Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 52: Chương 52: Lời Mời Đến Từ Giang Nam




Sở Thiên Hựu lần này tiến cung không được vài ngày liền trở về, đồng thời còn mang theo một người ——

Đại hoàng tử.

Khi Sở Thiên Hựu và Đại hoàng tử cùng nhau đến vương phủ, Vương phi đã trai giới xong, không biết có phải là Vân Mộng Sơ suy nghĩ nhiều không, nàng cứ cảm thấy Vương phi lần này trai giới xong, khí sắc so trước kia tốt hơn một ít.

Bởi vì nàng có thân phận sư muội, nên khi Đại hoàng tử đến vương phủ, nàng cũng cùng Từ Thư Uyển đến gặp Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử lần này chỉ là đến vương phủ cùng ở với Sở Thiên Hựu vài ngày, làm việc tương đối ít phô trương.

Nhưng dù là như vậy, hành lý mang theo vẫn chất đầy ba chiếc xe ngựa…

Vân Mộng Sơ thầm đổ mồ hôi, nếu không điệu thấp, chắc phải là mười chiếc xe ngựa, kéo đến không khác gì sính lễ nha, không hổ là bạn thân của Sở Thiên Hựu, còn mang nhiều đồ như vậy đến vương phủ.

Bất quá, Đại hoàng tử mang đồ đến tuy nhiều, nhưng khi hắn đến chính viện của vương phủ, trên người chỉ mặc thường phục màu trắng, phía sau có hai gã sai vặt đi theo mà thôi. Hắn vừa vào, đầu tiên là hành lễ với Vương phi, gọi một tiếng cô cô, sau lại lần lượt chào hỏi Sở Thiên Ninh và Từ Thư Uyển, đến phiên nàng thì ——

Đại hoàng tử mỉm cười nhìn nàng, dường như rất có thâm ý, tiếp theo liền cúi người ẵm nàng lên, nhéo nhéo khuôn mặt nàng, “Tiểu sư muội, ta rất nhớ muội nha… Dạo này thế nào? Đi học với sư phụ cảm giác như thế nào?”

Vân Mộng Sơ cười cười, “Chào Tứ sư huynh, sư phụ tốt lắm, muội học được rất nhiều.”

Đại hoàng tử xì bật cười, “Trong số mấy đệ tử của sư phụ, cũng chỉ muội là nói sư phụ tốt lắm, sư phụ nghe được nhất định rất vui mừng.”

Nàng cười cười, ở chung với Lăng Hiên mấy lần, nàng đại khái đã hiểu Lăng Hiên là người thế nào, cũng khó trách Đại hoàng tử nói Lăng Hiên như vậy.

Đại hoàng tử buông nàng xuống, từ bên hông lấy ra một hạt châu, cười hề hề nhìn nàng, “Tiểu Sơ, đây là dạ minh châu mà sư huynh chuẩn bị cho muội, nếu muội có thể bắt được thì sẽ tặng cho muội, còn nếu bắt không được… Sư huynh phải giữ lại thôi.”

Tiểu hài tử a, đều cảm thấy hứng thú đối với những món đồ lấp lánh, mới mẻ. Bằng chút khí lực nho nhỏ của Vân Mộng Sơ, khẳng định không có khả năng cướp dạ minh châu từ trong tay hắn. Dựa theo kinh nghiệm trước kia của hắn, tiểu cô nương ở độ tuổi này, một khi không bắt được liền bắt đầu làm nũng. Nàng mà làm nũng nha…

Hắc hắc, sẽ chọc tức Sở Thiên Hựu.

Chỉ đáng tiếc, hắn tính toán kĩ càng đến vậy, ấy vậy mà sư muội nhà mình lại dị thường không phối hợp.

Vân Mộng Sơ nghiêng đầu, nghiêm cẩn nhìn nhìn viên dạ minh châu trong tay Đại hoàng tử, bỗng nhiên lắc đầu nói, “Tứ sư huynh, tiểu di đã nói, không thể nhận lễ vật thật quý trọng.”

Nhất thời, bàn tay Đại hoàng tử cầm dạ minh châu đang chuẩn bị hướng về phía trước bỗng cương cứng lại.

