Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 61: Chương 61: Người Chết Hoa Chết




Vân Mộng Sơ nhàn nhạt nhìn người áo xám, “Ngươi cũng không giống một người mười một, mười hai tuổi.”

“Hoàn cảnh tạo nên con người.” Người áo xám có chút lạnh lùng nói, “Ngươi thực sự nghĩ là, nếu ngươi dùng đóa hoa kia uy hiếp, ta sẽ không thể làm gì được ngươi sao?”

“Ta không nghĩ vậy.” Vân Mộng Sơ toét miệng cười nhẹ, “Nhưng ta tin tưởng ngươi thật sự coi trọng đóa hoa này, ngươi sẽ vì nó mà ném chuột sợ vỡ đồ, ngươi không dám dùng nó để mạo hiểm, như vậy là đủ rồi. Giờ chúng ta hãy cùng thương lượng để sống chung hoà bình với nhau, thế nào?”

Người áo xám cười lạnh một tiếng, không nói.

Vân Mộng Sơ lắc đầu thở dài, “Làm gì lại không tin người khác như vậy a? Giữa ta và ngươi lại không cừu không oán, là do ngươi ban đầu không phân tốt xấu liền bắt ta, sau lại bắt buộc ta giúp ngươi lấy này nọ, ta đã không định để ý việc này, ngươi cần gì phải níu chặt không tha?”

Người áo xám trầm mặc hồi lâu, một lát sau mới nói: “Người có thể khiến ta tin tưởn, đều đã rời ta mà đi. Ta không tin bất luận kẻ nào, cũng không tin số mệnh, chỉ tin vào chính bản thân ta.”

Vân Mộng Sơ run rẩy khóe miệng, khó trách thằng nhãi này lúc nãy bảo những người đó đứng ở bên ngoài, xem ra là ngay cả thủ hạ tâm phúc của mình, hắn cũng không tin. Người như vậy, sống ở trên đời, hẳn là thật mệt.

Vân Mộng Sơ thở dài một hơi, bất đắc dĩ tiếp tục khuyên bảo. Nàng hiện tại đang ở cùng một kẻ vừa nguy hiểm vừa cực đoan, nếu không nghĩ biện pháp cầu hòa, không biết chừng lúc nào nàng sẽ bị hắn nuốt mất!

Tuy rằng hi vọng không lớn, nhưng nàng cũng phải thử xem. Nếu thật sự không được, đành phải làm một phen cá chết lưới rác.

Nàng nhỏ nhẹ khuyên nhủ, tận tình đến không thể tận tình hơn: “Ngươi xem, ta lại không biết ngươi, không nhìn thấy mặt ngươi, lại không biết ngươi là người phương nào, ngươi hoàn toàn không cần giết ta diệt khẩu, ta thật sự không ảnh hưởng gì đến ngươi. Ngươi nếu thật sự nghĩ đủ biện pháp để giết ta, như vậy chúng ta đành phải xé rách mặt, ta sẽ hủy đóa hoa. Nếu ta không được dễ chịu, ta cũng tuyệt đối không để ngươi thoải mái!”

Người áo xám rũ mắt xuống, trầm mặc một hồi, bỗng ngẩng đầu lên, cư nhiên đưa tay kéo tấm khăn che mặt màu đen xuống, lộ ra một gương mặt tuy rằng có chút non nớt, nhưng đối Vân Mộng Sơ lại quen thuộc vô cùng.

Trong đầu Vân Mộng Sơ như nổ vang ầm ầm, tuy rằng biết diện mạo bọn họ hẳn là cực kì tương tự, thậm chí có thể nói là giống nhau như đúc, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn cảm thấy chấn động to lớn như trước.

Nàng đã vài năm chưa gặp lại hắn. Từ sau khi hắn qua đời… Cuộc sống của nàng liền tràn ngập cô độc, không còn ai giống hắn dỗ nàng vui vẻ, cùng chơi với nàng… Không còn ai, mỗi khi nàng bệnh, nguyện ý chạy khắp nửa thành phố, chỉ vì tìm được đồ mà nàng muốn ăn.

