Manh Thê Phúc Hắc

Chương 9: Chương 9: Thân phận khác của em




Cảm ơn đã chở em đi làm nha. Anh đi làm vui vẻ nha!

Cẩn Dao vui vẻ tạm biệt Tử Dương. Nói rồi, cô chạy vào cửa hàng. Tử Dương bất lực nhìn bóng dáng cô.

Anh vừa lái xe đi được một lúc thì cô chạy vọt từ cửa hàng ra, nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi.

- Bác tài chở cháu đến xxx.

Cẩn Dao lấy điện thoại, gọi cho số có tên Tiểu An.khi phía bên kia vừa bắt máy, giọng điệu cô bắt đầu nũng nịu.

- Tiểu An~ hôm nay chị không đến tiệm được. Nếu hôm nay bé không đi học thì đến tiệm nha.

- Vâng. Em sẽ làm việc hết sức mình ạ.

- Vậy chị cúp máy đây. Làm việc chăm chỉ, chị sẽ tăng lương cho em.

- Em cảm ơn.

Cô cúp máy, dựa lưng ra sau ghế, khuôn mặt đầy hạnh phúc.

“ Dễ thương ghê. An An làm thời vụ mà lúc nào cũng nhiệt tình hết, đúng là tiểu bảo bối.”

- Cháu gái, đến nơi rồi.

Chiếc xe dừng lại trước bệnh viện Đồng Nhân, bệnh viện lớn nhất thành phố.

- Cháu đến bệnh viện có việc gì à?

Cô cười thân thiện đáp lại.

- Vâng, cháu có chút việc thôi ạ.

Nói xong cô gửi tiền bác tài rồi chạy một mạch vào trong bệnh viện.

Chiều tối, Tử Dương như đã hứa đến đón Cẩn Dao.

* Ring ring*

- Kính chào quý khách. Thưa quý khách tiệm chúng tôi chỉ bán đồ cho nữ thôi ạ.

Đứng trước mặt Tử Dương lần này không phải là Cẩn Dao như lần trước đến nữa mà là một cô bé tầm 16, 17 tuổi, tóc hồng búi cao, mặc đồ phục vụ của tiệm giống bộ lần trước Cẩn Dao mặc khi lần đầu tiên đến đây. Anh nhìn cô bé với ánh mắt lạnh lùng.

- Dao Dao đâu?

Cô bé run run sợ nhưng vẫn tỏ ra chuyên nghiệp, cô cười nụ cười kiểu thương mại.

- Dao... Dao? Anh tìm chủ quán ạ!

- Anh không được bắt nạt An bảo bối!

Cẩn Dao từ đâu chạy ra, khuôn mặt tức giận, giọng nói trách móc anh.

Tiểu An đứng đằng sau kéo áo cô hỏi nhỏ.

- Chị không thấy sợ sao?

- Không. Sao vậy?

- Nhìn anh ta đáng sợ quá.

Cô nghe vậy liền phì cười.

- Thôi! An bảo bối về đi, muộn rồi. Mai đi học chăm nha, chăm sóc Diệp Minh cho chị nha.

- Toàn cậu ấy chăm sóc em thôi. Mà em về đây.

- Ừ, về cẩn thận đó.

Tử Dương khuôn mặt u ám đứng một bên nhìn. Cô nhìn anh rồi cười, chạy đến ôm anh, giọng điệu nũng nịu.

- Đến đón em à? Không phải anh là tổng tài lạnh lùng sao? Giờ nhìn anh giống anh trai toả nắng năm đó của em hơn á.

Anh bất lực ôm cô vào lòng.

- Đối diện với em, em bảo anh làm sao lạnh lùng được đây. Mà em thích anh trai nhỏ vậy sao?

Ở câu cuối giọng anh có chú chua chua. Cô nhận ra được điều đó, hai tay áp vào má hắn.

- Anh ấu trĩ quá vậy! Anh trai nhỏ không phải cũng là anh sao!

- Đó là anh nhưng là anh lúc nhỏ.

- Rồi rồi là anh lúc nhỏ. Anh của lúc nhỏ hay lớn em đều thích hết vì đó điều là anh.

