Vân Mộng Sơ lúc này hơi hơi chu miệng, nghiêng đầu như thể không hiểu nhìn Thất Nguyệt, không quá thuần thục nói: “Sao —— sao?”
Thất Nguyệt xì một tiếng bật cười, “Tiểu nha đầu, đừng làm cái bộ dạng
này trước mặt ta, công lực vờ vịt của ngươi kém hơn một người mà ta từng thấy nhiều, ngươi bớt dùng tâm cơ đi, nếu lại tiếp tục vờ vịt như vậy
nữa, nói không chừng ta sẽ đổi ý, kể chuyện gì đó cho Lăng Hiên nghe.”
Nghe xong lời này, Vân Mộng Sơ lập tức thu hồi biểu cảm ngây thơ, cúi
mắt suy tư một lát, rồi nhợt nhạt cười, “Thất Nguyệt đại sư, ngài đã
muốn ta nói, vậy ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngài, ta muốn biết ngài vì
sao muốn gặp ta? Còn có, vì sao có nhiều người muốn gặp ngài như vậy,
nơi này có gì đặc biệt sao?”
Thất Nguyệt thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Vân Mộng Sơ hiện
lên nét thành thục, không chút cảm thấy kỳ quái, chỉ bật cười lắc đầu,
“Xem ra ngươi vừa đến nơi này không lâu, còn chưa nghe qua tên của ta.
Bọn họ muốn gặp ta, đơn giản vì hai phương diện: cầu ta chữa bệnh hoặc
là cầu ta chỉ điểm khỏi bế tắc, đơn giản như vậy.”
Nghe đến đó, Vân Mộng Sơ nhịn không được hỏi: “Ngài nói như vậy, có phải là ngài trước đây từng gặp người giống như ta?”
Nàng vừa hỏi xong, biểu cảm trên mặt Thất Nguyệt cứng ngắc một lát, lát
sau giãn ra, “Đúng vậy, đã từng gặp qua, ta đã đáp ứng với hắn, nếu sau
này ta gặp phải người giống như hắn, sẽ đối xử tử tế một chút với người
đó, cho nên, hôm nay ngươi mới có được loại đãi ngộ này. Phải biết rằng, trên đời này, người có thể bước vào phòng của ta, không được bao nhiêu
người.”
Vân Mộng Sơ nghe xong, trong lòng khẽ động, quả nhiên là có tiền bối
xuyên không, như vậy liên hoàn khấu trong tay Lăng Hiên hẳn là do vị
tiền bối xuyên không đó lưu lại. Không biết vị tiền bối xuyên không đó
hiện tại thế nào…
“Vị tiền bối kia…”
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết bất kì tin tức nào của hắn.” Thất Nguyệt trảm đinh tiệt thiết* nói.
* trảm đinh tiệt thiết = chém đinh chặt sắt; ý nói sự quả quyết, dứt khoát.
Nàng nhất thời câm miệng, thức thời không hỏi.
Không khí trong phòng trầm mặc một lát, Vân Mộng Sơ lại nghe Thất Nguyệt nói: “Ta muốn gặp ngươi, chỉ là muốn xem một chút, người từ nơi đó đến, có điểm gì bất đồng…”
“Vậy hiện tại đã nhìn thấy điểm bất đồng chưa?” Nàng cười hỏi.
Thất Nguyệt lắc đầu, “Có một số việc, phải là tự ngươi đoán mới tốt.”
Nghe đến đó, Vân Mộng Sơ nhớ tới một việc, Lăng Hiên và Thất Nguyệt rõ
ràng là nhận thức, như vậy, liên hoàn khấu trong tay Lăng Hiên…
“Mạo muội thỉnh giáo đại sư, liên hoàn khấu trong tay sư phụ, có phải là do đại sư đưa?”
Lần này Thất Nguyệt thật rõ ràng gật đầu, “Là ta đưa.”
“Vậy, đại sư, chẳng lẽ đã sớm biết ta sẽ đến?”
Thất Nguyệt ý vị thâm trường nhìn nàng, “Ta chỉ biết là, một người thay
đổi quỹ tích vận mệnh, cần một người không thể đoán trước đi trấn trụ,
bằng không hậu quả khó lường.”
Người không thể đoán trước, người thay đổi quỹ tích vận mệnh?