Nàng, rất nhớ hắn.

Nỗi tưởng niệm mà nàng vốn cho rằng đã dần dần phai nhạt, lại hiện lên rõ ràng như trước.

Nàng cắm móng tay vào trong lòng bàn tay, nhường bản thân tỉnh táo lại. Nàng hiện tại đang ở kề cận cái chết, chỉ cần chút sơ sẩy sẽ bị xử lý.

Nàng hít sâu một hơi, vờ như thập phần kỳ quái hỏi: “Ngươi vì sao kéo khăn che mặt xuống?”

Hắn lạnh lùng cười, “Hiện tại ngươi đã nhìn thấy ta trông như thế nào, giờ ta đã có lý do để giết ngươi.”

Vân Mộng Sơ suýt nữa thì hộc máu, “Ngươi thực nhàm chán… Ngươi muốn giết ta thì cứ nói thẳng ra đi, việc gì phải tìm loại lý do này. Ngươi có lớn lên chưa, tiểu…” Nàng nói đến một nửa, vội nuốt trở vào hai chữ cuối cùng. Dù sao nàng hiện tại chỉ là một tiểu cô nương năm tuổi, kêu một nam hai đã mười hai tuổi đại là tiểu đệ đệ, rõ ràng không thích hợp.

Trong mắt người áo xám hiện lên một tia thô cuồng, “Ngươi thật to gan! Những kẻ dám nói xấu ta, ngươi có biết kết cuộc của bọn họ đều như thế nào không?”

“Đã chết.” Vân Mộng Sơ không chút suy nghĩ trả lời.

“Ngươi đã biết, sao còn dám nói như vậy?”

Vân Mộng Sơ liếc mắt nhìn hắn, lại lập tức dời ánh mắt, “Nếu ngươi muốn giết ta, mặc kệ ta nói thế nào, ngươi chẳng phải đều muốn giết ta? Nhìn bộ dạng của ngươi, phỏng chừng là không muốn giải quyết trong hòa bình. Nếu đã như vậy, so với việc khúm núm cầu xin ngươi, ta càng thích thống thống khoái khoái tranh đấu với ngươi một phen.”

Hắn nghe xong, trầm mặc một lát, vẻ thô cuồng trong mắt tiêu tán rất nhiều, hiện lên một chút nghi hoặc, “Ngươi thật là một đứa nhỏ năm tuổi sao?”

Nàng chớp chớp mắt, “Ngươi thật sự chỉ có mười một, mười hai tuổi sao? Vì sao lại thị sát như vậy?”

Hắn còn chưa kịp trả lời, chợt nghe phía bên kia tảng đá vọng sang tiếng đánh nhau, tựa hồ có người đang gõ tảng đá. Nghe được tiếng động, Vân Mộng Sơ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Âm thanh có thể truyền tới rành mạch như vậy, chứng tỏ tảng đá cản đường bọn họ cũng không dày, hơn nữa tảng đá này chẳng phải rất lớn, không có hoàn toàn phá hỏng đường ra của bọn họ, phía trên vẫn còn chỗ có thể cho một người gầy yếu đi qua.

Đây cũng chính là lý do vì gã áo xám này không mấy lo lắng cho tình cảnh của bản thân, hắn có thể nghĩ cách để tự mình trèo lên. Nhưng với khối thân thể nhỏ bé cùng bộ dây thần kinh vận động không được phát đạt cho lắm của nàng, một mình nàng thì không thể lên được.

Tiếng đánh nhau ở bên ngoài càng lúc càng lớn, nàng rõ ràng nghe được có người nói: “Thiếu chủ, ngài không sao chứ?”

“Ta không sao.” Người áo xám nhàn nhạt nó, “Có thể dời tảng đá này đi không?”

“Dời không được, hơn nữa tương đối khó phá vỡ. Nếu muốn phá vỡ, sợ là chỉ có thể cho nổ.” Thủ hạ bên ngoài nói.

