Sao lại như vậy?
Sở Thiên Hựu thầm nghi hoặc trong
lòng, Vân Mộng Sơ chẳng qua vòi vĩnh nói muốn đi, hắn vì sao lại phát
hỏa lớn như vậy… Chẳng lẽ là bởi vì nữ hài tử không nên nói ra những câu kiểu như ‘ta muốn ra phủ một mình’? Hay là vì hắn lo lắng cho nàng?
Nhưng bất luận là nguyên nhân gì, khi đối xử với con gái của mình, không phải hẳn là nên vừa nhẫn nại, vừa yêu thương sao…
Nhẫn nại của hắn đi nơi nào? Hắn hẳn là nên cẩn thận giảng đạo lý cho nàng mới phải.
Không làm qua phụ thân, Sở Thiên Hựu bắt đầu nghĩ lại hành vi của mình.
Vô tình, hắn nhìn thấy bộ dạng có
chút đứng ngồi không yên của Vân Mộng Sơ, trong lòng bỗng có chút đau,
miệng cũng không nói đạo lý nữa, trực tiếp an ủi nàng, “Tiểu Sơ, ta vừa
rồi chính là nhất thời nóng giận, muội đừng sợ.”
Vân Mộng Sơ miễn cưỡng cười cười,
không trả lời, kỳ thực Sở Thiên Hựu cũng là lo cho nàng, mới lần đầu
tiên nghiêm khắc với nàng như vậy. Bất quá Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu
quen biết nhau đã lâu, nàng vẫn không thể đoán được trong lòng hắn nghĩ
gì, đúng là tâm tư của boss có khác.
Người thừa kế tước vị kiểu như Sở
Thiên Hựu, không nên gọi boss thế hệ 2, hẳn là nên gọi đại boss bưu hãn
mới phải, lúc trước là nàng nghĩ sai.
Sở Thiên Hựu thấy bộ dáng Vân Mộng Sơ vẫn có chút sợ hãi như trước, nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói, “Được rồi,
muội không cần lén đi, ta sẽ mang muội cùng đi, bất quá muội phải ngoan
ngoãn nghe lời.”
Biểu cảm trên mặt Vân Mộng Sơ nháy mắt trở nên vui sướng, mắt sáng rực lên, dùng sức gật gật đầu.
Sở Thiên Hựu thấy ánh mắt sáng rực của nàng, bỗng nhiên nhớ tới lúc hắn ở trong cung, có nhìn thấy con chó nhỏ của Thái Hậu, mắt con chó nhỏ này mỗi lần vui vẻ đều sáng lên,
giống hệt mắt nàng lúc này…
Thật dễ thương a.
Hắn vỗ vỗ đầu Vân Mộng Sơ, lại dặn dò vài câu mới xoay người rời đi.
.
.
.
Nửa đêm canh ba, Vân Mộng Sơ nghe có tiếng đập cửa.
Vân Mộng Sơ tuy rằng cùng ở chung
với bọn Sở Thiên Hựu trong một tòa viện, nhưng vì nàng dù sao cũng là
một nữ hài tử, nên ở trong một góc tương đối biệt lập trong viện, bởi
vậy nàng mới dám hẹn Hàn Mặc đến.
Trong phòng Vân Mộng Sơ lúc này
chỉ đốt một ngọn nến rất nhỏ, nàng nhẹ nhàng linh hoạt xuống giường, đi
ra mở cửa, mỉm cười nhìn Hàn Mặc đứng bên ngoài, thấp giọng nói, “2012,
xuyên.”
Dưới ánh trăng, biểu cảm trên mặt
Hàn Mặc lúc này hiện rõ mồn một trong mắt Vân Mộng Sơ, trong ánh mắt hắn bừng lên kinh hỉ và kích động. Hắn nghiêng người đi vào trong phòng,
nói, “2010, xuyên.”
Vân Mộng Sơ ra hiệu hắn ngồi xuống cạnh bàn tròn, cười nói, “Lão huynh, ngươi hẳn là thai xuyên* đúng không, xuyên đến đây đã mấy năm rồi?”
