Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 169: Chương 169: Chương 168




Ăn khỏe, là người rộng rãi.

.

Hứa Ấu Diên bảo có chuyện muốn nói với Thời Dã, nhờ Thời Duyệt đổi chỗ với Thời Dã.

Bị đuổi lên hàng ghế phía trước, Thời Duyệt bơ vơ không nơi nương tựa cầm điện thoại, Hứa Ấu Diên và Thời Dã đã ngồi cùng nhau là không ngừng miệng, ghé sát vào nhau xì xầm nói chuyện, Thời Duyệt muốn nghe các chị nói gì cũng không thể nghe rõ.

Vẫn chưa cưới, Hứa Ấu Diên đã bắt đầu có chuyện chỉ nói với chị em, vậy mà được à?

Cưới! Không cưới không được!

Thời Duyệt tính toán, sau khi về đến nhà lấy được nhẫn phải cầu hôn ở hoàn cảnh lãng mạn thế nào, Hứa Ấu Diên được cầu hôn sẽ có vẻ mặt ra sao.

Sự cố vật phẩm rốt cuộc đi qua, Hứa Ấu Diên đã được rửa oan, mặc dù chuyện này không gây xôn xao như sự cố vật phẩm khi đó, nhưng hiện giờ tất cả mọi người trong ngành sản xuất trò chơi đều biết Hứa Ấu Diên bị Lưu Phong vu oan hãm hại. Giờ đây sự thật đã được công bố, Hứa Ấu Diên đang cố gắng chiến đấu với Tái Tạo Vũ Trụ thậm chí là toàn bộ SQUALL, đã nói chuyện với hội đồng quản trị của SQUALL nhiều lần.

Trước kia Hứa Ấu Diên không thể quyết tâm đến với Thời Duyệt, giờ đây tất cả sóng gió đã đi qua, kể cả nếu Thời Duyệt có phô trương cầu hôn, chị cũng không có lý do gì để từ chối đúng không?

Thời Duyệt từng nghe các chị em của Hứa Ấu Diên nói rất nhiều án lệ bạn đời không còn nồng nhiệt sau mười năm, cô thề sẽ giữ nhiệt tình với Hứa Ấu Diên mãi mãi, không bao giờ muốn cuộc sống trở nên nặng nề và nhàm chán.

Thời Duyệt ngồi kia đang lên kế hoạch cầu hôn, Hứa Ấu Diên và Thời Dã vẫn đang tranh luận xem rốt cuộc Tiểu Đồng có cong hay không, rốt cuộc tất cả những hành động của Tiểu Đồng trước kia xuất phát từ tình bạn hay tình yêu.

“Con gái mười mấy tuổi dính nhau cả ngày là chuyện bình thường, cậu không thể nói người ta là cong chỉ vì thế.” Hứa Ấu Diên nói có lý có cứ, “Khi đó hôn nhân đồng giới vẫn chưa hợp pháp, mọi người chỉ hiểu rất ít về đồng tính, Tiểu Đồng là học sinh chuyển trường, muốn chơi với bạn nữ trong môi trường mới, đưa bánh mì dẫn đi xem concert gì đó, rất bình thường được không. Hơn nữa người ta một không thổ lộ hai không làm gì khác thường ba quan trọng nhất, cậu nghĩ lần này chúng ta về là để làm gì? Tham dự lễ cưới của cậu ấy! Đối tượng kết hôn là nam đấy! Người ta căn bản là thẳng ok?”

Thời Dã “hầy” một tiếng: “Thời đại nào rồi, người ta song tính không được à? Đã cong thì cả đời phải cong?”

Hứa Ấu Diên còn muốn nói, Thời Dã đã bảo cô dừng lại: “Được rồi, cậu cứ lừa mình dối người đi. Người ta chỉ mời chúng ta tham dự lễ cưới, cũng không có ý đồ gì khác, cậu đừng tranh luận với tôi ở đây nữa được không?”

Hứa Ấu Diên nói: “Hy vọng lúc em cậu làm phiền tôi cậu cũng có thể đứng bên cạnh tôi, hùng hồn nói giúp tôi.”

Thời Dã tưởng tượng đến cảnh cãi nhau với Thời Duyệt, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, im lặng lấy tạp chí mở xem như không có chuyện gì xảy ra.

Hứa Ấu Diên: “...”

Tàu đến ga, vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy bố mẹ Thời.

“Sao bố mẹ lại đến đây?” Thời Duyệt một tay kéo hai va-li, túi của Thời Dã cũng đặt phía trên, một mình một tay xử lý. Bố mẹ đến làm cô ngạc nhiên.

Bố mẹ Thời cũng sửng sốt, vẫn là bố Thời phản ứng nhanh, lập tức nói: “Bố và mẹ con ở nhà cũng không có gì để làm, các con hiếm khi về, bố mẹ không được đến gặp con gái hả?”

Bố Thời muốn nhận lấy hành lý từ tay Thời Duyệt, Thời Duyệt không cho: “Khoan đã, con đâu có nói với bố mẹ là sẽ về.” Cô quay đầu nhìn Thời Dã.

Thời Dã lắc đầu: “Chị cũng đâu có nói!”

