Lúc chuẩn bị hành lý, Hàn Việt cũng đến hỗ trợ. Hàn Việt đã từng lên Thiên Kình Sơn một lần để hái dược liệu,
lần này liền chủ động đề nghị cùng lên núi. Thêm một người nghĩa là thêm một phần hi vọng, Sở Thiên Hựu hiện tại không tiện để người của Thái
Hậu biết việc này, mà người có thể dùng trong số thủ hạ của hắn bây giờ
còn chưa nhiều, cho nên liền quyết định để Hàn Việt cùng đi.
Buổi sáng hôm sau, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ hết, bốn huynh muội đồng môn cùng nhau đi về phía Thiên Kình Sơn.
Đường lên Thiên Kình Sơn khúc chiết, đường xá gập ghềnh khó đi, cho nên
đoàn người chỉ đánh xe ngựa đến chân núi, rồi dặn hạ nhân ở lại canh
chừng xe ngựa, liền cùng nhau lên Thiên Kình Sơn.
Lúc này người dẫn đầu đương nhiên là người đã từng đến một lần: Hàn
Việt. Hàn Việt cầm bản đồ, dẫn theo bọn họ lên núi, có lẽ là vì có người dẫn đường, nên dọc theo đường đi, tuy rằng vất vả một ít, nhưng bọn họ
không gặp phải cái gì nguy hiểm.
Dần dần, sương mù chung quanh dày đặc lên một ít, Vân Mộng Sơ đi càng
lúc càng mệt mỏi, cảm thấy cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ.
Lúc này Hàn Việt dừng chân lại, cầm một cái chai trong tay đi đến trước
mặt mọi người, từ trong chai đổ ra vài viên thuốc, giao cho mỗi người
một viên, “Mỗi người ăn một viên, để ngừa vạn nhất.”
Lần này đến Thiên Kình Sơn, ngoại trừ bốn sư huynh muội bọn họ, chỉ có
một hộ vệ võ công cao cường của Sở Thiên Hựu, dù sao cũng là vùng núi
đường nhỏ, người đông quá ngược lại càng phiền toái.
Uống thuốc xong, Vân Mộng Sơ cảm thấy tốt lên rất nhiều. Hàn Việt bảo
bọn họ nắm tay nhau cùng đi, hắn vẫn ở phía trước dẫn đường, như vậy sẽ
không bị lạc ở trong núi.
Vân Mộng Sơ nhỏ tuổi nhất, đi ở giữa, phía trước là Sở Thiên Hựu, mặt
sau là Đại hoàng tử, tuy rằng đang ở trong vùng núi nguy hiểm, nhưng
nàng vẫn cảm thấy có chút an tâm, sư huynh muội lẫn nhau nâng đỡ, quả
thật rất an tâm.
Một đường đi lên, sương mù càng lúc càng dày, ngẫu nhiên hai bên đường
có vài con vật nhảy ra, bất quá đều bị vị hộ vệ cao cường nọ của Sở
Thiên Hựu giải quyết hết.
Nhắc đến vị hộ vệ này, tên là Lương Huy, Vân Mộng Sơ đã từng gặp qua vài lần. Mới đầu, nàng chỉ nghĩ người này chẳng qua là hạ nhân do Sở Thiên
Hựu mang về từ bên ngoài, không nghĩ tới cái người lúc nào cũng mang bộ
mặt than y như Sở Thiên Hựu này lại là một cao thủ thâm tàng bất lậu.
Có vị cao thủ này ở đây, con đường đi của bọn họ dễ dàng rất nhiều, cộng thêm bản đồ của Hàn Mặc và Thất Nguyệt, đường lên núi đều khá thuận
lợi. Hơn nữa, bọn họ đều đi đường lớn trên núi, không đi đường vòng
trong rừng sâu, cho nên hệ số nguy hiểm cũng không cao…
Bất quá, càng vào trong, bản đồ càng mơ hồ, đến hiện tại, Hàn Việt lẳng
lặng đứng tại chỗ, nhìn ngã ba trước mặt, không biết nên đi cái nào.
