Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 54: Chương 54: Tiêu Hàm




Thất Nguyệt nghiêm túc nhìn nàng, “Ta nói cho ngươi, thứ mà ngươi muốn tìm, phỏng chừng không dễ dàng có được, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Dọc theo đường đi lần này, có khả năng sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, ngươi nghĩ kỹ lại đi, đừng để sau này hối hận.”

Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, thu liễm tươi cười, thật nghiêm cẩn gật đầu, cả đời người, trên cơ bản làm gì cũng có nguy hiểm, chẳng qua có một số việc tính nguy hiểm thấp, có một số việc tính nguy hiểm cao hơn mà thôi.

Tấm bản đồ bảo tàng này, mặc dù mang đến nguy hiểm, nhưng nàng đã được báo trước, khẳng định sẽ phòng bị, như vậy có lẽ hạ thấp được trình độ nguy hiểm.

Cầu phú quý là cầu trong nguy hiểm, lời này thật sự không sai, nếu muốn có cuộc sống phú quý, phải chuẩn bị mạo hiểm.

Thất Nguyệt thấy nàng gật đầu, mới đi đến trước bàn học, vẽ ra một bản đồ, xong rồi đưa cho nàng, dặn dò, “Đường lên Thiên Kình Sơn rất phức tạp, lối rẽ rất nhiều, hơn nữa càng lên đỉnh núi, sương mù càng đậm, vạn vạn phải cẩn thận. Ta không nhớ rõ đường lên Thiên Kình Sơn cho lắm, chỉ có thể vẽ đại khái, muốn đi hay không liền xem vào ngươi.”

Vân Mộng Sơ cất kỹ bản đồ, gật gật đầu, “Thất Nguyệt, ta vừa rồi nghe ngài nói lấy được thứ đó sẽ là đại ân nhân của Vương phi. Bảo bối này có quan hệ gì với Vương phi?”

Thất Nguyệt nhàn nhạt nói, “Chờ ngươi tìm được bảo bối này rồi nói tiếp. Nếu không tìm được, ngươi hãy giấu kỹ chuyện của Vương phi ở trong bụng, tốt nhất đừng nói ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”

Nàng rùng mình, lập tức gật đầu.

.

.

.

Đêm trước ngày xuất phát, Từ Thư Uyển ôm Vân Mộng Sơ, vuốt ve tóc của nàng, thao thao bất tuyệt dặn dò những chuyện phải chú ý, rồi lại dặn nàng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Từ Thư Uyển trong lòng cực kì không nỡ, Vân Mộng Sơ nhỏ như vậy, liền phải rời khỏi bên cạnh nàng để đi tận Hàng Châu, nàng thật sự thập phần lo lắng. Bất quá nàng cũng biết, nàng không thể đi ngăn Vân Mộng Sơ, đây là dịp để Vân Mộng Sơ tăng trưởng kiến thức, mở rộng nhân mạch, nàng làm tiểu di, tuyệt đối không thể cản trở ở thời điểm mấu chốt.

Vân Mộng Sơ bất đắc dĩ nhìn bộ dạng thương tâm khổ sở của Từ Thư Uyển, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa nói, “Tiểu di yên tâm đi, sư phụ và các sư huynh sẽ chăm sóc cho con mà. Tiểu di cũng phải chăm sóc bản thân thật tố, đừng để bị ai khi dễ.”

Nói đến khi dễ, đương nhiên là nói đến nhà Tống thị. Tống thị trải qua lần trước giáo huấn, tuy rằng có thu liễm một chút, nhưng vẫn thỉnh thoảng đến vương phủ tống tiền, đòi chút bạc. Từ Thư Uyển lòng dạ mềm yếu, hơn nữa Tống thị lần nào cũng lấy Li Sinh làm cớ, khiến Từ Thư Uyển vì hậu duệ của Từ gia, vẫn cho Tống thị một ít tiền.