Vương phi thấy thế nhịn không được phì cười, Đại hoàng tử rõ ràng là chuẩn bị đưa viên dạ minh châu này cho Vân Mộng Sơ, chẳng qua lúc đưa còn muốn mượn cớ chọc nàng chơi mà thôi, bất quá Vân Mộng Sơ cự tuyệt hắn, khiến ý tưởng của hắn trực tiếp thất bại.

Đại hoàng tử nghe được tiếng cười của Vương phi, khóe miệng nhất thời có chút run rẩy, không nghĩ tới phương pháp bách phát bách trúng của hắn cư nhiên không hữu hiệu, trong đầu tiểu sư muội nhà mình nghĩ thế nào vậy a, đứa bé nhỏ như vậy cư nhiên không cần viên dạ minh châu vừa xinh đẹp vừa đáng giá này.

Hắn có chút cứng ngắc tươi cười hỏi lại một lần, “Tiểu sư muội, muội thật sự, không cần sao?”

Vân Mộng Sơ lắc đầu, “Lễ vật của Tứ sư huynh rất quý trọng, Tiểu Sơ không thể nhận.”

Lúc này, Sở Thiên Hựu đi đến, cầm lấy viên dạ minh châu trong tay Đại hoàng tử, đặt vào tay Vân Mộng Sơ, nhàn nhạt nói, “Tiểu Sơ, cứ cầm đi, không sao đâu, sư huynh tặng quà cho sư muội là chuyện bình thường.”

“Thật vậy chăng?” Vân Mộng Sơ mặt mày hồn nhiên nhìn Sở Thiên Hựu, đôi mắt đen thẫm thoáng sắc tím như lóe lên gợn sóng lấp lánh.

Sở Thiên Hựu nhịn không được đưa tay vuốt vuốt tóc nàng, “Thật sự không sao.” Hắn nói xong, quay đầu nhìn Đại hoàng tử, mắt như lóe sáng, “Phải không, Tứ sư huynh?”

Đại hoàng tử ha ha cười cười, đi đến cạnh Vân Mộng Sơ, vươn hai tay ôm lấy nàng, nói, “Không sao, Tiểu Sơ yên tâm đi.”

Nàng cười cọ cọ vào vai Đại hoàng tử, ngọt ngào nói, “Cám ơn Tứ sư huynh.”

Đại hoàng tử hai mắt sáng ngời, lập tức nói, “Không khách khí.” Nói xong, quay sang khiêu khích nhìn Sở Thiên Hựu.

Tâm tình vốn không mấy tốt lắm của Sở Thiên Hựu nhất thời âm trầm xuống, Vân Mộng Sơ vừa mới làm gì với Đại hoàng tử?

Làm nũng sao?

Hắn tặng nàng nhiều đồ như vậy cũng không thấy nàng làm nũng, đúng là đứa nhỏ không lương tâm.

Sắc mặt của hắn càng lạnh như băng, xoay đầu đi, đến bên cạnh Vương phi, ân cần thăm hỏi chuyện Vương phi trai giới.

Đại hoàng tử buông Vân Mộng Sơ xuống, cũng tiến đến cạnh Vương phi, nói chuyện cười với nàng.

Nói chuyện một hồi, Đại hoàng tử nhắc đến lão Vương phi.

Ý cười trên mặt Vương phi dần dần tiêu thất, nhàn nhạt nói, “Không phiền đến Đại hoàng tử, lão Vương phi luôn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách.”

Đại hoàng tử rũ mắt xuống, khẽ hớp một ngụm trà, thấp giọng nói, “Lão Vương phi, vẫn là như thế sao?”

Vương phi gật gật đầu, cười nói, “Đại hoàng tử, hôm nay khó có dịp đến thăm một chuyến, để ta bảo Thiên Hựu đưa ngài đi dạo trong vương phủ, vương phủ tuy rằng không bì kịp hoàng cung, nhưng cũng mấy nơi rất tinh xảo hiếm có.”