Mỗi lời nói của cô như có thêm mật ngọt vậy. Mỗi từ mỗi chữ cô nói đều khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

- Vậy chúng ta về nhà thôi.

Cô nắm tay anh, kéo anh lên xe. Vừa lên đến xe cô nằm lên đùi anh, khuôn mặt đầy mệt mỏi.

- Cho em nằm nhờ chút nha.

Từ khi lấy lại kí ức anh cũng quen với kiểu tuỳ hứng của cô rồi vì tính cách cô vẫn y chang lúc nhỏ. Phong Lẫm lái xe phía trước cũng biết điều mà bật tấm chắn lên, nếu không làm vậy thì chắc anh chết sớm vì bội thực luôn quá.

Cứ thế ngày nào anh cũng đưa cô đi làm rồi đón cô về mà không hề biết rằng thỉnh thoảng cô lại đến bệnh viện.

Một hôm nào đó.

Cẩn Dao vừa bước vào cửa bệnh viện Đồng Nhân, một cô y tá liền chạy đến chỗ cô.

- Bác sĩ Diệp, không hay rồi!

Cô vẫn điềm tĩnh.

- Có chuyện gì vậy?

Cô y tá vẻ mặt hoảng hốt vừa thở vừa nói.

- Có... có... một....

- Cứ từ từ nói.

Cô y tá thử hồng hộc một lúc mới nói ra thành tiếng.

- Có một bệnh nhân tai nạn xe vừa đến, phải chuẩn bị phẫu thuật nhưng hôm nay các bác sĩ khoa cấp cứu đi cùng bác sĩ Diệp Thiên đi hội thảo rồi. Các bác sĩ ở lại thì trình độ điều không đủ vì bệnh nhân bị thương rất nặng.

- Đi thôi, gọi thêm người đến hỗ trợ.

Lý ra cuộc hội thảo này cô cũng phải đi nhưng vì cô ghét nhất là ngồi nghe hội thảo nên tất cả các hội thảo cô hầu như không đi.Y tá chạy theo sau nói rõ tình trạng bệnh nhân cho cô. Cô vừa nghe vừa buộc tóc lại để lát làm phẫu thuật cho tiện. Khi vào phòng phẫu thuật, cô chuẩn bị mọi thứ xong mới nhận ra bệnh nhân chính là Quản gia Hứa, quản gia của Lục gia. Người đã đối đã nhân hậu khi cô đến Lục Bảo lần đầu tiên.

“ Vụ tai nạn nghiêm trọng đến vậy sao? Ông ấy bị thương nặng quá!”

Bận rộn trong phòng cấp cứu xuất hai tiếng ròng rã, cuối cùng cô cũng thành công đưa Hứa quản gia từ tay thần chết về. Cô bước ra ngoài với vẻ mệt mỏi, định thông báo kết quả với người nhà của Hứa quản gia thì nhìn thấy Tử Dương cũng đang ở đó. Tử Dương vừa đánh mắt qua phía cô thì một y tá chạy lại.

- Chị Diệp của chị đây.

Một cô gái tầm 22 tuổi chạy lại đưa cho cô một cốc trà sữa. Đây là thói quen của cô sau khi phẫu thuật, còn cô gái nhỏ kia là y tá thực tập được phái đến chỗ cô làm y tá phụ giúp. Cô dịu dàng nhận lấy.

- Cảm ơn em nha. Nhưng giờ chị thấy hơi mệt, em thay chị thông báo kết quả cho người nhà bệnh nhân nha.

- Vâng

“ Chị Cẩn Dao đẹp quá đi lại tốt nữa, được ở cùng chị ấy trong thời gian thực tập thật hạnh phúc.”

Cẩn Dao nói xong liền cầm cốc trà sữa chạy về hướng khác, tránh đụng phải Tử Dương.

“ Mẹ ơi hú hồn, xíu thì bị phát hiện.”

Y tá phụ trách làm đúng theo lời cô, đi thông báo kết quả với người nhà bệnh nhân. Cô y tá đối mặt với Tử Dương mà lạnh hết cả sống lưng.