Sở Thiên Hựu yên lặng buông lỏng tay ra, đi tới bên cạnh Hàn Việt, thấp
giọng nói: “Đệ nghe nói, Thiên Kình Sơn có quy luật, đường ở giữa thông
thường là tử lộ, có đi không có về, còn đường bên trái và bên phải, có
khả năng là đường đúng, nhưng không biết là đường nào.
Hàn Việt cũng trầm mặt không nói gì, lẳng lặng quan sát con đường hai
bên, ý đồ xuyên thấu qua làn sương mù dày đặc, nhìn thấy đường đi phía
trước.
Bỗng nhiên Lương Huy nhướn mày, quát: “Là ai?! Đi ra!”
Sở Thiên Hựu lập tức lui về bảo hộ Đại hoàng tử, đồng thời cảnh giới nhìn chung quanh, “Là ai, mau ra đây!”
“Thật không ngờ… Võ công cũng không tệ, thế nhưng có thể phát hiện ta.”
Một giọng nói nhàn nhạt truyền ra từ trong màn sương mù dày đặc, thanh
âm không lớn, nhưng lại khiến lòng mọi người trầm xuống.
Giữa hoàn cảnh nguy hiểm khó lường thế này, đối phương thế nhưng có tự
tin ẩn thân quan sát hành động của mọi người, điều này chứng tỏ cái gì,
chứng tỏ sự hiểu biết Thiên Kình Sơn của đối phương vượt xa bọn hắn
nhiều!
Lòng Sở Thiên Hựu trầm xuống, khi nào thì Thiên Kình Sơn cũng xuất hiện
mai phục? Vì sao ngay cả người của Thái Hậu cũng không điều tra được.
Hơn nữa đối phương nãy giờ luôn âm thầm quan sát bọn họ, chỉ sợ ý đồ
không tốt.
“Lui lại.” Sở Thiên Hựu vẫn trấn định như trước, thản nhiên nói, “Vị
bằng hữu trong sương mù, có thể hiện thân xuất hiện hay không?”
“Được…” Đối phương cười khẽ hai tiếng, “Không nghĩ tới, bọn người các
ngươi lại nghe lệnh chỉ huy của đứa trẻ ranh này, nếu đã như vậy, chúng
ta liền… Lên!”
Câu nói quyết đoán cuối cùng chính là câu ra lệnh. Từ trong làn sương mù dày đặc, bỗng xuất hiện ba người bịt mặt từ ba phương hướng khác nhau,
vừa ra liền không lưu tình chút nào tấn công về Đại hoàng tử, chiêu
chiêu tàn nhẫn.
Sở Thiên Hựu lập tức đứng ở cạnh Đại hoàng tử, thay hắn ngăn trở kẻ
địch, một tên hắc y nhân khác thì xoay đánh thành một đoàn với Lương
Huy, mà tên cuối cùng thì…
Thẳng đến chỗ Hàn Việt và Vân Mộng Sơ.
Hàn Việt thấy vậy, liền dặn Vân Mộng Sơ đứng yên tại chỗ, còn mình thì ra nghênh đón.
Vân Mộng Sơ bị dáng người nháy mắt trở nên nhanh nhẹn như chim nhạn của
Hàn Việt làm cho rung động, không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, lúc
này thế nhưng có một đôi tay khác kéo lấy nàng, còn ở trên người nàng
điểm một chút, nàng lập tức cảm giác thân thể của chính mình không nghe
sai sử, không thể cử động. Vân Mộng Sơ cười khổ, đối phương sao tự dưng
lại coi trọng đứa nhỏ như nàng a…
Nàng mất đi khống chế, bị bắt lấy mang đi. Hay cho kế điệu hổ ly sơn,
người người đều cho rằng mục tiêu của bọn họ là người có thân phận tôn
quý như Đại hoàng tử, lại không nghĩ tới, bọn họ chính là muốn bắt nàng.
