịu nổi.
Sở Thiên Hựu khép sách lại, đưa bìa sách đến trước mặt nàng, “Tiểu Sơ, có biết những chữ này không?”
Vân Mộng Sơ nhìn thoáng qua tên sách, mặt trên rõ ràng viết một hàng chữ phồn thể “Quốc Thư luận”.
Vân Mộng Sơ không khỏi run rẩy khóe miệng, đứa nhỏ mới có sáu tuổi mà đã đọc Quốc Thư Luận, Sở Thiên Hựu thiệt tình không là người xuyên không
sao?
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm cẩn nhìn Sở Thiên Hựu, hạ quyết tâm nhất định phải tìm một cơ hội thử một chút.
Nàng lắc lắc đầu với Sở Thiên Hựu, ngọt ngào nói: “Thế tử, muội không biết, những chữ này đọc thế nào?”
Hai chữ ‘Thế tử’ vào tai khiến hắn nhíu mày, trong lòng hắn đã xem Vân
Mộng Sơ là đứa con gái nhỏ của mình, con gái mình mà lại gọi mình là thế tử, nghe thế nào cũng có chút kỳ quái.
Hắn khẽ ho một tiếng, “Theo lý mà nói, muội có thể gọi ta là Tam biểu ca.”
Vân Mộng Sơ nở nụ cười, thế tử đã nể tình như vậy, nàng thập phần rành mạch kêu lên: “Tam biểu ca.”
“Thực ngoan.” Sở Thiên Hựu khẽ nhích lại gần nàng, định vỗ vỗ đầu nàng,
nhưng một lát sau, động tác hắn bị cương lại. Hắn có thể ngửi được một
mùi hương nhàn nhạt trong veo trên người nàng.
Đồng dạng mùi hương, đồng dạng thủ đoạn.
Kiếp trước, hắn đã ngửi qua loại mùi hương này không biết bao nhiêu lần.
Vẻ mặt Sở Thiên Hựu thoắt trở nên lạnh như băng một ít, nhìn Vân Mộng Sơ ngồi cạnh mình, trong lòng phảng phất như đã hạ quyết tâm, hắn vỗ vỗ
đầu nàng, cầm bút lông đặt vào tay nàng, “Tiểu Sơ, biết viết chữ không?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói đầy ý cười: “Thế
tử, Tiểu Sơ, thấy sư huynh muội các con cảm tình tốt như thế, ta thật
vui mừng nha.”