* Thai xuyên: tức là xuyên không đến thời đại khác, ở trong thân thể một đứa bé vừa được sinh ra.
“Ai…” Nhắc tới chuyện này, Hàn Mặc liền buồn bực, “Ngươi nói xem, ta có phải gặp đại xui hay không, lần
đầu tiên đi làm, lần đầu tiên kích động đi làm phiên dịch tại hiện
trường, thế nhưng lại gặp phải tai nạn, bị xe đụng văng đến triều đại
này, đã vậy còn là thai xuyên, bắt đầu từ một đứa con nít chỉ biết uống
sữa… Nếu ta biết trước mình sẽ xuyên không, ta nhất định đã đi học một
ít kỹ thuật chế tạo xe cổ đại, lại đọc binh pháp luyện võ công, tuyệt
đối không học tiếng Đức, một chút tác dụng đều không có.”
Vân Mộng Sơ phì cười, “Ta nói,
đồng hương a, ngươi biết trước thì có ích gì. Nếu ngươi biết mình sẽ xe
đụng đến xuyên không, ngươi ngày đó còn có thể đi làm để bị cái xe kia
đụng sao… Có rất nhiều chuyện, chúng ta hối hận là vô dụng, phải luôn
nhìn về phía trước thì hơn.”
Hàn Mặc tán thành gật đầu, “Ngươi
nói có lý, bất quá, ai… Được rồi kỳ thực hiện tại cho dù ta có cơ hội,
ta cũng sẽ không trở vệ hiện đại, vợ con ta đều ở đây, ta mà đi thì bọn
họ làm sao bây giờ.”
Vân Mộng Sơ trầm mặc, nếu cho nàng cơ hội, nàng sẽ trở về sao…
Chính nàng cũng không có đáp án.
“Ngươi xuyên đến lúc mấy tuổi nha? Xem bộ dạng này của ngươi, cũng là thai xuyên sao?”
“Đương nhiên không phải…” Nàng nói xong, vẻ mặt cười quỷ dị nhìn Hàn Mặc, “Hình như ngươi vừa nói, ngươi
bị xe đụng vào ngàu đầu tiên đi làm đúng không? Xem ra lúc ngươi xuyên
không, cùng lắm là hai mươi hai, hai mươi ba. Tỷ tỷ đây đã hai mươi bốn, đi làm đã nhiều năm!”
Hàn Mặc không phục xem nàng, “Chẳng lẽ ta không thể học làm nghiên cứu sinh hoặc tiến sĩ?”
Biểu cảm Vân Mộng Sơ có chút cổ quái, “Tiến sĩ tiếng Đức… Nguyên lai là một con mọt sách già.”
“Ngươi mới là con mọt sách già!”
Hàn Mặc mặt mày bi phẫn nhìn nàng, “Ta là thanh niên cực tốt vừa tốt
nghiệp xong đại học là có việc làm.”
“Nói thẳng ra là được rồi…” Vân Mộng Sơ cười khẽ, “Cứ thừa nhận là nhỏ nhỏ hơn tỷ tỷ là được.”
Hàn Mặc ban đầu vẫn là bộ mặt tức
giận, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắc hắc cười, “Lúc ta xuyên đến
đây, tuy rằng nhỏ hơn ngươi, nhưng ta đã ở đây bốn mươi năm, hiện tại
nhưng là lớn hơn ngươi nhiều a, ngoan, gọi ca ca đi!”
Vân Mộng Sơ khinh thường nhìn hắn, thập phần không nể mặt nói, “Lão nhân.”
“Ngươi ——” Hàn Mặc hít sâu vài
lần, bừng mở mắt, “Quên đi, ta là một đại nam nhân, không chấp nhặt với
loại tiểu nữ tử xảo quyệt như ngươi.”
Vân Mộng Sơ tâm tình khoái trá
nhìn Hàn Mặc, từ lúc đến cổ đại đến nay, đây là lần đầu tiên nàng làm
càn như vậy, chân thật hiển lộ ra bản tính của mình, xem ra ngày thường
thật sự là bị áp bách quá nặng.
