Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 50: Chương 50: Tiêu Thị Lang




Một nam tử thân hình cao lớn đi ra từ hàng cây bên đường.

Hắn chừng ba mươi tuổi, mặc áo choàng gấm màu xanh ngọc, hoa văn hình mây màu tím, hai bàn tay nắm lại, đặt sau lưng, tướng mạo không thể nói rõ là anh tuấn cỡ nào, nhưng khí chất trầm ngưng ổn trọng, chỉ cần đứng ở đó liền có thể cho người ta cảm giác đỉnh thiên lập địa.

Từ Thư Uyển kinh ngạc nhìn người tới, thì thào nói: “Tiêu đại ca.”

Tiêu đại ca?

Vân Mộng Sơ nhìn biểu cảm trên mặt Từ Thư Uyển, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy điềm xấu, vị Tiêu đại ca này, chẳng lẽ là người bạn cố tri của Từ Thư Uyển?

“Tiêu thị lang.” Sắc mặt Tống thị có chút cổ quái, giống như đang do dự cái gì. Một lát sau, bà nỗ lực tươi cười, đi đến trước mặt Tiêu thị lang, nói: “Tiêu thị lang, hồi lâu không gặp, ngài gần đây vẫn khỏe chứ?”

Nhìn thấy một màn này, Vân Mộng Sơ nhịn không được dụi dụi mắt, có chút không thể tin được những gì mình thấy, Tống thị thế nhưng đi lấy lòng một người?

Tiêu thị lang…

Chẳng lẽ là Hình bộ thị lang, nếu là Hình bộ thị lang, Tống thị làm như vậy liền có thể lý giải.

Nhưng, Tống thị vừa mới rõ ràng nói là Hình bộ thị lang Tần gia, Hình bộ thị lang hẳn là có hai người, nói vậy vị Tiêu thị lang này hẳn là một trong hai người, bà không bảo Từ Thư Uyển đi cầu Tiêu thị lang, phỏng chừng bà và vị Tiêu thị lang này có chuyện cũ lâu năm gì đó không được vui cho lắm.

“Tống thị, ngươi nếu muốn cầu tình thay cho người nhà của ngươi, vẫn là miễn đi.” Tiêu thị lang lạnh lùng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình với người Tống gia.”

Sắc mặt Tống thị hung hăng biến đổi, quay sang thấp giọng nói: “Tam muội.”

Từ Thư Uyển chỉ làm như mình không nghe thấy, nói với Tiêu thị lang: “Tiêu đại ca, đến thăm tỷ tỷ sao?”

Tiêu thị lang gật gật đầu, biểu cảm ảm đạm nói: “Vốn hẳn là đến sớm một chút, nhưng sáng nay Hình bộ có việc gấp, mãi đến bây giờ mới đến thăm nàng.”

Nghe thế, Vân Mộng Sơ nhất thời minh bạch, xem ra người bạn cố tri của Tiêu thị lang là mẫu thân của nàng – Từ Thư Nguyệt.

Xem ra mắt nhìn người của mẫu thân mình đúng là tốt thật, vị Tiêu thị lang này, từ tướng mạo đến khí chất, cái gì cũng không tệ, chỉ đáng tiếc, mẫu thân của Tiêu thị lang quản rất nhiều chuyện mà Tiêu thị lang lại là người hiếu thuận, nên hai người đành hữu duyên vô phận.

Bất quá, vị Tiêu thị lang này có thể nhớ đến việc đến thăm Từ Thư Nguyệt sau khi nàng qua đời, cũng coi như trường tình.

Chính là vị Tiêu thị lang này thoạt nhìn rất chán ghét Tống thị. Tống thị đã đắc tội vị Tiêu thị lang này thế nào a?

Từ Thư Uyển nghe Tiêu thị lang nói vậy, nhìn về phía bia mộ của Từ Thư Nguyệt, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ nếu biết đại ca tới thăm tỷ, nhất định sẽ thật vui mừng.”

Tiêu thị lang đến gần Từ Thư Uyển, cúi đầu cẩn thận đánh giá Vân Mộng Sơ đang nằm trong lòng Từ Thư Uyển, thanh âm rất nhẹ hỏi: “Đây là, con của Thư Nguyệt sao?”

“Đúng.” Từ Thư cười gật đầu, nhẹ nhàng quơ quơ Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ, mau gọi Tiêu thúc thúc.”

Vân Mộng Sơ tuột xuống khỏi người Từ Thư Uyển, đi qua nắm tay Tiêu thị lang, ngọt ngào kêu lên: “Chào Tiêu thúc thúc.”

Tiêu thị lang kinh ngạc nhìn nàng vài giây, rồi vươn tay vỗ vỗ đầu nàng, cảm xúc có chút kích động, khẽ nói: “Hảo… Hảo… Thật giống mẫu thân con hồi nhỏ…”

“Tiêu thúc thúc…” Vân Mộng Sơ nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Tiêu thị lang khẽ cúi người, cởi miếng ngọc bội bên hông xuống, đưa vào tay nàng, “Tiểu Sơ thật sự là bé ngoan, đây là ngọc bội thúc thúc tặng cho con, cầm đi chơi đi.”