Thấy Vương phi cố ý chuyển đề tài, Đại hoàng tử cũng đi theo bậc thềm xuống dưới, bảo Sở Thiên Hựu cùng hắn đi dạo vương phủ.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Vân Mộng Sơ càng nghi hoặc, lão Vương phi, rốt cuộc là có chuyện gì…

Nàng còn nhớ ngày đó, Sở Thân Vương từng hỏi lão Vương phi, có phải thật sự thập phần chán ghét hắn…

Làm mẫu thân chán ghét?

Chẳng lẽ lão Vương phi cũng giống Từ Thư Uyển, đều không phải cam tâm tình nguyện gả?

Vân Mộng Sơ khẽ nhíu mày, quyết định đêm nay đi hỏi Từ Thư Uyển.

Sau khi cùng Đại hoàng tử ăn bữa tiệc nhỏ, trở lại phòng mình, Vân Mộng Sơ ngồi lên đùi Từ Thư Uyển, hỏi, “Tiểu di, vì sao chúng ta luôn không thấy lão Vương phi?”

Bàn tay Từ Thư Uyển đang xoa đầu Vân Mộng Sơ chợt khựng lại, một lát sau, nàng nâng mặt Vân Mộng Sơ lên, thập phần nghiêm túc nói, “Tiểu Sơ, con phải nhớ kỹ, bất luận là lúc nào, cũng đừng chọc giận lão Vương phi, phải đối với lão Vương phi kính nhi viễn chi*.”

* “Kính nhi viễn chi” có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong “Luận ngữ – Ung dã”:

“Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ”

Tạm dịch là:

Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.

“Kính nhi viễn chi” chính là cách nói rút gọn từ câu “Kính quỷ thần nhi viễn chi”. Ý nói Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.

Nguồn: Wikipedia

Nàng sửng sốt, lập tức gật đầu, “Tiểu di yên tâm, con đã nhớ.”

Từ Thư Uyển thế này mới an tâm một ít, “Tiểu Sơ, chuyện của lão Vương phi, hiện tại còn không cần hỏi, về sau ta sẽ nói cho con.”

Vân Mộng Sơ gật gật đầu, về sau thấy lão Vương phi thì cứ đường vòng là được, dù sao lão Vương phi trên cơ bản một năm bốn mùa cũng không ra khỏi Dưỡng Tâm Uyển mấy lần.

.

.

.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Mộng Sơ ăn cơm sáng xong, đang trên đường tới học đường, lúc đi ngang qua võ trường, bỗng nhiên nhìn thấy có hai người đang đánh nhau.

Khụ khụ, kỳ thực nói là đánh nhau, không bằng nói, là một bên ngược* một bên, thì có vẻ tương đối thích hợp hơn…

* “Ngược” ở đây là hành hạ, tra tấn, chết thì không chết nhưng mà khó sống.

Đại hoàng tử rõ ràng đánh không lại Sở Thiên Hựu, bị Sở Thiên Hựu liên tục công kích, chật vật trốn tránh. Bất quá Sở Thiên Hựu coi như là có chừng mực, không thực sự làm bị thương Đại hoàng tử, phảng phất như đang hưởng thụ hắn trốn tránh mà thôi.

Đại hoàng tử vừa ăn đấm vừa lảng tránh, trong lòng có chút hối hận chuyện tối hôm qua. Tối hôm qua, hắn ở trước mắt Sở Thiên Hựu khoe khoang một chút việc Vân Mộng Sơ có dấu hiệu làm nũng với hắn, thuận tiện cười nhạo một chút bộ mặt than kia của Sở Thiên Hựu. Cái tên này, mặt mày thì nhìn có vẻ lạnh băng vô tình, kì thực rất nhỏ nhen, sáng sớm vừa mở mắt ra liền kéo hắn đến võ trường để đánh nhau.

Hắn là hoàng tử đó nha… Sở Thiên Hựu dám đối đãi hắn như vậy…

Được rồi, Sở Thiên Hựu còn là biểu đệ của hắn, quả thật là có thể làm.

Sau một hồi, Sở Thiên Hựu hình như đã đánh đủ, rốt cuộc chịu thu tay lại, nói, “Tứ sư huynh, lần sau trong cung luận võ, chỉ sợ phải là đệ thi đấu thôi.”