- Ca.. ca phẫu thuật thành công rồi ạ. Bệnh... bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng hồi phục. Người... người nhà có thể vào thăm.

Dù cô y tá có sợ thì anh vẫn không thu lại ánh mắt sắc lẹm đó.

- Bác sĩ lúc nãy là ai?

Nghe câu hỏi này của anh, cô y tá như quên đi lỗi sợ, bắt đầu khoe khoang.

- Chị ấy là Diệp Cẩn Dao, bác sĩ chuyên phụ trách những ca phẫu thuật khó cùng bác sĩ Diệp Thiên. Mỗi ca chị ấy phụ trách đều yêu cầu kĩ thuật cao, tuy nhiên xác xuất thất bại khi chị ấy ra tay là 1%. Chị ấy không thường xuyên đến bệnh viên trừ phi đó là ca có độ khó như hôm nay. Đặc biệt chị ấy còn là bác sĩ vô cùng xinh đẹp và ngọt ngào ở khoa chúng tôi, mặc dù bác sĩ Diệp Thiên cũng đẹp nhưng lạng lùng quá... bla bla.

- Được rồi, cô đi làm việc của cô đi.

“ Rốt cuộc em còn có bao nhiêu việc mà tôi không biết nữa?”

Cô y tá mỗi lần nói đến Cẩn Dao như là đang nói về thứ mình thích vậy, đều không để ý đến thứ xung quanh nên quên luôn ánh mắt sắc lẹm của Tử Dương. Đến khi hắn nói thì cô mới nhận ra, cô hoảng hốt chào tạm biệt cho đúng, rồi chạy đi.

Cẩn Dao sau khi thay đồ xong thì chạy lại phòng Hứa quản gia. Cô hơi chột dạ nhìn Tử Dương.

- Nãy em về nhà có nghe nói Hứa quản gia bị tai nạn nên đến thăm. Ông ấy sao rồi?

- Ông ấy qua cơn nguy kịch rồi.

Tử Dương không nói gì thêm, ánh mắt đầy tâm sự nhìn cô. Cô cũng nhận ra điều đó khi nhìn anh nhưng cũng chẳng nói gì, mà lại tiến tới chỗ Hứa quản gia quan sát tình trạng của Hứa quản gia.

Hàng ngày cô đều quan sát tình trạng của Hứa quản gia trong thân phận người nhà.

- Chị Cẩn Dao, bệnh nhân đó là người nhà của chị à.

Y tá phụ trách nhỉ của cô, hàng ngày đều thấy cô đến bệnh viện và chỉ vào một phòng bệnh duy nhất lên tò mò hỏi. Vì theo như hiểu biết của mình về Cẩn Dao thì Cẩn Dao chỉ đi làm đúng theo lịch mà lịch làm việc của Cẩn Dao có chút đặc biệt, cô xin giám đốc cho mình chỉ cần đi làm ba ngày trong một tuần.

- Cũng gần như là người nhà.

Cô y tá bật chế độ hóng hớt.

- Vậy anh đẹp trai, có hơi đáng sợ cũng hay đến cùng chị ấy, hai người có quan hệ gì vậy?

Cẩn Dao gãi gãi mặt rồi cười.

- Anh... anh ấy là bạn trai chị.

Cô y tá ngạc nhiên đến há hốc miệng.

- Chị Cẩn Dao có bạn trai rồi.

- Nhỏ miệng thôi!

- Mà em thấy bạn trai chị có chút quen mắt.

Cẩn Dao hơi chột dạ.

- Em hóng hớt ít thôi! Đi làm việc đi không là không có tiền thưởng cuối năm đâu đó.

Y tá nhỏ nghe vậy liền chạy đi, tiếp tục làm việc.

Vài hôm sau, nửa đêm.

* oh, vẫn luôn hoài nghe ngóng khắp xung quanh, các tế bài thần kinh chẳng lơ là. Chẳng khi nào bỏ qua tiếng chuông reo. Ring a ring a ring....*

Cẩn Dao đang ngủ thì bị tiếng điện thoại đánh thức, cô mò mẫm tìm chiếc điện thoại. Cô nhìn màn hình điện thoại thì ra là y tá phụ trách gọi cô. Cô ngái ngủ bắt máy.

