Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 2: Chương 2: Mai Kia Trọng Sinh




Xem ra vị mỹ nữ ôn nhu này không phải là mẹ nàng, mà là tiểu di* của nàng.

* tiểu di = em gái của mẹ.

Quan hệ này có chút phức tạp a…

Nàng nguyên lai là đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu nha.

Bất quá, tiểu di thì tiểu di, xem bộ dáng của vị mỹ nữ ôn nhu này, hẳn là thiệt tình yêu thương nàng.

Vân Mộng Sơ đang nghĩ ngợi, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nữ:

“Sườn phi, nô tì Ninh Thúy, đem dược mang tới.”

Sườn phi?

Tiểu di của nàng là sườn phi?

Thân phận này cũng tạm được.

Ít ra, che chở nàng lớn lên hẳn là không thành vấn đề.

Tiểu di nàng nhẹ nhàng ôm nàng đặt lại trên giường, tự mình đi ra ngoài nhận lấy gói thuốc và tờ giấy ghi những việc cần chú ý từ tay Ninh Thúy, sau lấy ra mấy khối bạc vụn trong người đưa cho Ninh Thúy, “Phiền toái ngươi, chút tiền ấy ngươi cầm mua chút son bột nước đi.”

Ninh Thúy liên tục lắc đầu, “Sườn phi, đây là việc làm thuộc bổn phận nô tì, nào dám muốn thưởng. Không biết chỗ sườn phi có còn thiếu dược liệu hoặc vật phẩm nào không, nô tì sẽ hồi bẩm Vương phi, lát nữa sẽ đem đến cho ngài.”

“Cũng không thiếu.” Tiểu di khẽ lắc đầu, “Thay ta cám ơn Vương phi ân điển.”

“Vâng, nô tì cáo lui.” Ninh Thúy hành lễ, xoay người rời đi.

Tiểu di cầm gói thuốc và tờ giấy ghi những việc cần chú ý đi vào phòng. Nàng đưa gói thuốc cho Thiền Quyên, “Thiền Quyên, đem nấu thành chén thuốc, ngàn vạn đừng giao cho người khác.”

“Vâng.” Thiền Quyên nhận lấy gói thuốc trong tay tiểu di, xoay người rời đi.

Tiểu di ngồi trở lại giường của nàng, mang theo một tia bi thương nhìn nàng, “Tiểu Sơ, ta ở trong vương phủ, chỉ còn lại con là người thân… Con nhất định phải mau khỏe lên.”

Nàng chớp chớp mắt, vươn tay nắm lấy tay tiểu di, không nói gì, chỉ nắm tay, phảng phất muốn an ủi nàng.

Tiểu di lập tức nắm lấy tay nàng, mang theo một chút kinh kinh hỉ hỏi, “Tiểu Sơ, con có thể nghe hiểu lời tiểu di nói? Con là đang an ủi tiểu di sao?”

Nàng vẫn như trước không nói gì, chỉ là dùng bàn tay yếu ớt không xương nắm tay tiểu di.

Tiểu di vươn tay kia vuốt ve tóc nàng, “Con còn nhỏ như vậy, đã thật tri kỷ… Nếu có thể nhìn đến, nhất định sẽ phi thường vui vẻ.”

Nếu có thể nhìn đến?

Vân Mộng Sơ nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một chút. Kêu nếu có thể nhìn đến, như vậy chính là nhìn không tới?

Chẳng lẽ mẫu thân của khối thân thể này đã qua đời rồi sao…

Đứa nhỏ không mẹ giống ngọn cỏ a.

Bất quá kiếp trước của nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Kiếp trước, cha mẹ nàng ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới, nàng tựa hồ trở thành người dư thừa, vì thế nàng rời khỏi thành phố mà cha mẹ sống, đến một thành thị khác tìm cuộc sống mới.

Mới vừa làm nghiên cứu viên, không nghĩ tới, mình còn chưa kịp kiếm được bao nhiêu tiền, lại bị sự cố phòng thí nghiệm đưa đến cổ đại.

Trời sinh voi sinh cỏ, nàng đành phải ở cổ đại tìm kiếm cuộc sống mới.

Nàng luôn luôn là một người lạc quan, mọi sự đều có thể nhìn đến mặt tích cực, tối thiểu bây giờ nàng đến cổ đại, còn thành nửa quan gia a, sau này ăn mặc cả đời hẳn là không cần sầu.

Nàng đang nghĩ ngợi, liền cảm thấy tiểu di nàng đang nhẹ nhàng dỗ dỗ nàng, “Tiểu Sơ ngoan… Thuốc còn phải nấu thật lâu, con trước ngủ một hồi, chờ thuốc nấu xong, ta sẽ gọi con dậy uống, ngoan, Tiểu Sơ thân thể yếu đuối, phải nghỉ ngơi nhiều mới phải…”

Tiểu di vừa nói, vừa mềm nhẹ dỗ dỗ nàng, trên mặt ẩn ẩn vài phần ánh sáng mẫu tính.

Trong lòng nàng bỗng nhiên có chút cảm động, tuy rằng tiểu di của nàng thoạt nhìn còn nhỏ hơn mấy tuổi so với nàng lúc trước khi xuyên không, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác một người mẹ…

Nàng mềm mại nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn ngủ.