Đại hoàng tử vừa hồng hộc thở gấp, vừa cười nói, “Phải phải, Ngũ sư đệ võ công cao cường, đành phải cực khổ một chút…”

Sở Thiên Hựu nhàn nhạt gật đầu, đi đến phía sau Đại hoàng tử, đặt một tay lên lưng hắn, nhất thời một dòng nước ấm chảy qua thân thể Đại hoàng tử, khiến hắn cảm thấy thư thái một ít.

Hắn bi ai nghĩ, thế này có còn thiên lý nữa không, thằng ranh này còn nhỏ như vậy, mà nội lực đã thâm hậu thế này, quá mức nghịch thiên mà!

Sở Thiên Hựu thu tay, nghiêng đầu nhìn phía dưới võ đài, Vân Mộng Sơ lẳng lặng đứng ở đó, hai mắt tò mò nhìn bọn họ.

Hắn nhảy xuống võ đài, đến bên cạnh Vân Mộng Sơ, Vân Mộng Sơ lập tức lấy ra chiếc khăn tay vừa rồi mới hỏi xin ở chỗ Thiền Lục, “Tam biểu ca, lau mồ hôi.”

Sở Thiên Hựu nhận lấy khăn tay, biểu cảm ôn hòa một ít, bắt đầu lau mồ hôi.

Lúc này, Đại hoàng tử cũng từ trên võ đài nhảy xuống tới, tiến đến bên cạnh Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ, ta đâu, ta cũng muốn lau mồ hôi.”

Vân Mộng Sơ chỉ phải lấy khăn tay của mình ra đưa cho Đại hoàng tử, ánh mắt mang theo chút xin lỗi nhìn gã sai vặt sau lưng, nàng thật sự không cố ý khiến gã sai vặt mất việc làm.

Đại hoàng tử cầm lấy khăn tay của Vân Mộng Sơ, liếc mắt khoe khoang nhìn Sở Thiên Hựu một cái, bắt đầu lau mồ hôi.

Bất quá Sở Thiên Hựu không để ý chuyện này, trong lòng hắn đang nghĩ chuyện khác.

Hắn chậm rãi lau mồ hôi, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, nói với Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ, ta sẽ đi ra ngoài một thời gian, ngắn hoặc dài ta cũng không rõ ràng, nếu xảy ra chuyện gì mà muội hay Từ sườn phi cũng không thể giải quyết, muội có thể truyền tin đến Tứ sư huynh, huynh ấy sẽ giúp muội.”

Hắn nói dứt lời, Vân Mộng Sơ còn chưa nói, Đại hoàng tử trước hết ngạc nhiên nhìn hắn, lắc đầu nói, “Thật không rõ đệ vì muốn đi tìm thứ căn bản không biết có tồn tại hay không, tuy rằng có đồn đãi, nhưng dù sao cũng là đồn đãi, chỉ vì vậy mà đệ đi một chuyến, đáng giá sao? Phái một hạ nhân đi chẳng lẽ không được sao?”

“Đệ cần phải tự mình đi.” Sở Thiên Hựu nghiêm cẩn gật đầu, “Cho nên, trong lúc đệ không ở đây, phiền Tứ sư huynh quan tâm Tiểu Sơ một chút.”

Đại hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu, “Được rồi, tùy đệ, hi vọng đệ nhanh chóng trở về.”

Vân Mộng Sơ cắn môi, Sở Thiên Hựu phải rời khỏi vương phủ? Hắn nhỏ như vậy, rời đi vương phủ làm cái gì? Vương gia và Vương phi sẽ đồng ý hắn rời đi sao…

Nàng có chút lo lắng nhìn Sở Thiên Hựu, hỏi, “Tam biểu ca vì sao phải đi?”

Sở Thiên Hựu ngồi xổm xuống, thân người ngang tầm mắt với nàng, ôn nhu nói, “Bởi vì ta có một thứ phải đi tìm.”