- Alo

- Chị Cẩn Dao, có một bệnh nhân được đưa vào bệnh viện trong tình trạng bị thương nặng.Lúc đầu được đích thân phó viện trưởng phẫu thuật nhưng khi phẫu thuật rồi mới biết anh ta còn có vết thương ở tim và não.Ở tim còn đứt động mạch cảnh nữa.

Cô ngồi bật dậy.

- Đứt động mạch cảnh?!

- Vâng!

- Chị đến ngay.Đừng cúp máy! báo cáo tình hình cụ thể nhất cho chị.

Cô vừa nghe điện thoại vừa nhanh chóng thay quần áo nên cũng không để ý Tử Dương đã tỉnh dậy từ lúc nào.Cô vừa bước đến cửa thì Tử Dương gọi lại.

- Để anh chở em đi.

Tình hình đang gấp mà ở đây cũng xa không dễ bắt xe vì đây là khu tư nhân nên cô chỉ có thể đồng ý.

- Cho em đến bệnh viện Đồng Nhân.

Đến bệnh viện cô điện chạy thẳng vào phòng cấp cứu mà không đợi Tử Dương phản ứng.Cô ở trong phòng cấp cứu mất mấy tiếng đồng hồ.

- Dao mổ, chỉ tự huỷ, kim khâu, bông y tế,.....

Đội ngũ y tế vội vàng lấy những thứ cô cần đưa cho cô.

- Diệp Thiên em phụ trách vết thương ở não, chị lo ở tim.

- Ok

Đèn ở phòng cấp cứu vừa tắt, cô và Diệp Thiên vừa bước ra, y tá phụ trách liền chạy tới đưa cho cô một ly sữa nóng. Khuôn mặt cô đầy mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại, cô ngáp ngủ rồi nhận lấy. Cô vừa uống được một lúc thì bị bẹo má.

- Lại uống sữa lúc nửa đêm.

- Kệ mị!

Y tá cũng hùa theo.

- Diệp Thiên tiền bối, chị đừng bắt nạt chị Dao Dao nhà em.

Diệp Thiên xoa đầu cô bé.

- Sao em lại bênh chị ấy?

Cô nhanh nhảu, tươi cười.

- Vì chị Dao Dao rất dễ thương!

- Em không định giải thích gì sao?!

Ba người đang vui vẻ nói chuyện, lúc này mới để ý đến Tử Dương. Diệp Thiên nhìn Tử Dương khuôn mặt sắc lạnh không kém anh là bao.

- Chị ấy cần giải thích gì? Chị ấy vốn học trường đại học y, chị ấy làm bác sĩ là đúng mà. Tôi tưởng anh phải biết rồi chứ?

Khuôn mặt Diệp Thiên đầy khiêu khích nhìn Tử Dương. Hai người nhìn nhau như có tia lửa loé ra từ ánh mắt vậy.

- Tôi mệt. Tôi muốn đi ngủ.

Cẩn Dao vẻ mặt mệt mỏi, than vãn phá đi cái không khí chết chóc gay gắt kia.

- Để em đưa chị về!

Diệp Thiên vừa nắm nắm tay Cẩn Dao định dắt đi thì bỗng Cẩn Dao bị bế bổng lên.

- Cô ấy là Lục phu nhân, cô ấy sẽ về Lục Bảo.

Diệp Thiên đứng hùng hồn.

- Đó là chị tôi và anh cũng chưa được gia đình tôi chấp nhận nữa.

- Đó là chuyện sớm muộn thôi!

Cô y tá bị không khí giữa hai người doạ cho hú hồn hú vía, không biết phải làm gì.

Hai người còn đang cãi nhau thì Cẩn Dao được Tử Dương bế đã say giấc từ lúc nào, khuôn mặt cô ngủ trông rất hạnh phúc. Hai người thấy Cẩn Dao ngủ say thì tạm thời đình chiến. Diệp Thiên cũng nhường một bước để Tử Dương bế Cẩn Dao đi. Tử Dương bế Cẩn Dao rời đi, đột nhiên Diệp Thiên hét lớn.

