Hắn vô lực ngã xuống, cả người phảng phất như đã hao hết khí lực, rốt cuộc không đứng dậy được.
Hắn rất muốn cười to, cười hắn đã hồn nhiên, đã quá ngu xuẩn.
Hai người mà hắn tín nhiệm như vậy, yêu thương nhiều như vậy, quan tâm nhiều như vậy, vì sao cuối cùng đều phản bội hắn…
Đây có lẽ là một câu đố vĩnh viễn không có lời giải.
Hắn có thể cảm giác được nhiệt độ thân thể đang không ngừng biến mất.
Nhưng ngay tại giây phút khí lực hắn sắp biến mất, một luồng ánh sáng thần bí đột nhiên hiện ra trước mắt hắn.
***
“Tiểu Sơ, con ngàn vạn không thể có việc gì nha…”
Đang lúc Vân Mộng Sơ thần trí hỗn độn, bên tai chợt nghe có một giọng nữ mềm mại đang không ngừng vừa khóc vừa gọi, cùng lúc đó, nàng còn cảm
giác bàn tay mình đang bị ai đó nắm lấy.
Kí ức cuối cùng của nàng chính là phòng thí nghiệm bị nổ mạnh, nàng chỉ
cảm nhận có một cỗ lực đánh mạnh vào người, cả người đau nhức, sau liền
không biết gì cả. Vậy thì nàng hiện tại đang ở trong bệnh viện?
Nàng có chút gian nan mở mắt, ý đồ động đậy thân mình, nhưng, nàng mới vừa động đậy được một nửa, liền giật mình tạm dừng.
Trời ạ, nàng thấy cái gì?
Đập vào mắt nàng thế nhưng không là trần nhà màu trắng của bệnh viện, mà là sa trướng màu tím nhạt. Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy không phải kiểu
giường truyền thống của bệnh viện, mà là một đám người mặc đồ cổ trang.
Trước mặt nàng là một mỹ nhân cổ trang, tuổi chừng hai mươi lăm, hai
mươi sáu, mặc áo váy xanh lá thêu hoa thủy tiên hồng nhạt uốn lượn, dung mạo ôn nhu, có một phen khí chất chọc người thương tiếc.
Vấn đề là, lúc này, mỹ nhân ôn nhu này tay trái cầm khăn, tay phải không ngừng lau nước mắt, khóc cực kì thê thảm.
Đứng sau lưng mỹ nhân có năm sáu nữ tử ăn mặc có chút giống nha hoàn. Xa hơn một chút, có một mỹ nữ khí chất cao nhã ngồi trên ghế tựa, đứng bên cạnh nàng là một tiểu nam hài ước chừng khoảng năm tuổi.
Nam hài tuy rằng có một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, nhưng lại là một khuôn mặt rất lạnh lùng, cái khí chất đó thật sự không hợp với bộ dạng nhỏ
nhắn của hắn, biểu cảm như thể người khác thiếu hắn cả đống bạc.
Sau lưng mỹ nữ khí chất có một nữ tử khá xinh đẹp đang đứng, kiểu ăn mặc của nữ tử này khác với mỹ nữ đang khóc trước mặt nàng, nhưng rõ ràng là ăn mặc tốt hơn hẳn so với nha hoàn.
Bên cạnh nữ tử xinh đẹp có một nam hài khoảng bảy tuổi, tướng mạo nam
hài này cũng rất khá, nhưng nếu so với nam hài tử năm tuổi kia thì còn
kém nhiều lắm.
Chẳng lẽ nàng xuyên không – chuyện mà đầu năm nay đã nhiều đến mức không còn ngạc nhiên?
Lại là xuyên không vào một nhà giàu nhà cao cửa rộng?
Không phải đâu…
Nàng chỉ là một cô gái học khoa học, mấy thứ cầm kỳ thư họa, thi từ ca
phú gì đó, trên cơ bản đều không biết nha. Ông trời sao có thể đối xử
với nàng như vậy!
Hơn nữa, chuyện đáng sợ nhất không phải chuyện này, đáng sợ nhất là,
nàng cảm thấy thân thể mình cực kì mềm nhũn. Để chứng thực chuyện này,
nàng khẽ nâng cánh tay lên quan sát một chút.
Cánh tay của nàng khi nào thì trở nên ngắn như vậy?
Chẳng lẽ nàng lại biến trở về thời kì trẻ sơ sinh sao?
Nàng thiệt tình muốn khóc nha!
Tân tân khổ khổ hai mươi năm, nổ một phát là trở lại N năm trước…
Nàng rốt cuộc là trúng phải cái vận xui gì…
Đang lúc nàng còn đang ai oán hối tiếc, bỗng nhiên nghe được có người
nói, “Tiểu Sơ? Tiểu Sơ con tỉnh?” Mỹ nữ trước mặt nàng nhìn thấy nàng
tỉnh, quên luôn lau nước mắt, kinh hỉ nhìn nhìn nàng, lập tức quay đầu
nói với người phía sau, “Thiền Quyên, mau mời Lí thái y.”