Đùa giỡn một hồi, nàng trở về
chính đề, “Bất quá, tóm lại, ta vẫn phải cám ơn ân trạch của Hàn tiền
bối, đa tạ ngươi đã nói với Thất Nguyệt chăm sóc xuyên không nhân sĩ như ta, nhờ vậy mà ta đã được đến không ít ưu việt.”
“Ngươi gặp qua Thất Nguyệt nha.” Hàn Mặc cười nói, “Thất Nguyệt dạo này thế nào?”
“Cũng không tệ lắm…” Vân Mộng Sơ muốn nói lại thôi nhìn hắn.
“Đừng có làm ra bộ dáng đó, ta
biết rõ ngươi muốn nói cái gì, ta đối với Thất Nguyệt không có cảm giác
kia, cũng không muốn miễn cưỡng cùng một chỗ với nàng, nàng cũng đã hiểu ta, chúng ta đã sớm nói rõ với nhau, hiện tại chỉ là bạn cũ thôi.”
Vân Mộng Sơ nhất thời ngậm miệng, ngươi nghĩ như vậy, Thất Nguyệt chưa hẳn đã nghĩ như vậy…
“Về phần ngươi nói cảm ơn, vẫn là
không cần, chúng ta khó có dịp gặp được đồng hương ở thế giới này, mọi
người hẳn là nên giúp đỡ nhau mới phải.”
“Nói như vậy…” Vân Mộng Sơ trầm ngâm một lát, “Trước khi gặp ta, ngươi còn gặp được đồng hương khác sao?”
Nụ cười trên mặt Hàn Mặc dần dần
tiêu thất… Hồi lâu sau hắn mới nói, “Ngươi thật đúng là sâu sắc, ta chỉ
mới nói như vậy, ngươi liền đoán được. Không sai, ta trước đây từng gặp
được một người xuyên không khác, nàng là tiền triều Đức phi.”
Đức phi…
“Đức phi? Vậy nàng ấy hiện tại ở đâu?”
“Đã chết.” Hàn Mặc nhàn nhạt nói,
“Nàng là một nữ tử rất mạnh mẽ, năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, hiện tại nhắc lại cũng thế, người đều đã qua đời, lại nói cũng vô dụng.”
Được rồi, Hàn Mặc cái dạng này, rõ ràng cũng không tính nhiều lời, quan hệ giữa nàng và Hàn Mặc còn thấp,
không thích hợp hỏi tiếp, “Còn chuyện bảo bối trên Thiên Kình Sơn là thế nào?”
“Đó là dùng để giải độc cho Vương
phi.” Hàn Mặc lần này không làm khó dễ, trực tiếp nói ra, “Vương phi bị
trúng kịch độc, cần một loại dược liệu trên Thiên Kình Sơn để giải,
chẳng qua vị dược liệu kia nguyên bản không thuộc thế giới này, cho nên
người ở thế giới này đều không thể lấy được, chỉ có người xuyên không
đến mới có thể tìm được.”
Nguyên lai là vậy… Chuyện ly kỳ cổ quái trên thế giới này thật đúng là nhiều, bất quá nàng có thể xuyên
không, thì có chuyện gì là không thể phát sinh.
Nhưng sao Vương phi lại trúng độc?
Kết hợp lời kể của Hàn Mặc, chẳng lẽ là, là vị Đức phi đồng hương kia hạ độc Vương phi?
Tiền triều Đức phi… Mẫu thân của Vương phi lại là đương triều Thái Hậu…
Vân Mộng Sơ mơ hồ minh bạch đây có lẽ là một tràng tranh chấp trong hậu cung, Vương phi chẳng qua là bị vô tội cuốn vào mà thôi.
Biết được Vương phi trúng độc,
những chi tiết ngày thường nhìn như thật nhỏ đều hiển lộ ra: Vương phi
bắt đầu dạy Từ Thư Uyển quản gia, Vương phi trai giới, sau khi trai giới xong, khí sắc tốt lên một ít…
Vương phi dạy Từ Thư Uyển, phải chăng là tự an bày hậu sự cho mình?
