Rất thạo việc khiến người ta ức chế.
.
2 cân 2 lạng, rượu trắng rượu mạnh rượu vang hỗn hợp ra trận, trên bàn dài xếp 16 ly có kích thước và kiểu loại khác nhau. Chỉ cần cầm ly thứ nhất lên, hệ thống sẽ tự động tính thời gian, phải uống hết trong vòng 180 giây, không được nôn hoặc vượt quá thời gian. Tất cả phản ứng khi uống sẽ kết nối với các tế bào thần kinh của người chơi, hiệu ứng sẽ giống hệt phản ứng ngoài hiện thực.
Thời Duyệt đứng trước bàn dài, không khỏi cau mày khi ngửi thấy mùi rượu nồng.
“Hứa Ấu Diên...” Thời Duyệt thoáng lo lắng nhìn Hứa Ấu Diên, “Chị chắc chắn muốn uống? Không phải chị đã bỏ rượu rồi sao?”
“Đúng, chị đã bỏ, còn rất vất vả mới bỏ được.” Hứa Ấu Diên thẳng thắn nói, “Trước đây chị đã giấu em một phần về chuyện này, thật ra, chị đã từng nghiện rượu, vì áp lực công việc quá lớn, chị mới muốn tìm một lối thoát có thể giải tỏa. Chị biết đấy không phải cái cớ để nghiện, cho dù là áp lực hay là di truyền, cũng đều không phải là cớ. Nhưng nó đã từng khiến chị mất phương hướng, đó là sự thật. Chị đã phụ thuộc vào rượu nghiêm trọng trong một thời gian rất dài, không làm được gì nếu không uống, đương nhiên, cũng không làm được gì nếu uống, mà chị không thể ngăn mình uống rượu một cách điên cuồng. Quá trình cai rượu sau này rất khổ sở, hội chứng cai gần như giết chết chị, trải qua nhiều lần lên xuống, rốt cuộc mới cai được.”
“Vì thế em mới cần chị xác định lại, chị thật sự muốn uống?” Dường như Thời Duyệt không mấy bất ngờ trước thói quen xấu Hứa Ấu Diên từng có. Nhìn nét mặt của Thời Duyệt, dường như cũng không cảm thấy đây là chuyện mất mặt khó có thể nhắc đến. Dù sao Hứa Nghị Thụ cũng có tiền sử nghiện rượu, điểm ấy di truyền cho Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt đã sớm nghĩ đến.
Thời Duyệt hỏi lại, chính là muốn Hứa Ấu Diên xác định liệu chị có hối hận vì quyết định của mình lúc này hay không.
Cầm ly rượu lên một lần nữa, đồng nghĩa với việc rất có thể sẽ rơi xuống vũng lầy phụ thuộc vào rượu một lần nữa.
“Ừ, uống.” Hứa Ấu Diên vẫn quyết định như trước.
“Em phải tin, chị cũng không hành động theo cảm tính.” Hứa Ấu Diên nói, “Chị chỉ chắc chắn rằng, cho dù bây giờ lại uống, chị cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ kia.”
Thời Duyệt thoáng ngây ngẩn: “Vì sao chị chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì có em ở đây.” Hứa Ấu Diên nhìn vào trong mắt Thời Duyệt, nâng ly rượu đầu tiên lên, “Bởi vì có em ở đây, chị sẵn sàng đi bất cứ con đường nào, không sợ sẽ sai. Việc nguy hiểm đến đâu cũng có thể cố gắng, không sợ nguy nan. Bởi vì có em ở bên chị, chị không sợ bất cứ điều gì.”
Một năm trước khi Thời Duyệt xuất hiện, Hứa Ấu Diên mất đi sự nghiệp, tình yêu, người thân. Dù có thừa nhận hay không, cô vẫn đã bị khủng hoảng tuổi trung niên đẩy xuống đáy vực của cuộc đời, cất bước gian nan.
Vũ trụ cô hết lòng kiến tạo sụp đổ vỡ tan, chỉ còn lại đống hoang tàn vô cùng vô tận.
Một mình đi giữa đống đổ nát thê lương, cung điện huy hoàng xưa kia không còn, ngân hà rực rỡ không thấy, vũ trụ của cô đã mất đi tất cả ánh sáng.
Chưa từng nói với ai, Hứa Ấu Diên giữ kín mọi tâm sự trong lòng, cô muốn xây dựng lại đế quốc của mình, chăm chỉ làm việc, nhưng lý trí nói rằng, muốn trở lại cuộc sống ban đầu, trở lại độ cao khi trước, là việc không thể nào.