Lần này về là để tham dự lễ cưới của bạn cùng lớp, các cô đều không định về nhà ở. Mỗi tháng về nhà hai lần, mỗi lần bố mẹ đều nhắc chuyện này lải nhải chuyện kia, muốn ngủ nướng lại bị kéo dậy ăn sáng từ sớm.

Thói quen làm việc và nghỉ ngơi khác với bố mẹ là điều làm Thời Dã khó chịu nhất, vì thế lần này không nói với bố mẹ mình về nhà là để có thể thoải mái xả hơi ở ngoài, không cần về bắt tai phải nghe giáo dục.

Ai ngờ vừa về đến nơi đã tình cờ gặp bố mẹ ở nhà ga, thật là lúng túng.

Nhìn nét mặt mất tự nhiên của bố mẹ, Thời Duyệt đoán được loáng thoáng: “Bố mẹ không đợi chúng con? Ở đây đợi ai vậy?”

Không đợi bố mẹ Thời trả lời, một tiếng nói quen thuộc đã vang lên từ phía sau: “Lão Thời, đợi lâu chưa!”

Hứa Ấu Diên quay lại, vừa hay gặp bố mình.

Khoảnh khắc khi Hứa Nghị Thụ đội mũ câu cá và con gái nhìn thấy nhau, nụ cười trên mặt ông dần cứng lại, túi trên vai trượt xuống cánh tay...

Nhà họ Thời.

Hai gia đình tình cờ gặp nhau cùng ngồi đợi cơm, bầu không khí căng thẳng.

“Con nói bố cũng khác gì, bố...không phải cũng muốn về chơi sao? Muốn uống rượu muốn chơi drone? Chỉ vậy thôi cũng không thể cho con biết? Còn phải lén lút về.”

Hứa Nghị Thụ hắng giọng: “Không phải con cũng lén lút về à.”

Hứa Ấu Diên: “...”

Thời Duyệt bưng những món ăn vừa làm xong ra khỏi phòng bếp, cười híp mắt hỏi Hứa Nghị Thụ: “Bác trưa nay muốn uống một chút không ạ?”

Hứa Nghị Thụ còn chưa kịp lên tiếng, Hứa Ấu Diên đã đánh lùi em: “Sao lại nghĩ đến chuyện cho bố chị uống rượu!”

Nụ cười của Hứa Nghị Thụ vụt tắt: “Con xem đi, đây là lí do không muốn nói với con đấy.”

“Con đâu có cấm tiệt bố uống, ngày lễ ngày Tết có thể uống hai ly, bình thường không có chuyện gì mà uống, không hợp lý lắm thì phải?”

Hứa Nghị Thụ không nói tiếp, nghe lời ăn cơm.

Bố Thời Duyệt thở dài một tiếng: “Ấu Diên à, cháu nói cũng không sai, bố cháu nghỉ hưu, bình thường không có việc gì làm, ông ấy ở nhà cháu một mình, nhà rộng không lo cơm áo, nhưng cháu bận rộn cũng không có thời gian ở bên ông ấy, ông ấy ở một mình thậm chí không có ai bên cạnh để nói chuyện. Muốn uống hai ly cũng sợ cháu giận, không dám động vào. Không phải, thật sự không đợi được cũng sợ cháu không vui, về chơi với cô chú cũng phải lén lút. Chú và cô Thời của cháu làm chứng, Lão Hứa về chỉ muốn gặp bạn bè tâm sự đi câu cá, không nghĩ đến việc lén uống rượu.”

Không ngờ bố Thời lại nói những điều này.

Hứa Ấu Diên nhìn sang bố mình, hai bên tóc mai Hứa Nghị Thụ đã bạc trắng từ khi nào không hay, người cũng gầy như khỉ, nở nụ cười trên môi, nhưng Hứa Ấu Diên có thể cảm nhận, bố cô không có tinh thần như khi mẹ còn ở đây.

Ngẫm lại, từ khi đón bố đến để bố một mình trong căn nhà rộng lớn, sống thoải mái, mỗi tuần đến thăm bố một lần, nhưng những lúc chỉ có một mình, bố đã trải qua như thế nào?

Mỗi lần nói sẽ về thăm, có khi nào bố không ra cửa từ sớm, đợi ròng rã cả tiếng đồng hồ?

Tưởng tượng, nếu có ngày Thời Duyệt đi rồi, chỉ còn lại một mình cô, con cái không cho cái này không cho cái kia, có phải sẽ rất khổ sở?

Hứa Ấu Diên im lặng, Hứa Nghị Thụ cao giọng “hầy” một tiếng, cười nói: “Ấu Diên và Tiểu Thời đều là con ngoan, hầu như cuối tuần nào cũng sẽ sang thăm tôi, con bé biết tôi cư xử tốt, sẽ không lén uống rượu. Tôi không chịu ngồi yên mới muốn ra ngoài một thời gian, vừa hay gặp được tất cả mọi người. Nghỉ lễ ở bên nhau, cũng rất tốt.”

Hứa Ấu Diên thì thầm bên tai Thời Duyệt vài câu, Thời Duyệt gật đầu, đi lấy chai rượu.

Hứa Ấu Diên mở rượu, rót một ít vào ly, đặt trước mặt Hứa Nghị Thụ.

