Tiêu phu nhân đi rồi, Sở Thiên Hựu có
chút lo lắng nhìn Vân Mộng Sơ, hắn không biết Vân Mộng Sơ có biết mẫu
thân mình từng có một đoạn chuyện xưa với Tiêu thị lang hay không, hẳn
chỉ có chút lo lắng thái độ của Tiêu phu nhân đối với nàng.
Bất quá Vân Mộng Sơ lại có vẻ không phát giác, nói với hắn, “Tam biểu ca, chúng ta đi ăn cơm đi, muội đói quá a.”
Sở Thiên Hựu nao nao, cúi mắt giữ chặt lấy tay nàng, cũng đúng, việc này để một mình hắn phiền não là tốt rồi, cần gì phải nói cho nàng, nàng
còn nhỏ như vậy, hồn nhiên như vậy, hoàn toàn không thích hợp loại
chuyện này.
Hắn muốn để nàng lớn lên trong vui vẻ vô lo.
.
.
.
Ngày hôm sau, Vân Mộng Sơ ngồi trong xe ngựa, lật xem quyển sách trên tay.
Lăng Hiên làm sư phụ, thích nhất là áp bức đồ đệ, ngay cả lúc nàng ngồi
trong xe ngựa cũng không buông tha nàng, nói với nàng, so với việc ngồi
trong xe ngựa, không bằng xem vài quyển sách…
Vì thế, nàng chỉ có còn cách cầm một quyển sách lên, đọc trong thống khổ.
Bất quá, may mà Lăng Hiên là một người
công bằng, không chỉ muốn nàng đọc sách, còn bắt Đại hoàng tử – vốn định ngồi xe ngựa để hưởng thụ – cũng phải đọc sách. Nghe mình phải gánh
loại nhiệm vụ này, Đại hoàng tử cực kì buồn bực, rầu rĩ quyết định đến
sau khi trạm dịch hắn cũng muốn mua một con ngựa. Nhưng không may, Lăng
Hiên vì muốn đi sớm, nên quyết định tăng tốc độ, giữa trưa cũng không
đến trạm dịch, chỉ tùy tiện nghỉ chân một lát ở dọc đường.
Đáng thương cho Vân Mộng Sơ, tuy rằng nàng không say ô tô hiện đại,
nhưng đối loại xe ngựa cổ đại xóc nảy này, quả thật có chút vô lực. Ngày thường còn đỡ, ngồi ở trong xe ngựa đều không cần làm gì, chỉ cần tựa
đầu vào một góc, ngủ một giấc là đến nơi. Nhưng hiện thời lại bị Lăng
Hiên cưỡng chế ban cho nhiệm vụ, không làm thì sẽ gặp chuyện không hay
ho, cho nên nàng chỉ có thể vừa đọc sách vừa miễn cưỡng chịu đựng cảm
giác không khỏe.
Loại hành vi này, hậu quả chính là, khi giữa trưa nàng xuống xe thông khí, sắc mặt trở nên tái nhợt, cả người héo rũ vô lực.
Sở Thiên Hựu thấy vậy liền nhíu mày, đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi, “Tiểu Sơ, thân thể không thoải mái sao?”
Nàng lắc đầu, “Không sao.”
Sở Thiên Hựu bất đắc dĩ nhìn nàng, đứa nhỏ này sao lại ngoan như vậy a,
khó chịu cũng không nói, có chuyện gì cũng thường xuyên nghẹn ở trong
lòng, cho tới bây giờ đều không nói cho hắn.
Hắn đối đãi nàng còn chưa đủ tốt sao?
Vân Mộng Sơ bởi vì say xe nên không thoải mái, không ăn được bao nhiêu
liền lại lên xe ngựa nghỉ ngơi. Sở Thiên Hựu đi theo nàng lên xe, thấy
nàng nhắm mắt tựa vào một góc, vẻ mặt uể oải, trong lòng chợt hiểu ra.
Hắn ngồi sát bên cạnh nàng, hỏi, “Tiểu Sơ, muội có phải là say xe
không?” Trước kia không thấy nàng say xe nha, sao lần này lại khó như
vậy chịu?