Trong lúc cặm cụi cố gắng, một giọng nói từ nội tâm của cô nói với cô, tuổi thanh xuân đã đi qua, thể trạng mỗi ngày một đi xuống, mày lấy cái gì để cạnh tranh với những người trẻ đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Mày sẽ không thành công, những năm tháng tốt đẹp nhất cuộc đời mày đã kết thúc, mày hoàn toàn không xuất sắc như mình vẫn tưởng.
Trước khi gặp Thời Duyệt, đó là suy nghĩ thật của cô.
Khi gặp được Thời Duyệt, cô mới biết trên đời này còn có một người như vậy, luôn luôn thầm lặng đi theo mình, dù cho gặp lại vào lúc trạng thái tồi tệ nhất, Thời Duyệt cũng không bao giờ thật sự ghét bỏ.
Ở bên Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên đã được thấy trí tuệ và sức lực chói lóa, là Thời Duyệt dắt cô đi đến một thế giới mới, thế giới để cô tìm lại sự tự tin.
Hứa Ấu Diên cũng đã từng trải qua vô số thất bại và mịt mờ khi còn trẻ, chẳng lẽ mười năm sau lại không thể chịu đựng?
Tuổi tác chưa bao giờ là cái cớ để đứng yên tại chỗ, không ai có thể leo lên cao dễ dàng, dù là người trẻ cũng vậy.
Khó khăn sẽ không bao giờ đối xử khác với bạn chỉ vì bạn trẻ hơn hay nhiều tuổi hơn, chỉ những người không ngừng tôi luyện chính mình, cũng như không bao giờ từ bỏ bản thân, mới có khả năng đi lên nơi cao hơn.
Giống như Thời Duyệt chưa bao giờ để mặc cho cơ thể kiểm soát, cho dù chương trình AI thông minh thất bại, em vẫn tiếp tục tạo ra hệ thống “X” hoàn toàn mới. Tài năng tuổi trẻ của em không từ trên trời rơi xuống, mà là vô số tâm huyết, là vô số nỗ lực bằng chính hai bàn tay của em.
Thời Duyệt có rất nhiều việc muốn làm, cũng chỉ có 24 tiếng, nhưng em lại có thể làm mọi thứ đâu vào đấy, thậm chí còn dành được thời gian theo đuổi Hứa Ấu Diên, yêu đương ngọt ngọt ngào ngào.
Thời Duyệt dùng cách thức của mình âm thầm bảo vệ Hứa Ấu Diên, cẩn thận che chở cho Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên nhặt lại từng mảnh vỡ của mình, tái tạo vũ trụ thuộc về mình.
Dù cho vũ trụ này vỡ tan một lần nữa, cô vẫn sẽ có lòng tin để xây dựng lại.
Hứa Ấu Diên hiện tại, đã không sợ bất cứ điều gì.
“Tuyển thủ Nothing bắt đầu thể hiện!” Thấy Hứa Ấu Diên một hơi uống ba ly rượu vang, thế tới rất mạnh, bình luận viên nữ cũng hào hứng theo, “Không ngờ tuyển thủ Nothing với phong cách mạnh mẽ và linh hoạt, khi uống rượu cũng không hề khiêm tốn! Trong lúc nói cô ấy đã uống hết ly rượu vang thứ tư, ly tiếp theo là Whiskey!”
Bình luận viên nam: “Hoàn toàn không ngờ tuyển thủ Nothing còn giấu tài. Nhóm lựa chọn đồ uống Sơn Sơn và Thiếu Nữ Phép Thuật có vẻ lúng túng, tiến độ của A Tuyết và Voi Quê cũng không lạc quan cho lắm. Dựa theo tốc độ hiện tại, Nothing và Bánh Kem rất có khả năng sẽ lên tầng thứ ba đầu tiên!”
Bình luận viên nữ: “Chúng ta cùng chờ xem!”
Thời Duyệt trợn tròn mắt nhìn Hứa Ấu Diên uống rượu.
Biết Hứa Ấu Diên có tửu lượng kinh người, không ngờ lại kinh người thế này.
Cầm ly rượu uống cạn như uống nước, nét mặt không đổi, hết ly này đến ly khác, thậm chí nghỉ ngơi cũng không.