Hứa Nghị Thụ giật mình nhìn con gái.

Hứa Ấu Diên nói: “Không phải kiểm tra sức khỏe tháng trước đều bình thường ạ, thỉnh thoảng uống một hai ly cũng không có vấn đề gì. Con tin bố có thể kiềm chế được mình, con làm được bố cũng làm được, đúng không ạ?”

Hứa Nghị Thụ không ngờ con gái sẽ nói vậy, khóe mắt ươn ướt, vội uống rượu trong ly. Nước mắt rơi xuống trước mặt các con như thay cho lời muốn nói.

“Được rồi, bố uống chậm thôi.” Hứa Ấu Diên khuyên bố.

“Ha ha, được!”

Thời Duyệt lặng lẽ nhìn Hứa Ấu Diên, cô thật sự rất thích cảm giác trưởng thành đến từ Hứa Ấu Diên.

Có đôi khi nhiệt tình lại nóng tính, nhưng phần lớn thời gian, Hứa Ấu Diên là một người trưởng thành chín chắn về mọi mặt mà Thời Duyệt ngưỡng mộ.

Ăn tối xong, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cùng ra ngoài tản bộ.

Hai cô lớn lên ở nơi đây từ nhỏ, lại là người có tiếng tăm, các cô chú bác trong khu chung cư đều biết, đi hai bước lại được nhìn một lần, bà con láng giềng kéo tay hai cô hỏi thăm không ngớt, còn cực kì nhiệt tình mời hai cô lên nhà mình chơi.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt chỉ muốn đi bộ một lát để tiêu cơm, không ngờ thức ăn vẫn lấp dạ dày, người cũng bị ngăn trong chung cư khó có thể đi nổi nửa bước.

Thời Duyệt mỉm cười, vừa lễ phép trả lời các câu hỏi của bà con láng giềng, vừa kéo Hứa Ấu Diên làm tư thế chuẩn bị thi đi bộ, vượt khỏi vòng vây, nhanh chóng chuồn ra khỏi khu chung cư.

Vất vả bỏ lại mọi người phía sau, Thời Duyệt khẽ thở phào: “Cứ như zombie giành đồ ăn ấy, thật đáng sợ.”

Hứa Ấu Diên buồn cười: “Em cũng hơi bị thiếu lễ phép đấy.”

“Chị đừng cười.”

Hai người nắm tay đi đến bờ sông phía Nam khu chung cư.

Bờ sông tự nhiên nơi đây không thể sánh bằng cảnh sông Nam Giang mênh mông rực rỡ, nhưng lại có thêm một phần yên tĩnh và êm đềm.

Thời gian dừng lại ở đây.

Hứa Ấu Diên kể rằng hồi nhỏ thường đến đây chơi, ngoài con đê được xây cao hơn, bờ sông gần như không thay đổi.

“Trùng hợp thật.” Thời Duyệt nói, “Hồi nhỏ em cũng thích đến đây.”

“Hồi chị còn nhỏ và hồi em còn nhỏ không giống nhau. Lúc em đến đây chị cũng rời quê rồi.”

“Đúng vậy, còn một đi không trở lại.” Thời Duyệt chỉ vào một cây đa già phía trước, “Thấy cái cây kia không? Trước kia em thích ngồi dưới gốc đa đó, viết code đọc sách các thứ, cũng tự hỏi khi nào chị sẽ chợt nhớ đến lời hẹn với em, sẽ trở về tìm em.”

Hứa Ấu Diên lườm em: “Gì mà thù dai vậy? Không phải sau này chị đã đền bù cho em rồi hả?”

Thời Duyệt: “Em không thù dai, không phải thế này là đang tỏ ra đáng thương à? Để bà lão chị biết em yêu chị sâu đậm bao nhiêu.”

Hứa Ấu Diên nhìn xung quanh một vòng, không có ai, lập tức kéo em lại, vén áo lên cho em nhìn vết sẹo trên sườn mình:

“Thấy không, bằng chứng cho tình yêu sâu đậm của chị.”

Thời Duyệt cẩn thận chạm vào vết sẹo, đã bong vẩy từ lâu, vẫn có thể nhìn thấy rõ ba con số 712 này.

Mười ngón đan vào nhau, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên ngồi xuống bên gốc đa, Thời Duyệt dựa vào vai Hứa Ấu Diên nói với chị:

“Chị biết không...trong trò chơi Bản Ngã có một cảnh tượng, sau khi tỉnh lại em phát hiện mình căn bản là một loser. Không có Phòng Bí Mật không có N-COUNT, càng không có chị, tất cả đều chỉ là tưởng tượng của em. Chị em cảm thấy em là bùn nhão không thể trát tường, mà chị cũng không nhìn em, hai chúng ta căn bản không bao giờ đến được với nhau. Khi đó em thật sự rất hoảng sợ, hoang mang hơn bao giờ hết, nghĩ rằng đời này của em xem như hết rồi. Ngay cả khi đã trở lại hiện thực, thỉnh thoảng em vẫn có thể nhớ đến cảnh chị hạnh phúc kỷ niệm tròn mười năm ngày cưới với người khác. Nghĩ đến chuyện chị thuộc về người khác, em rất đau...”

