Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 22: Chương 22: Mợ




Ngoại trừ bản nhạc đệm nho nhỏ là cuộc gặp gỡ với Thất Nguyệt đại sư, Vân Mộng Sơ trải qua những ngày hết sức dễ chịu suốt từ ngày mùng một đến mùng năm, bất quá sơ, ngày mùng sáu hôm nay, phiền toái tìm tới cửa.

Nàng và Từ Thư Uyển vừa ăn xong bữa sáng, Thiền Quyên dẫn Ninh Hinh đến.

Ninh Hinh tiến vào phòng, khẽ khom người hành lễ, “Sườn phi, người nhà mẹ đẻ của ngài tới, Vương phi mệnh nô tì thỉnh ngài đến.”

Từ Thư Uyển nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt có chút cứng ngắc, lập tức dịu dàng cười cười, “Đã biết.”

Vân Mộng Sơ ngồi bên cạnh, khẽ nghiêng đầu, người nhà mẹ đẻ hẳn là chỉ người bên nhà cậu của nàng. Từ lúc Từ Thư Uyển bị chịu vắng vẻ trong vương phủ tới nay đều không gặp qua một người nhà mẹ đẻ nào đến ân cần thăm hỏi một tiếng, ngày lễ ngày tết cũng không thấy người nhà mẹ đẻ nào gửi tặng lễ vật cho Từ Thư Uyển, hiện tại là ngày mùng năm tháng giêng, vừa đúng dịp đến thăm viếng người thân bằng hữu, bọn họ lại tích cực đến, xem ra không phải là loại thân thích tốt lành.

Sau khi Ninh Hinh rời khỏi, sắc mặt Từ Thư Uyển bỗng chốc trở nên ảm đạm.

Từ Thư Uyển cười khổ nhìn Vân Mộng Sơ, sờ sờ đầu nàng, thấp giọng nói: “Tiểu Sơ, con nói xem, tiểu di nên làm thế nào mới tốt…”

Vân Mộng Sơ vươn tay cầm lấy tay Từ Thư Uyển, cái gì cũng không nói, lặng lẽ an ủi nàng.

Từ Thư Uyển thở dài một hơi, đứng lên vẫy tay gọi Thiền Quyên, “Ta đến chỗ Vương phi một chuyến, ngươi ở lại chăm sóc cho Tiểu Sơ.”

Thiền Quyên do dự một lát, đánh bạo nói: “Sườn phi, để nô tì đi cùng ngài đi, một mình ngài…”

“Không sao.” Từ Thư Uyển nhàn nhạt cự tuyệt, vào trong buồng thay quần áo, vỗ vỗ đầu Vân Mộng Sơ định cất bước đi.

Bất ngờ tay nàng bị Vân Mộng Sơ kéo lại.

Vân Mộng Sơ đáng thương hề hề nhìn Từ Thư Uyển, cánh môi rưng rưng, bộ dáng như một đứa nhỏ sắp bị vứt bỏ, chỉ còn kém nói thẳng một câu ‘đừng bỏ con lại’.

Từ Thư Uyển bật cười, “Tiểu Sơ, con làm gì vậy? Tiểu di chỉ đi ra ngoài một lát sẽ trở lại, ngoan, buông tay.”

Vân Mộng Sơ liên tục lắc đầu, mặc cho tiểu di dỗ dành thế nào, tay cũng tuyệt đối không thể lơi lỏng. Nàng sao có thể để Từ Thư Uyển một mình đi đối mặt đám thân thích rất có khả năng là sài lang hổ báo kia, tối thiểu phải có nàng đi cùng, ít nhiều cũng giúp được chút ít.

Có một số việc, người lớn làm không được, nhưng một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu như nàng tuyệt đối có thể làm được.

Từ Thư Uyển lại dỗ vài câu, thấy khuyên nàng không được, cũng không dám thật sự dùng sức rút tay mình ra, đành phải mang theo kẻ đeo bám này đi.

Dọc theo đường đi, Vân Mộng Sơ phi thường vô lại rúc vào trong ngực Từ Thư Uyển, bộ dáng như thể sợ bản thân bị bỏ lại, khiến Từ Thư Uyển dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại thư thái vài phần.

Tiểu Sơ thật đúng là đứa nhỏ đáng yêu.

Khi Vân Mộng Sơ và Từ Thư Uyển đến thiên sảnh trong viện của Vương phi, ở hàng ghế bên dưới của Vương phi là một nữ tử tuổi chừng ba mươi, mặc áo gấm thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm, khóe mắt hếch lên, toát ra vẻ diễm lệ từ tận trong khung. Vị này hẳn là thân thích của nàng và Từ Thư Uyển.

