Vân Mộng Sơ khẽ ngẩng đầu, bộ dáng muốn khóc lại chịu đựng không khóc nhất thời xuất hiện trong mắt Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Hựu sững sờ, trong lòng khẽ nổi lên thương tiếc. Thật sự là một đứa nhỏ ngoan, cho tới giờ đều không khóc không náo, tốt hơn không biết bao nhiên lần so với Triệu Diệc Như ở kiếp trước, nàng ta hễ gặp một
chút chuyện nhỏ đều khóc ầm lên, hận không thể tất cả mọi người đều quan tâm nàng.
Hắn do dự một lát, rốt cuộc đặt một tay lên ngực Vân Mộng Sơ, giúp nàng
xoa xoa, miệng có chút không quá thuần thục nói: “Không đau.” Hắn vừa
dứt lời liền thấy Tống thị và Từ Thư Uyển từ trong phòng đi ra.
Vân Mộng Sơ thấy Tống thị đến, rõ ràng co rúm lại một chút, phảng phất như rất sợ hãi, người dựa sát vào Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Hựu có chút nghi hoặc nhìn động tác của nàng, ánh mắt hết nhìn
nàng, lại nhìn Tống thị, phát hiện Vân Mộng Sơ tựa hồ rất sợ Tống thị,
liền theo bản năng bảo vệ nàng.
Đối với Tống thị, Sở Thiên Hựu tuyệt đối không có sắc mặt tốt, kiếp
trước hắn từng kiến thức qua lòng tham không đáy của Tống thị, hắn lạnh
lùng nói với Tống thị: “Không biết Từ phu nhân* đến phủ có gì chuyện quan trọng? Nếu không có chuyện gì, thỉnh mau ly
khai. Trong phủ có khách quý đến, vạn nhất đắc tội khách quý, phu nhân
không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
* Từ phu nhân chính là Tống thị. Người này họ Tống, nên sau khi lập gia đình gọi là Tống thị. Và vì chồng là
anh trai của Từ Thư Uyển, họ Từ, nên còn gọi là Từ phu nhân.
Từ phu nhân lúc này trong lòng bị nghẹn một ngụm tức tối, định đem Vân
Mộng Sơ ra để khai đao, nhưng bất đắc dĩ nàng đang đứng bên cạnh thế tử, cho dù bà mượn được một lá gan, bà cũng không dám đánh thế tử. Hiện tại nghe xong lời thế tử nói, người ta rõ ràng có ý đuổi người, vạn nhất bà không thức thời lưu lại sẽ khiến thế tử không vui, mà nếu thế tử tùy
tiện nói vài câu vào tai Vương gia, như vậy con đường thăng quan của nam nhân nhà mình sẽ tuyệt đối thất bại, bà vẫn là mau chạy lấy người thì
hơn.
Nghĩ đến đây, bà như dùng ma thuật biến ra khuôn mặt tươi cười, cung
kính cáo từ thế tử, âm thầm trừng mắt nhìn Vân Mộng Sơ một cái, lại cho
Từ Thư Uyển một ánh mắt cảnh cáo, xong xuôi mới xoay người rời đi.
Thấy bà rời đi, Từ Thư Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây là lần đầu
tiên chị dâu nhà mình đến gặp nàng mà nàng không bị ép phải đáp ứng cái
gì.
Về phần chuyện thăng quan mà Tống thị nói ban nãy, nàng sẽ coi như mình
không có nghe thấy. Tống thị luôn hận không để Tiểu Sơ chết, còn động
thủ đá Tiểu Sơ ngay trước mặt nàng, nàng cũng không muốn lại nể tình
Tống thị nữa.
Chỉ đáng tiếc cho đại ca của nàng, dòng độc đinh duy nhất còn lại của Từ gia…
Nghĩ đến đây, lòng nàng lại loạn cả lên, có chút không biết nên làm thế nào mới tốt.
