Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 60: Chương 60: Hái Hoa




Vân Mộng Sơ ngồi tại chỗ lặng im không nói, người áo xám đứng ở trước mặt nàng, nhàn nhạt hỏi: “Các ngươi lên Thiên Kình Sơn làm cái gì, định lấy món bảo bối gì?”

Vân Mộng Sơ co rúm lại một chút, ủy khuất nhìn hắn, “Đại ca ca… Ta còn nhỏ như vậy, thật sự không biết cái gì hết, ngươi bắt ta làm cái gì…”

Người áo xám cười lạnh, “Ngươi nhỏ như vậy, đưa lên Thiên Kình Sơn tuyệt đối là cái trói buộc, nhưng bọn hắn vẫn nguyện ý mang theo ngươi, chứng minh ngươi tuyệt đối có chỗ trọng dụng chỗ. Đã là người có chỗ trọng dụng, ta sao có thể không bắt đến xem.”

Vân Mộng Sơ cười khổ, vạn vạn không nghĩ tới đối phương hóa ra là vì nguyên nhân này mà bắt nàng.

Nàng đáng thương hề hề nhìn hắn, “Ta thật sự không biết cái gì hết… Ngươi bắt ta cũng vô dụng.”

“Thật không biết sao…” Người áo xám cúi người, chậm rãi nhích lại gần nàng, từ trong giày lấy ra một thanh chủy thủ, “Không biết cũng không sao, ca ca sẽ dùng thanh chủy thủ này, vẽ vài nhát lên cổ của ngươi là ngươi sẽ biết.”

Vân Mộng Sơ hít một ngụm khí lạnh, vạn vạn không nghĩ tới có một ngày, một người có bộ dạng giống hệt ‘hắn’, thế nhưng sẽ dùng chủy thủ chỉ vào nàng, uy hiếp sinh mệnh của nàng.

Người áo xám dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, ẩn ẩn có chút thị huyết, cặp mắt tím yêu dị rõ ràng đang nhắc nhở nàng, hắn chẳng phải người mà mình muốn nhìn thấy.

Thanh chủy thủ sáng choang càng lúc càng tới gần yết hầu của nàng, nàng sợ hãi co rúm người lại, thanh âm có chút run run, nói: “Ta thật sự… Thật sự không biết…”

Nhưng nàng vừa dứt lời, người áo xám liền hừ lạnh một tiếng, “Không biết thật sao, vậy ngươi đã không còn tác dụng, để ta tiễn ngươi đi vậy.”

Người áo xám nói xong, giơ chủy thủ lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng về phía yết hầu của nàng.

Trong nháy mắt, Vân Mộng Sơ phảng phất thấy được tử thần đang bay về phía mình.

“Khoan đã!” Nàng không chút do dự nói.

Người áo xám không chút do dự dừng tay, tay mân mê chủy thủ, “Rốt cuộc muốn nói sao?”

Vân Mộng Sơ co chân đứng lên, bộ dáng phảng phất rất sợ người áo xám, “Trước lúc bọn họ mang ta đến, chỉ nói với ta, ta phải ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ bảo ta lấy cái gì, ta phải đi lấy cái đó.”

Ý là nàng rất hữu dụng, trước đừng giết nàng.

Người áo xám híp hai mắt lại, một lát sau, hắn nhàn nhạt nói: “Đi theo ta. Xem ra ngươi thật đúng là có chút tác dụng, một lát nữa, ta bảo ngươi lấy cái gì, ngươi cũng phải đi lấy cái đó, biết không? Bằng không giải dược của ngươi sẽ không có.”

Nàng đành phải thành thật gật đầu. Mệnh đang bị nắm trong tay người ta, nàng có thể không nghe lời được sao?

“Đi theo ta.” Người áo xám nhàn nhạt nói, đứng lên, ý bảo nàng đuổi kịp.