Hứa Ấu Diên nhận ra, cây đa hai ngươi đang tựa vào rất giống cái cây trong Phòng Bí Mật của Thời Duyệt.

Thật ra khi không biết Thời Duyệt, em là một người rất giỏi rất bí ẩn, nhưng sau khi hiểu Thời Duyệt, mới nhận ra em là một đứa trẻ, chỉ là đứa trẻ này chuyên tâm hơn, cũng bền lòng hơn người bình thường.

Hứa Ấu Diên nghiêng đầu, hôn em.

Thời Duyệt đắm say trong nụ hôn tinh tế dịu dàng lại hiếm khi mang theo lòng chiếm hữu nồng nhiệt của Hứa Ấu Diên, trong lòng râm ran, chẳng kìm được nôn nóng — cảnh tượng lãng mạn thế này là cơ hội cầu hôn tuyệt vời, nhưng nhẫn kim cương của cô vẫn đang trên đường đến đây!

Đã đặt giao hàng vào lúc mười một giờ tối, đến lúc đó cô sẽ lừa Hứa Ấu Diên đi tắm rồi xuống nhà lấy đồ.

Ai ngờ hai cô thắm thiết như vậy, chưa cần đợi đến tối đã quay cuồng trong lãng mạn?

Thời Duyệt đành phải kiềm chế con tim nhộn nhạo, ôm mặt Hứa Ấu Diên hôn đủ rồi tính tiếp.

Hứa Ấu Diên phát hiện Thời Duyệt càng lúc càng hưng phấn, mặc dù nơi đây vắng người, nhưng không phải tuyệt đối không có ai đi tới, cô lập tức kêu dừng.

“Hả? Chị có chắc là phải dừng...” Thời Duyệt mê mẩn nhìn Hứa Ấu Diên, hai mắt đều mờ đi, lại bị Hứa Ấu Diên giội nước lạnh không thương tiếc:

“Bầu không khí tốt thì sao, chúng ta đang ở ngoài đường! Bao nhiêu người qua lại!”

“Đâu có ai.” Thời Duyệt nói rồi lại muốn chui vào trong lòng Hứa Ấu Diên.

“Trời ạ cục cưng to lớn chị xin em đấy, bây giờ không có ai đâu có nghĩa là lát nữa không có ai, về nhà rồi nhiễu sau được không?”

Thời Duyệt hiểu Hứa Ấu Diên đang từ chối thật lòng, không phải tình-thú từ chối nhưng lại là mời gọi, đành phải ép mình dừng lại, ủ rũ ngồi sang một bên.

Hứa Ấu Diên ở bên Thời Duyệt cũng đã gần nửa năm, em bé luôn nhiệt tình dính mình trước sau như một, hoàn toàn không có dấu hiệu giảm nhiệt.

Không nỡ để Thời Duyệt không vui, Hứa Ấu Diên xoa đầu em nói: “Đã nói là về nhà rồi nhiễu tiếp mà, nhất định sẽ cho em nhiễu thỏa thích, được không?”

Thời Duyệt vẫn buồn thiu, Hứa Ấu Diên ghé sát thì thầm: “Đêm nay em muốn lăn thế nào chị cũng đều phối hợp, được không?”

Hai mắt Thời Duyệt lập tức phát sáng: “Chị nói đấy!”

“Là chị nói...xem em không có tiền đồ kìa.” Hứa Ấu Diên cười ha ha.

“Không có tiền đồ, em đã nói rồi, em không bao giờ có tiền đồ trước mặt vợ em.”

Hứa Ấu Diên: “Đi cùng chị đến một nơi trước khi về.”

Đương nhiên Thời Duyệt tình nguyện đi cùng Hứa Ấu Diên đến bất cứ nơi đâu, song Hứa Ấu Diên lại dẫn cô đến một địa điểm rất bất ngờ.

Hiệu xăm.

Hiệu xăm này nằm ở góc Đông Nam trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại Hữu Độ ở trung tâm thành phố, vị trí khá khuất, vòng vòng rẽ rẽ bảy tám lần còn phải đi qua một dãy hành lang mới đến. Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt xem bản đồ trên mạng, đi rất lâu mới tìm được.

Hiệu xăm có ba gian phòng, một gian trong đó đóng kín, hẳn là bên trong có khách.

Chủ hiệu ngồi ở quầy lễ tân, vốn đang vẽ tranh, thấy có người đến liền tự mình tiếp đón.

Chủ hiệu là một cô gái trẻ, tóc ngắn màu đen có vẻ bình thường, thật ra phản ứng lại cực tinh tế, lông mày tỉa mảnh, mắt to môi mỏng, rất giống nhân vật trong trò chơi.

Hứa Ấu Diên nói mình chỉ muốn xăm ba chữ số, cô chủ hiệu xăm hỏi cô muốn xăm ở đâu, Hứa Ấu Diên nói là ở trên sườn.

Cô chủ hiệu xăm quay đầu nghiêm túc nhìn Hứa Ấu Diên: “Xăm ở nơi đó rất đau.”

“Không sao.” Hứa Ấu Diên nói, “Che sẹo.”

“Ồ, được.” Cô chủ hiệu xăm chiếu cửa sổ máy tính lên cao, phía trên có mấy kiểu chữ số để cô lựa chọn.