- Tốt nhất là anh đừng khiến chị ấy có chấp niệm thêm lần nào nữa. Nếu không dù anh là ai tôi cũng không tha cho anh.

Câu nói này của Diệp Thiên làm Tử Dương không hiểu được. Rốt cuộc chấp niệm mà Diệp Thiên nhắc đến là gì. Lục Tử Dương giấu đi điều khó hiểu, chở Cẩn Dao về nhà. Anh bế cô nhẹ nhàng đặt lên giường, anh định đi thay đồ thì bỗng có cảm giác bị kéo lại.

- Anh trai nhỏ đừng đi, cầu xin anh đấy. Anh đi rồi sẽ không quay lại nữa, sẽ không về lại với em nữa, làm ơn đó, đừng đi mà.

Tử Dương vừa quay lại đã thấy khoé mắt Cẩn Dao ngấn lệ, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta đau lòng. Cuối cùng anh đã hiểu chấp niệm mà Diệp Thiên nhắc đến là gì, anh nhớ rõ Cẩn Dao ngày bé là người trời không sợ đất không sợ, ngoài những lúc chơi cùng gia đình ra cô sẽ không bao giờ cầu xin ai, dù lúc đánh nhau có thua cô cũng sẽ không xin tha. Vậy mà bây giờ lại cầu xin anh. Anh quỳ gối xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

- Xin lỗi, lần này anh sẽ không buông tay em nữa, không rời xa em nữa.

Dù anh nói thế nào cô cũng bám chặt lấy anh không buông.

- Anh trai nhỏ là đồ nói dối. Anh nói sẽ quay về nhưng anh có quay về đâu.

Anh đau lòng nằm bên cạnh, ôm cô vào lòng, cô lúc này mới yên tĩnh ngủ.

Sáng hôm sau, cô vừa tỉnh giấc, mắt vẫn mơ màng.

“ Lại mơ thấy ký ức đó sao? 16 năm rồi, cứ ngỡ nó đã chìm sâu trong tim rồi mà đêm nào cũng mơ thấy, khó chịu thật. Đã muốn quên đi rồi mà”

Cô theo thói quen đưa tay lên lau nước mắt thì cảm thấy có thứ gì đó đè lên tay mình, không giơ lên được. Cô mở to mắt thấy Tử Dương đang nhìn chằm chằm mình không nói gì. Cô nhìn anh mà vô thức hỏi một câu mà đến mình cũng không dám tin đó là lời mình sẽ nói ra.

- Anh sẽ không bỏ rơi em nữa đúng không?

Anh đau lòng ôm cô vào lòng. Lúc này anh nhận ra vết thương anh để lại trong lòng cô lớn đến mức nào. Cô bé ngày ấy kiên cường từng ngày từng giờ chờ đợi anh suốt 16 năm không buông tay dù biết mình chờ đợi trong vô vọng. Dù Phong Lẫm không điều tra được chuyện cô học đại học y nhưng trong tài liệu có ghi cô chưa bao giờ chấp nhận yêu một ai.

- Anh sẽ không buông tay em, sẽ luôn ở bên em, dù em có buông tay anh, anh cũng sẽ bắt em lại, nhốt em bên cạnh anh.

- Là anh nói đó, nếu sau này anh buông tay em thì em và anh sẽ mãi mãi là kẻ thù không đội trời chung.

Cô nhoẻn miệng cười tươi.

“ Thì ra có những tình cảm có thể dùng nụ cười che giấu đi, không cho ai biết, cuối cùng cũng không giấu nổi bản thân. Có những lúc giả vờ kiên cường để che đi nỗi buồn nhưng lại vô thức khóc trong âm thầm. 16 năm qua em dùng ước mơ và kì vọng để quên đi anh, cuối cùng chỉ có lí trí quên được anh còn trái tim lại luôn hướng về anh. Em sẽ cho anh một cơ hội, cũng như cho em một cơ hội vượt qua chấp niệm của chính mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.