Vân Mộng Sơ nhận lấy khối ngọc bội từ tay Tiêu thị lang, cẩn thận nhìn xem, khẽ chấn động, khối ngọc bội này, rõ ràng là được làm từ dương chi ngọc cực phẩm, màu sắc thuần trắng, phỏng chừng có giá không ít, hơn nữa sáng bóng nội liễm, hiển nhiên khối ngọc bội này được người cầm trên tay thời gian dài…

Từ lúc càng xuyên không đến nay, đây là lần đầu tiên nhận được món quà quý trọng như vậy. Nàng quay đầu nhìn nhìn Từ Thư Uyển, thấy Từ Thư Uyển mỉm cười với mình mới an tâm nhận lấy, nói với Tiêu thị lang: “Cám ơn Tiêu thúc thúc.”

Tiêu thị lang vuốt vuốt tóc nàng, “Không có gì phải cảm ơn, đây vốn là lễ vật năm đó định tặng cho mẫu thân của con, chỉ tiếc…”

Vân Mộng Sơ cúi đầu nhìn tạo hình trên ngọc bội, là một con chim phượng hoàng đang giương cánh sắp bay, quả nhiên là quà tặng cho nữ tử âu yếm. Nàng trịnh trọng cất kỹ ngọc bội vào trong ngực, rồi đi trở về bên cạnh Từ Thư Uyển.

Tiêu thị lang đứng thẳng dậy, thần sắc có chút phức tạp nhìn Vân Mộng Sơ, một lát sau, nói với Từ Thư Uyển: “Ta sau này hẳn là đều sẽ ở lại kinh sư, nếu muội rảnh, thì dẫn Tiểu Sơ tới chơi phủ của ta.”

Từ Thư Uyển chỉ cười cười, không nói gì.

Phu nhân của Tiêu thị lang sao có thể hoan nghênh muội muội và nữ nhi của nữ nhân mà trượng phu mình luôn tâm tâm niệm niệm, nàng vẫn không nên quấy rầy thì hơn.

Tiêu thị lang thấy nàng không đáp lời, cũng không nói cái gì, lạnh mặt nhìn Tống thị, hơi trào phúng nói: “Nhị vị còn không đi sao, ở tại chỗ này chờ ai?”

Sắc mặt Tống thị từ đỏ biến thành trắng, cuối cùng thử mở miệng nói: “Tiêu thị lang…”

“Chuyện của Tống gia không cần thương lượng nữa, ngươi tìm được ai cũng sẽ đều giống nhau.” Tiêu thị lang dứt khoát nói, lập tức gật đầu nói với Từ Thư Uyển, “Ta đi trước thăm tỷ tỷ của muội, muội cũng nhanh trở về vương phủ đi, đừng bị những kẻ chướng mắt làm chậm trễ hành trình.”

Tống thị nắm chặt bàn tay, cố nén tức giận, nỗ lực ép bản thân không xông lên chửi ầm vào mặt Tiêu thị lang.

Vân Mộng Sơ thấy vậy, thầm khoái chí, cuối cùng đã có người có thể giúp nàng hung hăng giáo huấn Tống thị.

Nhìn theo bóng lưng Tiêu thị lang rời đi, Vân Mộng Sơ kéo Từ Thư Uyển thối lui vào trong hàng rào nha hoàn và thị vệ, ủy khuất nói: “Tiểu di, đầu con đau quá, chúng ta trở về vương phủ được không?”

Từ Thư Uyển nghe vậy, có chút sốt ruột, nàng cũng thấy cú đánh vừa nãy của Tống thị có chút nặng tay, trong lòng trào lên oán hận đối với Tống thị, vừa đưa tay xoa đầu cho Vân Mộng Sơ, vừa quay sang nói với Tống thị: “Ca ca, tẩu tử, chuyện đó, ta thật sự bất lực, ta khuyên các ngươi tốt nhất hãy rời kinh thành, tránh đầu sóng ngọn gió.” Nàng nói xong liền xoay người rời đi.

Tống thị còn muốn đi lên nói cái gì, không ngờ lại bị thị vệ vương phủ cản lại.

Nhìn xe ngựa đi xa, Tống thị giận dữ không thôi, đá một cước vào người Từ Thư Quân, “Đồ vô dụng, ta không nhắc nhở ngươi rồi sao, sao ngươi ngay cả một câu cũng không nói thay ta?”

Từ Thư Quân xoa xoa cái chân bị đá đau, bất mãn nói: “Thành thật một chút đi, đây cũng không phải là trong nhà, không thể chấp nhận ngươi dính vào. Với lại, không phải lúc nãy ta không nói giúp ngươi, mà là Tống gia các ngươi phạm vào chuyện quá lớn, cầu xin cũng vô dụng, ngươi không có nghe vừa rồi Tiêu thị lang đã nói thế nào sao… Muốn sống thì phải mau rời kinh tránh đầu sóng ngọn gió, ngươi nếu muốn nhất quyết ở lại chỗ này, ta cũng mặc kệ ngươi, đến lúc đó cho ngươi một tờ hưu thư, coi như ta và Tống gia các ngươi không còn quan hệ.”

“Ngươi ——” Tống thị tức giận đến độ định giơ tay tát vào mặt Từ Thư Quân, nhưng chung quy kiêng dè đây là ở bên ngoài, nỗ lực hít sâu mấy cái áp chế cơn tức, vung tay lên một cái, cũng không quay đầu liền xoay người rời đi.

Đúng là đồ ăn bám bạc tình bạc nghĩa, lúc trước nhà mẹ đẻ của bà đã giúp hắn không biết bao nhiêu, hiện tại Tống gia vừa xảy ra chuyện, hắn thế nhưng dám nói ra đề nghị hưu thê…

Tống gia nếu thực ngã, thằng nhãi này không biết sẽ đối đãi bà thế nào đâu.

Bà vì sao lại gả cho một kẻ vô dụng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.