“Nổ?” Người áo xám rõ ràng không ưu ái đề nghị này cho lắm. Dùng thuốc nổ tương đối nguy hiểm, còn không bằng chính hắn tự đi ra ngoài, “Các ngươi lưu một người chờ ở đây, những người khác ra ngoài động chờ, một lát nữa ta sẽ đi ra ngoài.”

“Thiếu chủ.” Thuộc hạ lo lắng nó, “Không thấy thiếu chủ bình an đi ra, bọn thuộc hạ sao có thể cứ như vậy mà đi ra ngoài.”

“Ta không sao.” Người áo xám nhàn nhạt nói, “Lưu một người ở trong này là được.”

Những người bên ngoài thương lượng một chút, trong đó một người nói: “Thiếu chủ, A Đại ở lại.”

Nghe nói như thế, Vân Mộng Sơ nhất thời nhớ tới một nhân vật cũng tên là A Đại đi theo quận chúa Thiếu Mẫn trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký…

Hai người còn lại chắc sẽ không tên là A Nhị và A Tam đi.

“Được.” Người áo xám nói xong, chuyển ánh mắt về phía Vân Mộng Sơ, lạnh lùng nói: “Ta giúp ngươi đi ra ngoài, bất quá, sau khi đi ra ngoài, tốt nhất là ở tại chỗ chờ ta, bằng không, ta sẽ không biết có nên đổi ý giết ngươi hay không.”

Vân Mộng Sơ mím môi, không biết lời hắn nói là thật hay giả.

“Yên tâm.” Hắn khinh thường nhìn nàng, “Ta sẽ không lừa ngươi, ta muốn giúp ngươi đi ra ngoài là vì vóc người của ngươi nhỏ. Để ngươi mang theo hoa, có người của ta ở bên ngoài tiếp ứng, như vậy sẽ khiến hoa ít bị tổn thất nhất.”

Thấy nàng vẫn ngậm miệng không nói, hắn cười lạnh, tay cầm lấy một hòn đá nhỏ, chậm rãi lại lạnh lùng vô tình nói với nàng: “Nếu ta muốn giết ngươi, không cần đến một giây, ngươi tin không? Không tin thì có thể thử xem.”

Nàng lập tức nói: “Ta tin.”

“Ta sở dĩ buông tha ngươi, một là, vì ta cho tới bây giờ chưa thấy qua tiểu hài tử năm tuổi nào thú vị như vậy, vừa biết giả vờ đáng thương, vừa biết uy hiếp người khác, còn có thể thỏa thuận bắt tay giảng hòa với ta. Hai là,…” Hắn nhắm mắt lại, hồi tưởng lại bộ dáng lúc quay đầu lại của nàng, đôi mắt nàng, giữa màu đen có mang theo sắc tím thẫm. Không biết có phải vì bản thân mình cũng có mắt tím, hắn luôn cảm thấy có một cảm giác thân thiết hiểu với những người có ánh mắt màu tím…

Đôi khi hắn nghĩ, một tiểu hài tử như vậy, giết đi cũng thật đáng tiếc. Nhân sinh của hắn đã thập phần hắc ám, vẫn là lưu lại một chút tia sáng đi.

“Ta ôm ngươi.” Người áo xám nhàn nhạt nói, “Ngươi bảo vệ đóa hoa trong tay ngươi cho tốt, ta sẽ cho ngươi đi xuyên qua khe hở ở trên kia, thủ hạ bên ngoài của ta sẽ tiếp ứng ngươi. Ta chỉ có một yêu cầu, bảo vệ tốt đóa hoa trong tay ngươi, bằng không, nó chết, giây tiếp theo chính là tử kỳ của ngươi.”

“Ta biết.” Nàng nhất định phải bảo vệ tốt đóa hoa này, còn đóa hoa kia…

Vân Mộng Sơ nhìn đóa Nhật Nguyệt Hoa trong tay kia, quyết định cũng phải bảo hộ thật kỹ.