Vương phi thấy bọn họ đến, chỉ chỉ nữ tử ngồi ở ghế bên cạnh, cười nói: “Thư Uyển, tẩu tử nhà mẹ của ngươi thật có tâm, mới sáng sớm đã đến tìm ngươi. Ngươi đã đến rồi thì ta sẽ không quấy rầy nữa, các ngươi chậm tán gẫu, ta đi đây. Giữa trưa đừng quên lưu tẩu tữ nhà mẹ đẻ của ngươi ở lại ăn bữa cơm.” Vương phi nói xong, gật đầu với Từ Thư Uyển và nữ tử kia, ý bảo mình rời đi.

Vương phi là người cực kì thức thời, nàng biết Từ Thư Uyển và vị thân thích nhà mẹ đẻ này khẳng định có chuyện cần nói riêng, nàng cũng không có hứng thú quan tâm chuyện nhà của người khác, nên rành mạch rời đi.

Một lát sau, tất cả nha hoàng trong phòng Vương phi đều đi sạch sẽ, chỉ còn lại Thiền Lục và vài tiểu nha hoàn sau lưng Từ Thư Uyển.

Nữ tử kia, cũng chính là chị dâu của Từ Thư Uyển, lúc này mở miệng ra lệnh Thiền Lục: “Ngươi cũng mang tiểu nha hoàn lui xuống đi.”

Từ Thư Uyển khẽ nhíu mày, đây là nha hoàn của nàng, vậy mà chị dâu mình vẫn bất kể, lên tiếng sai sử.

Nàng phất phất tay, nhường Thiền Lục dẫn các tiểu nha hoàn lui xuống.

Vốn định bảo Thiền Lục cũng mang Vân Mộng Sơ đi, nhưng không nghĩ tới Vân Mộng Sơ lại ôm cổ Từ Thư Uyển không tha, Từ Thư Uyển đành phải tiếp tục ôm nàng.

Chỉ một chốc sau, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Vẻ mặt tươi cười của mợ nhất thời tiêu thất, trên khuôn mặt diễm lệ chỉ còn lại lạnh như băng, bà nói với Từ Thư Uyển: “Không nghĩ tới ngươi nuôi đứa tiểu dã loại này tốt như vậy.”

Từ Thư Uyển mím môi, nhàn nhạt nói: “Nàng là con của tỷ tỷ, không phải là dã loại.”

“Hừ.” Mợ hừ lạnh một tiếng, “Còn không biết là dã loại của tỷ tỷ ngươi và tên dã nam nhân nào đâu, nhìn màu mắt nó là biết, chỉ biết phụ thân nó không phải là thứ gì tốt.”

Màu mắt của nàng?

Đây là lần đầu tiên Vân Mộng Sơ nghe có người nói màu mắt của nàng có vấn đề.

Mắt nàng chẳng lẽ không phải màu đen sao? Nhìn vào gương đồng vốn chẳng mấy rõ ràng, nàng chỉ mơ hồ thấy mắt mình màu đen, chẳng lẽ trong màu đen còn kèm theo màu khác?

Nàng phải đợi lớn hơn một chút lại hỏi Từ Thư Uyển mới được.

Từ Thư Uyển cúi đầu nhìn hai tròng mắt của Vân Mộng Sơ.

Nếu nhìn không cẩn thận, mắt Tiểu Sơ chính là màu đen, đen đến độ khiến người ta cảm thấy thập phần thuần túy.

Nhưng nếu đứng dưới ánh mặt trời hoặc dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy trong mắt Tiểu Sơ lộ ra sắc tím thẫm, điều này chứng minh lai lịch của phụ thân nàng không đơn giản.

Từ Thư Uyển tin tưởng vào tỷ tỷ của mình, tỷ tỷ nàng là người lòng dạ cao ngạo, nếu không phải là nhân trung long phượng, tỷ tỷ nàng tuyệt đối sẽ không ủy thân gả cho.

Tỷ tỷ nàng tuyệt đối sẽ không nan kham như lời chị dâu nói.

“Tẩu tẩu.” Khẩu khí của Từ Thư Uyển trở nên lạnh như băng một ít, “Xin chú ý lời nói, Tống gia hẳn là không dạy nữ nhi ăn nói như vậy.”

“Tỷ tỷ ngươi làm chuyện xấu hổ, còn không cho ta nói sao. Ta thấy, cũng chỉ có ngươi xem cái thứ hao tiền tốn của kia là bảo bối, cư nhiên còn đi cầu Vương gia cho ngươi dưỡng nó, chẳng lẽ ta và ca ca ngươi thiếu nó một ngụm cơm sao?” Mợ, cũng chính là Tống thị, khinh thường nói.

Từ Thư Uyển cười lạnh, “Nếu không phải là ta kịp thời trở về, Tiểu Sơ chỉ sợ đã bị tẩu và ca ca bỏ cho chết đói.”

“Đó là chính nó không chịu ăn.” Tống thị một chút cũng không đỏ mặt nói, “Quên đi, ta hôm nay đến không phải tìm ngươi nói chuyện này. Sang năm mới, ca ca ngươi muốn thăng lên thành Phó Tham Lĩnh Hộ Quân hàm tứ phẩm, ngươi đừng quên đi nói với Vương gia.”