Vân Mộng Sơ lén lút rút ra túi thơm mà Hàn Việt đã đưa cho nàng trước lúc lên đường, lén lút đổ bột phấn trong túi thơm ra. Bột phấn này là Hàn Việt làm, vốn đổ xuống đất cũng không thấy được, nhưng nếu lại đổ xuống một loại thuốc bột khác của Hàn Việt thì dấu vết sẽ hiện lên rõ ràng.

Trước lúc đi, bọn Sở Thiên Hựu nguyên bản cũng coi như đã làm rất nhiều chuẩn bị, nhưng vì nàng là một tiểu hài tử, sợ nàng làm việc không chính xác, loạn dùng này nọ. Cho nên chỉ cho nàng dùng bột phấn truy tung, mấy loại độc dược khác đều không cho nàng…

Cho nên nàng hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình. Không thể quá hi vọng vào bột phấn truy tung, dù sao trong đoàn người còn có Đại hoàng tử, nếu lo lắng cho an nguy của Đại hoàng tử, bọn họ sẽ chịu mạo hiểm lập tức tới cứu nàng hay không, còn chưa biết chắc.

.

.

.

Lương Huy nhìn dấu vết trên mặt đất dần dần đậm lên, lập tức đứng dậy nói: “Thế tử, tìm được.”

Sở Thiên Hựu lập tức chạy qua, thấy trên mặt đất đúng là có một vệt màu đậm, liền im lặng lấy bột phấn trong tay Lương Huy, tiếp tục tát.

Đại hoàng tử thấy thế, đi đến bên cạnh hắn, an ủi: “Thiên Hựu, đừng quá lo lắng, Tiểu Sơ nhất định là cát nhân có thiên tướng.”

Sở Thiên Hựu trầm mặc không nói, vẫn yên lặng tiếp tục làm công tác trên tay, hồi lâu sau, hắn nói: “Đây là Tiểu Sơ lưu lại tung tích cho chúng ta, ta sẽ đi theo tìm. Tứ sư huynh, huynh xuống núi trước đi.”

“Không.” Đại hoàng tử dứt khoát nói, “Sư huynh đệ đồng môn là nên cùng chung hoạn nạn, huống chi người bị bắt lần này còn là sư muội của ta, ta đi cứu nàng đó là chuyện nghĩa bất dung từ. Ta võ công tuy rằng thấp hơn đệ, nhưng cũng không thua kém, nhiều người nhiều một phần lực lượng, đối phương rõ ràng không ít người, nếu chỉ có đệ và Lương Huy đi, chúng ta làm sao có thể yên tâm.”

“Đúng vậy.” Hàn Việt chạy đến bên cạnh Sở Thiên Hựu, nói: “Tứ sư đệ cũng không cần tự trách, chuyện Tiểu Sơ bị bắt không phải là lỗi của một mình đệ, nếu nói có sai, thì người sai lớn nhất là ta, lúc đó người đứng ở bên cạnh bảo hộ nàng là ta, nhưng ta lại không bảo vệ tốt cho nàng…”

“Không phải…” Sở Thiên Hựu khẽ siết chặt nắm tay, thân mình thế nhưng ẩn ẩn có chút run run, nàng vốn không cần đến…

Là vì hắn, mới…

Lần này, sau khi cứu nàng ra, về sau tuyệt đối không để nàng tham gia chuyện nguy hiểm như vậy nữa.

“Mặc kệ là lỗi của ai, hiện tại thảo luận chuyện này đã không còn ý nghĩa, chúng ta hẳn là sớm nghĩ cách cứu nàng ra mới phải.” Đại hoàng tử nói xong, quyết đoán lấy ra một cái chai, bắt đầu cùng Sở Thiên Hựu tìm tung tích.

.

.

.

Đi theo người áo xám một hồi, đến khi Vân Mộng Sơ mệt mỏi có chút thở dốc, người áo xám bỗng nhiên ngừng lại, yên lặng nhìn một cái sơn động phía trước.