Nếu muốn bắt nàng làm con tin, chỉ sợ tánh mạng nàng kham ưu, bởi vì nàng là một con tin không có giá trị lợi dụng.
Nàng bị bắt, hai mắt nhìn thế cục trong rừng, Sở Thiên Hựu dĩ nhiên là
người thứ nhất phát hiện nàng bị bắt, vốn muốn lập tức tới cứu nàng,
nhưng không nghĩ tới gã hắc y nhân bên cạnh lúc này lại giống như không
muốn sống nữa, vung mạnh một đao lên người Đại hoàng tử, khiến Sở Thiên
Hựu chỉ có thể xoay người lại bảo hộ Đại hoàng tử. Tình huống ở chỗ
Lương Huy và Hàn Việt cũng tương tự như vậy.
Người đã bắt được, đám hắc y nhân không lại ham chiến, quay người định
rời đi, nhưng Sở Thiên Hựu lúc này sao có thể để bọn họ đi, hổn hển nhất quyết bắt lại một tên để thẩm vấn, nhưng khinh công của đối phương rất
cao, nhảy hai ba cái liền không có bóng người. Trên núi sương mù dày
đặc, Sở Thiên Hựu cũng không có đảm lượng tự mình đuổi theo, hắn nhắm
chặt mắt, nỗ lực đè nén nỗi lo ngập trời trong lòng.
Thấy Vân Mộng Sơ bị bắt, cảm giác trong lòng hắn như thế nào, kỳ thực
ngay cả chính hắn cũng không rõ, có lo lắng, có táo bạo, cũng có cuồng
nộ. Thấy Vân Mộng Sơ bị mang đi, tim hắn bắt đầu nhảy dựng điên cuồng
lên, hiện tại lại thấy đám hắc y nhân vốn có thể làm manh mối cũng chạy, hắn cảm thấy tim mình như bị treo giữa không trung, không cẩn thận liền rơi nát.
Hắn là chân chính đặt Vân Mộng Sơ ở trong lòng mình.
Lo lắng cho con gái của mình, việc này thật bình thường, Sở Thiên Hựu tự nói với bản thân xong, chua sót nhắm mắt lại, là hắn không chăm sóc tốt cho nàng, không xứng làm một phụ thân.
Hắn cứng rắn buộc bản thân tỉnh táo lại, như vậy mới có thể nghĩ ra đối sách, mới có thể cứu được Vân Mộng Sơ.
.
.
.
Vân Mộng Sơ toàn thân cứng ngắc tựa vào một thân cây, miệng bị nhét vào
một viên thuốc, lại bị bắt buộc nuốt vào. Đến khi thấy yết hầu của nàng
động đậu, gã nam tử mặc áo choàng xám cầm đầu mới nói với nàng: “Ta hiện tại giải huyệt đạo cho ngươi, nhưng ngươi không được nói lung tung,
bằng không, viên độc dược trong cơ thể ngươi, sẽ phát huy một chút tác
dụng.”
Vân Mộng Sơ giật mình, nàng chỉ là đứa nhỏ vừa ít tuổi vừa yếu nhất trong đoàn người, đối phương vì sao lại bắt nàng…
“Nếu nghe hiểu lời ta nói, hãy gật đầu.” Nam tử từ trên cao nhìn xuống nàng.
Không biết vì sao, có lẽ vì có lớp sương mù nhàn nhạt, mỗi khi Vân Mộng Sơ nhìn gã nam tử này, cứ cảm thấy hắn có chút quen mặt.
Nàng thu hồi suy nghĩ có chút hỗn độn của mình, hiện tại nàng là bị bắt
cóc, không phải lúc suy xét xem người này có quen mặt hay không. Cân
nhắc tình huống trước mắt một chút, nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Một tên hắc y nhân bên cạnh thấy thế, định cúi người giải huyệt đạo cho
nàng, bất quá bị gã nam tử mặc áo choàng xám cản lại, “Để ta.” Nam tử
vừa cúi người vừa nói: “Thật đúng là đặc biệt, chưa thấy qua tiểu hài tử năm tuổi nào bị bắt cóc không khóc không nháo giống như ngươi.”