Vân Mộng Sơ đáng thương hề hề nhìn hắn, “Tam biểu ca nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt, muội sẽ rất nhớ tam biểu ca.” Lời này không hoàn toàn là diễn trò, Sở Thiên Hựu đối với nàng thật sự rất tốt. Ở trong vương phủ, ngoại trừ Từ Thư Uyển, hắn là người luôn đối xử tốt với nàng, có gì ăn ngon có gì chơi vui đều đến tìm nàng.

Sở Thiên Hựu đi rồi, trong vương phủ mất đi một người quan tâm nàng, nàng đương nhiên sẽ nhớ hắn.

Sở Thiên Hựu nghe nàng nói như vậy, nhịn không được vươn tay ôm lấy nàng, an ủi nói, “Ta sẽ mau chóng, đến lúc đó sẽ mang quà về cho muội.” Đúng là con gái ngoan, hắn càng ngày càng thích nàng.

Vân Mộng Sơ nhịn không được cọ cọ bờ vai của hắn, mềm yếu nói, “Tam biểu ca có thể bình an, chính là món quà lớn nhất.”

Sở Thiên Hựu nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt chạm phải đôi mắt hồn nhiên của nàng, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới nàng dạy mình nên cười như thế nào.

Hắn nỗ lực cong khóe miệng lên trên, làm ra một cái tươi cười, “Tiểu Sơ yên tâm đi.”

.

.

.

Cũng không biết Sở Thiên Hựu nói thế nào, Vương phi và Vương gia cư nhiên thật sự đồng ý Sở Thiên Hựu xuất hành. Ba ngày sau, khi Đại hoàng tử rời đi, Sở Thiên Hựu cũng cùng đi với hắn.

Người trong phủ đều ra tiễn hai người bọn họ, Sở Thiên Ninh nhìn khuôn mặt còn nét trẻ con của đệ đệ nhà mình, nhịn không được đỏ hoe mắt, nói khẽ với Vương phi, “Mẫu thân, đệ đệ còn nhỏ như vậy, mẫu thân vì sao lại đồng ý hắn đi du học?”

Vương phi đặt tay lên vai Sở Thiên Ninh, thấp giọng nói, “Thiên Ninh, Thiên Hựu là nam hài tử, không trải qua chút mưa gió là không lớn lên được.” Mà nàng lại không thể bảo hộ được hắn bao nhiêu năm, chỉ có thể nghĩ biện pháp giúp hắn mau chóng lớn lên.

Sở Thiên Ninh tránh thoát cánh tay Vương phi, đi đến bên cạnh Sở Thiên Hựu, nắm lấy tay hắn, dặn dò hắn đủ thứ chuyện, mãi đến khi Đại hoàng tử nghe không nổi nữa, liền ngắt lời Sở Thiên Ninh, kéo Sở Thiên Hựu lên xe ngựa.

Chuyến du học lần này của Sở Thiên Hựu không có cố định mục đích, mà Đại hoàng tử lại vừa đúng lúc có việc phải đi phía nam một chuyến, hai người thế là kết bạn đồng hành.

Sở Thiên Hựu sau khi nói lời từ biệt với Vương gia, Vương phi và Sở Thiên Ninh xong, hắn đi tới bên cạnh Vân Mộng Sơ, lẳng lặng nhìn nàng, đưa tay vuốt vuốt tóc nàng, thanh âm trước nay chưa từng có nhu hòa, “Tiểu Sơ, phải biết tự chăm sóc bản thân, ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, cố gắng học tập.”

Vân Mộng Sơ nghiêm cẩn gật đầu, đứng đó nhìn theo Sở Thiên Hựu rời đi.

Nàng vốn cho rằng Sở Thiên Hựu đi lâu lắm là chừng một, hai tháng, lại không nghĩ tới, Sở Thiên Hựu đi lần này, thế nhưng đi tận một năm ròng.

.

.

.

Một năm này, chuyến lữ trình của Sở Thiên Hựu tuy rằng kéo dài hơn so với dự tính của hắn rất nhiều, nhưng hắn cuối cùng đã tìm được Khinh La Hương, hơn nữa hắn còn lợi dụng kí ức của kiếp trước bày ra một vài bố cục, xem như làm được không ít chuyện, thu phục được vài thuộc hạ trung tâm.