Vân Mộng Sơ còn chưa kịp trả lời, chợt nghe tiếng Dâm Bụt từ ngoài xe
ngựa vọng vào, “Tiểu thư, nô tỳ đã tìm được thứ mà ngài muốn.”
Dâm Bụt vén rèm lên, vừa định đem món trong tay đưa qua, lại giật mình
phát hiện thế tử cũng ngồi trong xe ngựa, tay nàng nhất thời cương tại
chỗ, có chút không biết nên nói thế nào.
Dù sao thế tử đã tám tuổi, hai người cũng không phải huynh muội ruột
thịt, cùng nhau ngồi chung xe ngựa thì có chút không hợp lí, nhưng nàng
quả thật không có lá gan gọi thế tử đi xuống, nhất thời không biết nên
nói gì.
Ngược lại là thế tử đón lấy món đồ trong tay nàng, nghi hoặc nhìn nhìn,
sau đó nhàn nhạt nói với nàng, “Ngươi đi xuống trước đi.”
Dâm Bụt nhìn Vân Mộng Sơ, thấy nàng không có ý phản đối, cũng liền lui xuống.
Sở Thiên Hựu nhìn vỏ quýt trong tay, có chút kỳ quái hỏi, “Tiểu Sơ, muội rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái, muốn thứ này để làm gì?”
“Muội say xe.” Vân Mộng Sơ có chút hữu khí vô lực nói, “Lúc say xe, ngửi mùi vỏ quýt sẽ thoải mái một ít.”
“Thật sao?” Sở Thiên Hựu nghi hoặc nhìn vỏ quýt trong tay, rốt cuộc vẫn đưa tới dưới mũi nàng, “Làm thế này có thể trị say xe?”
“Thất Nguyệt đại sư tình cờ nói với muội như vậy.” Ngửi mùi vỏ quýt,
nàng cảm thấy thư thái một ít, cười nói, “Thất Nguyệt đại sư nói, có
nhiều món đồ vụn vặt mà ngày thường chúng ta đều thấy vô dụng, kỳ thực
đều có ích.”
Thật ra đâu phải là Thất Nguyệt đại sư, đây là lúc ở hiện đại, hắn* nói cho nàng.
* “Hắn” là người yêu kiếp trước của Vân Mộng Sơ
Lời nói thật khẳng định không thể nói cho Sở Thiên Hựu, đành phải vu oan cho Thất Nguyệt.
“Thật sự là say xe? Ta nhớ muội trước kia không say xe a, hiện tại lại khó chịu?” Sở Thiên Hựu kiên nhẫn truy vấn.
Vân Mộng Sơ do dự nghĩ xem có nên nói thật ra hay không, kỳ thực nàng
ngồi trong xe ngựa đọc sách thật sự hiệu quả không lớn, lại còn khó
chịu, căn bản đọc không vô, thôi thì cứ đến nói với Lăng Hiên một tiếng.
Chẳng qua đây là chuyện của nàng, không tất yếu phải kéo Sở Thiên Hựu vào.
Bất quá, mấy ngày nay vội vàng thu thập hành lý rồi đi đường, khó có
được cơ hội cùng một chỗ với Sở Thiên Hựu, nàng lúc này mới sự nhớ tới
một việc khác.
Thiên Kình Sơn.
Lần đó từ chỗ Thất Nguyệt trở về, nàng đã tra xét điển tịch trong thư
phòng, có thế mới biết, cái nguy hiểm mà Thất Nguyệt nói căn bản chính
là nói nhẹ, Thiên Kình Sơn căn bản chính là nhất đại hung sơn!
Nếu chỉ đến chân núi hái thuốc săn thú thì không sao, nhưng một khi đến
giữa sườn núi, sẽ gặp được một ít thực vật có độc, không cẩn thận đụng
phải là sẽ trúng độc, hơn nữa lối rẽ rất nhiều, nếu không nhớ kỹ đường
lúc đi lên, rất có khả năng bị lạc đường, một đi không trở lại. Tuy rằng trên Thiên Kình Sơn có rất nhiều dược liệu trân quý, nhưng cũng rất
nguy hiểm, nếu không có người cực kì thuộc đường dẫn đi, tốt nhất vẫn là đừng vào thì hơn.
