Manh Thê Phúc Hắc

Chương 10: Chương 10: Ngoại truyện: Cứu được anh trai nhỏ(Quá khứ của Cẩn Dao)




Bổn cô nương là đại ác ma, vừa xinh đẹp vừa tàn nhẫn, ta muốn là một tiểu phản diện yêu, hận rõ ràng.....

* Bốp*

Diệp Thiên gõ một cái mạnh vào đầu Cẩn Dao. Cẩn Dao ôm đầu, tỏ vẻ đáng thương.

- Đau đau đau. Em làm gì vậy?

- Chị hát thì hát cho đàng hoàng. Hát cái gì mà không khớp nhịp gì hết trơn vậy.

- Có sao... đâu.

Cẩn Dao đột nhiên đứng đờ người ra, Diệp Thiên nhìn thấy vậy liền lo lắng hỏi han.

- Chị sao vậy?

Cẩn Dao chỉ về phía sau Diệp Thiên. Diệp Thiên quay đầu lại phía sau thì nhìn thấy hai người đàn ông đang khiêng một cậu bé bị bịt miệng. Diệp Thiên hỏi Cẩn Dao.

- Giờ chị định làm gì?

Cẩn Dao mỉn cười.

- Nếu bình thường thì chúng ta chỉ cần báo cảnh sát là được nhưng trường hợp này thì không được rồi. Không thể để họ làm hỏng gương mặt giống mấy tiểu bảo bối trong truyện ngôn tình kia được.

Diệp Thiên không nói gì, nhìn Cẩn Dao với ánh mắt không quan tâm. Cẩn Dao hất hất mặt về phía trước.

- Em nhìn cậu bé đó đi, giống mấy tiểu mỹ thụ của em không?

Diệp Thiên nhìn kỹ cậu bé rồi quay lại nhìn Cẩn Dao.

- Được rồi, cứu đi.

- Vậy em đi báo cảnh sát, chị tìm cách đối phó họ.

Diệp Thiên nhăn nhó.

- Sao có thể để chị lại một mình được, đó là hai người lớn đó.

Cẩn Dao chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

- Có sao đâu! Chị là đại ác ma mà, với lại chỉ cần em chạy nhanh hơn là có thể cứu chị mà.

Diệp Thiên bất lực nhìn cô.

- Được rồi! Không cản nổi chị. Nhớ hành động cẩn thận đấy.

Hai cô bé cứ vậy mà làm theo kế hoạch. Diệp Thiên chạy một mạch đi, Cẩn Dao thì đứng bấm điện thoại một lúc mới đi về đi đến chỗ hai tên bắt cóc kia. Hai tên kia nhìn thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên, cậu bé thì rẫy rụa ra hiệu cho cô chạy đi liền bị hai tren kia tát cho một phát. Cẩn Dao thấy vậy liền bực mình quát lớn.

- Hai chú kia thả anh trai nhỏ đẹp trai này ra!

Hai tên kia cười đầy đắc ý.

- Ha ha con nhóc như mày mà cũng đòi cứu nó. Tên kia bắt con bé đó lại.

* Pí po pí pi*

Một trong hai tên định tiến lên bắt cô thì tiếng còi xe cảnh sát đội nhiên vang lên. Có cả tiếng hét từ phía xa.

- Cảnh sát đây bỏ vũ khí xuống.

Cẩn Dao cười lớn, giọng điệu của kẻ chiến thắng.

- Cháu đã báo cảnh sát rồi đấy, các chú lên chạy đi thì hơn.

Hai tên kia tức giận, trừng mắt Cẩn Dao.

- Con ranh con, mày dám báo cảnh sát.

Một tên định tấn công Cẩn Dao thì Cẩn Dao liền lôi ra một viên gạch trong chiếc túi nhỏ bên cạnh mình, ném về phía hắn. Viên gạch đập trúng cẳng chân khiến hắn đau nhói, cô nhân lúc hắn đang đau đớn lôi ra một con dao nhỏ.

“ Cũng may mà con dao nhỏ của papa tặng vẫn luôn ở trong túi”

Cô hùng hồn nói với chúng.

- Cháu nghĩ hai người lên chạy ngay bây giờ thì còn kịp. Nếu hai người còn định tấn công cháu một lần nữa thì cháu không ngại cho hai người chầu Diêm vương ca ca đâu. Mà hai người định dùng anh trai nhỏ làm lá chắn thì cháy liền hét lên rằng hai ngườu không có vũ khí cho cảnh sát nghe, để họ chạy vào đây luôn đó. Cháu nhắc trước là giọng cháu lớn lắm đó.

* Bịch bịch bịch*

Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, hai tên kia liền tin thật mà chạy trước.

...****************...

- Minh ca, Minh ca.

Diệp Thiên xông thẳng vào trong đồn cảnh sát. Một người đàn ông tầm 26,27 tuổi đến gần cô bé, ân cần hỏi.

- Có chuyện gì à Tiểu Thiên!

Diệp Thiên thở gấp gáp.

- Chị Cẩn Dao.... bị bắt cóc rồi!

Người đàn ông kia hốt hoảng.

- Em có biết lần cuối cùng em thấy bọn chúng ở đâu không?

- Ở khu 5 đường xxx. Minh ca nhanh cứu chị ấy đi.

- Anh sẽ cứu em ấy nhưng em bình tĩnh lại đã.

Minh ca đem theo đồng đội rồi đi theo Diệp Thiên đến chỗ Cẩn Dao. Khi họ đến nơi thì chỉ thấy Cẩn Dao đang cởi trói cho một cậu bé mà thôi. Minh ca chạy đến chói Cẩn Dao.

- Em không sao chứ Dao Dao?

