Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 170: Chương 170: Chương 169




Hai bảo bối quan trọng nhất nhà bác, giao cho con.

.

“Nhẫn kim cương 3 carat, đắt lắm đúng không!”

Thời Duyệt: “Không biết không biết, chỉ cần Ấu Diên thích, bao nhiêu tiền cũng không đắt.”

“Ít nhất cũng phải mấy chục nghìn chứ?!”

“Ôi dào, mấy chục nghìn với người ta có là gì? Sếp Thời, em có một căn nhà lớn bên sông Nam Giang đúng không? Còn mua ba tầng cùng một lúc?”

“Nam Giang? Có phải là một trong những khu đắt nhất cả nước không? Còn mua ba tầng cùng một lúc...đúng là có tiền mua gì cũng được.”

“Có phải em thành lập một công ty lớn? Phòng Bí Mật cũng là của công ty em?”

Thời Duyệt: “Đúng vậy, các anh chị có chơi không?”

“Có chứ có chứ, còn tham gia vòng loại nữa, nhưng không qua nổi bối cảnh kinh dị, quá chân thực quá đáng sợ, chị vừa vào nhìn đã phải thoát ra ngoài!”

Cả nhóm người vây quanh Thời Duyệt hỏi này hỏi nọ, bên cạnh có người nghe nói tổng giám đốc của Phòng Bí Mật đến cũng qua tham gia cuộc vui. Cô dâu chú rể còn chưa xuất hiện, bầu không khí trong sảnh tiệc đã rất nóng.

Tiểu Ngư đã xấu hổ đi khỏi từ lúc nào không hay, Thời Duyệt không từ chối bất kì ai, hỏi gì đáp nấy, nhiệt tình hơn cả khi ở buổi họp báo.

Không chỉ nói rất nhiều về sự nghiệp của mình, mà còn không hề keo kiệt kể chuyện tình cảm của mình với Hứa Ấu Diên.

“Tiểu Thời, em đến với Hứa Ấu Diên như thế nào? Hai người hơn kém không ít tuổi nhỉ?”

“Em thích Hứa Ấu Diên từ nhỏ, chỉ là trước kia chị ấy chê em trẻ con, hoàn toàn không nhìn đến em.”

“Từ nhỏ? Oa, vậy nghĩa là em thích Hứa Ấu Diên rất lâu rồi?”

“Đúng vậy, mười mấy năm.”

“Vậy là cũng giống những gì chị đã đọc trên mạng về hai người đúng không? Thế chuyện với ngôi sao nữ Diêm Dung kia là thế nào?

Thời Duyệt cười lắc đầu: “Đều là hiểu lầm. Từ đầu đến cuối luôn là em theo đuổi Hứa Ấu Diên, ban đầu Hứa Ấu Diên thấy em ít tuổi không đủ trưởng thành, phải suy nghĩ một thời gian. Sau đó em đạt yêu cầu, chị ấy rốt cuộc mới đồng ý.”

“Sếp Thời ưu tú thế này, ai lại không chấp nhận chứ.”

“Đúng đúng.”

Thời Duyệt nghiêm túc lắc đầu, nhìn sang Hứa Ấu Diên: “Chị ấy khác. Chị ấy là báu vật có một không hai trên thế giới này, là người em muốn yêu thương cả đời.”

Đón nhận hàng loạt ánh mắt hâm mộ, Hứa Ấu Diên bất chợt rùng mình.

“Kia có phải em cậu không Thời Dã.”

Đứng ngoài cửa cùng đồng đội cũ trong đội bóng chuyền chứng kiến từ đầu đến cuối, Thời Dã lắc đầu: “Không phải không phải, tôi không quen.”

“Em bị Diêm Dung nhập à? Diễn sâu vậy.”

Đến lúc cô dâu chú rể xuất hiện, toàn bộ sảnh tiệc đi vào hình chiếu 4D, khi các khách mời như đang đặt mình ở trên một hòn đảo lãng mạn, những người hóng hớt xung quanh Thời Duyệt mới tản đi, Hứa Ấu Diên nghiêng người thì thầm với em.

“Sao nào, em đẩy lùi nguy hiểm cho chị, chị cảm ơn em thế này? Còn bảo em diễn sâu.”

