Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 51: Chương 51: Da Mặt Mỏng




Sau khi trở về, Từ Thư Uyển tinh tế quan sát chỗ Vân Mộng Sơ bị đánh, thấy không có gì trở ngại mới yên tâm.

Vân Mộng Sơ mặt mày ủy khuất nhìn Từ Thư Uyển, “Tiểu di, mợ lần nào cũng đánh con, chúng ta đừng để ý mợ nữa được không…”

Từ Thư Uyển nao nao, rũ mắt xuống xoa xao đầu nàng, hồi lâu sau mới nói: “Được, tiểu di nghe lời Tiểu Sơ.”

Vân Mộng Sơ ha ha nở nụ cười.

Vài ngày sau, Tống thị lại đến tìm Từ Thư Uyển, bất quá bị Từ Thư Uyển lấy cớ Vương phi trai giới, miễn gặp khách. Về sau, Tống thị phỏng chừng cũng buông tha cho ý đồ bắt Từ Thư Uyển làm việc, ngược lại bảo Từ Thư Uyển cho mình chút bạc, bà muốn cho con đi học tư thục.

Lúc Từ Thư Uyển đọc thư do Từ Thư Quân tự tay viết, vốn có chút do dự. Nhưng khéo là, khi đó, Vân Mộng Sơ đang ở bên cạnh, nàng xem hiểu ý của lá thư này, vội ôm đầu nói đau, Từ Thư Uyển nhất thời nhớ tới hành vi lần trước của Tống thị, chẳng còn tâm tư đâu mà cho tiền, tùy tiện tìm lý do đuổi Tống thị đi.

Vân Mộng Sơ thấy vậy, trong lòng vừa lòng một ít, Từ Thư Uyển rốt cuộc hiểu được mình phải nhẫn tâm một chút.

Sở Thiên Hựu học cùng với Vân Mộng Sơ một ngày nữa thì bị Thái Hậu gọi vào cung. Vân Mộng Sơ mỗi ngày một mình học ở học đường có chút nhàm chán, dứt khoát quyết định ngồi học ở viện của mình.

Hoàng cung. Từ Ninh Cung. Văn Hoa Điện.

Sở Thiên Hựu đang ngồi trong thư phòng lẳng lặng đọc sách, chợt nghe cung nữ bẩm báo có Đại hoàng tử tới chơi, hắn đành phải buông sách xuống, đến chính điện của Văn Hoa Điện để nghênh đón Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử vừa đến, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói với hắn: “Đệ có biết, hoàng thượng đã thăng Cao Tuần – phụ thân của quý phi – làm thừa tướng?”

Sở Thiên Hựu lẳng lặng gật đầu, “Đệ biết.”

Đại hoàng tử quay đầu nhìn hắn, cả giận nói: “Đệ một chút cũng không lo lắng sao? Đệ còn không biết tên Cao Tuần kia là người thế nào sao? Tuy có chút mưu lược, nhưng lòng dạ khí độ hẹp hòi, lúc trước còn luôn âm thầm chống đối Văn Thái sư, hiện thời hắn làm thừa tướng, vậy Văn Thái sư…”

Sở Thiên Hựu bình tĩnh nhìn Đại hoàng tử, bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Cho nên, giờ đã đến lúc lựa chọn. Đại hoàng tử tuổi cũng không nhỏ, hẳn là nên suy tính cho tương lai, không chỉ tính cho bản thân, còn phải tính cho cả hoàng hậu và Văn gia. Người xưa có câu, vinh cùng vinh bại cùng hại.”

Sở Thiên Hựu nói xong, thần sắc lạnh nhạt nhìn Đại hoàng tử, chờ hắn trả lời.

Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tươi sáng rực rỡ, gió nhẹ phất qua, mang theo mùi hương của trăm hoa đua nở. Cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa sổ đối chọi gay gắt với không khí âm trầm bên trong.

Đại hoàng tử siết chặt hai nắm tay, vẻ mặt bỗng nhiên có chút thê lương, “Vì sao phải bức ta đến bước này… Chỉ sợ cho dù tương lai ta muốn thối lui, Cao Tuần cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua ta, còn có Văn gia… Một khi đã như vậy, ta vì sao không đấu một trận, ta mới là con trai trưởng, ta mới là người danh chính ngôn thuận.”

Đại hoàng tử nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt trở nên dứt khoát, kiên quyết.

Sở Thiên Hựu đứng lên, khẽ thi lễ, “Nguyện phụ tá Tứ sư huynh.”

Đại hoàng tử hít sâu một hơi, cười nói: “Ai… cũng là đệ hiểu rõ ta, biết ta thích cái xưng hô Tứ sư huynh này, hai sư huynh đệ chúng ta, về sau hãy cùng nhau mưu tính.”

Sở Thiên Hựu gật đầu, bắt đầu cùng cẩn thận thương nghị Đại hoàng tử.

Bàn tính một hồi, mãi đến buổi tối mới tạm nghỉ.

Hai người tán gẫu xong chính sự, tâm tình Đại hoàng tử cũng tốt lên rất nhiều. Đại hoàng tử nhắc đến vài tiểu muội muội của mình, “Mấy muội muội kia của ta, càng lúc càng cực đoan, đoan trang thì quá đoan trang, ôn nhu thì quá ôn nhu, biết làm nũng cũng quá biết làm nũng, ai… Nữ nhân trong hoàng cung thật sự là không thú vị, lúc nào cũng mang theo mặt nạ.”

Làm nũng?