Cứ thế này thì chẳng sớm thì muộn, Từ Thư Uyển sẽ bị viêm màng túi. Từ Thư Uyển dù sao chỉ là một sườn phi, hàng tháng chỉ được phát một số bạc cố định, tuy rằng không ít, nhưng cũng không chịu nổi Tống thị luôn tống tiền, cho nên trong tay Từ Thư Uyển luôn không giữ được tiền. Nàng cân nhắc, nàng hiện tại đã năm tuổi, lần này đi Hàng Châu, nhất định phải nghĩ biện pháp làm buôn bán, vơ vét của cải mới được, trong tay có tiền mới là cứng rắn đạo lý.

Từ Thư Uyển nghe Vân Mộng sơ nhắc nhở mình, bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu di là đang nói con đó a, phải ngoan ngoãn nghe lời nhớ chưa.”

Vân Mộng Sơ bĩu môi, “Con mới phải lo lắng tiểu di đó a… Tiểu di đáp ứng con đi, chăm sóc tốt cho bản thân được không?”

Từ Thư Uyển càng thêm bất đắc dĩ, rõ ràng là nàng đang lo lắng Vân Mộng Sơ nha, sao nói một hồi lại biến thành Vân Mộng Sơ lo lắng cho nàng…

Hơn nữa, nói tới cuối cùng, ngược lại là Từ Thư Uyển đáp ứng Vân Mộng Sơ rất nhiều chuyện, đến lúc Từ Thư Uyển nằm lên giường, vẫn không rõ ràng mình lúc nãy sao lại đáp ứng.

Chẳng lẽ nàng già rồi?

Từ Thư Uyển yên lặng thương tâm.

.

.

.

Ngày hôm sau, lúc lên đường, xe ngựa cho người ngồi chỉ có bốn chiếc, nhưng xe ngựa chở hành lý…

Vân Mộng Sơ trợn mắt nhìn, cơ hồ nhìn không thấy chiếc xe cuối nằm ở đâu.

Đúng là kiểu du lịch của các công tử được nuông chiều từ bé a!

Trong số mấy chiếc xe ngựa hành lý này, Vân Mộng Sơ là nữ hài tử duy nhất, hành lý lại ít nhất, mà Đại hoàng tử là đại nam nhân, hành lý lại nhiều nhất.

Đoàn xe ngựa rời đi trong ánh mắt luyến tiếc của người ở nhà.

Vân Mộng Sơ cùng Dâm Bụt ngồi trong xe ngựa, vừa nóng lại vừa buồn, vốn nghĩ mình thật vất vả đi một chuyến khỏi vương phủ, ít nhất có thể nhìn ra ven đường, thưởng thức một chút tư sắc của phố xá kinh thành, không nghĩ tới nàng vừa đem tay đến tấm mành, Dâm Bụt liền kéo tay nàng lại, nói, “Tiểu thư của nô tỳ a, ngài tạm tha nô tỳ đi, mành này không thể kéo ra.”

Nàng nhìn khuôn mặt như khóc tang của Dâm Bụt, rốt cuộc cũng thu tay lại.

Dâm Bụt là nha hoàn do nàng chọn, lúc đó nàng năm tuổi, Vương phi nói nàng đã có thể có nha hoàn thiếp thân, hơn nữa bảo nàng tự chọn.

Nàng liền chọn trúng Dâm Bụt lúc đó vừa mới vào phủ được vài ngày. Dâm Bụt năm ấy vừa mười hai tuổi, bộ dạng rất đáng yêu, là nha hoàn vừa được mua về vương phủ, nguyên bản làm việc ở phòng bếp, nàng cảm thấy mình và Dâm Bụt hữu duyên, liền cầu Vương phi ban cho người này.

Vương phi đáp ứng, bất quá vẫn phái người dạy dỗ Dâm Bụt vài ngày mới đưa nàng tới. Liền vì mấy ngày dạy dỗ này, Vân Mộng Sơ bây giờ không dám hoàn toàn tín nhiệm Dâm Bụt, nếu Dâm Bụt lưu ý đến những chuyện bất thường của nàng, sau đó nói lại cho Vương phi nghe, như vậy rất rất không ổn.