Hắn nhìn cổng kinh thành gần ngay trước mắt, nỗi nhớ nhà càng như mũi tên đã được bắn ra.

.

.

.

Một năm này, Vân Mộng Sơ cao lên một ít, khuôn mặt trẻ con mập mạp đã giảm đi một ít, bước đầu phát triển tiềm chất mỹ nữ.

Một năm này ở trong vương phủ, cuộc sống nàng cũng coi như tốt, vương phủ thiếu đi Chương di nương, thiếu đi một thứ trưởng tử, quả thực có thể nói là rất bình thản, Sở Thân Vương mỗi ngày đi sớm về trễ vào triều thảo luận chính sự, mọi chuyện trong nhà đều do Vương phi quản lý, hắn gần như mặc kệ.

Vương phi luôn đối đãi Từ Thư Uyển tương đối khoan dung, chỉ cần Từ Thư Uyển không làm gì sai, nàng cũng không chủ động bới móc, một năm này liền cứ bình tĩnh trôi qua như vậy.

Bất quá, hôm nay, nhịp sống bình tĩnh rốt cuộc bị đánh vỡ,Vương phi nhận được thư của Sở Thiên Hựu, Sở Thiên Hựu ghi ở trong thư rằng, ba ngày sau, hắn nhất định sẽ về đến vương phủ.

Vương phi đọc được thư, khó nén được sắc mặt vui mừng, vội bảo hạ nhân chuẩn bị cái này chuẩn bị cái kia, còn cho người một lần nữa triệt để quét dọn Hành Vu Viện của Sở Thiên Hựu, thêm vào rất nhiều đồ mới. Vân Mộng Sơ có thể cảm giác được, nguyên lai Vương phi lúc này, chẳng qua cũng là một mẫu thân bình thường tưởng niệm đứa con đi xa mà thôi.

Ngày Sở Thiên Hựu trở về, Hồng quản gia dẫn theo một đám hạ nhân đứng bên ngoài nghênh đón. Sở Thiên Hựu vừa đến nơi, Vương phi liền nắm lấy tay Sở Thiên Hựu, cẩn thận quan sát một lượt, nhẹ nhàng cười nói, “Về là tốt rồi.”

Sở Thiên Hựu cao lên một ít, diện mạo dần dần bước vào giai đoạn quá độ từ tiểu nam hài đến thiếu niên.

Vương phi và Sở Thiên Ninh trước sau ân cần thăm hỏi Sở Thiên Hựu, rồi mới đến phiên Vân Mộng Sơ.

Vương phi lại đưa Sở Thiên Hựu vào ngồi trong nhà, cẩn thận hỏi hắn một năm này thế nào.

Sở Thiên Hựu nghiêm cẩn trả lời câu hỏi của Vương phi, nói sơ qua những gì học được, rồi nói với Vương phi rằng lần này hắn mang về hai người.

Cuộc thăm hỏi kéo dài đến tận giờ cơm chiều mới dừng lại.

Giờ cơm chiều, Sở Thân Vương trở về, vương phủ tổ chức một hồi gia yến nghênh đón Sở Thiên Hựu.

Lúc ăn cơm, Sở Thiên Hựu rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Vân Mộng Sơ ngồi bên cạnh mình, ánh mắt nhu hòa rất nhiều, khẽ cúi người nói nhỏ vào tai nàng, “Tiểu Sơ, ta có mang cho muội một ít lễ vật, lát nữa ta sẽ cho người ta mang đến chỗ sườn phi.”

“Cám ơn tam biểu ca.” Vân Mộng Sơ cười tủm tỉm nói, “Tam biểu ca đi đường vất vả, lần sau không cần mang lễ vật về cho muội.”

“Không sao.” Sở Thiên Hựu nhẹ nhàng lắc đầu, “Một năm này có học hành nghiêm túc không?”

“Có.” Vân Mộng Sơ nghiêm cẩn gật đầu, “Muội giờ đã thuộc rất nhiều bài thơ.” Lời này nói xong, nàng khẽ đổ mồ hôi một cái, nàng trên cơ bản đã sống gần ba mươi năm, đương nhiên thuộc N bài thơ Đường.