Ngường không thể đoán trước hẳn là chỉ nàng, vậy người thay đổi quỹ tích vận mệnh là chỉ ai?
Sự tình càng lúc càng thần quái.
Nàng nhíu mi suy tư, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mình xuyên không, có lẽ là một loại minh minh trung nhất định.
Thất Nguyệt lúc này nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta nhìn không thấu vận mệnh của ngươi, cũng không có cái gì tốt để chỉ
điểm cho ngươi. Mọi sự trong thế gian đã sớm có an bài, ngươi chỉ cần
tận tâm làm bổn phận của mình là được, nếu như có khó khăn thì có thể
đến chỗ của ta tìm ta. Nếu là chuyện có thể giúp, ta sẽ nể mặt hắn mà
tận lực giúp ngươi.”
Vân Mộng Sơ lúc này cười tủm tỉm nhìn Thất Nguyệt, “Thất Nguyệt đại sư,
ngài nói, nếu như ta nói ra chuyện ngài thân là người xuất gia lại thích ăn thịt… Sẽ có hậu quả gì đây?”
Thất Nguyệt ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn nàng, “Xú nha đầu, sớm biết
vậy, ta đã để cho ngươi ở bên ngoài chịu lạnh, không cho ngươi tiến vào. Sư phụ, sư huynh của ngươi cũng không có tư cách tiến đến, ta chỉ có
cho mỗi mình ngươi đến, lại đưa tới một con bạch nhãn lang.”
Vân Mộng Sơ ha ha cười, “Ngài không thể nói như vậy nha… Ta cũng chỉ là
nghĩ hết khả năng để tranh thủ một chút đồ vật thôi. Ngài nếu chịu khó
giúp ta một chút, ta sẽ tranh thủ thường xuyên đến thăm ngài, bảo đảm
mỗi lần tới đều mang đến cho ngài các loại cao lương mỹ vị, ngài thấy
thế nào?”
Thất Nguyệt khẽ hất cằm lên, “Ngươi không cần hấp dẫn ta. Ở trước mặt
ta, vẫn là dẹp chút thủ đoạn đó của ngươi đi. Ngươi muốn thứ tốt gì ở
chỗ ta, có thể nói thẳng.”
Vân Mộng Sơ sờ sờ mũi, vị Thất Nguyệt đại sư này tuy tính tình có vẻ
sảng khoái, nhưng rõ ràng là loại tính tình sảng khoái kèm theo kiêu
ngạo, không dễ đối phó nha.
Nàng bãi ra một khuôn mặt tươi cười, “Kỳ thật thứ mà ta muốn xin cũng
không cao, chỉ là hi vọng ngẫu nhiên có thể mượn dùng danh tiếng của
ngài một chút. Trước đây ta nghe nói, ngài là người nổi danh khắp thiên
hạ, ngay cả Hoàng Thượng cũng tôn kính ngài. Một tiểu nhân vật như ta
phải tìm một cây đại thụ che chở mới sống được a.”
Thất Nguyệt thấy khuôn mặt cười làm lành của nàng, âm thầm thở dài một
hơi, trong đầu không kiềm được xuất hiện một khuôn mặt khác, lòng nhịn
không được chua xót lên.
Bà tuy nói người ngoài là xuất gia cắt đứt hồng trần, nhưng trên thực tế, hồng trần của bà, chưa từng giải quyết xong.
Thôi kệ, mình bây giờ đã không có gì phải níu kéo, cho người đến từ cùng một nơi với hắn một chút tiện nghi thì có ngại gì, như vậy tối thiểu sẽ không cô phụ lời nhắn gửi của hắn.
Thất Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Nhìn không ra nha đầu ngươi còn là một
kẻ thích lấy oán trả ơn. Được thôi, ta cho phép ngươi ngẫu nhiên dùng
tên của ta một chút, ngươi khi nào rỗi rảnh muốn đến gặp ta đều được.
Nhưng nếu ngươi tùy ý làm ác, không cần chờ người khác xử lý ngươi, ta
sẽ là người đầu tiên liền phái người thu dọn ngươi. Ngươi tốt nhất hãy
tin rằng ta có năng lực như thế.”
Vân Mộng Sơ lập tức gật đầu như giã tỏi, “Ngài yên tâm đi, ta chỉ muốn
chăm sóc tốt cho người bên cạnh ta thôi, chưa bao giờ nghĩ làm chuyện
ác.”
