Lại nói đến Vân Mộng Sơ, nàng lúc này
một mình có chút cố sức đẩy cửa ra ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thiền
Lục đứng chờ ở hành lang.
Nàng lắc lư bước đến cạnh Thiền Lục, nói: “Trà.”
Thiền Lục hơi kinh ngạc nhìn Vân Mộng Sơ, là sườn phi nhà mình muốn uống trà sao? Sao lại để Vân Mộng Sơ đến nói.
Kỳ thực theo lý mà nói, nàng là hẳn nên dâng trà, nhưng nàng vừa thấy bộ dạng kiêu ngạo vô lý kia của Tống thị liền lười quan tâm bà ta, trực
tiếp lui xuống, hiện tại Vân Mộng Sơ đi ra muốn trà, nàng nghĩ nghĩ một
hồi, rốt cuộc vẫn hoả tốc đi nấu nước pha trà.
Nước rất nhanh liền sôi, Thiền Lục đem ấm trà đặt vào khay, đặt bên cạnh vài cái chén trà, định bưng đi vào.
Lúc này Vân Mộng Sơ còn đứng ở hành lang chờ. Chờ ở bên ngoài vẫn tốt
hơn, miễn cho nàng đi vào bên trong, nhịn không được trực tiếp cho Tống
thị một cái tát, lúc đó lại khó coi.
Nàng thấy Thiền Lục mang nước trà đến, lập tức giành đi lên trước, dùng
sức đẩy cửa cho Thiền Lục vào. Thiền Lục kinh ngạc nhìn Vân Mộng Sơ,
nhưng vẫn đi theo Vân Mộng Sơ vào phòng.
Trong phòng, Từ Thư Uyển hiện tai đã giận đến cả người phát run, nghe có tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, thấy Vân Mộng Sơ dùng cặp chân ngắn
lắc lư chạy về phía mình, sau lưng còn có Thiền Lục đang bưng trà tới.
Thiền Lục đi vào, mang ấm trà đặt lên bàn, vừa đặt xuống liền nói: “Sườn phi, trà đến.”
Từ Thư Uyển có chút kỳ quái, mình khi nào thì gọi dâng trà.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Vân Mộng Sơ đến trước mặt Thiền Lục, tò mò nhìn bình trà trên bàn, miệng nói: “Nước… Nước trà…”
Từ Thư Uyển liền tiêu đi một ít cơn tức, buồn cười nhìn Vân Mộng Sơ, nha đầu này a, hai ngày trước vừa dạy nàng nói từ nước trà, hôm nay liền
dùng tới.
Nhưng là những việc phát sinh sau đó lại khiến Từ Thư Uyển phát hoảng.
Vân Mộng Sơ thế nhưng vươn tay đi lấy ấm trà.
Từ Thư Uyển quá sợ hãi, ấm trà nặng như vậy, không phải là thứ mà Vân Mộng Sơ có thể cầm, vạn nhất làm nàng phỏng thì không tốt.
Chính là, không đợi nàng đưa tay ngăn cản, Vân Mộng Sơ đã vươn tay cầm lấy ấm trà, dùng sức nâng lên.
Nhưng là bất đắc dĩ, khí lực Vân Mộng Sơ thật sự quá nhỏ, ấm trà còn
chưa hoàn toàn rời khỏi mặt bàn, liền bị nghiêng về một phía, hảo xảo
bất xảo, toàn bộ nước trà đều tát về phía Tống thị.
Tống thị lúc này đang đặt một bàn tay trên mặt bàn, tay tùy ý cầm bánh
ngọt ăn, hưởng thụ mỹ vị trong vương phủ, mắt lạnh nhìn Vân Mộng Sơ náo, một chút ý hỗ trợ cũng không có.
Bà vạn vạn không nghĩ tới, nước trà trong cái ấm mà Vân Mộng Sơ bưng không nổi kia, thế nhưng tất cả đều tát về hướng mình.
Bà kinh hãi định rút tay đi, nhưng đã không kịp rồi.
Nước trà không chỉ văng ra một ít, mà là toàn bộ nước trà trong ấm đều
đổ ào ra, cả cái nắp cũng bị rớt. Ngay lúc bà còn chưa kịp phản ứng, tất cả nước trà nóng bỏng đều đã đổ vào tay.
“A ————” Bà kêu lên một tiếng như heo bị cắt tiết, Vân Mộng Sơ nhất thời trốn vào lòng Từ Thư Uyển, biểu cảm thập phần mờ mịt vô tội, nhưng nội
tâm lại đang cười gian.
Đồ ranh, nhìn đi, tỷ cho ngươi nóng chết luôn!
Từ Thư Uyển theo bản năng ôm lấy Vân Mộng Sơ, có chút mờ mịt nhìn màn
khôi hài trước mắt, trong lòng còn không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện
gì.
Nhìn Tống thị bị phỏng, không biết vì sao nàng chẳng những không có một
chút sốt ruột, trong lòng còn mơ hồ có chút vui sướng khi người gặp họa.