Sở Thiên Hựu khẽ nhướn mày, “Ta đây nhất định phải kiểm tra muội, nếu thuộc không tốt, lễ vật thu hồi.”

Vân Mộng Sơ tràn đầy tự tin nói, “Tam biểu ca yên tâm, muội nhất định có thể đạt tới yêu cầu của biểu ca.”

Sở Thiên Hựu nhìn bộ dáng đáng yêu này của nàng, nhịn không được toét miệng cười dưới đáy lòng, một năm này, hắn thường thường lại nhớ đến bộ dáng đáng yêu của nàng…

Hiện tại rốt cuộc thấy được, hắn cảm thấy như đồ vật gì đó bỗng nhiên lấp đầy nội tâm.

Hắn không có tư tưởng nữ tử không tài mới là đức. Nữ hài tử a, vẫn là nên học chút cầm kỳ thư họa, thế nên đối với đứa “con gái” mà mình tự nhận này, hắn luôn yêu cầu rất nghiêm cẩn ở phương diện này.

May mà Vân Mộng Sơ rất trí tuệ, trên phương diện học tập không làm khó được nàng.

Sau khi gia yến chấm dứt, Vương phi giữ một mình Sở Thiên Hựu lại, bảo hắn ngồi đối diện, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn, “Thiên Hựu, con đến Thất Mân làm gì?”

Sở Thiên Hựu trong lòng bất đắc dĩ, hắn đến Thất Mân, đương nhiên là vì đi tìm Khinh La Lương cho Vương phi giải độc, nhưng hắn không thể nói thật trước mặt Vương phi. Dù sao, theo lý mà nói, hắn hẳn là không biết Vương phi trúng độc, càng không thể có giải dược cho Vương phi, cho nên hắn chỉ có thể giấu diếm. Sở Thiên Hựu kính cẩn đáp, “Bẩm mẫu thân, sư phụ từng nói, ở Thất Mân có rất nhiều người học thức cao siêu, võ công cao cường, nên con mới muốn đi Thất Mân học hỏi một phen.”

Vương phi tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Nếu chỉ là muốn tới học hỏi một phen lời nói, vì sao phải điều đi người mà ta phái theo bảo vệ con?”

“Con không phải điều đi.” Sở Thiên Hựu trấn định trả lời, “Con là thật cần bọn họ truyền tin, đưa cho Đại hoàng tử, sự tình liên quan trọng đại, con không dám tùy ý ủy thác người khác.”

Vương phi nghiêm cẩn nhìn Sở Thiên Hựu vài giây, bỗng nhiên nói, “Như vậy, là ta hiểu lầm con.”

“Mẫu thân là quan tâm con.”

Vương phi cười cười, nói chuyện thêm một hồi, liền bảo Sở Thiên Hựu đi.

Sở Thiên Hựu đi rồi, Tề ma ma tiến vào, Vương phi cười khổ nói với Tề ma ma, “Ta hiện tại đã cảm thấy, đứa con lớn lên không cần mẹ nữa rồi.”

Tề ma ma cười lắc đầu, “Vương phi quá lo lắng, thế tử hiếu thuận như vậy, sao có thể không nghe lời Vương phi.”

Vương phi thở dài một hơi, không nói gì nữa. Sở Thiên Hựu đúng là rất hiếu thuận, nhưng lại giấu nàng chuyện ở Thất Mân. Bất quá, cũng không sao, đứa nhỏ ít nhiều cũng có một chút bí mật, nàng không thích điều tra nguyên nhân, có một số việc, thật sự khó tránh khỏi hồ đồ.

Có Sở Thiên Hựu trở về, Vân Mộng Sơ bắt đầu cùng hắn mỗi ngày đến học đường. Hai người cùng nhau học, cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, ngay cả Vân Mộng Sơ cũng không nhận ra, một năm nữa đang trôi qua.

.

.

.

Một năm sau.

Sáng hôm nay là sinh nhật tròn năm tuổi của Vân Mộng Sơ, nàng đến học đường từ rất sớm, ôn lại bài giảng lần trước của Lăng Hiên, lẳng lặng chờ Lăng Hiên lên lớp.