Hứa Ấu Diên để Thời Duyệt chọn, Thời Duyệt chọn một kiểu chữ khá sắc sảo, cô chủ hiệu xăm chiếu hiệu ứng chữ lên sườn Hứa Ấu Diên hỏi ý kiến của cô.

“Em cứ nói đi.” Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt.

Thời Duyệt nói: “Em thấy hay là vẫn đừng xăm nữa, sẹo sẽ từ từ mờ đi, xăm lên thì sẽ ở đấy cả đời.”

“Không sao.” Hứa Ấu Diên nói, “Chị muốn cả đời.”

Thời Duyệt không kìm được nâng khóe môi, cô chủ hiệu xăm cũng thầm cười, đưa hai cô vào gian phòng bên trong, bảo hai cô đợi một lát.

“Chị xăm vì em sao?” Thời Duyệt ngồi trên sô pha hỏi chị.

“Em còn hỏi, không vì em thì còn có thể vì ai?” Hứa Ấu Diên nói, “Chị xăm con số kia ở đây, là để bản thân nhớ kỹ, về sau tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em thất vọng.”

Thời Duyệt sung sướng đến nỗi chỉ ước gì có thể bắc loa nói với cả thế giới Hứa Ấu Diên đáng yêu biết nhường nào, mạnh mẽ biết nhường nào.

Còn chưa kịp đắc ý, Hứa Ấu Diên đã bổ sung: “Cho em về sau đỡ lôi chuyện này ra để nói chị.”

Thời Duyệt: “...”

Xăm ba chữ số rất nhanh, một lần đã thành hình.

Xăm không mất nhiều thời gian, từ đầu đến cuối Hứa Ấu Diên chỉ cau mày một lần. Cô chủ hiệu xăm nói cô rất dũng cảm cũng chịu đau tốt.

Nhìn ba chữ số vô cùng quan trọng đối với mình được khắc lên da Hứa Ấu Diên, trở thành ký hiệu của chị, trong lòng Thời Duyệt dâng lên cảm xúc thuộc về vững chắc.

Ngay khoảnh khắc sau đó, khi vẫn đang không thể tin nổi rằng “Hứa Ấu Diên là bạn gái của mình”, Thời Duyệt đã có được một vũ khí mạnh mẽ để hóa giải cảm giác không chân thực này.

Hai cô đều rất hài lòng với kết quả sau khi xăm xong, trước khi đi, cô chủ hiệu xăm ngỏ ý muốn chụp một bức ảnh chung với các cô.

“Cô Hứa và cô Thời là người nổi tiếng từ thành phố của chúng ta, có thể tiếp đón hai cô thật sự là vinh dự đối với cửa hiệu nhỏ của chúng tôi.” Cô chủ hiệu xăm nói, “Không giấu gì các cô, tôi cũng là người chơi cuồng nhiệt của Tái Tạo Vũ Trụ và Phòng Bí Mật, tôi cũng tham gia mùa giải của Phòng Bí Mật, tiếc là không thể vào vòng thi đấu...”

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt hào phóng chụp ảnh với cô chủ hiệu xăm, đến khi ra ngoài đã là hơn mười rưỡi.

Vị trí hình xăm được dán một miếng dính trong suốt chống thấm nước, cô chủ hiệu xăm dặn phải hai mươi tư giờ sau mới có thể bóc ra.

Hai người trở về nhà Hứa Nghị Thụ, Thời Duyệt không nỡ chia xa với Hứa Ấu Diên, đêm nay ngủ lại nhà chị.

Sắp đến giờ hẹn giao hàng, vừa đến nhà Thời Duyệt liền giục Hứa Ấu Diên đi tắm.

“Gấp như vậy làm gì? Em có việc à?” Hứa Ấu Diên vô cùng nhạy cảm với hành động của Thời Duyệt.

“Không có việc gì. Nhưng mà...” Thời Duyệt lại gần chị ngửi ngửi, nói, “Người chị toàn mùi mồ hôi, nhanh đi tắm đi.”

Hứa Ấu Diên giật mình: “Thật hay điêu đấy?”

“Trời nóng thế này có mùi mồ hôi là chuyện rất bình thường. Em vẫn đang đợi ghép hình hoàn hảo với chị đây.” Thời Duyệt nói sâu xa, cười bỉ ổi, Hứa Ấu Diên nhớ ra mình đã hẹn điều gì, lúc này Thời Duyệt lại nói ghép hình hoàn hảo, có khi là ghép hình kiểu khác.

Được rồi, Hứa Ấu Diên lấy quần áo đi tắm. Hứa Nghị Thụ đeo kính lão đi ra từ phòng ngủ, hỏi Thời Duyệt có đói không, muốn ăn đêm không, ông sẽ đi nấu.

Thời Duyệt thật sự hơi đói.

“Mì được không?”

“Bác, cho cháu thêm quả trứng!”

Hứa Nghị Thụ cười ha hả: “Được, cho cháu thêm hai miếng chân giò hun khói. Thanh niên ăn khỏe, thật hâm mộ.”

Hứa Nghị Thụ đi nấu đồ ăn đêm, Thời Duyệt nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ 14 phút, hàng vẫn chưa đến.