Đọc đến những lời này, nàng tuyệt đối khẳng định mình sẽ không lên Thiên Kình Sơn, phú quý tuy rằng trọng yếu, đáng giá mạo hiểm đi đánh đổi,
nhưng nếu cái nguy hiểm kia có tỷ lệ rất cao, có thể đổi bằng tính mạng, vậy thì quên đi, sinh mệnh rất quý giá, nàng đã gặp may được trọng sinh một lần, nếu không biết quý trọng lời nói, thì thật xin lỗi ý tốt của
ông trời.
Nhưng Thất Nguyệt lại nói thứ đó có lẽ có ích cho Vương phi, nàng có
chút không yên lòng, thôi thì cứ nói cho Sở Thiên Hựu biết, coi như hồi
báo ân tình của Vương phi và Sở Thiên Hựu đã chiếu cố một biểu tiểu thư
không có họ hàng như nàng.
Coi như là thuận nước giong thuyền vậy.
Nàng mở miệng hỏi, “Tam biểu ca, biểu ca có biết Thiên Kình Sơn không?”
“Thiên Kình Sơn?” Sở Thiên Hựu lập tức nhớ tới khi hắn tìm được Khinh La Hương ở Thất Mân, người kia từng nói, “Nếu ngươi muốn tìm Nhật Nguyệt
Hoa, có lẽ là trên đỉnh Thiên Kình Sơn, có lẽ là trên Trường Bạch Sơn,
cũng có lẽ là ở Thiên Viễn Sơn. Tóm lại, Nhật Nguyệt Hoa giống như Lưu
Quang Thảo, đều là vật phi phàm, muốn giải được độc của Lưu Quang Thảo,
thì phải tìm được Nhật Nguyệt Hoa… Ta chỉ có thể chờ vận may.”
Kỳ thực hắn lần này đến Hàng Châu, vốn cũng có ý đến Thiên Kình Sơn tìm
kết quả, nhưng hiện tại căn bản còn chưa đi qua Thiên Kình Sơn, Vân Mộng Sơ cư nhiên nhắc tới nơi đó, khiến hắn không thể không hoài nghi…
“Tiểu Sơ, có phải là Thất Nguyệt đại sư đã nói với muội chuyện gì đó ở Thiên Kình Sơn?” Hắn khó có lúc trở nên gấp gáp, hỏi.
Vân Mộng Sơ gật đầu, “Thất Nguyệt đại sư nói với muội, trên Thiên Kình Sơn có bảo bối, Tam biểu ca có biết không?”
“Bảo bối?” Sở Thiên Hựu truy vấn, cẩn thận nhìn nàng, không buông tha
một chút biến hóa trên mặt nàng, ánh mắt trở nên dị thường bức người.
Vân Mộng Sơ đây là lần đầu tiên thấy Sở Thiên Hựu như vậy.
Lúc đầu, Sở Thiên Hựu luôn mang cái mặt than, sau này, mỗi khi nói
chuyện với nàng, khuôn mặt Sở Thiên Hựu sẽ trở nên nhu hòa hơn một ít,
thỉnh thoảng còn xuất hiện một ít biểu cảm hiếm có.
Nhưng là những biểu cảm kia tuyệt đối không phải là kiểu khiến người ta cảm thấy phi thường bị áp bách này.
Trong nháy mắt, nàng suýt nói ra lời nói thật, bởi vì bộ dáng này của Sở Thiên Hựu, rõ ràng là thập phần quan tâm, có lẽ là quả thật có liên
quan đến Vương phi nên hắn mới hỏi như vậy.
Nhưng nàng không nói. Nàng nhớ Thất Nguyệt đã dặn nàng phải giấu kỹ
chuyện của Vương phi ở trong bụng, nàng không phải chỉ có một mình, nàng không chỉ phải lo lắng cho an nguy của bản thân, nàng còn phải tính cho Từ Thư Uyển, nàng không đủ tư cách để mạo hiểm.