Một nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn phía sau ứng một chút, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, nàng dẫn một ông lão râu dài đi vào, sau lưng ông lão còn
có một người hầu tuổi còn trẻ đi theo, trên tay người hầu là một hòm
thuốc.
Thái y?
Vân Mộng Sơ nghe cái xưng hô đó, da đầu bắt đầu run lên. Nàng chẳng lẽ
xuyên không vào đến hoàng cung – cái nơi ăn thịt người không nhả xương
đó?
Lòng nàng còn đang sợ hãi, ông lão hẳn là Lí thái y đó đã tới trước mặt
nàng, ngồi vào ghế cạnh giường, một bàn tay đặt lên cổ tay nàng, ngưng
thần bắt mạch.
Một lát sau, Lí thái y buông lỏng cổ tay nàng ra, đứng lên, khẽ chắp tay đối với mỹ nữ khí chất phía sau, “Hồi bẩm Vương phi, may nhờ thế tử trợ giúp, hơn nữa biểu tiểu thư cát nhân đều có thiên tướng, thân thể đã
không có nguy hiểm, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, ngày thường đồ ăn chú ý bổ dưỡng là có thể. Cũng phải chú ý như lời thế tử nói, về sau ngàn vạn không thể lại ăn tôm, thân thể của biểu tiểu thư quá nhạy cảm với tôm,
sau này phải ăn kiêng. Vi thần sẽ đi viết phương thuốc cho biểu tiểu thư ngay.”
Mỹ nữ khí chất nghe xong, khẽ gật đầu, mang theo vẻ tươi cười nói,
“Không có việc gì là tốt rồi, Ninh Thúy, tặng thưởng. Đi theo Lí thái y
lấy phương thuốc, cẩn thận bốc thuốc.”
“Vâng.” Nha hoàn đứng bên cạnh mỹ nữ khí chất khẽ quỳ gối, rồi dẫn Lí thái y đi.
Vân Mộng Sơ nghe mấy lời này mới minh bạch một ít, xem ra đây là trong
vương phủ a, may mà không phải hoàng cung, bằng không nàng thật sự nên
chết thêm một lần.
Đang nghĩ ngợi, mỹ nữ khí chất đứng lên khỏi ghế, đến gần giường nàng.
Vị mỹ nữ khí chất này cũng không giống như một vị Vương phi trong ấn
tượng của nàng, không mặc loại váy áo nặng nề, chỉ mặc váy hoa sa tanh
tương đối phiêu dật, mắt sáng như thu thủy, khí chất ôn nhu cao nhã.
Nàng ta đến gần mỹ nhân ôn nhu, thấp giọng an ủi, nói, “Không đáng ngại
là tốt rồi, nhớ cẩn thận điều dưỡng cho Tiểu Sơ. Để tốt cho Tiểu Sơ, về
sau đừng để cho nàng ăn tôm, có thiếu thứ gì thì cho người ta nói với ta một tiếng, ta sẽ bảo Ninh Hinh đưa đến cho ngươi.”
“Tạ Vương phi, thiếp thân nhất định sẽ chú ý.” Mỹ nhân ôn nhu khẽ quỳ gối hành lễ.
Mỹ nữ khí chất, cũng chính là Vương phi khoát tay đỡ nàng dậy, “Giữa
chúng ta không cần nói cảm ơn, nếu thật muốn nói lời cảm hôn, hẳn là cám ơn Thiên Hựu, biện pháp này là do Thiên Hựu nghĩ ra.”
Mỹ nữ ôn nhu lập tức đối quay sang nói với tiểu nam hài bên cạnh Vương
phi: “Đa tạ thế tử cứu mạng Tiểu Sơ, ân tình ngài đối với Tiểu Sơ, khiến ta không gì có thể báo đáp. Vương phi có thể thu lưu Tiểu Sơ đã là rất
lớn ân tình, thế tử hôm nay lại cứu mạng Tiểu Sơ, ta…”
“Tiểu Sơ cũng là biểu muội của ta.” Tiểu nam hài nhàn nhạt nói, biểu cảm vẫn lạnh băng như trước, bất quá lời nói ra cũng là đang an ủi mỹ nữ ôn nhu, “Ta cứu nàng là theo lý thường phải làm.”
Vương phi từ ái vuốt ve đầu thế tử, “Thiên Hựu càng lúc càng biết chuyện.”
“Đúng rồi…” Lúc này, nữ tử xinh đẹp phía sau Vương phi tiếp lời, nói,
“Thế tử từ nhỏ liền thông minh hơn người, hiện thời càng là thông minh
biết lí lẽ, biết tiến thối, không uổng Vương phi một phen dạy dỗ.”
Nam hài khoảng bảy tuổi kia cũng tiếp lời, nói, “Tam đệ chẳng những
thông minh hơn người, còn là phúc phận thật tốt, mấy ngày trước Lăng
Hiên tiên sinh còn nói, Tam đệ tương lai tất thành châu báu. Lần này
Tiểu Sơ nhờ phúc của tam đệ, tương lai nhất định cũng sẽ càng ngày càng
tốt.”