Dâm Bụt tuy rằng không tính cỡ nào cơ trí, nhưng ngày thường hầu hạ cũng coi như tận tâm, cho nên Vân Mộng Sơ vẫn lưu nàng lại, không nghĩ biện pháp tìm cớ đuổi đi.

Dâm Bụt thấy nàng không lại động tấm mành, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm quạt lên phe phẩy, nói, “Nếu cảm thấy nóng, nô tì quạt cho ngài, chỉ đừng tiếp tục vén rèm xe lên.”

Vân Mộng Sơ gật gật đầu, một lát sau nàng bỗng nhiên nghe được giọng nói bên ngoài màn xe vọng vào, “Tiểu Sơ, không cần vén rèm lên.”

Sở Thiên Hựu…

Vân Mộng Sơ buồn bực chu chu miệng, ánh mắt Sở Thiên Hựu tốt thật a, màn xe chỉ bị giật lên một chút, hắn liền nhìn thấy.

Nếu nàng biết cưỡi ngựa giống Sở Thiên Hựu, lúc này chắc là có thể hưởng thụ cảm giác chạy ào ào trong gió?

Nàng thở dài.

Bất quá, may mà rất nhanh liền ra khỏi thành, bên ngoài kinh thành có trạm dịch, tới gần giữa trưa, bọn họ quyết định dừng lại nghỉ ngơi một lát lại lên đường.

Cảm giác xe ngựa ngừng lại, Vân Mộng Sơ vén màn lên định nhảy xuống, nhưng ngoài xe ngựa lại truyền đến giọng nói, “Tiểu Sơ chờ đã.” Theo thanh âm, người giống như đang đi đến gần xe ngựa, “Mang cái này rồi hẵng xuống xe ngựa.”

Vân Mộng Sơ run rẩy khóe miệng nhìn cái nón to tướng có tấm lụa trắng làm màn che trong tay, chung quy không có lá gan cãi lại Sở Thiên Hựu, thành thành thật thật đội nón lên.

Sau khi xuống xe, các chủ tử vào trong trạm dịch, khéo là, một đoàn người quần áo không tầm thường cũng đang từ bên trong trạm dịch đi ra.

Đi đầu là một vị phu nhân dáng người cao gầy, mặc áo màu vàng thêu hoa, khuôn mặt ôn nhu, thoạt nhìn tựa hồ có chút quen mắt.

Bên người nàng là một nam hài tử chừng sáu, bảy tuổi. Bộ dáng nam hài tương đối giống mẫu thân mình, mặt mày nhu hòa, thoạt nhìn có chút nhu thuận, lúc này đang ngoan ngoãn tùy ý mẫu thân dắt đi.

Lăng Hiên thấy đoàn người này, đi đến bên cạnh vị phu nhân kia, nói, “Tiêu phu nhân, đã lâu không gặp.”

Tiêu phu nhân?!

Chẳng lẽ, là thê tử của Tiêu thị lang?

Tiêu phu nhân nhìn thấy Lăng Hiên, lập tức cười nói, “Lăng Hiên tiên sinh, đã lâu không gặp, ngài đang định ra kinh?”

Lăng Hiên gật đầu, “Ta dẫn mấy vị đệ tử đi Hàng Châu một chuyến.”

Tiêu phu nhân nghe thấy thế, ánh mắt nhìn ra phía sau Lăng Hiên, quả nhiên thấy được mấy vị đệ tử của Lăng Hiên, bất quá nàng nghĩ mấy vị đệ tử này khẳng định không muốn để lộ thân phận, chính là gật đầu chào hỏi, sau đó nàng vỗ vỗ vai nam hài bên cạnh, nói, “Hàm Nhi, mau hành lễ với Lăng Hiên tiên sinh.”

Tiêu Hàm ngoan ngoãn nói với Lăng Hiên, “Chào Lăng Hiên tiên sinh.”

Lăng Hiên cười khen Tiêu Hàm vài câu, Tiêu phu nhân bỗng nhiên khẽ nhíu mày nhìn về đoàn người sau lưng Lăng Hiên, “Tiên sinh, không biết người mang nón che mặt ở phía sau ngài có phải là nữ đệ tử mới được ngài thu nhận?”