Vì thế nàng nỗ lực làm bộ như rất hoang mang nhìn hắn, “Không có, Thất
Nguyệt đại sư không nói với bảo bối kia cụ thể là cái gì, Tam biểu ca có biết không?”
Thần sắc Sở Thiên Hựu ảm đạm xuống, vỗ vỗ đầu nàng, “Không, muội không cần lo, chuyện này giao cho ta xử lý là tốt rồi.”
Có những lời này của Thất Nguyệt đại sư, hắn hạ quyết tâm nhất định phải lên Thiên Kình Sơn lục soát một lần.
Vân Mộng Sơ rũ mắt xuống, tấm bản đồ kia, đợi đến Hàng Châu rồi hẵng lấy ra vậy.
Nói xong chuyện này, nàng nói với Sở Thiên Hựu, “Tam biểu ca, muội đi tìm sư phụ có chút việc…” Lời này ý nói hắn cũng đi xuống.
Có việc?
Sở Thiên Hựu hồi tưởng lại sắc mặt tái nhợt của nàng, bỗng nhiên hiểu vì sao nàng muốn tìm Lăng Hiên.
Hắn nhẹ nhàng nói, “Ta đi cùng với muội.”
Vì thế, Sở Thiên Hựu cùng nàng đến gặp Lăng Hiên. Vân Mộng Sơ lấy lòng
cười nhìn Lăng Hiên, nhỏ nhẹ nói, “Sư phụ, mấy ngày nay ở trên xe ngựa,
có thể không cần đọc sách không…”
Lăng Hiên cười hề hề nhìn nàng, “Vì sao a?”
“Ở trên xe ngựa đọc sách sẽ khó chịu.” Nàng lễ phép nói, “Hơn nữa, hiệu
suất tuyệt không cao, thế này chính là làm nhiều công ít, hoàn toàn
không đạt được mục tiêu mong muốn.”
Lăng Hiên cười nhìn nàng, “Khó được đứa nhỏ như con nói ra một câu như vậy, thôi được, lần này nghe theo con đi.”
Vân Mộng Sơ kinh hỉ nhìn Lăng Hiên, không dám tin Lăng Hiên ngày thường khó chơi, lần này lại tốt bụng buông tha nàng như vậy.
Đại hoàng tử thấy thế, lập tức nói, “Sư phụ, con đọc sách cũng là làm nhiều công ít…”
Lăng Hiên tao nhã tươi cười nhìn hắn, “Đại hoàng tử, ta tin lời Tiểu Sơ
là vì sắc mặt nàng tái nhợt, hữu khí vô lực, ta là một sư phụ biết nghĩ
cho đệ tử, đương nhiên sẽ để nàng nghỉ. Còn Đại hoàng tử thì sức sống
mười phần, sắc mặt hồng nhuận, hoàn toàn không có dấu hiệu khó chịu,
thỉnh Đại hoàng tử hãy tiếp tục tĩnh tâm đọc sách, lần sau khi bệ hạ
khảo vấn, Đại hoàng tử mới có thể triển lảm tài học.”
Đại hoàng tử nhìn Vân Mộng Sơ cười mím chi nhìn mình, phùng má hừ một tiếng, nhận mệnh đọc sách.
Sớm biết vậy, hắn đã làm cho mặt mày mình tái nhợt đi rồi.
Sư phụ và Đại hoàng tử đều đi rồi, Sở Thiên Hựu lấy ra một cái túi thơm
đưa cho Vân Mộng Sơ, “Muội hãy ở trong xe ngựa nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu cảm thấy đầu choáng váng thì ngửi thứ này. Đây là túi thơm do thái y
trong cung làm, có tác dụng trị chứng say xe. Muội cầm đi, ta không
cần.” Hắn nói xong, cũng không chờ Vân Mộng Sơ cự tuyệt liền ly khai.
Vân Mộng Sơ nhìn túi thơm trong tay, trong lòng cảm kích rất nhiều, bỗng nhiên cảm thấy so với túi thơm này, vỏ quýt của nàng đúng là lông gà vỏ tỏi.