Thời Duyệt đi theo bên chị, nếu chị uống quá nhiều hoặc quá sức sẽ có thể đỡ kịp, giúp chị xuôi xuôi, kết quả là người ta uống kiểu đặc biệt uống theo nhịp, ổn định nhịp nhàng, hoàn toàn không có việc cho Thời Duyệt.
“Bảo bối, chị đúng là một kho báu sâu không thấy điểm cuối...” Thời Duyệt kinh ngạc trước tửu lượng của Hứa Ấu Diên.
Vốn tưởng Hứa Ấu Diên sẽ chậm lại khi đến Whiskey, kết quả là không, cô lại uống nhanh hơn.
Dù sao Whiskey cũng từng là “món chính” của cô trong thời gian nghiện.
Lại thêm sáu ly vào trong bụng, Hứa Ấu Diên vẫn ung dung, cầm ly thứ mười một, rượu trắng 56 độ.
Đếm ngược vẫn còn một nửa.
“Bảo bối, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể nghỉ...” Thời Duyệt còn chưa khuyên xong, Hứa Ấu Diên đã uống hết nửa ly, vừa uống vừa ra hiệu “ok” bằng tay với Thời Duyệt, tỏ ý mình hoàn toàn không sao.
Một ly, hai ly, ba ly...
Uống hết tất cả mười sáu ly, Hứa Ấu Diên vẫn quen tay mò phía sau, phát hiện đã uống hết sạch không còn ly nào khác, cô còn thoáng ngây người trong giây lát.
Qua ải!
Thời Duyệt ôm chặt Hứa Ấu Diên, cũng không dám ôm quá mạnh, sợ mạnh quá sẽ khiến chị nôn ra.
“Chị không sao chứ? Đừng cố quá.”
“Không sao.” Nét mặt của Hứa Ấu Diên thật sự không sao, không có chuyện cố quá gì đó.
“Hay là chị vẫn chưa uống đủ?”
Hứa Ấu Diên bị chọc cười: “Đương nhiên là không phải thế, một hơi uống hết hai cân, dù là uống nước cũng sẽ bị chướng bụng, chị cũng phải xuôi, cho chị một phút.”
Thời Duyệt nhìn Khai Khai đã say thành một cái bánh thỏ trên đầu Hứa Ấu Diên, vui hết sức.
Khi A Tuyết vừa uống cốc đầu tiên Voi Quê pha, hệ thống nhắc nhở Nothing và Bánh Kem đã thành công vượt ải “uống”, đang đi lên tầng thứ ba, “chơi“.
“Chúng ta phải tăng tốc rồi.” A Tuyết uống một hơi hết nửa lít nước có ga, không hề thở gấp, lập tức tập trung pha chế cốc tiếp theo cùng Voi Quê.
Voi Quê nhin Diêm Dung và Thương Lộc đã pha xong cốc thứ hai, chỉ cần thêm 700 ml, hai cô ấy sẽ qua ải.
“Một trong những gia vị cần có là mù tạt, chị có thể uống thật không...” Diêm Dung lo lắng nhìn Thương Lộc.
“Không sao.” Thương Lộc nói, “Vòng trước em đã uống quá nhiều, lần này giao cho chị.”
Thương Lộc ngẩng đầu chuẩn bị uống, cốc đến khóe miệng bỗng nổ “bùm” một tiếng, bắn lên mặt Thương Lộc và Diêm Dung.
Một chiếc phi tiêu ninja cắm trên tường, trên phi tiêu còn dính đồ uống.
“?!” Thương Lộc Diêm Dung nhìn hầm hầm Voi Quê.
“Đừng lơ là.” Voi Quê cười nói, “Đây chính là khu vực tự do chém giết.
Thương Lộc cười ha ha: “Cô nói rất đúng.” Ngón tay khẽ động, đạo cụ “bàn tay ảo ảnh” có thể điều khiển đồ vật từ xa nâng cốc nước của Voi Quê lên cao, giội xuống mặt.
Hai bên đánh nhau, A Tuyết dùng áo choàng thời tiết làm mưa to gió lớn, Diêm Dung dùng gậy phép thuật không gì địch nổi.
Hamster thật vất vả mới tỉnh lại, bò dậy muốn tiếp tục dẫn chương trình, vừa mở cửa ra, da đầu đã suýt bị lật tung, vội vàng trốn về sau cửa, thấy Diêm Dung, nó rùng mình: “Lại là cô ấy!”