Kẻ chướng mắt đi rồi, Sở Thiên Hựu nhàn nhạt hỏi Từ Thư Uyển, “Sườn phi, ngực Tiểu Sơ là có chuyện gì xảy ra?”
Từ Thư Uyển định mở miệng, chợt nhớ tới việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, rốt ruộc nói: “Nàng vừa rồi không cẩn thận đụng ngã, thiếp
thân trở về bôi chút dược cho nàng thì sẽ không có việc gì.” Nàng nói
xong, vội ôm đi Vân Mộng Sơ trong tay Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Hựu nhìn Vân Mộng Sơ chôn đầu vào lòng Từ Thư Uyển, cứ cảm thấy sự tình có chút không ổn, trong khoảnh khắc, hắn nhìn thấy quần áo chỗ
đầu gối và ngực của Vân Mộng Sơ có dính chút đất, liên tưởng đến ánh mắt sợ hãi vừa rồi của Vân Mộng Sơ đối với Tống thị và ánh mắt lúc rời đi
của Tống thị, hắn nhất thời minh bạch.
Ngực Tiểu Sơ, chỉ sợ là bị Tống thị đá.
Thần sắc Sở Thiên Hựu càng thêm lạnh như băng, xem ra phải nhanh chóng
nghĩ biện pháp không cho Tống thị đến làm trò trong vương phủ, chờ hắn
lớn lên thêm một chút, thế nào cũng sẽ khiến đám người nhà Tống thị
không thể ngóc đầu dậy, miễn trừ hậu hoạn.
Hắn nhàn nhạt nói với Từ Thư Uyển: “Sườn phi, mẫu thân bảo ta đến gặp
Văn phu nhân, ta rời đi trước.” Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Đợi đến khi đã đi được một quãng xa, hắn bảo gã sai vặt của mình về phòng hắn, lấy một lọ dược đem đến chỗ Từ sườn phi.
Gã sai vặt có chút không hiểu nhưng nghe Sở Thiên Hựu dặn dò xong, vẫn chạy đi đưa thuốc.
.
.
.
Về tới phòng mình, Từ Thư Uyển dè dặt cẩn trọng mở vạt áo Vân Mộng Sơ
ra, thấy trên ngực sưng lên một khối, không nén được thương tiếc, trong
lòng hối hận bản thân luôn yếu đuối nhường nhịn tẩu tử.
Nàng nhường nhịn, không những đổi được sự quan tâm săn sóc của bọn họ,
mà là những hành vi ngày một nghiêm trọng. Ca ca nàng thế nào, nàng
đương nhiên rõ ràng. Một người ca ca như vậy, có đáng giá để nàng vì hắn trả giá nhiều như vậy sao, thật sự đáng giá để nàng nhìn Tiểu Sơ chịu
ủy khuất mà không làm cái gì sao?
Từ Thư Uyển nhẹ nhàng xoa xoa ngực Vân Mộng Sơ, thở dài một hơi.
Có một số việc, thật sự không thể là một sớm một chiều có thể thay đổi.
Đang lúc nàng khó xử, bỗng nhiên nghe tiếng Thiền Quyên, “Sườn phi, thế tử phái người đem thuốc mỡ đến.”
Từ Thư Uyển khép vạt áo Vân Mộng Sơ lại, đứng lên, khẽ cười khổ, thế tử
chung quy vẫn biết, bất quá may mà hắn không giáp mặt vạch trần, còn đưa thuốc mỡ tới. Phân tình này, nàng nhớ kỹ.
Từ Thư Uyển đi ra ngoài một lát liền trở về, trên tay có thêm một bình
ngọc. Nàng cầm bình ngọc, nhẹ nhàng đổ chất lỏng bên trong lên ngực Vân
Mộng Sơ. Thế tử thật là có tâm, bình dược mà hắn lần trước đưa tới cho
Vân Mộng Sơ căn bản là dùng không hết, lần này lại đưa tới, không thể
không nói thế tử quả thật đối xử rất tốt với Tiểu Sơ.