Hai chữ này xúc động đến tiếng lòng trong Sở Thiên Hựu, hắn nhớ tới Vân Mộng Sơ làm nũng, nỗ lực duy trì gương mặt bị liệt biểu cảm của mình, hỏi: “Các công chúa, có làm nũng với huynh không?”

Đại hoàng tử có chút kỳ quái nhìn hắn, “Đương nhiên là có nha, đệ không phải không biết bộ dạng không đứng đắn ngày thường kia của ta, ta thoạt nhìn là người có tí khí tốt nhất trong số các hoàng tử, các công chúa đương nhiên là làm nũng với ta.”

Sở Thiên Hựu nuốt một ngụm nước miếng, do dự một hồi mới hỏi: “Vậy, huynh có biết, làm thế nào để khiến một người làm nũng với mình không?”

Lời này vừa nói ra, hai mắt Đại hoàng tử liền trợn trừng lớn lớn, biểu cảm dị thường không thể tin nhìn Sở Thiên Hựu, như thể vừa mới quen biết hắn. Ánh mắt kia khiến Sở Thiên Hựu có chút run lên, suýt nữa không duy trì nổi biểu cảm mặt than.

Hồi lâu sau, Đại hoàng tử mới đột nhiên bạo cười thành tiếng, sắc mặt Sở Thiên Hựu nhất thời càng trở nên khó coi.

Đang lúc hắn nhịn không được đứng lên, định phất tay áo chạy lấy người, Đại hoàng tử mới miễn cưỡng nhịn xuống tiếng cười, nói với hắn: “Ngũ sư đệ, ta kỳ thực luôn nghĩ rằng đệ từ lúc sinh ra đến chết đi sẽ không có thất tình lục dục gì như người bình thường, cả ngày sẽ làm khối băng, không nghĩ tới, đệ cũng có lúc muốn người khác làm nũng với đệ a.”

Sắc mặt Sở Thiên Hựu triệt để đen xuống, hắn thật sự cảm thấy bản thân nhất thời mê man đến hỏi Đại hoàng tử chính là một thiên đại sai lầm.

“Đừng tức giận, đừng tức giận.” Đại hoàng tử mở miệng an ủi vài câu hoàn toàn không có thành ý, cuối cùng còn bỏ thêm một câu, “Thật sự là khó có dịp thấy đệ thẹn quá thành giận nha.”

Sắc mặt Sở Thiên Hựu bỗng nhiên trở lại bình thường, hắn thập phần lạnh nhạt nhìn Đại hoàng tử, trên mặt đã khôi phục lại biểu cảm mặt than, “Đại hoàng tử, một khi đã như vậy, trận đấu bắn tên ngày mai, thỉnh Đại hoàng tử tự mình tham gia đi.”

“Đừng, đừng ——” Đại hoàng tử vừa nghe đến đó, liền vội vàng kéo tay Sở Thiên Hựu, cố sức vất vả nhịn cười, nhưng hai mắt vẫn tràn đầy ý cười, “Ngũ sư đệ, ta sai lầm rồi, để ta nói cho đệ làm thế nào để khiến tiểu cô nương làm nũng với đệ.”

Sở Thiên Hựu thế này mới thoáng thu liễm tức giận, ngồi xuống nghe Đại hoàng tử giảng.

Đại hoàng tử nghĩ nghĩ, bộ dạng như người từng trải, phân tích: “Ngũ sư đệ, đệ hỏi như vậy, hẳn người này là một tiểu hài tử rất ngoan đúng không?.” Kỳ thực trong lòng hắn đã biết là ai rồi, nhưng Ngũ sư đệ này của hắn đó a, nhìn thì lạnh lùng, thực chất da mặt rất mỏng, hắn cũng chỉ phảo tạm thời đem nghi hoặc nghẹn ở trong bụng, “Nếu tiểu hài tử này rất ngoan, như vậy chỉ có đối với đặc biệt tín nhiệm, hoặc là với người dễ nói chuyện, thì đứa nhỏ này mới làm nũng.”

Sở Thiên Hựu nội tâm đồng ý, nói rất có lý, Vân Mộng Sơ chỉ làm nũng với Từ Thư Uyển, mà Từ Thư Uyển quả thật là người mà nàng rất tín nhiệm, còn là người rất dễ nói chuyện…

“Cho nên, muốn đứa nhỏ này làm nũng với đệ, sẽ đầu tiên là khiến đứa nhỏ tín nhiệm đệ, tiếp theo là phải khiến đứa nhỏ cảm thấy đệ rất dễ nói chuyện, rất sủng nàng, như vậy mục đích của đệ mới có thể đạt tới.” Đại hoàng tử cười tủm tỉm nói.

Sở Thiên Hựu khẽ nhíu mày, tuy rằng Đại hoàng tử chỉ cho hắn một con đường rõ ràng, nhưng để làm được, thật sự có chút khó khăn.

Hắn biết tì khí của bản thân, cũng biết sắc mặt mỗi ngày của mình thế nào, muốn để Vân Mộng Sơ cảm thấy hắn là người dễ nói chuyện, thật sự rất khó.

Hắn mím môi suy xét.

Đại hoàng tử ngồi bên cạnh cười trộm, lần sau có cơ hội gặp tiểu sư muội, nhất định phải nghĩ biện pháp chọc tức Sở Thiên Hựu, nhìn Sở Thiên Hựu biến sắc mặt, thật là rất thú vị.

Người nào đó thầm ra chủ ý bất lương trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.