Một hồi sau, Sở Thiên Hựu và Lăng Hiên lần lượt đi vào, Lăng Hiên vừa đến thế nhưng không nhắc đến việc học, ngược lại cười hề hề nói, “Ta muốn nói cho các con một tin tốt.”

Hai mắt Vân Mộng Sơ sáng ngời, Lăng Hiên muốn nói cho bọn họ tin tốt? Quả thực chính là thiên hạ hồng vũ*! Bất quá ánh mắt nàng sáng lên một hồi liền có chút cảnh giác, Lăng Hiên chính là điển hình nham hiểm, hắn nói có tin tốt, cũng chưa hẳn là tốt với nàng nha.

* Thiên hạ hồng vũ: ý nói chuyện kỳ tích xảy ra, vô cùng hiếm có.

Sở Thiên Hựu trái lại lạnh nhạt rất nhiều, bởi vì hắn tin chắc, từ chỗ Lăng Hiên, tuyệt đối không có chuyện ăn cơm trưa không phải trả tiền.

Lăng Hiên nhìn phản ứng rất không nể mặt của hai đồ đệ, cũng không mấy để ý, nói thẳng, “Thiên Hựu, Tiểu Sơ, Tam sư huynh các con xuất ngoại du học, mời ta và sư huynh muội các con đến Giang Nam làm khách. Ta tính toán sắp tới đến thăm hắn, tiện thể dẫn hai con tới thưởng thức phong tình của Giang Nam một phen, cảm thụ thế nào là Giang Nam văn nhân mặc khách.”

Đây, đây là muốn xuất môn du lịch?

Thật sự là tin rất rất tốt nha, từ ngày nàng xuyên không đến cổ đại, số lần ra khỏi cửa thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay, đừng nói chi là ra khỏi kinh thành.

Hiện tại Lăng Hiên nói muốn dẫn nàng đi Giang Nam chơi, kinh hỉ này quả thực không thua gì nàng trúng số độc đắc.

“Khụ khụ.” Lăng Hiên ho nhẹ vài cái, Vân Mộng Sơ nhất thời tỉnh táo lại, nhìn xem Lăng Hiên kế tiếp nói gì.

“Nhưng mà…” Lăng Hiên kéo dài giọng, cười cực kì ôn hòa, “Các con phải hoàn thành xong bài học của ta mới được đi Giang Nam, nếu trước lúc ta đi mà vẫn không hoàn thành xong, thì cứ ở lại kinh thành chậm rãi học đi.”

Vân Mộng Sơ hắc tuyến, được rồi, nàng biết là sẽ không đơn giản như vậy mà.

Quả nhiên…

Sau buổi học hôm nay, Vân Mộng Sơ thu được một đống bài tập, nàng thật sự cảm thấy nếu mình thiệt tình chỉ có năm tuổi, thì mớ bài tập mà Lăng Hiên giao cho nàng, tuyệt đối là một nhiệm vụ bất khả thi.

May mà lúc trước nàng học bài luôn luôn chú ý ẩn giấu, bằng không lấy hắc tâm của Lăng Hiên, nhất định sẽ cho nàng còn nhiều bài tập hơn.

Sở Thiên Hựu thấy nàng sầu mi khổ kiểm, đến bên cạnh nàng, vỗ vỗ đầu nàng an ủi, “Tiểu Sơ, cứ làm bài, chỗ nào không hiểu, có thể hỏi ta.”

Thấy Sở Thiên Hựu đến, Vân Mộng Sơ nhất thời nhớ tới một việc, “Tam biểu ca, Tam sư huynh chúng ta rốt cuộc là thân phận gì? Muội chỉ nhớ sư phụ từng nói huynh ấy tựa hồ tên là Hàn Việt.”

“Tam sư huynh sao…” Sở Thiên Hựu trong đầu hiện ra một trương dung nhan đã lâu không gặp, “Tam sư huynh là Hàn Quốc công nhị thiếu gia, hiện tại đang cùng Hàn Quốc công ở tại Giang Nam.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.