Mà ca ca và chị dâu của mình thì…
Nàng nghĩ, trong lòng càng thêm buồn khổ…
Bất quá chuyện xảy ra hôm nay, thật là tình cờ sao? Nàng căn bản không
có gọi Thiền Lục dâng trà, Thiền Lục vì sao lại bưng nước trà cùng lúc
với Vân Mộng Sơ đi vào? Tiểu Sơ ngày thường đều không hiếu kỳ lộn xộn
này nọ, hôm nay vì sao lại đụng phải ấm trà kia, lại đổ nước ra làm
phỏng chị dâu?
Tuy rằng chị dâu bị phỏng, trong lòng nàng mơ hồ cũng có khoái ý, nhưng nàng lại không thể không hoài nghi một chuyện.
Ánh mắt của nàng dừng ở trên người Vân Mộng Sơ.
Vân Mộng Sơ lúc này nhu thuận nhìn nàng, tròng mắt đen mơ hồ lộ ra màu
tím sẫm diễm lệ, ánh mắt thuần túy không chứa một tia tạp chất, cứ lẳng
lặng như vậy nhìn nàng, phảng phất như là đứa nhỏ nhu thuận nhất trên
thế giới.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Thư Uyển cảm thấy bản thân đúng là nghi thần nghi quỷ, Tiểu Sơ còn nhỏ như vậy, ngay cả nói còn chưa đầy đủ, làm sao có
thể cố ý đổ nước sôi làm phỏng mợ của mình. Có lẽ là Tiểu Sơ hôm nay rất tò mò ấm trà kia, dù sao hai ngày trước nàng vừa mới dạy từ ‘trà’ cho
Tiểu Sơ.
Mặc kệ thế nào, Tiểu Sơ đều là huyết mạch duy nhất mà tỷ tỷ lưu lại cho
nàng, là thân nhân duy nhất mà nàng có thể sống nương tựa trong vương
phủ này, nàng nếu ngay cả Tiểu Sơ cũng không thể tin tưởng, như vậy trên đời này, nàng còn có thể tin tưởng ai.
Sau khi nghĩ thông suốt, Từ Thư Uyển một tay ôm Vân Mộng Sơ vào lòng,
một tay ôn nhu dỗ dành: “Tiểu Sơ hôm nay chịu ủy khuất có phải không?
Đều là tiểu di không tốt, tiểu di lần sau sẽ không bao giờ để con chịu
ủy khuất giống như hôm nay nữa. Tiểu Sơ ngoan, không đau.” Nàng vừa nói, vừa đưa tay xoa ngực cho Vân Mộng Sơ.
Vân Mộng Sơ nhu thuận ghé vào lòng Từ Thư Uyển, vươn cánh tay ngắn ngủn ôm lấy vai nàng, không nói một lời.
Từ Thư Uyển thấy thế, càng cảm thấy bản thân là suy nghĩ nhiều, đứa nhỏ
nhu thuận nghe lời như vậy, làm sao có thể làm loại chuyện này.
.
.
.
Tiễn bước Văn phu nhân, trên mặt Vương phi như trước mang theo nhàn nhạt ý cười, nàng nói với Sở Thiên Hựu: “Thiên Hựu, ngày mười lăm sắp tới,
phủ Văn Thái sư mời chúng ta đến ngắm hoa đăng, hôm đó còn có một ít văn nhân trưởng bối đến, đến lúc đó con nhớ chuẩn bị một chút.”
“Vâng.” Sở Thiên Hựu đáp lời, do dự một lát, lại hỏi: “Mẫu thân, những người khác có đi cùng không.”
“Thiên Ninh đương nhiên là phải dẫn đi theo, về phần Sở Thiên Hi…” Vương phi dừng một lát, “Đương nhiên cũng đi, ta thân là Vương phi, sao lại
khắt khe thứ tử.” Vương phi đạm mạc nói, “Về phần Tiểu Sơ, nàng hôm nay
không cẩn thận như vậy, đừng dẫn theo thì hơn.”