Lăng Hiên gật đầu, nghiêng người nói, “Tiểu Sơ, chào Tiêu phu nhân đi.”

Vân Mộng Sơ đi lên phía trước, cúi người nói với Tiêu phu nhân, “Bái kiến Tiêu phu nhân.”

Tiêu phu nhân cẩn thận đánh giá nàng, phảng phất muốn xuyên thấu qua tấm lụa trên nón nhìn bộ mặt thật của nàng. Một lát sau, Tiêu phu nhân đột nhiên hỏi, “Đại danh của ngươi là gì?”

Vân Mộng Sơ trong lòng căng thẳng, nỗ lực làm như không có việc gì, nói, “Ta tên là Vân Mộng Sơ.”

Thân thể Tiêu phu nhân có chút chấn động, mím môi nhìn nàng, “Ngươi tên là Vân Mộng Sơ… Mẫu thân ngươi là Từ Thư Nguyệt?”

“Gia mẫu đúng là Từ Thư Nguyệt.”

Môi Tiêu phu nhân lẩy bẩy run lên, không nói gì nữa. Nam hài tử vừa rồi còn thoạt nhìn dị thường nhu thuận bỗng thay đổi thái độ, trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi chính là nữ hài tử chán ghét kia.”

Vân Mộng Sơ cười khổ, hôm nay nàng xuất môn thật sự nên nên xem hoàng lịch, bằng không đụng phải Tiêu gia, tùy tiện ngẫm lại cũng biết, Tiêu phu nhân khẳng định không thích nàng, dù sao mẫu thân của nàng là mối tình cũ mãi không quên của Tiêu thị lang, Tiêu phu nhân nhìn thấy nàng, trong lòng khẳng định không thoải mái.

Chính là không nghĩ tới, con trai của Tiêu phu nhân cũng biết nàng tồn tại, còn trực tiếp nói ra một câu nữ hài tử đáng ghét.

Nàng còn chưa kịp nói, đã có người đi đến bên cạnh nàng, lạnh lùng nói với Tiêu Hàm, “Nói xin lỗi.”

Tiêu Hàm ủy khuất nhìn Sở Thiên Hựu, lại ngẩng đầu nhìn mẫu thân, như đang hỏi hắn có cần nói sao.

Tiêu phu nhân phục hồi lại tinh thần, nói với Tiêu Hàm, “Hàm Nhi, mau xin lỗi, không thể tùy tiện nói như vậy với người khác.”

Tiêu Hàm chu chu miệng, không phục nhìn Vân Mộng Sơ, nhưng vẫn nói với nàng, “Thực xin lỗi.”

“Không sao.” Chỉ là một tiểu hài tử, nàng không cần phải so đo.

Nàng nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Hựu, ngọt ngào nói, “Cám ơn tam biểu ca, làm phiền tam biểu ca lo lắng.”

“Không sao.” Đang ở nơi đông người, mặt Sở Thiên Hựu vẫn là bộ mặt than như cũ. Nữ nhi của hắn sao có thể để người khác khi dễ, nói bằng lời cũng không được.

Xảy xa một hồi náo loạn như vậy, Tiêu phu nhân cũng ngượng ngùng ở lâu, cáo từ với Lăng Hiên liền ly khai.

Đứa nhỏ Tiêu Hàm kia vẫn không phục, lúc đi ngang qua người Vân Mộng Sơ, thấp giọng nói, “Cho dù ta đã xin lỗi, ta vẫn chán ghét ngươi, ta về sau nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Vân Mộng Sơ mỉm cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói, “Ta chờ ngươi.” Con nít ranh, tỷ chẳng lẽ sợ ngươi sao.

Tiêu Hàm không nói gì, bất quá lúc Tiêu phu nhân gần có quay lại nhìn nàng, ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy tim đập có chút gia tốc.

Giống như nàng có nhược điểm bị nắm trong tay Tiêu phu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.