Vương phi nghe xong, đạm cười gật gật đầu.
Lúc này Vân Mộng Sơ đã có vài phần minh bạch, vị mỹ nữ ôn nhu kia hẳn là thân nhân thân thiết nhất của nàng tại vương phủ này, thân phận nàng
lớn nhỏ gì cũng coi như là một chủ tử, nhưng tuyệt đối không thể so nổi
với thế tử và Vương phi.
Vị nữ tử xinh đẹp kia rất có khả năng là một thị thiếp hay gì đó, thân
phận cao hơn so với nha hoàn một ít, nhưng vẫn là đi hầu hạ người khác,
cho nên chỉ có thể đứng ở sau Vương phi.
Về phần đứa nhỏ mới vừa khen Thiên Hựu, tuy rằng là ca ca của Thiên Hựu, nhưng hẳn là thứ tử, bằng không cũng sẽ không thể đứng ở sau Vương phi, mà không phải đứng ở cạnh Thiên Hựu.
Nhà giàu phức tạp nha…
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, tò mò xem đám người một nhà này.
Nhưng vào lúc này, vị thế tử kia thình lình quay đầu lại, thấy Vân Mộng
Sơ mở to đôi mắt đen sáng ngời, như thể đang tò mò nhìn người trong
phòng.
Nàng lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào với thế tử. Nụ cười của trẻ con đó a, luôn luôn khiến người ta cảm động. Người trước mặt nàng chính là
thế tử của vương phủ, nàng còn phải sống nhờ trong vương phủ a, tuyệt
đối không thể đắc tội thế tử.
Vị thế tử kia hiển nhiên không ngờ nàng lại cười với hắn, ánh mắt vốn
định trực tiếp lướt qua nàng lại dừng lại trên người nàng, khó có dịp
chăm chú vài giây trên khuôn mặt tươi cười của nàng.
Lúc này Vương phi cúi đầu, vốn định nói mấy câu với Sở Thiên Hựu, nhưng lại thấy được một màn này.
Vương phi lập tức cười nói, “Thiên Hựu, xem ra Tiểu Sơ với con đúng là
có duyên phận, Tiểu Sơ khó có dịp cười một lần, hôm nay thế nhưng lại
cười với con, con phải hảo hảo trân trọng a.”
Thiên Hựu không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, chính là chăm chú nhìn mặt Vân Mộng Sơ vài giây, rồi dời đi tầm mắt.
Hắn có bao nhiêu lâu đã không nhìn thấy loại tươi cười hồn nhiên không hề phòng bị này…
Thật lâu rồi.
Không thể không nói, loại tươi cười này thật đúng dễ lay động người
khác, khó trách cơ hồ không có ai nỡ nhẫn tâm với tiểu hài tử.
Thấy Sở Thiên Hựu không trả lời, Vương phi không chút nào cảm thấy kỳ
quái, ngược lại là tiểu nam hài bảy tuổi kia cười nói, “Không nghĩ tới
tam đệ thế nhưng cũng có duyên với tiểu hài tử như vậy, Tiểu Sơ chưa có
cười với ta lần nào đâu.” Hắn vừa nói, vừa thoáng tới gần bên giường,
như thể mang theo chút chờ đợi nhìn Tiểu Sơ, hi vọng Tiểu Sơ cũng cười
với hắn một cái.
Vân Mộng Sơ trầm ngâm trong lòng một lát, vươn bàn tay nhỏ bé yếu ớt hắt xì một cái, bộ dạng có chút khốn đốn, lười biếng, rất chọc người trìu
mến.
Thiên Hựu thấy thế, ánh mắt hiện lên một chút sáng rọi.
Vương phi vỗ vỗ tay mỹ nữ ôn nhu, “Tiểu Sơ xem ra đã mệt mỏi, nếu nàng
không có việc gì, chúng ta cũng không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, ta ngày
mai lại đến thăm nàng.”
“Làm phiền Vương phi, Vương phi bận rộn, Tiểu Sơ nơi này có ta chăm sóc
là tốt rồi.” Mỹ nữ ôn nhu khẽ hành lễ, định tiễn đoàn người Vương phi đi ra ngoài.
Bất quá Vương phi lại ngăn nàng lại, bảo nàng ở lại chăm sóc Tiểu Sơ. Về phần vị thế tử kia, có hơi quay đầu nhìn Tiểu Sơ nằm trên giường, ánh
mắt như thể cảm thấy chung quanh thật khó hiểu, xong mới quay đầu đi
theo Vương phi.
Nữ tử xinh đẹp thoáng gật đầu chào mỹ nữ ôn như, rồi cũng cùng nam hài bảy tuổi kia rời đi.
Đoàn người Vương phi đi rồi, trong phòng nhất thời rộng rãi rất nhiều.
Mỹ nữ ôn nhu kia ngồi xuống mép giường, hơi dùng sức đem nàng ôm vào
lòng, vuốt ve sau lưng nàng, thì thào nói, “Tiểu Sơ, con không có việc
gì thật là tốt… Nếu con có việc… Ta biết ăn nói thế nào…”