Cô chủ động gọi điện hỏi, phía giao hàng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi cô Thời, đồ cô muốn giờ phải chuyển từ nơi khác đến, muộn nhất 12 giờ trưa mai sẽ giao cho cô được không?”

Phải chuyển từ nơi khác đến mà không nói sớm...

Thời Duyệt đã tập lời cầu hôn trong đầu mười nghìn lần! Hơn nữa trưa mai cô còn phải đi cùng Hứa Ấu Diên đến tham dự lễ cưới của người khác.

Thời Duyệt: “12 giờ trưa mai chắc chắn có thể giao đúng không?”

“Đúng đúng, chắc chắn.”

“Vậy tôi muốn sửa địa chỉ nhận hàng.”

Nỗi lòng hào hứng cả buổi tối rơi xuống, nói không thất vọng thì là giả.

Thời Duyệt chuyển hóa nỗi buồn thành sức ăn, ăn hết một bát mì lớn, đã vậy còn húp hết nước canh không để thừa một giọt. Hứa Ấu Diên tắm xong ra ngoài còn thấy Hứa Nghị Thụ giơ ngón cái với mình.

Hứa Ấu Diên: “Gì đấy?”

Hứa Nghị Thụ nói: “Tiểu Thời ăn khỏe, là người rộng rãi. Giao con cho Tiểu Thời bố rất yên tâm.”

Hứa Ấu Diên: “Cái quái gì vậy.”

Thời Duyệt ăn nhiều tiêu hóa nhanh, ghép hình với Hứa Ấu Diên được một tiếng đã lại đói.

Nửa đêm Hứa Nghị Thụ đi vệ sinh phát hiện trong bếp sáng đèn, đi tới xem thử, là Thời Duyệt đang nấu sủi cảo.

“Bác, ăn thử không ạ?” Thời Duyệt chân thành mời.

“Ợ!” Hứa Nghị Thụ ợ một tiếng rõ to.

Hôm sau Thời Dã đến từ sáng sớm, Thời Duyệt vẫn ngái ngủ ra mở cửa cho chị, chê chị đến quá sớm.

“Em cái đồ phản bội này, còn chưa cưới đã suốt ngày chui rúc trong nhà chị Điểu.” Thời Dã nói, “Chị mang bữa sáng này, bánh rán và mì trộn, còn có sữa đậu nành ở hàng em thích ăn.”

Thời Dã giơ hộp giữ ấm, Thời Duyệt lập tức nhận lấy, hôn một cái lên mặt chị: “Cảm ơn chị gái.”

“Bây giờ mới thấy em và chị có quan hệ máu mủ đấy. Chị Điểu và bác Hứa vẫn chưa dậy à?”

“Bác dậy rồi, Ấu Diên vẫn ngủ, chị ngồi đi em đi gọi chị ấy.” Thời Duyệt đổ bữa sáng vào bát và cốc, bay vào phòng ngủ nằm lên người Hứa Ấu Diên, hôn chụt chụt chụt liên tục nhiều lần, làm Hứa Ấu Diên phải tỉnh lại vì ghét bỏ.

“Em đúng là lợn rừng...” Hứa Ấu Diên vẫn không mở mắt, đưa tay che trước mặt.

“Cải trắng, dậy thôi nào, chị em mang đồ ăn sáng đến, ăn xong đi đám cưới.”

Hứa Ấu Diên kẹp khuôn mặt nhỏ của Thời Duyệt giữa hai tay, híp mắt hỏi: “Có phải chị bị ảo giác không? Từ hôm qua đến giờ cứ thấy em luôn phấn khích. Có âm mưu gì?”

Không ngờ Hứa Ấu Diên lại nhạy cảm như vậy, Thời Duyệt vội thanh minh: “Âm mưu đâu ra, là vui vì được về nhà đó. Dậy thôi nào, chị còn phải làm đẹp đấy.”

“Làm đẹp cái gì...người khác cưới cũng đâu phải chị cưới.”

“Biết đâu đấy, làm gì có chắc chắn.”

Hứa Ấu Diên tóc tai bù xù: “?”

Cả nhà ăn sáng rồi lên đường đến khách sạn, trên đường Thời Duyệt còn hỏi Hứa Ấu Diên người kết hôn là ai, có thể để chị về tham dự lễ cưới, nhất định quan hệ không tồi, sao chưa bao giờ nghe chị nhắc đến.

Chuyện gì cần đến cũng phải đến...

Hứa Ấu Diên nói: “Là bạn thân của chị em, không phải A Phù bận quá không về được à, chị em mới lôi chị đi.”

Thời Duyệt quăng cho Thời Dã ánh mắt “tội nghiệp chị“.

Thời Dã có thể nói gì? Chỉ cần Thời Duyệt ôm bình giấm cho vững đừng đánh đổ, tội nghiệp thì tội nghiệp, chị nhận.

Tiểu Đồng kết hôn lần đầu, xem như kết hôn muộn, lễ cưới được tổ chức ở một khách sạn năm sao trong thành phố, vừa vào sảnh khách sạn đã thấy hơn mười standee cô dâu chú rể được bày ở kia, đúng là ngày nghỉ lễ.