Sở Thiên Hựu nhịn không được hỏi: “Mẫu thân, Tiểu Sơ hôm nay làm cái gì?”
Vương phi kể ngắn gọn lại chuyện xảy ra với Từ phu nhân.
Sở Thiên Hựu tuy rằng cũng cảm thấy Tiểu Sơ lần này khó có dịp nghịch
ngợm một ít, bất quá tiểu hài tử tò mò thứ này thứ nọ cũng là chuyện
thật bình thường, hắn vốn âm thầm cố ý xem Vân Mộng Sơ như con gái mình, trong đầu cũng nảy sinh tư tưởng bao che khuyết điểm, thế nên hắn rất
đương nhiên cho rằng nàng không làm sai. Không chỉ không làm sai, hắn
thậm chí còn cảm thấy Tiểu Sơ âm kém dương sai làm phỏng Tống thị coi
như là một chuyện tốt, cho Tống thị một cái giáo huấn, cũng thay Từ Thư
Uyển trút được một ngụm tức.
“Mẫu thân…” Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói: “Hội đèn lồng ngày đó, sư phụ cũng sẽ đi, nếu Tiểu Sơ không đi…”
“Ta đã biết.” Vương phi ngắt lời hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Thiên Hựu, con đối với Tiểu Sơ thật đúng là để bụng.”
Sở Thiên Hựu ngẩng đầu, khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng khó được mang
theo một tia ấm áp, “Con đối với mẫu thân và tỷ tỷ đều rất dụng tâm,
nhất định sẽ không để mẫu thân và tỷ tỷ thất vọng.”
Vương phi cười vỗ vỗ đầu của hắn, “Ta cũng chỉ là nói vậy thôi, con khẩn trương làm cái gì, mẫu thân hiểu lòng của con mà.” Đối với đứa con từ
nhỏ đã thông minh hơn người này, nàng quả thực cực kì vừa lòng, duy chỉ
lo lắng mỗi một điểm ở hắn, bất quá, hiện tại đã không quá thành vấn đề.
Sở Thiên Hựu thấy Vương phi yên tâm, lại nghĩ tới một việc khác, “Mẫu
thân, hôm nay khi con đi ngang qua thiên sảnh, mơ hồ nhìn thấy Từ phu
nhân hình như động thủ với Từ sườn phi và Tiểu Sơ.”
“Cái gì?” Vương phi lắp bắp kinh hãi, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không có khả năng, đức hạnh của Từ phu nhân thế nào, nàng đều
biết, bất quá…
Nàng nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói với Sở Thiên Hựu: “Thiên Hựu, chuyện này,
con coi như không biết gì hết, hãy để từ sườn phi tự mình xử lý đi.”
Nếu Từ Thư Uyển ngay cả ca ca và chị dâu lòng tham không đáy mà cũng ứng phó không nổi, nàng sao có thể yên tâm giao lại sự tình cho nàng ta.
Sở Thiên Hựu nghe mẫu thân mình nói như vậy, suy tư một lát lập tức minh bạch dụng ý của mẫu thân, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Kiếp trước, bởi vì Vân Mộng Sơ hai tuổi liền qua đời, ca ca của Từ Thư
Uyển xem như là sợi dây huyết thống còn lại duy nhất của nàng, cho nên
kiếp trước, nàng luôn mọi cách nhường nhịn ca ca cùng chị dâu của mình.
Kiếp này, bên cạnh Từ Thư Uyển có Vân Mộng Sơ, hi vọng nàng vì Tiểu Sơ
mà kiên cường lên một ít, đừng luôn mặc người khác chèn ép. Kỳ thực nếu
hắn thật sự muốn làm gì bọn người Tống thị cũng không phải là không có
biện pháp, nhưng hắn càng hi vọng Từ Thư Uyển tự mình học được kiên
cường nhẫn tâm một ít…