Không thể không nói, thân thể tiểu hài tử thật dễ dàng mệt mỏi, nàng vừa nhắm mắt lại chưa được một hồi liền ngủ.

Vài ngày sau, tiểu nam hài bảy tuổi đi theo Vương phi đến thăm nàng một lần, còn đứa nhỏ Thiên Hựu năm tuổi không lại đến nữa.

Mấy ngày nay quan sát nghe ngóng, nàng đại khái biết được mình xuyên không đến một vương phủ, vương gia họ Sở, ở trong triều quyền cao chức trọng.

Vị vương gia cực có quyền thế này cưới thê tử cũng không nhiều, trừ bỏ một vị Vương phi, cũng chỉ có một sườn phi là tiểu di của nàng – Từ Thư Uyển, hơn nữa sườn phi tiểu di lại không sinh con được.

Nam hài bảy tuổi lần trước gặp tên là Sở Thiên Hi, là thứ trưởng tử trong vương phủ, xếp thứ hai, là con của nữ tử xinh đẹp kia, cũng chính là Chương di nương.

Phía trên hắn có một trưởng nữ là Sở Thiên Ninh, lần trước Sở Thiên Ninh sở dĩ không có xuất hiện trong phòng nàng là vì Sở Thiên Ninh đã tiến cung làm bạn với thái hậu từ hôm trước. Kỳ thực Sở Thiên Hựu nguyên bản cũng nên đi, nhưng không rõ vì sao Sở Thiên Hựu dời ngày tiến cung chậm lại hai ngày, nhờ thế mới có thể trùng hợp cứu nàng một mạng.

Bất quá, ngày hôm sau, Sở Thiên Hựu liền lập tức tiến cung làm bạn với thái hậu, nàng đương nhiên cũng vô pháp gặp lại Sở Thiên Hựu.

Trong Vương phủ, trừ bỏ vương gia, còn có mẫu thân của vương gia, cũng chính là lão Vương phi, bất quá lão Vương phi chỉ ru rú trong nhà, cực nhỏ quản lý chuyện trong Vương phủ, lần này nàng đột phát tật bệnh, cũng chỉ phái người tặng chút đồ, không có tới thăm.

Phi thường đáng giá nhắc tới là, nguyên chủ khối thân thể này thế nhưng cũng tên là Vân Mộng Sơ, giống tên với nàng, một chuyện so với trùng hợp còn muốn trùng hợp hơn…

Có lẽ minh minh trung đều có nhất định, nói không chừng đây chính là kiếp trước của nàng.

Ai…

Lại nói, lần này nàng phát bệnh, không vì phong hàn cảm lạnh linh tinh, mà là vì nàng bị dị ứng tôm rất nghiêm trọng, ngày đó không khéo ăn phải tôm, vì thế toàn thân nàng trở nên sưng đỏ, hô hấp khó khăn, suýt nữa thì chết.

Xem ra nàng từ nay về sau hẳn là nên cách xa tôm.

Đáng thương nàng kiếp trước còn siêu cấp thích ăn tôm, luôn luôn là người ham thích hải sản, nhưng hiện thời lại…

Ai, mĩ vị tôm nha.

Từ đây nàng chỉ có thể chảy nước miếng, không bao giờ có thể ăn nữa.

Thân thể tiểu hài tử khôi phục cũng tương đối nhanh, không qua vài ngày nàng liền cảm thấy thân thể không còn đáng ngại.

Bất quá hôm nay nàng vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân.

Trong lòng nàng có chút kỳ quái, bởi vì chỗ Từ Thư Uyển rất quạnh quẽ, thường thường một ngày cũng không thấy được một người khách, hôm nay rốt cuộc là ai đến?

Trong lòng nàng còn đang kỳ quái, không nghĩ tới đã thấy đại nha hoàn thiếp thân Thiền Quyên của Từ Thư Uyển vội vàng đi vào, “Sườn phi, Vương phi đến.”

Mấy ngày nay bởi vì Từ Thư Uyển lo lắng thân thể của nàng, luôn luôn để nàng ở lại trong phòng Từ Thư Uyển, lúc này Từ Thư Uyển đang ngồi thêu trên ghế, nghe Thiền Quyên nói xong liền lập tức buông kim chỉ trong tay, đứng lên sửa sửa quần áo, đi ra tấm bình phong ngăn nội thất và ngoại thất, đứng ở cạnh cửa chờ Vương phi.

Một lát sau, Vương phi mang theo hai nha hoàn cùng ma ma hồi môn của mình tới chỗ Từ Thư Uyển. Đi cùng với nàng là Sở Thiên Hựu, còn có một tiểu cô nương khoảng mười tuổi, mặc váy gấm dài hồng phấn thêu hoa lan, khuôn mặt xinh đẹp, bộ dạng có vài phần tương tự Vương phi, nhưng vẻ mặt mang theo chút cao ngạo. Vị Lí thái y lần trước chẩn mạch cho Vân Mộng Sơ cũng đi theo ở phía sau.