Vân Mộng Sơ ngẩng đầu quơ quơ, chờ cho đầu óc thanh tỉnh mới phát hiện sương mù chung quanh bọn họ cư nhiên đã tan đi…

Nhưng sương mù cũng chỉ biến mất trong giới hạn chung quanh bọn họ, sương mù ở xa xa vẫn nồng đậm như cũ.

Không nghĩ tới, người áo xám mang theo nàng quẹo trái quẹo phải, thế nhưng đi tới một nơi như vậy.

Nàng có dự cảm, Nhật Nguyệt Hoa mà Sở Thiên Hựu muốn tìm, hẳn là ở trong này.

Nam tử nhìn nàng một cái, nói với vài tên hắc y nhân ở phía sau: “Các ngươi đứng ở chỗ này chờ.”

Một tên hắc y nhân nãy giờ luôn không mở miệng bỗng nói: “Vạn vạn không thể, công tử thân phận tôn quý, nếu có chút sơ xuất, thuộc hạ chết muôn lần cũng không thể chuộc tội, thỉnh công tử để thuộc hạ cùng đi theo.”

“Không cần.” Người áo xám nhàn nhạt nói, “Đây là mệnh lệnh, các ngươi canh chừng tại chỗ này là tốt rồi.”

Hắn nói xong, ra dấu bảo Vân Mộng Sơ đi vào trước.

Vân Mộng Sơ dẫn đầu đi vào, tim đập có chút gia tốc, nàng biết cơ hội của mình đã tới.

Hàn Mặc nói, chỉ có người không thuộc thời không mới có thể lấy được Nhật Nguyệt Hoa, nói như vậy, nơi đó, hẳn là chỉ có người không thuộc thời không này mới có thể đi vào…

Nàng chỉ cần trốn ở nơi đó, người áo xám sẽ không thể làm gì được nàng…

Dựa theo tính cách tàn nhẫn độc ác của tên áo xám này, chỉ cần nàng giúp hắn chiếm được đồ vật gì đó, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự giết người diệt khẩu, cho nên, điều mà nàng hiện tại có thể làm, cũng chỉ là tìm một nơi an toàn để trốn, chờ người tới cứu.

Vào trong sơn động, người áo xám lấy ra đá lửa, thắp cây đuốc trong tay, mang theo nàng đi về phía trước.

Vân Mộng Sơ bỗng nhiên nhịn không được hỏi: “Ngươi vì sao không để cho bọn họ đi theo?”

Người áo xám nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói, “Có một số việc, càng ít người biết đến càng tốt.”

Ý tứ này chính là, nếu nàng giúp hắn đạt thành mục tiêu, như vậy nàng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Đường trong sơn động không thẳng, là cong cong quẹo quẹo, đi được một hồi, trước mặt bọn họ bỗng trở nên cao rộng, sáng bừng lên.

Đúng là sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.

* Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Đến chỗ sơn cùng thủy tận cứ ngỡ như không còn lối nữa, thì lại thấy thấp thoáng có một thôn xóm trong những rặng liễu mờ và những cành hoa sáng.

Trước mắt không còn là con đường nhỏ hẹp hắc ám, mà là một khoảng trời đất xanh ngời, tràn ngập ánh nắng tươi sáng.

Bọn họ đang đứng ở rìa bãi cỏ, chỉ cần đi về phía trước một bước, phảng phất sẽ nhìn đến thiên đường.

Chính là người áo xám giữ nàng lại, “Đợi chút.”

Nàng đứng tại chỗ, không di động bước chân, “Chuyện gì?”

“Ngươi nhìn đi, bên phải bãi cỏ có một cây Thất Thải Hoa… Đi hái lại cho ta.”

Vân Mộng Sơ bất động thanh sắc đánh giá bãi cỏ, trên bãi cỏ mọc lưa thưa lớt thớt vài cọng kỳ hoa dị thảo, vậy cây Nhật Nguyệt Hoa mà Sở Thiên Hựu muốn tìm…

Trước lúc đi, Sở Thiên Hựu từng tả bộ dáng Nhật Nguyệt Hoa cho nàng biết. Nhật Nguyệt Hoa còn có tên là Âm Dương Hoa, một nửa là âm, một nửa là dương, chỉ có mặt trăng mặt trời, mới có thể giúp nó tỏa ra ánh sáng.