“Chị đang định hỏi em đấy, ba chiếc nhẫn là thế nào? Ra ngoài nghe điện thoại quay lại còn có thêm ba chiếc nhẫn?”

“Đều là tặng chị mà.”

Thấy Hứa Ấu Diên khó hiểu, Thời Duyệt nắm bàn tay chị đặt dưới bàn, đặt cả ba hộp nhẫn đã mở lên đùi, giúp Hứa Ấu Diên đeo thử từng chiếc: “Em vốn chỉ mua một chiếc, chính là chiếc 3 carat. Nhưng lúc quay về lại nghe thấy người kia bảo chị đi xem mắt, em giận, nên đến trung tâm thương mại bên cạnh khách sạn mua hai chiếc. Kiểu dáng bán ở trung tâm thương mại hơi cũ, nhưng kỹ thuật cắt mài không tồi, đeo chơi vẫn ổn.”

“Giận liền mua nhẫn kim cương?” Hứa Ấu Diên chất vấn em.

“Ừa, giận liền tiêu tiền.” Thời Duyệt trả lời hùng hồn.

Thật bất lực, bất cứ chuyện ấu trĩ nào đặt ở Thời Duyệt đều trở thành đương nhiên, vì Thời Duyệt ấu trĩ vô cùng tự tin.

Khi cảnh tượng 4D chuyển sang lướt sóng nhanh, Hứa Ấu Diên đã đeo nhẫn kim cương, xòe tay nhìn nói: “Chiếc này đẹp, lấy nó đi.”

Thời Duyệt: “Hả? Vậy chị đồng ý lời cầu hôn của em?”

Hứa Ấu Diên lại cảm thấy em hỏi rất thừa: “Sao nào, không cưới em thì cưới ai?”

“Nhưng mà...không phải ở hoàn cảnh thế này chứ.” Thời Duyệt chỉ vào cô dâu chú rể xuất hiện trong cảnh sóng 4D, “Đây là lễ cưới của người khác!”

“Là lễ cưới của người khác, nhưng không phải em cũng lấy nhẫn cầu hôn ra rồi à?” Hứa Ấu Diên dở khóc dở cười, “Chị còn có thể nói gì đây.”

Thời Duyệt câm nín.

Không đúng! Cô chỉ muốn đuổi bạn học cũ đáng ghét mà thôi, đâu thật sự muốn cầu hôn trong hoàn cảnh thế này!

Nhưng mà, nhẫn đã bị lộ, Hứa Ấu Diên cũng đã đeo...

Thời Duyệt ân hận không thôi, cúi đầu buồn thiu.

“Sao thế này?”

Thấy Thời Duyệt như mất hồn, Thời Dã chen đến bên cạnh Hứa Ấu Diên, nhìn Hứa Ấu Diên bất lực lại nhìn em gái mất hồn mất vía, hoảng sợ nói:

“Không phải Tiểu Duyệt biết rồi chứ?”

Hứa Ấu Diên “chậc” một tiếng, hận không thể ném Thời Dã ra ngoài ngay lập tức.

Thời Duyệt ném ánh mắt dò hỏi qua: “Biết gì?”

Thời Dã: “Ủa? Không phải nói chuyện này à?”

Hứa Ấu Diên sụp vai, che mặt.

Lúc này đổi thành Thời Duyệt đảo mắt quanh hai cô: “Các chị giấu em chuyện gì?”

Thời Dã: “Khụ, chị đi trước.”

Thời Duyệt tóm cổ áo Thời Dã: “Khoan đã! Chị nói xong chạy là có ý gì?”

“Bỏ tay ra! Có ai làm thế này với chị ruột không! Láo!”

“Vậy chị nói rõ ràng đi.”

Thời Dã nhìn Hứa Ấu Diên bằng ánh mắt cầu cứu, Hứa Ấu Diên trả lời cô ấy bằng vẻ mặt vô tình.

......

“Thì ra là vậy, bảo sao chị lại về tham dự lễ cưới, hóa ra là người ngày xưa thích chị mời. Cô dâu cũng xinh đấy.”

Hứa Ấu Diên nghiêm túc sửa lại: “Là mời Thời Dã! Hơn nữa còn chưa khẳng định rốt cuộc là tình bạn hay tình yêu, em đừng ghen mù quáng được không?”