Ma ma hồi môn của Vương phi phu gia họ Tề, mấy hôm trước bởi vì tôn tử sinh ra, cho nên xin nghỉ phép, hôm đó đương nhiên cũng không xuất hiện trong phòng Từ Thư Uyển.

Từ Thư Uyển mang theo nàng hai nha hoàn ra hành lễ, rồi đưa đoàn người Vương phi vào ngoại thất ngồi.

Vương phi ngồi xuống liền cười nói, “Hôm nay Thiên Hựu dù ở trong cung, còn nhớ thương tiểu biểu muội bị bệnh, cố ý mời Lí thái y từ trong Thái Y Viện để đến tái khám cho Tiểu Sơ, cho nên ta đành dẫn hắn đến quấy rầy ngươi.”

“Vương phi nói quá lời.” Từ Thư Uyển lập tức kính cẩn đáp lời, “Vương phi cùng thế tử nguyện ý đến chỗ ta, là vinh hạnh của ta, thật sự là làm phiền thế tử lại mời thái y, Tiểu Sơ trên cơ bản đã không có việc gì.”

“Vẫn là xem lại tốt hơn.” Vương phi ngừng câu chuyện, khẽ cúi đầu liếc nhìn Thiên Hựu đứng bên người nàng, trong ánh mắt mang theo chút suy nghĩ sâu xa.

Thiên Hựu phảng phất như thể không quan tâm hết thảy chung quanh, vẫn như trước là cái mặt than, vẻ mặt lạnh lùng.

Loại lạnh lùng này, xuất hiện trên người một tiểu hài tử năm tuổi, thật là cực kì không phù hợp.

Bất quá Vương phi và những nha hoàn khác có vẻ như đã quen, không có chút kỳ quái, đi theo Vương phi vào trong nội thất.

Lúc này trong nội thất là nha hoàn Phong Hà mà Từ Thư Uyển lưu lại, Phong Hà thấy các vị chủ tử vào trong nội thất, lập tức quỳ gối hành lễ.

Vương phi khẽ nâng tay, “Tiểu Sơ thế nào?”

“Hồi bẩm Vương phi, biểu tiểu thư gần đây thân thể đã tốt.”

Vương phi gật gật đầu, nói mấy câu với vị Lí thái y đứng sau lưng, Lí thái y lập tức đi lên phía trước bắt mạch.

Kỳ thực Vân Mộng Sơ đã sớm tỉnh, chẳng qua lúc đó nàng đang lười biếng nằm trên giường, định hưởng thụ không khí buổi trưa nhẹ nhàng thanh thản, chỉ tiếc, nàng còn chưa có hưởng thụ được hai phút, đã nghe tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo nàng liền nghe thấy tiếng của Vương phi, nghe lời Vương phi nói, tựa hồ là Sở Thiên Hựu vừa từ cung về, tựa hồ còn thay nàng mời Lí thái y.

Nhưng, vì sao Sở Thiên Hựu lại cố ý giúp nàng…

Nàng còn chưa kịp nghĩ được gì, liền cảm thấy có một bàn tay khoát lên cổ tay mình, nàng theo bản năng mở to mắt, nhìn thấy vị Lí thái y lần trước đang đặt một tay lên tay nàng, ngưng thần bắt mạch.

Từ Thư Uyển luôn luôn lưu ý nhất cử nhất động của nàng, lúc này thấy nàng mở to mắt, lập tức dỗ dành nói, “Tiểu Sơ ngoan, gia gia bắt mạch cho Tiểu Sơ, Tiểu Sơ ngoan đừng động nha.”

Nàng nghe xong, trong lòng tuy rằng cảm thấy lời Từ Thư Uyển nói buồn nôn vô cùng, nhưng vẫn cười cười với Từ Thư Uyển.

Thấy nàng tươi cười, Từ Thư Uyển kinh hỉ hỏi, “Tiểu Sơ, con có thể nghe hiểu lời ta nói sao?”

Nàng vẫn tiếp tục cười duyên với Từ Thư Uyển, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Vương phi vẻ mặt nhìn như ôn hòa kì thực cao thâm quan sát hai dì cháu, sau đạm cười với Từ Thư Uyển, “Tiểu Sơ còn quá nhỏ, đừng yêu cầu nàng quá cao, nàng hẳn vì thân cận với ngươi nên mới cười với ngươi.”

Từ Thư Uyển lập tức tiếp lời, nói, “Vương phi, là ta có chút nóng vội.”

Lúc này Lí thái y đã bắt mạch xong, đứng lên đến bên cạnh Vương phi, khẽ cúi người sau nói, “Hồi bẩm Vương phi, bệnh của biểu tiểu thư đã không ngại, không cần uống thuốc, chỉ cần sau này chú ý ẩm thực nhiều hơn là được.”

Vương phi gật gật đầu, cũng không quay đầu lại nói, “Ninh Thúy, thay ta tạ thái y, rồi thái y rời phủ.”

Ninh Thúy đứng ở phía sau Vương phi, cũng chính là nha hoàn mặt tròn, diện mạo thảo hỉ hôm nọ, nghe vậy liền quỳ gối đáp lời, mang Lí thái y đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.