Nhật Nguyệt Hoa có một nửa cánh hoa thuần đen, một nửa lại thuần trắng, hai màu sắc đối lập đồng thời xuất hiện trên một đóa hoa, có vẻ rất yêu dị lại thánh khiết.

Đóa Nhật Nguyệt Hoa kia hiện tại vừa khéo mọc ngay bên cạnh đóa Thất Thải Hoa mà người áo xám muốn…

Xem ra cái số của nàng cũng không tệ a.

Nàng cười cười, đồ ranh con, xem nàng đi vào còn đi ra hay không.

Nàng nhấc một chân bước về trước, bước đầu tiên, nàng cảm thấy bản thân đang bước trên bãi cỏ vô cùng mềm mại, toàn thân bắt đầu thư sướng, nhưng bước thứ hai, nàng thế nhưng cảm nhận được một loại cảm giác đè ép vô cùng khủng bố. Không gian này nhìn như trời trong nắng ấm, giống như tiên cảnh, bên trong hóa ra lại đáng sợ như vậy! Nàng cảm giác thân thể mình như đang bị lôi kéo, áp bách, làm cho nàng dị thường khó chịu.

Hiện tại nàng rốt cuộc minh bạch vì sao Hàn Mặc cho dù biết nơi này có bảo bối cũng không tới lấy, cuối cùng biết vì sao Hàn Mặc dặn nàng sau khi lấy được thứ cần lấy liền chạy nhanh rời đi, không cần ở lâu, nguyên lai là vì…

Nàng bắt đầu thở dốc, càng đáng sợ là, nàng thế nhưng cảm giác đất đai đang rung chuyển, cái sơn động kia, tựa hồ đang chấn động!

.

.

.

“Sao lại thế này?” Đoàn người đang đuổi theo dấu vết mà Vân Mộng Sơ lưu lại đều cảm giác được ngọn núi rung chuyển, Đại hoàng tử lập tức ra tiếng hỏi.

Hàn Việt hồi tưởng một chút, bỗng nhiên nói: “Không tốt, cha ta từng nói, khi bảo địa của Thiên Kình Sơn có người xâm nhập, ngọn núi sẽ rung chuyển.”

Sở Thiên Hựu nghe vậy, trong lòng càng sốt ruột, “Tiểu Sơ!”

.

.

.

Sơn động bắt đầu lắc lưu càng lúc càng mạnh, cảm giác không gian bị xé rách cũng càng lúc càng nghiêm trọng, Vân Mộng Sơ cơ hồ cảm thấy cả người đều sắp không thể hô hấp.

Nàng cắn răng, nhìn hai đóa Nhật Nguyệt Hoa và Thất Thải Hoa chỉ cách nàng có hai bước chân, lại cắn răng một cái, dùng toàn bộ khí lực bổ nhào vào cạnh hai đóa hoa, sống chết hái bọn chúng rồi, rồi vội vàng chạy đi.

Chờ chạy ra khỏi bãi cỏ, nàng có chút tuyệt vọng nhìn ra phía trước, con đường đi ra của bọn họ thế nhưng bị một khối đá lớn ngăn chận.

Giây tiếp theo, nàng lập tức rút lui vài bước cách xa người áo xám, kiên quyết nói: “Đừng chạm vào ta, bằng không ta lập tức hủy đóa Thất Thải Hoa này.”

Nàng nói xong, mỉm dưới lắc lắc đóa hoa trong tay.

Trong mắt người áo xám thoáng hiện một tia kinh ngạc, thanh chủy thủ trong tay chậm rãi buông xuống, thấp giọng nói: “Ngươi thật sự không giống một đứa nhỏ năm, sáu tuổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.