- Em không sao! Mà bọn họ mới đi bắt cóc lần đầu hay sao ý anh, bọn chúng dễ dàng mắc bẫy lắm, doạ một tí đã chạy đi rồi còn bỏ cả xe mà chạy nữa. Chúng chạy đằng đó đó.

Cô cười cười rồi chỉ cho anh cảnh sát. Minh ca phái hai người đuổi theo còn mình thì đưa đám nhóc về đồn. Trên đường về cậu bé không ngừng ngạc nhiên khi người cứu mình lại là một cô bé có vẻ còn nhỏ hơn cả mình nữa. Một cô bé vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to tròn nhìn rất dễ thương. Cách cô bé ăn mặc không giống tiểu thư đài các, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chân váy đen. Còn cô bé đi cùng nhìn còn nhỏ hơn, mặc một quần jean bó sát cũng mặc sơ mi trắng.

Sau khi về đồn, Minh ca gọi cho ba mẹ Cẩn Dao. Cẩn Dao và Diệp Thiên tường thuật là để làm bản tường trình. Sau khi nghe tường thuật mẹ gõ đầu Cẩn Dao một phát mạnh.

- Đau. Mẹ làm gì vậy?

- Còn biết đau à? Con có biết nguy hiểm lắm không mà hành động như vậy? Tốt nhất là không có lần sau nữa biết chưa?

- Vâng

Cẩn Dao chu môi làm Diệp Thiên phì cười. Minh ca cũng phì cười, khuyên giải.

- Chú dì đừng mắng hai em ấy nữa. Hai em ấy cũng chỉ nóng lòng cứu người thôi mà.

- Con còn bênh hai đứa nó?

Cẩn Dao kéo kéo áo mẹ.

- Ba mẹ ơi, chúng ta có thể để cậu ấy ở nhà chúng ta không?

Mẹ cô nhẹ nhàng khuyên nhủ.

- Cậu ấy phải về với ba mẹ rồi?

- Cậu ấy nói nhà cậu ấy rất xa, chúng ta có thể để cậu ấy ở đây đến lúc ba mẹ cậu ấy đến đón.

Minh ca cũng tỏ vẻ nhờ vả.

- Chú dì suy nghĩ thử đi ạ vì nếu để cậu bé ở lại đồn thì cũng hơi tội ạ mà nhà cháu lại không tiện lắm!

Mẹ cô quay sang chỗ cậu bé, ngồi xuống ôn tồn hỏi.

- Cháu có muốn ở lại không?

Cậu bé nhìn phía sau mẹ Cẩn Dao thì thấy cô nhìn anh như thể nếu anh không đồng ý thì cô sẽ ăn tươi nuốt sống anh vậy. Anh lẽ phép đáp lại.

- C.... có ạ.

- Vậy giờ chúng ta đi nha.

Mẹ cô vừa định dắt anh về thì cô kéo mẹ lại.

- Mẹ! Mẹ về trước đi, lát con đưa cậu ấy về sau.

- Gọi người ta là anh, người ta lớn hơn con đó.

- Con 8 tuổi, cậu ấy mười tuổi, hơn có hai tuổi chứ mấy.

- Hai tuổi cũng là hơn.

- Rồi rồi, con đi chơi đây.

Cô kéo theo Diệp Thiên và cậu vé chạy đi đén một công viên. Sau đó bỏ lại hai người, chạy đến tiệm trà sữa gần đó mua xong mới chạy lại.

- Chị mua trà sữa về rồi đây.

Cô đưa cho Diệp Thiên sau đó đưa chi cậu bé.

- Nè, cái này là tôi cho anh, không biết anh thích vị gì nên tôi lấy cho anh trà sữa vị dâu giống tôi.

Diệp Thiên nghiêm túc nhìn Cẩn Dao.

- Chị quên mất mình định làm gì rồi à?

- Ờ ha

Cẩn Dao quay sang nhìn cậu bé.

- Anh tên gì vậy?

Mặt cậu bé như một tảng băng, đáp lại cô với giọng lạnh lùng.

- Lục Tử Dương

- Dương! Mặt trời! Một cái tên hợp với nhan sắc của anh đó. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sắc lạnh, khuôn mặt mỗi chi tiết đều rõ ràng, khí chất tổng tài bá đạo.

Diệp Thiên phì cười với lời nói của cô.

- Chị bớt mê trai lại đi nha.

- Chị đâu có mê trai đâu. Mà muoinj rồi về thôi.

Cả ba cùng đi về, vừa đi vừa nói chuyện mặ dù Tử Dương cũng trả nói bao nhiêu. Về đến nhà Cẩn Dao chạy thẳng vào chỗ mẹ, hai người kia từ từ đi sau.

- Mẹ ơi tiểu ca ca mặc gì vậy?

- Sớm Tiểu Minh có đem một ít quần áo trẻ con đến đó.

- Vậy tiểu ca ca ngủ ở đâu?

- Nãy mẹ có nói chị con nhường phòng cho cậu bé, còn chị sẽ ngủ cùng tụi con.

Hết câu hỏi để hỏi, cô liền kéo Tử Dương đến nhà tắm tồi đẩy anh vào trong. Một lát sau Tử Dương ra ngoài, anh mặc một chiếc áo phông trắng và chiếc quần bò đùi nam.

- Cười lên.

Cẩn Dao quát với vẻ ra lệnh. Anh cũng vô thức nghe theo cô, nở nụ cười toả nắng làm cô xíu đốn tim. Cô bẹo má anh.

- Kawaiiiiii

Anh nhẹ nhàng gạt tay cô ra, khuôn mặt có chút tức giận.

- Ai lại khen con trai dễ thương?!

Cẩn Dao cười tươi.

- Em chỉ nói sự thật thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.