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Vân Mộng Sơ, hai tay điểm ở trên người nàng
vài cái, đang định đứng dậy, lại phát hiện mặt Vân Mộng Sơ dại ra nhìn
hắn, “Sao vậy?” Gã nam tử mặc áo choàng xám nhàn nhạt hỏi.
Vân Mộng Sơ phảng phất như vừa hoàn hồn, lập tức lắc đầu, đem nghi vấn đặt ở đáy lòng.
Gã áo xám này, hóa ra rất nhỏ tuổi, ước chừng chỉ khoảng mười hai tuổi,
hẳn là phát dục tương đối sớm, hiện tại đã cao bằng người trưởng thành.
Một nửa gương mặt của người áo xám bị một chiếc khăn đen che khuất,
nhưng Vân Mộng Sơ có thể thông qua một nửa mặt không bị che khuất kia,
phân tích đại khái bộ dáng của hắn.
Đường nét góc cạnh rõ ràng, mang theo vẻ thô cuồng của phương Bắc…
Chính là, khuôn mặt của người áo xám mày, ánh mắt kia của hắn, quả thực
giống như đúc người trong lòng mà mình tâm tâm niệm niệm hồi lâu.
Vừa nhìn thấy hắn trong nháy mắt, ý tưởng đầu tiên của Vân Mộng Sơ chính là hắn cũng xuyên không, thật tốt quá. Nhưng giây tiếp theo, nàng liền
nói với bản thân, không có khả năng, nếu người trước mặt này là hắn, thì khí chất của hắn sẽ không thô cuồng như vậy, hắn cũng sẽ không đạm mạc
đối diện người khác như vậy, hắn vĩnh viễn đều là người tao nhã khiêm
tốn, sẽ không giống bộ dạng hiện tại này.
Không nghĩ tới khó có dịp gặp được một người giống hắn đến vậy, nhưng
nàng và đối phương lại là địch không phải bạn, hơn nữa, mắt của đối
phương còn là màu tím…
Mắt màu tím, hay là không phải người Đại Chu, mà là người phiên bang?
Vì sao bọn họ lại gây ra chuyện này, trên ngọn núi này, rốt cuộc là có
thứ bảo bối tốt gì, thế nhưng có thể khiến bọn họ đi đến một nơi xa xôi
như vậy…
Hay là ngoại trừ Nhật Nguyệt Hoa, còn có thứ bảo bối khác?
Nàng đang ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nghe người mắt tím kia hỏi, “Ngươi tên là gì?”
Vân Mộng Sơ nhịn không được, nhìn lên người mắt tím, khuôn mặt kia… Gợi
lên ở sâu trong nội tâm nàng rất nhiều, rất nhiều kí ức, khiến nàng kìm
lòng không đậu, mềm lòng. Nàng lại nhìn khuôn mặt kia, quyết định thử
giãy dụa một lần. Nàng nhẹ nhàng nói ra một cái tên ở hiện đại của mình: “Ta tên là Liễu Như Nhan.” Nàng nói xong, vô cùng nghiêm cẩn quan sát
biến hóa trên mặt nam tử.
Nhưng…
Cái gì đều không có phát sinh.
Nàng chung quy thất vọng rồi, nam tử nghe xong cái tên này, vẻ mặt không có chút biến hóa, ngay cả ánh mắt đều như cũ.
Thật sự…
Không phải hắn.
Từ bỏ đi, đừng mơ mộng nữa, hắn làm sao có thể cũng xuyên không đến thế giới này giống như ngươi…
Vân Mộng Sơ thầm khuyên bản thân, ánh mắt bình tĩnh trở lại, cố nén cơn đau, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó người trước mắt.