Các cô tìm một lúc lâu mới thấy Tiểu Đồng, xác định địa điểm, sau đó đi đến sảnh tiệc số 3.

Đến cửa sảnh tiệc đã thấy hàng chục bàn tiệc được bày ở trong, rất náo nhiệt.

Hứa Ấu Diên đang định đi vào, bỗng điện thoại Thời Duyệt đổ chuông.

Cuối cùng hàng cũng đến!

“Các chị đi trước đi, em nghe điện thoại.” Thời Duyệt cầm điện thoại đi ra ngoài, Thời Dã và Hứa Ấu Diên đang định vào, Thời Dã lại được mấy người khác gọi.

“Cậu vào trước đi.” Thời Dã nói với Hứa Ấu Diên, “Đồng đội cũ của tôi ở đội bóng chuyền, nói chuyện một lát rồi vào ngay.”

Hứa Ấu Diên đi vào một mình, ngồi xuống bàn trong góc, đối diện đã có ba năm người, tất cả đều là bạn học cũ.

Thời trung học Hứa Ấu Diên sống hướng nội, không có bạn bè, thân với Thời Dã, Tiểu Đồng là bạn có thể trò chuyện vài câu, những người khác chỉ có thể coi là bạn cùng lớp không mấy thân thiết.

Cô vừa ngồi xuống đã có người nhận ra, ngừng cắn hạt dưa trong tay, lớn tiếng chào hỏi: “Cậu là Hứa Ấu Diên sao?”

Hứa Ấu Diên nhìn người kia, quen quen, nhưng trong chốc lát không nhớ nổi người đó tên là gì, cô nhanh chóng nở nụ cười: “Đã lâu không gặp.”

“Ôi chao, sao cậu gầy thế này!”

“Cái gì? Là Hứa Ấu Diên? Gầy thế này?”

“Thật đấy, nếu không phải thường nhìn thấy cậu bây giờ trên mạng, tôi thật sự không nhận ra!”

Mấy người bạn học cũ nhanh chóng lại gần hỏi han. May thay không có ai nhảy ra hỏi những vấn đề như “cậu còn nhớ tôi là ai không” kiểm tra trí nhớ của Hứa Ấu Diên hơn nữa khiến mọi người đều lúng túng, Hứa Ấu Diên cũng có thể ứng phó.

Mọi người tán gẫu về chuyện thời đi học, nói những tin đồn nghe được về Hứa Ấu Diên từ khắp nơi, rất nhiều tin đồn đã xuất hiện từ lâu, thậm chí là từ khi sự cố vật phẩm xảy ra, xem ra mọi người nhiều tuổi hơn, thông tin cũng bị tụt hậu, Hứa Ấu Diên cũng chỉ có thể gượng cười miễn cưỡng đáp lời.

“Vậy cậu ly hôn cũng bán nhà, bây giờ đang ở đâu? Thuê nhà ở ngoài hay là về quê phát triển thế?”

Có một bạn học nữ đặc biệt quan tâm đến đời tư của cô, bắt đầu hỏi thăm linh tinh.

Hứa Ấu Diên có chút ấn tượng với bạn học nữ này, người này họ Dư, biệt danh là Tiểu Ngư, trước kia thích buôn đủ loại tin đồn trong trường học, còn hay cười nhạo Hứa Ấu Diên béo, đặt không ít biệt danh cho Hứa Ấu Diên, không muốn nhớ người này cũng khó.

Hứa Ấu Diên trả lời cô ấy: “Không, tôi vẫn ở thành phố trước đây.”

“Vậy khi nào cậu định kết hôn lần nữa? Không còn trẻ nữa, cho dù đã ly hôn một lần thì cũng đâu phải cả đời không thể tái hôn? Có từng nghĩ đến vấn đề cá nhân chưa?” Tiểu Ngư gạt người xung quanh Hứa Ấu Diên ra, ngồi đối diện Hứa Ấu Diên, có vẻ như muốn bới chuyện riêng của cô đến cùng.

“Kết hôn à, chuyện này không vội.” Hứa Ấu Diên uống trà, cũng không muốn nói quá nhiều với cô ấy, tỏ ra rất thờ ơ, hy vọng Tiểu Ngư có mắt nhìn, biết khó mà lui.

Nào ngờ người kia đã chuẩn bị từ trước, nghe cô nói vậy lập tức bắt đầu bắn phá như súng liên thanh: “Sao lại không vội, cậu cũng nhiều tuổi rồi! Tôi nhớ chúng ta sinh cùng năm, cậu còn hơn tôi nửa tuổi đúng không? Năm nay 35 tuổi mụ là 36, vẫn chưa có con đúng không?”

Không đợi Hứa Ấu Diên lên tiếng, Tiểu Ngư đã nắm tay cô: “Tôi nói với cậu này, bây giờ không tìm thì có khi không kịp nữa đâu. Phụ nữ ấy, đừng quá mạnh mẽ cũng đừng quá khắt khe, cậu đã không còn giống trước kia, phải mau tìm người thích hợp mà đáng tin để kết hôn đi, nửa đời sau mới có chỗ dựa.”

Có người bên cạnh cười nói: “Tiểu Ngư, cậu định giới thiệu đối tượng cho người ta đấy à?”