“Ngăn họ lại! Đừng để họ sống sót rời khỏi nơi này!” Thương Lộc đẩy lưng A Tuyết trong cơn mưa lớn, lực đẩy rất lớn, A Tuyết mất máu nhưng vẫn giữ vững vị trí không để bị ngã xuống, kéo cưa máy, chém xuống đầu Thương Lộc.
Hai bên đánh qua đánh lại mấy hiệp, không thể nói là ngang tài ngang sức. Thương Lộc và Diêm Dung hoàn toàn đánh kiểu du kích, đánh một đòn chạy hai bước. Đánh du kích khiến A Tuyết vô cùng khó chịu, nhận ra đối phương căn bản là đang kéo dài thời gian.
Lúc này Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đã đến tầng thứ ba, “chơi“.
Voi Quê thoáng hối hận, không nên chọc đối phương.
“Không cần quan tâm đến họ.” A Tuyết nhận ra ý đồ của đối phương, “Họ biết thực lực của mình yếu hơn chúng ta nếu giao tranh chính diện, vì thế sẽ không tấn công trực tiếp chúng ta. Hơn nữa rất rõ ràng, hai người họ cũng không hướng đến vị trí quán quân, rất có thể là bạn của nhóm Nothing ngoài hiện thực, hộ tống Nothing đoạt chức quán quân.”
Voi Quê: “Em nói rất đúng.”
“Em tập trung pha đồ uống, chị điều mấy xe cảnh sát từ bộ đồ nghề an toàn đô thị ra hộ tống chúng ta, nắm chắc thời gian đi đến cửa tiếp theo!”
“Được!”
Xe cảnh sát vây hai cô ở giữa, Thương Lộc và Diêm Dung cảm thấy có vẻ khó chơi, từ bỏ tấn công, lập tức tiếp tục cuộc đấu.
“Được rồi! Đi!” A Tuyết uống hết cốc nước cuối cùng, chạy đi như điên cùng Voi Quê, cùng lúc đó Thương Lộc cũng uống xong.
Hai nhóm lại một lần nữa không thể nhường nhau khi đi đến cửa, lại một lần nữa tấn công dồn dập.
Dù sao Thương Lộc và Diêm Dung cũng không phải người chơi chuyên nghiệp, sẽ rất bất lợi nếu giao đấu chính diện với A Tuyết Voi Quê, hai người chỉ đánh vài chiêu rồi chủ động kéo xa khoảng cách.
A Tuyết và Voi Quê lao đến cửa ải thứ ba, khi đi đến tầng ba, cửa vừa mở, các cô đã suýt bị ánh sáng trò chơi đầy màu sắc chiếu mù mắt.
Trước mặt chính là phòng chơi game của thế kỷ trước. Máy chơi game kiểu cũ, từ Street Fighter cho đến King of Fighters, từ trò chơi đua xe đến trò chơi âm nhạc, gì cũng có.
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt vẫn ở đây, thậm chí vẫn chưa bắt đầu trò chơi.
Khi nhìn thấy A Tuyết và Voi Quê, hai cô thất vọng rõ ràng — người đến không phải là Thương Lộc và Diêm Dung.
“Cũng được.” Hứa Ấu Diên nhìn A Tuyết, “Rốt cuộc có thể quyết đấu chính diện một lần.”
A Tuyết không biết “bà già cá” này, còn tự hỏi liệu có phải trí nhớ của Nothing không tốt lắm.
Rõ ràng hai người đã quyết đấu ở bối cảnh đoán giá, A Tuyết đã thua trước sự nghèo túng của cô ấy, sao giờ đảo mắt đã quên.
Tầng thứ ba của trung tâm hẹn hò — chơi.
Đương nhiên Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt không cố ý ở lại để đợi A Tuyết và Voi Quê, mà là vì bối cảnh này cần phải đối đầu hai chọi hai.
Hệ thống chọn ngẫu nhiên một trò chơi, hai bên cùng tham gia thi đấu, nhóm vượt qua bối cảnh này trước sẽ nhận được ưu thế tương ứng với thời gian vượt trước. Sau khi chiến thắng cũng có thể tích lũy phần thưởng ở bối cảnh cuối cùng dựa trên điểm số giành được.
Hai bên vào vị trí, hệ thống chọn ngẫu nhiên trò chơi cũ vô cùng kinh điển, tetris.
Lúc này Diêm Dung và Thương Lộc cũng đã đến.
**
Ding, thang máy xuống đến tầng một.
Dịch Như Song vội ra khỏi thang máy, Tiểu Teddy đi theo.
“Cậu muốn đi đâu?” Tiểu Teddy nhanh chóng đuổi theo.