Bất quá công tác ở mặt ngoài thì vẫn phải làm, nàng lập tức gọi Thiền
Lục mang chị dâu của mình đi xuống đổi quần áo, xử lý bàn tay bị phỏng
một chút.
Thiền Lục trong lòng nghẹn cười, miễn cưỡng duy trì bộ dáng nghiêm túc đi đến cạnh Tống thị định mang bà rời đi.
Nhưng không nghĩ tới Tống thị hung tợn nhìn Thiền Lục, “Thứ hạ nhân
không có hảo tâm này, bưng trà đến làm cái gì, định cho ta phỏng chết
sao.” Nói xong, lại nhìn về phía Vân Mộng Sơ, đi lên phía trước giơ tay
lên định tát nàng một cái.
Từ Thư Uyển tuy rằng tính tình có hơi nhuyễn, nhưng cũng sẽ không để
người khác tùy ý khi dễ Vân Mộng Sơ, nàng nâng tay lên, gắt gao bắt lấy
tay của tẩu tử nhà mình, nghiêm túc hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu muốn làm gì?”
Gương mặt Tống thị lúc này đã bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo, không còn chút
phong tư diễm lệ, bà cả giận nói: “Thứ tiểu dã loại này làm phỏng ta, để xem ta có đánh chết nó hay không, nếu trong mắt ngươi còn có ta là tẩu
tử, thì đừng che chở nó.”
Từ Thư Uyển buông tay Tống thị xuống, ôm Vân Mộng Sơ lui về sau mấy
bước, gọi những tiểu nha hoàn phía sau Thiền Lục đến: “Tẩu tử ta bị
phỏng, còn không lập tức mang nàng đi sửa sang lại.”
Từ Thư Uyển vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có người hỏi: “Đây là thế nào? Sao lại thành loạn như vậy.”
Mọi người giương mắt nhìn sang, Vương phi không biết đã đứng ở ngòai cửa từ khi nào.
Vương phi chậm rãi đi vào phòng, lướt mắt nhìn mọi người, ánh mắt dừng
lại trên bàn tay đã bắt đầu phiếm hồng của Tống thị, khẽ nhíu mày, “Ninh Thúy, mau dẫn Từ phu nhân đi sửa sang lại một chút, thay nàng bôi
thuốc.”
Ninh Thúy từ phía sau Vương phi bước lên, đưa tay đỡ Từ phu nhân đi.
May mà Tống thị còn biết bản thân vạn vạn không thể trêu chọc Vương phi, ngoan ngoãn nghe lời đi xuống.
Vương phi ngồi xuống chủ vị, nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện
gì? Vì sao ta ở trong phòng nghe được một tiếng thét chói tai?”
Từ Thư Uyển khẽ cắn môi, buông Vân Mộng Sơ xuống để nàng tự đứng, còn mình thì tuần tự kể lại sự tình.
Vương phi nghe xong, cười khẽ, “Ta còn tưởng thế nào, nguyên lai là đứa
nhỏ không hiểu chuyện nên gây náo loạn, ngươi về sau nên dạy Tiểu Sơ
nhiều hơn một chút, dặn nàng đừng chạm vào ấm trà, nàng cầm không vững
sẽ dễ dàng làm phỏng người khác.”
“Vâng.” Từ Thư Uyển nhu thuận đáp lời.
“Được rồi, ngồi đi, vốn không có chuyện gì lớn, không cần khẩn trương.” Vương phi xua tay nói, ra vẻ mình không để ý cho lắm.
Từ Thư Uyển thấy thế mới ôm Vân Mộng Sơ ngồi xuống.
Vân Mộng Sơ lúc này rúc vào lòng Từ Thư Uyển, bộ dạng có chút sợ hãi.
Một lúc sau, vị Tống thị kia đã thay xong quần áo, vịn tay Ninh Thúy đi vào, bàn tay bị thương đã được băng bó.
Vân Mộng Sơ cười thầm, không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi sẽ không nhớ lâu.
Tống thị vừa vào, lập tức đầy mặt tươi cười nói lời cảm tạ Vương phi,
thuận tiện phê phán Vân Mộng Sơ là một đứa nhỏ không có chỗ nào coi
được.
Vương phi không mặn không nhạt nghe, bộ dạng rõ ràng là củi gạo không tiến*.
* “Củi gạo không tiến” hoặc “dầu muối không tiến” nghĩa là làm ngơ, không thèm để ý
Bây giờ có Vương phi ở đây, Tống thị muốn nói cái gì cũng không tiện, bà còn chưa có dũng khí ở trước mặt Vương phi bảo Từ Thư Uyển giúp nam
nhân nhà mình thăng quan, đành phải hàn huyên việc nhà cộng thêm nịnh
nọt Vương phi.
Bất quá, một lát sau, lại có người đến gõ cổng, một tiểu nha hoàn đến bẩm báo với Vương phi, “Văn phu nhân đã tới.”