“Đúng là tôi có người phù hợp thật sự dành riêng cho Hứa Ấu Diên đây.” Tiểu Ngư quay lại nói với Hứa Ấu Diên, “Anh trai tôi, cậu còn nhớ không? Hậu vệ đội bóng rổ hồi trước, rất đẹp trai.”

“Thôi đi, nếu chiều cao và mắt tam giác của anh cậu mà cũng là đẹp trai, vậy anh tôi có thể lên trời luôn rồi.”

“Cậu im đi được không?” Tiểu Ngư bực bội nói với người thích xen vào bên cạnh, “Mặc dù anh tôi không cao lắm, nhưng đứng bên cạnh cậu ấy cũng đủ rồi! Quan trọng nhất là anh tôi chưa kết hôn lần nào! Không phải secondhand!”

Hứa Ấu Diên đã từng gặp nhiều người như vậy, không hề giận, ngược lại rất muốn nghe xem cô ấy còn có thể nói gì.

Tiểu Ngư tiếp tục chào hàng hết mình: “Anh tôi vẫn chưa lớn tuổi lắm, mới đầu 40, mặc dù không giàu có, nhưng cũng có một căn hộ ở ngoại ô, đủ để sống. Anh ấy chưa từng kết hôn cũng chưa bao giờ tham vọng cao xa muốn làm việc ở công ty lớn hay tập đoàn lớn, là một người an toàn, quan hệ xã hội đơn giản. Suy cho cùng, an toàn mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống.”

Thấy Hứa Ấu Diên mỉm cười, Tiểu Ngư nói càng nghiêm túc: “Cậu và anh tôi gặp nhau thử trước, sau đó có thể tính tiếp. Buổi chiều thế nào? Lát nữa ở đây kết thúc cậu đi theo tôi, đến nhà anh ấy luôn, để anh ấy trổ tài nấu mấy món ngon cho cậu. Anh tôi làm gà coca ngon lắm.”

“Thật ra thì, tôi đã có vợ chưa cưới rồi.” Hứa Ấu Diên nói.

“Vợ chưa cưới?” Tiểu Ngư cau mày, cúi đầu “ôi trời” một tiếng, “Cậu vẫn muốn hồ đồ với phụ nữ sao? Ly hôn một lần vẫn chưa rút ra được bài học à? Phụ nữ và phụ nữ sao có thể sống cả đời với nhau? Tôi xem tin tức rồi, vợ cũ của cậu còn lừa cậu bán nhà đi, cậu vẫn u mê không tỉnh sao? Nghe bạn học cũ khuyên một câu đi, nhanh chóng tìm người đàn ông tốt để kết hôn, phụ nữ thật sự không nên để lỡ thì.”

Hứa Ấu Diên biết, có rất nhiều người cùng quan điểm với Tiểu Ngư.

Kết hôn một lần chính là hàng đã sử dụng, tuổi càng lớn giá trị càng giảm, người cùng giới không thể chung sống cả đời, đều là chơi đùa, không đáng tin.

Không cần nói năm 2036, cho dù là 10 năm 20 năm sau, dù con người đã vượt ra khỏi Hệ Mặt Trời, vẫn có những người thích dùng những quan niệm này để đánh giá người khác.

Hứa Ấu Diên nhìn tách trà trước mặt, thầm nghĩ hay là hắt thẳng qua, làm trò ở lễ cưới của Tiểu Đồng.

Suy nghĩ còn chưa kịp đi một vòng, một bàn tay trắng như tuyết đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng.

Tiểu Ngư nắm không khí, sững sờ.

“Thời Duyệt.” Hứa Ấu Diên quay đầu nhìn, “Em đã đi đâu thế?”

Thời Duyệt nhìn chằm chằm Tiểu Ngư, hận không thể ăn cô ấy bằng ánh mắt của mình: “Em đi mua nhẫn kim cương.”

“Nhẫn kim cương?” Hứa Ấu Diên giật mình.

Tiểu Ngư cũng hoảng hốt, tiên nữ này là ai? Có vẻ mới ngoài hai mươi, đồ hiệu từ đầu đến chân...hơn nữa sao nhìn còn khá quen?

Thời Duyệt mở bộp bộp bộp ba hộp nhẫn kim cương, bày lên bàn:

“Không biết chị thích kiểu gì nên em mua hết. Tình yêu, em biết cầu hôn thế này quá vội vàng cũng quá sơ sài, nhưng em thật sự không đợi được. Nhẫn kim cương lớn nhất ở đây là 3 carat, thiệt thòi cho chị rồi.”

Tiểu Ngư sắp bị ba viên kim cương chiếu mù mắt, hỏi: “Cô là ai?”

“Thời Duyệt.” Thời Duyệt tự giới thiệu, “Vợ chưa cưới của Hứa Ấu Diên.”

Tiểu Ngư chưa bao giờ nghe đến tên của người này, lại nghe thấy phía sau có người xì xào:

“Thời Duyệt! Không phải là tổng giám đốc của N-COUNT sao? Thiếu nữ thiên tài, giá trị bản thân hàng chục tỷ!”

Giá trị bản thân hàng chục tỷ?

Tiểu Ngư hoàn toàn câm nín, còn một bụng lời lại không biết nên nói câu nào mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.