Nghe đến đó, Vân Mộng Sơ cảm thấy mình nhịn không nổi.

Bà mợ này đúng là cực phẩm.

Đến mắng nàng là dã loại đã đành, cư nhiên còn từng bỏ đói nàng, bà mợ này ác độc đến độ ngay một đứa trẻ cũng không muốn cho ăn rồi sao.

Mắng nàng thì đã mắng rồi, hiện tại còn dám mở miệng yêu cầu Từ Thư Uyển làm này làm nọ.

Lúc tới, một câu chào hỏi cũng không có, vừa lên tiếng liền mắng mỏ sỉ vả nàng một hơi, rồi lại quăng ra một câu yêu cầu Từ Thư Uyển hỗ trợ làm việc. Chẳng lẽ bà mợ này không biết lễ nghi cơ bản nhất khi đi cầu cạnh người khác là phải có thái độ tốt một nhất, hoặc đưa tặng vài món lễ vật gì sao? Cho dù là thân thích với nhau, cũng phải có ý tứ một chút nha. Nào có ai lôi người ta ra vũ nhục một hồi, xong lại dùng khẩu khí mệnh lệnh bảo người ta làm việc cho mình.

Huống chi lại là chuyện thăng quan, cư nhiên câu đầu tiên là bảo Từ Thư Uyển đi nói với Vương gia?

Tống thị nghĩ Vương gia là ai vậy, là người hễ nói là đi làm sao?

Đó là chưa kể việc Từ Thư Uyển vốn căn bản không gặp được Vương gia, cho dù nàng có thể gặp được Vương gia, nếu trực tiếp đi nói loại chuyện này với Vương gia, phỏng chừng Vương gia cũng sẽ phẩy tay áo bỏ đi, dù sao nam tử vốn chán ghét nữ tử hậu viện can thiệp vào việc triều đình.

Tống thị ngày thường không hỏi thăm Từ Thư Uyển một tiếng, hiện tại ngay cả trong trường hợp cần ân cần thăm hỏi cuộc sống Từ Thư Uyển có được như ý hay không cũng không hỏi, chỉ ra lệnh cho Từ Thư Uyển thay bà làm việc. Bà nghĩ Từ Thư Uyển là cái gì, là công cụ cho nam nhân nhà bà thăng quan phát tài sao?

Vân Mộng Sơ hiện tại rốt cục minh bạch, vì sao bản thân lại được một nữ tử xuất giá như Từ Thư Uyển dưỡng ở dưới gối, nếu ở lại với bà mợ cực phẩm này, nàng căn bản không có đường sống.

Loại mợ này, thật đúng là không cần cũng thế.

Nàng hôm nay không chỉnh bà mợ này, nàng sẽ không họ Vân.

Nàng hít sâu một hơi, từ trong lòng Từ Thư Uyển trượt xuống, một mình đi ra cửa.

Từ Thư Uyển nhìn thoáng qua, yên lòng, nàng đối Vân Mộng Sơ luôn yên tâm.

Nàng phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nhìn chị dâu của mình, “Tẩu tẩu, chuyện ca ca thăng quan đâu phải là chuyện mà một nữ nhân như ta có để nói được, loại chuyện này hẳn là ca ca phải đi cầu quan viên thượng cấp mới đúng, ta chỉ một thiếp thất, không thể nói được cái gì.”

Tống thị hai mắt híp lại, cười lạnh, “Hiện tại làm sườn phi, liền cảm thấy bản thân cánh dài cứng rắn, có thể mặc kệ người nhà mẹ đẻ phải không? Đừng quên lúc trước là ai tìm cách đưa ngươi vào vương phủ, hiện tại ngươi lợi hại, có thể quên ca ca và tẩu tử của mình sao?”

Tống thị không nói còn đỡ, vừa nói ra liền khiến Từ Thư Uyển giận không có chỗ phát, môi nàng run lên nhè nhẹ, “Tẩu tẩu, ta lúc trước rõ ràng có một cửa hôn nhân tốt, là ai ngại bần yêu phú ép ta đến vương phủ làm thiếp thất?”

Tống thị nhướn mày, “Ngươi hiện tại đã là sườn phi của Sở Thân Vương, cư nhiên miệng còn không thủ nữ tắc nhớ nhung nam nhân khác, nếu bị Sở Thân Vương biết, chính ngươi không hay ho là chuyện của ngươi, nhưng đừng để liên lụy đến ta và ca ca ngươi.”

“Ngươi…” Từ Thư Uyển lúc này đã giận đến cả người phát run, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần đỏ bừng một mạnh, nhưng lại nói không nên lời ngoan tâm. Nàng tuy rằng trí tuệ, nhưng dù sao trời sanh tính dịu dàng, vĩnh viễn không có loại dũng khí rời nhà trốn đi như tỷ tỷ, hơn nữa luôn nhớ tình thân, hết lần này đến lần khác nhường nhịn ca ca và chị dâu, nhưng không nghĩ tới, bọn họ càng ngày càng quá đáng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.