Kỳ thực nàng có thể lý giải hành
động của Vương phi, so với việc để trượng phu của mình tái giá một quý
nữ, sinh vài đứa con trai đến tranh quyền với con trai mình, gây ra
chuyện nguy hại đến con mình, Vương phi tình nguyện lựa chọn Từ Thư Uyển – một người trời sanh thiện lương ôn nhu – nguyện ý phó thác Vương phủ
cho Từ Thư Uyển.
Như vậy, Sở Thiên Hựu hẳn là đã biết chuyện Vương phi bị trúng độc, cố nghĩ hết biện pháp tìm dược liệu giải độc cho Vương phi.
Khó trách Thất Nguyệt nói chuyện
này có liên quan đến Vương phi, khó trách nếu tìm được bảo bối, liền
được cho là ân nhân của Vương phi, cũng phải, nếu giúp Vương phi giải
độc, có thể không là ân nhân sao.
Cái này càng khiến nàng thêm kiên định quyết tâm cùng đi với Sở Thiên Hựu.
Sau, nàng lại cùng Hàn Mặc hàn
huyên hồi lâu, từ chỗ Hàn Mặc, biết thêm một chút lịch sử và hiện trạng
Đại Chu hoàng triều, và rất nhiều chuyện nữa.
.
.
.
Đương nhiên, làm như vậy hậu quả
chính là, nàng không tài nào dậy nổi vào sáng ngày hôm sau. Tối hôm qua
rất khuya mới ngủ, nàng lại là một tiểu hài tử, thân thể không chịu được thức đêm. Sáng hôm sau, khi Dâm Bụt gọi nàng thức dậy, nàng chết sống
không nghe. Mãi đến khi Sở Thiên Hựu đi vào xem nàng, từ phía sau màn
lụa hỏi nàng có phải là bị bệnh không, sao còn chưa chịu dậy. Nàng chỉ
phải bất đắc dĩ nói, “Tối hôm qua mất ngủ, không ngủ được.” Nàng nói
xong, trong lòng thầm oán trách Dâm Bụt, nam nữ hữu biệt, có biết không
hả… Sở Thiên Hựu nay đã hơn bảy tuổi, Dâm Bụt sao có thể để hắn tiến vào a?
Sở Thiên Hựu trầm mặc, một lát sau hỏi, “Có phải vì chuyện tối hôm qua.”
Vân Mộng Sơ lập tức lắc đầu, “Không phải, biểu ca nghĩ nhiều rồi.”
Sở Thiên Hựu không nói gì nữa, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Thế này trực tiếp để cho Vân Mộng
Sơ ngủ đến tận trưa mới dậy. Sau khi rời giường, nghe Dâm Bụt nói mấy
người Đại hoàng tử đang chuẩn bị đi Thiên Kình Sơn, nàng cũng liền đi
qua giúp vui.
Lúc nàng đến, Sở Thiên Hựu đang
bảo hạ nhân đi mua một ít đồ, nhìn thấy nàng đến, hướng nàng khẽ gật
đầu, “Tiểu Sơ dậy rồi? Đã ăn sáng chưa?” Nhưng vừa dứt lời, hắn liền nhớ tới hiện tại đã là giữa trưa, giờ mà ăn sáng thì có chút không thích
hợp.
Vân Mộng Sơ lắc đầu, “Không có, Tam biểu ca ăn chưa?”
“Ta cũng chưa…” Thần sắc Sở Thiên
Hựu có chút do dự, hồi lâu sau hắn mới nói, “Tiểu Sơ, ta hôm qua thật là vô tâm mới nói muội như vậy, muội đừng để ở trong lòng.”
Vân Mộng Sơ cười cười, nắm lấy tay hắn, nói, “Tam biểu ca, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Sở Thiên Hựu vỗ vỗ đầu nàng, “Ừ.”
Giữa hai người, phảng phất như
chưa từng xảy ra chuyện gì. Sở Thiên Hựu vẫy tay gọi hạ nhân dọn cơm,
còn bảo người đi gọi Đại hoàng tử và Hàn Việt cùng đến ăn.