“Khu Nam Giang ONE.” Dịch Như Song không lái xe, tiền bảo hiểm xã hội còn chưa đóng đủ thậm chí quay số* cũng chưa bắt đầu, cô cũng không có xe.
*Đại khái vì vấn đề ùn tắc giao thông nghiêm trọng nên ở các thành phố lớn bên đó phải hạn chế số người mua xe; người muốn mua xe sẽ phải đáp ứng đủ các điều kiện nghiêm ngặt (trong đó có đóng đủ BHXH ít nhất 5 năm liên tiếp), sau đó đăng ký xếp hàng đợi quay số theo đợt, quay trúng mới được phép mua.
Cũng may khoảng cách từ cao ốc CRUSH đến khu Nam Giang ONE không xa, chạy đến chỉ mất hơn mười phút.
Tiểu Teddy lập tức hiểu ra: “Cậu đi tìm tổng giám đốc Thời?”
Dịch Như Song bước nhanh: “Không biết tổng giám đốc Thời đang làm gì, bình thường cô ấy luôn giữ trạng thái online, thời điểm quan trọng này lại không thể liên lạc, tôi cảm thấy không đúng lắm.”
“À...” Tiểu Teddy chợt nói, “Có phải tổng giám đốc Thời đang tham gia trận chung kết Phòng Bí Mật?”
Dịch Như Song bỗng dừng bước, quay lại nhìn cô ấy: “Vì sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Nếu không thì sao không thể liên lạc? Cậu xem cô ấy có vắng mặt ở buổi họp nào liên quan đến trận chung kết không? Trận chung kết quan trọng như vậy, chẳng lẽ tổng giám đốc Thời lại không theo dõi như mọi khi? Trừ khi cô ấy phải làm việc khác quan trọng hơn theo dõi trận chung kết. Ngoài tự mình tham gia thi đấu, còn có khả năng nào khác ư?”
Dịch Như Song trầm ngâm một lát, càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ.
Nếu Thời Duyệt cũng đang thi đấu, vậy chẳng lẽ việc thông tin người dùng bị sao chép với số lượng lớn là nhằm vào chính Thời Duyệt?
Hay là, tình hình thực tế còn nằm ngoài tưởng tượng?
“Dù sao đi nữa.” Dịch Như Song không dừng bước, vừa cấp tốc tiến lên, vừa nói với Tiểu Teddy, “Điều quan trọng là phải thông báo trực tiếp cho tổng giám đốc Thời.”
Một chiếc xe lao ra từ ngã rẽ, nhìn chằm chằm Tiểu Teddy và Dịch Như Song vốn không thể nhìn thấy.
Tiểu Teddy hét lên: “Nguy hiểm!”
**
“Tetris?” Diêm Dung nhìn thoáng qua, rồi hỏi, “Là gì?”
Hứa Ấu Diên giật mình: “Em thậm chí không biết tetris?”
Diêm Dung: “Em không biết kỳ lạ lắm sao? Bình thường em cũng không chơi game.”
Câu nói sau của Diêm Dung khiến A Tuyết kinh ngạc.
Thiếu Nữ Phép Thuật LOVE quỷ quái này, bình thường cũng không chơi game, vậy mà vẫn có thể đi đến top 3? Đồng đội của cô ta cũng không đặc biệt giỏi....
Hai người này đúng là bug của Phòng Bí Mật.
“Đây là một trò chơi cũ.” Thương Lộc sinh năm 1999 nói, “Thật ra chị cũng chưa từng chơi, nhưng chị biết cách chơi.”
Hứa Ấu Diên hoài nghi cuộc đời, lại nhìn sang Thời Duyệt.
Thời Duyệt khẽ hắng giọng, nói thầm bên tai Hứa Ấu Diên: “Chị phải biết, chị Lộc sinh năm 1999 còn chưa từng chơi, em sinh năm 2012 cũng chưa từng chơi là chuyện rất bình thường.”
Hứa Ấu Diên xem quy tắc thi đấu của trò chơi tetris sắp tới, một người chồng các khối hình, khối hình bị phá sẽ sinh ra debuff, một người điều khiển debuff, thả cho đối phương. Có rất nhiều loại debuff, tăng số tầng, thay đổi loại khối, điều chỉnh tốc độ...bên bị dồn lên tầng cao nhất trước sẽ thất bại.