Nhưng ngay lúc người áo xám định đứng dậy ôm nàng đi lê, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng nói có chút kinh hoảng, “Thiếu chủ, mấy người vừa rồi tìm đến, hiện tại đã chế phục A Tam.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, phản ứng thứ nhất chính là ôm hoa đặt trước ngực, rất có tinh thần người chết hoa chết.

Kế tiếp, nàng chợt nghe đến một thanh âm quen thuộc gọi mình: “Tiểu Sơ, Tiểu Sơ, muội không sao chứ!” Vừa dứt lời, vài sư huynh khác cũng hỏi lên.

Là Sở Thiên Hựu! Bọn họ thật sự đã tìm được nàng…

Trong lòng nàng hiện lên rất nhiều rất nhiều cảm động, các sư huynh của nàng, thật sự tốt lắm.

Giờ khắc này, nàng hạ quyết tâm, tương lai nhất định phải đối xử tốt với các sư huynh, xem nhau như người thân.

Vân Mộng Sơ cười nhìn người áo xám, “Ta đem hoa cho ngươi, ngươi thả ta được không? Dù sao đóa hoa mà ngươi muốn đối với ta cũng không có tác dụng gì, không bằng làm theo ý nguyện của mỗi người đi.”

“Cho dù ngươi định buông tha ta, bọn họ cũng không hẳn sẽ bỏ qua cho ta.” Hắn nói xong, cực nhanh điểm huyệt Vân Mộng Sơ, lập tức bịt khăn che kín mặt, nhàn nhạt nói: “Người mà các ngươi muốn tìm, hiện tại ở trong tay ta, nếu muốn nàng còn sống, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại, thả thủ hạ của ta ra.”

Ngoài động lặng im một hồi, sau đó vọng vào giọng nói lạnh lùng của Sở Thiên Hựu, “Ta muốn nghe giọng của nàng.”

Người áo xám trầm ngâm một lát, đưa tay giải một phần huyệt đạo trên người Vân Mộng Sơ, nàng lập tức nói: “Sư huynh, muội không sao.”

Ở bên ngoài tảng đá, Sở Thiên Hựu nháy mắt siết chặt hai đấm, nghe được giọng của nàng, hắn mới cảm thấy thân thể mình một lần nữa lấy lại độ ấm, “Tiểu Sơ đừng sợ, chúng ta rất nhanh sẽ cứu muội ra ngoài.”

“Muội không sợ, các huynh phải cẩn thận.” Nàng nói xong, lại ngoài ý muốn thấy được ánh mắt đùa cợt của người áo xám.

Người áo xám nói khẽ vào tai nàng, “Ta thật đúng là không nhìn ra ngươi sợ chỗ nào.”

Nàng chỉ làm như bản thân không nghe được.

Lúc này, Hàn Việt ở bên ngoài nói: “Vị bằng hữu ở bên trong, tình huống hiện giờ, bên ngoài cơ bản đã bị chúng ta nắm giữ, hai thủ hạ của ngươi đều bị chúng ta chế phục, ngươi mặc dù ở bên trong, nhưng hẳn là không có thức ăn, nước uống, cũng không trụ được bao lâu. Nếu các hạ dám cả gan làm tổn thương sư muội, chúng ta vạn vạn sẽ không tha thứ ngươi. So với việc cá chết lưới rách, không bằng thả sư muội ra trước, chúng ta lại bàn tiếp.”

Nghe đến đó, Vân Mộng Sơ có chút yếu ớt nói: “Sư huynh, bởi vì muội vừa giúp hắn một chuyện, nên hắn lúc nãy đã đáp ứng thả muội ra.”

Ngoài cửa động, Hàn Việt có chút trợn tròn mắt, này…

“Ta đổi ý.” Người áo xám hừ lạnh một tiếng, “Cho dù thả nàng, ta cũng sẽ không có kết cục gì tốt, chẳng bằng để nàng cùng chết với ta. Nếu không muốn nàng chết với ta, hãy mau thả thủ hạ của ta ra, ở ngoài động chờ, ta sẽ trả người lại cho các ngươi. Bằng không, nếu phải chết, thì mọi người cùng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.