Vương phi nghe xong, dặn dò Từ Thư Uyển vài câu rồi rời đi.
Vương phi vừa rời đi, Vân Mộng Sơ thầm kêu không tốt. Nàng lúc trước
chỉnh Tống thị như vậy, là hi vọng tạo ra một phen hỗn độn để gọi Vương
phi đến, như vậy Tống thị sẽ không thể uy hiếp cái gì. Chỉ cần Vương phi bởi vì lo lắng mà ở lại, nàng sẽ không lo Từ Thư Uyển lại bị khi dễ. Từ Thư Uyển dù sao cũng là sườn phi của vương phủ, đại biểu cho thể diện
của vương phủ, Vương phi tất nhiên sẽ không để mặc cho Từ Thư Uyển bị bà chị dâu nanh ác nhà mình khi dễ. Nàng hiện tại thật sự quá nhỏ, không
có biện pháp nói giúp Từ Thư Uyển, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào cây
đại thụ Vương phi.
Nhưng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim*, Văn phu nhân tới, Vương phi nhất thời bị mời đi, nàng đành phải tuột
xuống khỏi người Từ Thư Uyển, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời đào tẩu.
* Câu thành ngữ đầy đủ là: “nửa đường
nhảy ra tên Trình Giảo Kim”; ý những sự kiện xảy ra bất ngờ, không dự
đoán được, gây cản trở kế hoạch ban đầu.
Trình
Giảo Kim là 1 nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc, là 1 trong 12
công thần dưới thời vua Lý Thế Dân. Mình thật sự không hiểu thế nào mà
tên ông sau này lại có nghĩa ám chỉ những kẻ phá bĩnh, gây rối!
Quả nhiên Vương phi vừa đi, Tống thị lập tức cực kì cường thế oanh đi
đám nha hoàn của Từ Thư Uyển. Từ Thư Uyển cũng không muốn ở trước mặt
nha hoàn tranh chấp với chị dâu, liền mặc bà đuổi đi toàn bộ nha hoàn.
Sau khi hạ nhân đều rời đi, Tống thị đổi thành mặt mẹ kế, hai mắt híp
lại, cười lạnh nhìn Vân Mộng Sơ, từng bước từng bước một đến gần nàng,
rõ ràng có ý định cho nàng chút giáo huấn.
Từ Thư Uyển vội vàng đứng lên ngăn Tống thị lại, miệng nói: “Tẩu tẩu, tẩu muốn làm gì?”
Vân Mộng Sơ thấy tình hình không ổn, vội chạy nhanh ra bên ngoài, chỉ
cần ra đến bên ngoài, ở trước mắt công chúng, Tống thị còn có thể làm
được gì.
Tống thị hầm hừ trả lời Từ Thư Uyển: “Làm cái gì? Ta đây muốn giáo huấn
thứ dã loại này.” Bà nói xong, lập tức hung hăng đá ra một cước.
Từ Thư Uyển cản tay Tống thị, nhưng không cản chân của bà, Vân Mộng Sơ
cũng chạy không đủ mau. Thế là nàng bị bà mợ dùng chân hung hăng đá một
phát.
Cũng may lúc này Vân Mộng Sơ đã đi xa được một ít, nên cú đá không
nghiêm trọng lắm, nếu nàng lúc này đứng ở cạnh Tống thị, một cước này
phỏng chừng lấy luôn cái mạng nhỏ của khối thân thể trẻ con này.
Từ Thư Uyển thấy Vân Mộng Sơ bị đá, có chút sốt ruột đẩy Tống thị một cái, lớn tiếng quát: “Tẩu tẩu.”
Vân Mộng Sơ nhân cơ hội này lập tức chạy ra cửa, chạy đến hành lang mới ngồi xuống xoa xoa ngực, quả thực rất đau nha.
Đúng vào lúc này, bên tai nàng chợt vang lên một giọng nói nhàn nhạt, “Sao vậy?”
Nàng nghiêng đầu, thấy Sở Thiên Hựu không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng nhìn thoáng qua Sở Thiên Hựu, gục đầu xuống dùng khóe mắt chăm chú
nhìn Tống thị còn đang tính toán tìm nàng tính sổ. Hai mắt bắt đầu tích
tụ nước mắt, nước mắt ngân ngấn, nhưng thủy chung không rơi xuống, bộ
dạng như muốn khóc lại cố chịu đựng.
Sở Thiên Hựu thấy nàng cúi đầu, tay đè lên ngực, khẽ nhíu mày, tim nàng
bị đau? Kiếp trước không thấy nàng có chứng đau tim nha, hay là vì kiếp
trước nàng qua đời quá sớm, nên không ai biết tim nàng có bệnh?
Nghĩ đến đây, hắn quyết định phải tìm cơ hội thỉnh đại phu đến khám cho nàng.
Sở Thiên Hựu bước thêm vài bưới đến gần nàng, thấp giọng hỏi: “Thế nào? Ngực khó chịu?”