…
Lúc Vân Mộng Sơ đi ra, Lăng Hiên và hai đồ đệ đều đứng chờ cách cửa nhà
trúc không xa, vì thời gian Vân Mộng Sơ vào trong lâu hơn bọn họ rất
nhiều, khiến bọn họ nghĩ không ra, không biết Vân Mộng Sơ có phải là đã
xảy ra chuyện gì.
Thấy nàng đi ra, Sở Thiên Hựu liền bước lên vài bước nắm tay nàng, nàng
vừa rồi phải ở trong căn phòng lạnh như băng đó lâu như vậy, nhất định
là đã đông lạnh hỏng rồi.
Nhưng sự việc lại ngoài dự đoán của hắn. Khi hắn nắm lấy tay nàng, bất ngờ cảm giác được tay nàng không lạnh bao nhiêu.
Hắn lập tức cúi đầu hỏi: “Tiểu Sơ, Thất Nguyệt đại sư cho muội vào trong phòng sao?”
Lời vừa nói ra, lực chú ý của Lăng Hiên và Đại hoàng tử liền bị hấp dẫn.
Lăng Hiên lập tức đến cạnh Sở Thiên Hựu, “Thiên Hựu, con nói là đại sư cho Tiểu Sơ vào phòng của ngài?”
“Sư phụ, tay Tiểu Sơ không lạnh, nên con mới đoán là đại sư cho nàng vào trong phòng.”
Lăng Hiên quay sang mong chờ nhìn Vân Mộng Sơ, hỏi: “Tiểu Sơ, đại sư cho con tiến vào sao? Ngài nói với con những gì?”
Vân Mộng Sơ có chút mờ mịt nhìn bọn họ, bộ dạng như thể không hiểu lời bọn họ nói cho lắm.
Có lúc, gương mặt trẻ con quả thật là một cái ô dù tốt lắm, nàng chỉ cần giả giả bộ bộ một chút là có thể tránh thoát những vấn đề nàng không
muốn trả lời.
Lăng Hiên thấy thế, thở dài một hơi, “Tiểu Sơ quá nhỏ, xem ra còn chưa
hiểu chúng ta đang nói cái gì, đợi nàng lớn lên một chút, ta lại mang
nàng đến.”
Đại hoàng tử cũng có chút thất vọng, “Đành phải như vậy, hi vọng khi
Tiểu Sơ lớn hơn một chút, đại sư còn nguyện ý tự mình gặp nàng, đây
chính là phúc phận khó có nha.”
Vân Mộng Sơ tránh thoát được truy vấn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra gặp được mặt vị Thất Nguyệt đại sư này là chuyện rất khó, khó trách bà
ấy lại nói như vậy.
Sau khi hỏi rõ ràng chuyện của nàng, Lăng Hiên đi đến trước căn nhà trúc hai tầng của Thất Nguyệt, cung kính khom lưng vái chào, “Hôm nay tạ đại sư chỉ điểm, chúng ta hiện tại cáo từ, lần sau lại tới bái phỏng đại
sư.”
Một thanh âm bình tĩnh đạm mạc từ lầu hai vọng xuống, “Không tiễn.”
Giọng nói lúc này của Thất Nguyệt mới thực sự có vài phần thế ngoại cao
nhân không tranh quyền thế. Vị đại sự có cá tính này xem ra cũng có lúc
rất biết giả bộ.
Vân Mộng Sơ nhu thuận đi theo sau Sở Thiên Hựu, vị Thất Nguyệt đại sư
kia có thể nhìn thấu lai lịch của nàng, hẳn là tinh thông bói toán, chắc cũng có thể đoán được tương lai. Có được một vị đại sư nổi tiếng khắp
Đại Chu hoàng triều nguyện ý giúp nàng, nếu biết tận dụng, cuộc sống của nàng tuyệt đối sẽ khá hơn không ít.
Trong lòng nàng giờ phút này tràn đầy mưu tính cho tương lai.
…
Sau khi hồi phủ, Sở Thiên Hựu kể lại đại khái chuyện hôm nay của Vân
Mộng Sơ cho vương phi nghe. Vương phi nghe xong, có chút suy nghĩ nói:
“Không nghĩ tới, Tiểu Sơ còn là một người có phúc như thế, có thể được
đại sư thưởng thức…”
Xem ra có một việc cần phải sắp xếp một lần nữa.