Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 29: Chương 29: Kiên Cường




Từ Thư Uyển không trả lời Tống thị.

Vân Mộng Sơ ngồi bên cạnh, nghe mà tức giận không thôi, nhưng ngại cho bản thân thật sự tuổi quá nhỏ, không có biện pháp giúp Từ Thư Uyển mắng lại, bằng không nàng khẳng định phải mắng cho Tống thị á khẩu không trả lời được.

Về phần Tống thị nói muốn tung chuyện trước kia của Từ Thư Uyển ra ngoài, chỉ cần nghĩ là biết không có khả năng. Nếu Từ Thư Uyển bị tội, một cái hảo hảo sườn phi không có, Từ gia có được lợi gì?

Nàng mới không tin.

Lời Tống thị nói, phỏng chừng chỉ có thể lừa loại người hiền lành như Từ Thư Uyển.

Lần này lại dùng chiêu làm phỏng khẳng định không hữu hiệu, với lại nàng cũng không thể nhiều lần dùng một loại thủ đoạn để đuổi Tống thị đi, quan trọng nhất…

Vẫn là thái độ của chính Từ Thư Uyển.

Nàng suy nghĩ một chút, nỗ lực co rúm người trong lòng Từ Thư Uyển, Từ Thư Uyển cảm nhận được, không khỏi hỏi một câu: “Tiểu Sơ? Con lạnh sao?”

Vân Mộng Sơ không đáp, chính là thập phần sợ hãi nhìn Tống thị.

Từ Thư Uyển theo ánh mắt của nàng thấy được vẻ mặt không ý tốt của Tống thị, nhíu mày, Tống thị khẳng định là ghi hận chuyện lần trước Vân Mộng Sơ làm bà bị phỏng, lần này nàng vốn không định mang Tiểu Sơ đến, nhưng Tiểu Sơ cứ đòi đi theo…

Hiện thời xảy ra loại tình huống này, nàng nội tâm thở dài, nhưng cũng luyến tiếc trách cứ Vân Mộng Sơ, chỉ phải khẽ ôm sát nàng, nói với Tống thị: “Tẩu tử, Tiểu Sơ lần đó không phải cố ý, tẩu cũng đừng ghi hận.”

Tống thị cười lạnh, “Bớt giải vây cho tiện dã loại của tiện nhân tỷ tỷ ngươi.”

Từ Thư Uyển trong lòng thập phần không vui, nếu nói người có địa vị cao nhất trong lòng nàng là ai, chắc chắn không phải ca ca nàng, mà là tỷ tỷ của nàng – Từ Thư Nguyệt. Bởi vì tỷ tỷ nàng, nàng lần trước mới có thể đối kháng Tống thị, đoạt Vân Mộng Sơ từ trong tay bà về.

Cho nên lời này của Tống thị khiến cho nàng rất bất mãn, lại nhớ tới thái độ và hành động lúc trước của Tống thị mỗi khi gặp Tiểu Sơ, những khó chịu này đột nhiên tụ tập cùng nhau, làm nàng có chút nhịn không được. Giọng nói Từ Thư Uyển khó có dịp lạnh xuống, “Tiểu Sơ nếu không sạch sẽ, tẩu tử vẫn là sớm rời đi thì hơn, miễn cho bị Tiểu Sơ làm hoen ố.”

Tống thị hơi mím môi, không nói được lời nào.

Lúc này, Vân Mộng Sơ bỗng ôm lấy cổ Từ Thư Uyển, có chút mơ hồ không rõ nói: “Đại quan… Đại quan… Nguy hiểm…”

Vài chữ này, phảng phất như thắp sáng đèn trong lòng Từ Thư Uyển. Đúng rồi, ca ca nàng thế nào, nàng là người rõ ràng nhất, hoàn toàn không có khả năng làm quan, nếu thật sự để hắn thăng quan, không chừng còn làm ra chuyện xấu gì nữa. Nghĩ đến đây, nàng thập phần nghiêm cẩn nhìn Tống thị, nhàn nhạt nói: “Tẩu tử, chuyện này ta vốn không có năng lực giúp tẩu. Lại nói, ca ca nếu thật sự thăng quan, vạn nhất làm chuyện gì không tốt, sẽ phải lãnh hậu quả càng nghiêm trọng, đến lúc đó, không cẩn thận sẽ gây họa đến thê nhi…” Từ Thư Uyển cũng không phải người đầu óc ngu muội, chẳng qua nàng tính tình mềm yếu, lần này khó được một lần kiên cường một ít, nói chuyện rành mạch rõ ràng, chừa cho Tống thị vô số điểm cần suy xét.