Nhóm có thể kiên trì đến cuối cùng sẽ chiến thắng, nhóm chiến thắng sẽ trực tiếp tham gia vòng tranh đoạt cho vị trí quán quân, nhóm thất bại phải ở lại tiếp tục thi với nhóm của Thương Lộc và Diêm Dung, tranh quyền bước vào bối cảnh cuối cùng.
Nhóm của Hứa Ấu Diên đến sớm 15 phút, mỗi 3 phút đến sớm sẽ tăng thêm một tầng cho đối thủ khi bắt đầu trò chơi.
Nhóm của A Tuyết bắt đầu với 5 tầng cao hơn so với nhóm Hứa Ấu Diên, đây là bất lợi cực lớn.
“A Tuyết, em sinh năm bao nhiêu?” Voi Quê cũng hơi lo lắng, “Em từng chơi trò này chưa? Chị thật sự chưa từng chơi.”
A Tuyết: “Tuổi thật là 21.”
“Em nhỏ hơn chị thật...”
“Nhưng em vẫn biết trò chơi tetris này.” A Tuyết nói, “Mặc dù em chuyên chơi trò chơi hologram, nhưng cũng quay lại những trò chơi thời kỳ đầu.”
Hai mắt Voi Quê phát sáng: “Vậy tốt quá!”
“Nhưng, em tin cô ấy cũng như vậy.” A Tuyết lặng lẽ nhìn Hứa Ấu Diên.
Ngay từ đầu A Tuyết đã suy đoán về thân phận thật của người chơi Nothing, không đoán được tuổi cụ thể của người này, từ phong cách chơi và hành động đều có bóng dáng của tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng không đúng hoàn toàn, mà thường không đi theo những quy tắc bình thường.
Rốt cuộc cô ấy là ai?
Như người ta nói, là Hứa Ấu Diên sao?
A Tuyết đã từng xem Hứa Ấu Diên dùng tài khoản phụ tham gia thi đấu trực tiếp, khi đó fan club của Hứa Ấu Diên vẫn còn, A Tuyết quen biết người trong fan club, nhận được số phòng trực tiếp, vào xem cùng hơn hai mươi người. Hứa Ấu Diên vừa thi đấu còn vừa gửi tin nhắn thoại, A Tuyết say mê không thôi, theo dõi trận đấu gửi quà tặng còn ghi hình từ đầu đến cuối, sau đó xem đi xem lại rất nhiều lần.
Vì thế, A Tuyết quen với phong cách chơi của Hứa Ấu Diên
Cô đã quan sát Nothing rất nhiều, cảm giác quen thuộc này càng mạnh.
Nếu cô ấy thật sự là Hứa Ấu Diên...
Thần tượng ở ngay trước mắt, thậm chí cùng lên đài thi đấu, bàn tay cầm cần điều khiển của A Tuyết bắt đầu đổ mồ hôi, cô không kìm được nhìn Hứa Ấu Diên liên tục.
“A Tuyết.” Voi Quê nhận ra cô khác thường, “Trận đấu sắp bắt đầu, em đừng phân tâm.”
A Tuyết nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài.
Cho dù cô ấy thật sự chính là Hứa Ấu Diên, cũng tuyệt đối không thể nương tay.
Ngoài hiện thực, A Tuyết cắn chặt môi, cảm nhận được cơn đau buốt, cô bình tĩnh lại một lần nữa, tập trung một trăm phần trăm, đợi trận đấu bắt đầu.
“Chị xếp.” Hứa Ấu Diên nói với Thời Duyệt, “Em chất debuff cho đối phương, được không?”
“Được.” Thời Duyệt rất hào hứng, “Mặc dù em chưa từng chơi tetris, nhưng rất thạo việc khiến người ta ức chế.”
Hứa Ấu Diên cười nói: “Có thể không sao, trò chơi này là thiết kế riêng cho em đấy.”
Trò chơi sắp bắt đầu, Diêm Dung xem hết video hướng dẫn, nói: “Không phải rất đơn giản ư, xếp các khối hình thôi mà.”
Trận đầu bắt đầu, tốc độ: 11
Vừa mới bắt đầu, khối hình đã nhanh chóng rơi xuống, nhanh đến nỗi gần như biến mất.
Hứa Ấu Diên và A Tuyết nhìn không chớp mắt, động tác tay cực nhanh, Diêm Dung còn chưa thấy rõ hình thù của khối hình, hai người đã xóa được mấy tầng.
Diêm Dung: “......”
Thương Lộc: “Chúng ta có thể đi tắm rồi đi ngủ không?”