Trên gương mặt diễm lệ của Tống thị dần xuất hiện vẻ do dự. Nam nhân nhà mình là bộ dáng gì, trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, lúc trước chỉ nghĩ tìm cách cho nam nhân nhà mình thăng quan, hoàn toàn quên mất nam nhân nhà mình sau khi thăng quan rất có khả năng mang đến hậu quả xấu, bỗng chốc cũng có chút do dự bất định.

Vân Mộng Sơ thấy kế sách của mình có hiệu quả, không khỏi cảm thấy vui vẻ. Càng khó có là, thái độ đối đãi Tống thị lần này của Từ Thư Uyển cư nhiên cường ngạnh hơn một ít, điều này khiến nàng càng thêm vui sướng.

Cũng phải thôi, một bên đường đường là sườn phi của vương phủ, sao có thể cứ mãi bị người chị dâu chẳng có bao nhiêu địa vị đè đầu cưỡi cổ, chuyện này mà nói ra, nghe sao được…

Trong lòng Từ Thư Uyển lúc này còn phức tạp hơn. Thấy Tống thị lộ vẻ do dự, nàng chợt nhớ tới thái độ đối đãi tỷ tỷ trước đây của Tống thị, tuy rằng không ngừng có động tác nhỏ sau lưng, nhưng trước mặt tỷ tỷ, thái độ của Tống thị có thể tạm gọi là ôn hòa. Xem ra là chính nàng rất vô dụng, mới có thể bị Tống thị ép buộc đến mức này…

Tống thị do dự trong nháy mắt, sau đó lạnh lùng nói: “Ca ca ngươi gần đây định cho Li Sinh một cửa hàng, thiếu chút bạc.”

Từ Thư Uyển vừa nghe, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, đòi tiền xem như là kết quả tương đối tốt, nàng vẫn nguyện ý trợ cấp cấp ca ca một chút tiền.

Nàng nghe xong, nhàn nhạt gật đầu nói: “Tẩu tử yên tâm, lát nữa ta sẽ gọi Thiền Quyên đem bạc cho tẩu.”

Tống thị đứng lên, chậm rãi đi về phía Từ Thư Uyển, vừa đi vừa cười diễm lệ, “Ngươi có thể săn sóc cho ca ca mình như vậy, thật sự là không thể tốt hơn.”

Từ Thư Uyển thấy Tống thị nở nụ cười, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng không đợi nàng phản ứng lại, Tống thị liền vung bàn tay lên, đánh thẳng vào Vân Mộng Sơ đang ngồi trong lòng nàng.

Vân Mộng Sơ thấy Tống thị đi tới, ánh mắt liếc liếc nhìn mình, âm thầm kêu không tốt, vội nỗ lực rúc vào lòng Từ Thư Uyển. Khi bàn tay của Tống thị vung tới, nàng nhanh chóng dùng hai tay ôm đầu, nên một chưởng này của Tống thị chỉ đánh vào mu bàn tay của nàng, bất quá, dù là như vậy, cũng khiến nàng đau đến nhe răng nhếch miệng.

Đáng chết, gặp phải bà Tống thị này, quả nhiên không có chuyện tốt.

Từ Thư Uyển lần này là thật tức giận, mỗi lần Tống thị nhìn thấy Vân Mộng Sơ, không mắng nhiếc bóng gió, thì chính là đánh chửi. Đây là con gái của tỷ tỷ nàng, sao có thể bị khi dễ như thế!

Vì Vân Mộng Sơ, nàng khó có dịp kiên quyết một lần.

Nàng ôm Vân Mộng Sơ lui về phía sau, giương giọng quát: “Người tới.”

Thiền Quyên dẫn vài tiểu nha hoàn đến, Tống thị vừa thấy có người đến, cũng thu liễm một ít, ánh mắt ẩn ẩn băng lạnh nhìn Từ Thư Uyển, muốn nhìn xem Từ Thư Uyển rốt cuộc định làm cái gì, Từ Thư Uyển yếu đuối vô cùng, bà thật đúng là muốn nhìn xem nàng có thể làm ra chuyện gì.

Nhưng là, khiến bà có chút há hốc mồm chính là Từ Thư Uyển lại nói với Thiền Quyên: “Tẩu tử ta mệt mỏi, thay ta tiễn khách.”

Thiền Quyên nghe xong, trong lòng liền có chút vui sướng, sườn phi nhà mình rốt cục có thể nhẫn tâm một ít, lập tức dẫn vài tiểu nha hoàn vào, thỉnh Tống thị rời đi.

Tống thị mặt trầm xuống nhìn Từ Thư Uyển, Từ Thư Uyển yếu đuối cư nhiên hạ lệnh bảo nha hoàn đưa mình đi?

Bà khẽ nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên Vân Mộng Sơ trong lòng Từ Thư Uyển, nhất định là do có tiện dã loại Vân Mộng Sơ này, Từ Thư Uyển mới có thể vì tiện nha đầu này mà đuổi chị dâu đi.

Sớm biết như vậy, không bằng lúc đó dứt khoát một chút, không cần chậm rãi đói chết nàng, trực tiếp bóp mũi cho nàng ngạt thở cho rồi.

Tống thị ác độc nghĩ, gắt gao nhìn Từ Thư Uyển vài giây, biết tự mình đã khơi dậy một Từ Thư Uyển cường ngạnh, rốt cuộc không dùng cứng đối cứng, đi theo nha hoàn rời đi. Chính là lúc đi ngang qua người Từ Thư Uyển, bà nhỏ giọng nhắc nhở Từ Thư Uyển một câu: “Đừng quên bạc.”

Vân Mộng Sơ nhất thời giận không có chỗ phát tiết, chờ nàng lớn một chút, nhất định phải cho bà mợ này đẹp mắt.

Từ Thư Uyển nghe xong lời Tống thị nói, ở mặt ngoài tuy rằng không có phản ứng gì, nhưng hai ngày sau, vẫn cho người đem bạc đến cho Tống thị. Vân Mộng Sơ trong lòng thầm cảm thán, tính mềm lòng của Từ Thư Uyển quả nhiên không phải một hai ngày là có thể thay đổi.

Từ Thư Uyển trở lại phòng, cho lui nha hoàn, nghiêm cẩn nhìn Vân Mộng Sơ, ôn nhu hỏi: “Tiểu Sơ, là ai dạy con chuyện đại quan?”

Vân Mộng Sơ nhìn Từ Thư Uyển vài giây, như thể trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hiểu hết ý của nàng, dừng một lát sau, mới nói: “Sư phụ.”

Từ Thư Uyển nghe vậy liền yên lòng, ngày mười lăm hôm đó Tiểu Sơ có cùng Lăng Hiên tiên sinh ngắm đèn, nói không chừng Lăng Hiên tiên sinh đã dạy nàng. Nghĩ đến đây, Từ Thư Uyển mỉm cười, sờ sờ đầu Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ thật thông minh, ngoan.”

Vân Mộng Sơ nháy nháy mắt, một lần nữa thành công lừa dối quá quan.

Từ sau ngày mười bảy tháng giêng, Tống thị không lại tới nữa, cuộc sống của Từ Thư Uyển lại trở về vẻ bình tĩnh của ngày xưa.

Vương phi ở trong cung được năm ngày thì trở lại, còn Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu lại ở lại gần nửa năm.

Vân Mộng Sơ trong lòng cảm thấy thập phần kỳ quái, cho dù Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu được Thái Hậu yêu thích, dù sao cũng là cháu khác họ, chỉ ở tạm lại lâu như vậy, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì…

Trong nửa năm này, Thiền Quyên bởi vì đến tuổi, được gả ra vương phủ, xem như thoát nô tịch. Nhụy Nhi trong viện Chương di nương cũng được gả ra ngoài, chỉ có vài nha hoàn thiếp thân của Vương phi đều còn giữ lại.

Trong viện của Từ Thư Uyển và Chương di nương cũng bởi vậy mà thay đổi một nhóm người mới.

Trong nửa năm, trong phủ tường an vô sự, lão Vương phi như trước không đi ra Dưỡng Tâm Uyển, Sở Thân Vương như trước không có bước vào viện của Từ Thư Uyển hoặc Chương di nương. Thẳng đến nửa năm sau, Sở gia nhị vị huynh muội từ trong cung trở về, cuộc sống bình tĩnh trong phủ mới bị quấy rầy một ít.

Lúc này, Vân Mộng Sơ đã ba tuổi.

Đã đến có thể lưu loát nói chuyện, cùng người trao đổi suy nghĩ.

Vân Mộng Sơ lúc này thầm nghĩ hét to một câu: rốt cục giải phóng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.