“Chị còn mắng em, xem ra chị không muốn cho qua chuyện này.”

“...”

Đi trên con đường nhỏ yên tĩnh trong khu chung cư vào buổi tối, Hứa Ấu Diên nhìn xung quanh một vòng, không có ai, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Thời Duyệt.

Màu son của Hứa Ấu Diên và của Thời Duyệt pha trộn, tạo thành một màu sắc độc đáo.

“Chưa đủ.” Thời Duyệt chắp hai tay sau lưng, lắc đầu, “Một nụ hôn đã đòi mua chuộc em, sao thế được.”

“Vậy em còn muốn thế nào nữa.”

“Hầy, ngày cầu hôn mà không may mắn được chút lãng mạn nào, đã thế còn phải ôm một bụng chua. Sao em đáng thương thế này.” Thời Duyệt buồn thiu bước về phía trước, tự hỏi đi mấy bước thì Hứa Ấu Diên sẽ đến tiếp tục dỗ mình.

Đi đến bước thứ ba, Hứa Ấu Diên gọi: “Vợ ơi, đừng giận nữa được không?”

Hai tai Thời Duyệt lập tức dựng lên, cõi lòng như bị mật đường oanh tạc, ước gì có thể quay đầu đáp lại tiếng gọi kia ngay lập tức.

Phải có khí phách, ít nhất phải đi đến bước thứ mười!

Thời Duyệt tự tranh cãi với bản thân trong nội tâm, vẫn tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân càng lúc càng ngắn, càng lúc càng chậm.

Hứa Ấu Diên bước nhanh phi đến, bám luôn vào lưng em.

“Đều là tại chị, chị không nên giấu giếm em chuyện gì. Cục cưng tha cho chị một lần được không?”

Thời Duyệt nghe thế nào cũng thấy cách dùng từ và nhịp dỗ dành của Hứa Ấu Diên hết sức quen thuộc, hoàn toàn là copy từ mình.

“Sao em thấy lời chị nói rất không chân thành?” Thời Duyệt vẫn muốn tận hưởng cảm giác được Hứa Ấu Diên dỗ dành.

Vốn dĩ trong lòng đã hơi chua, lại nghĩ đến chuyện mình mới chỉ tham dự một phần ngắn ngủi trong hơn ba mươi năm của Hứa Ấu Diên, phần còn lại đều thuộc về người khác, chỉ riêng điểm ấy đã đủ để ngâm một bình giấm to đùng, giờ lại xuất hiện một đối tượng tình nghi thích thầm...

Thời Duyệt mặc kệ, không cần biết là thích thầm thật hay thích thầm giả, cô phải chấn chỉnh thái độ ghen của mình, tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp.

Nhưng Hứa Ấu Diên lại đáng yêu không chịu nổi.

“Chị không chân thành chỗ nào?”

“Toàn bắt chước em.”

“Bắt chước em thì không chân thành à? Vậy bình thường em cũng không đối xử chân thành với chị, ra là vậy.”

“Hứa Ấu Diên, chị mồm mép như thế từ khi nào? Chị có thể bắt chước điểm nào tốt từ em không?”

Thời Duyệt tấn công Hứa Ấu Diên, đoán câu tiếp theo chị nói sẽ là gì, chắc chắn sẽ khịa “em có gì tốt cho chị bắt chước”, trò cũ, quen rồi.

Thời Duyệt đang chuẩn bị tiếp chiêu, nào ngờ Hứa Ấu Diên lại không đặt bẫy cô.

“Ừ, đúng, đúng là nên bắt chước điểm tốt.”

Thời Duyệt: “?”

Giữa mùa hè, khu chung cư rợp bóng cây xanh, liễu rủ hồng khoe sắc, hoàn cảnh khá xưa cũ, trước kia Thời Duyệt phàn nàn không ít.

Mà Hứa Ấu Diên chắp hai tay sau lưng, gò má ửng hồng khẽ thẹn thùng, lại ôm tâm trạng chờ mong được tiết lộ bất ngờ lớn. Hứa Ấu Diên đáng yêu chưa từng thấy như vậy cho dù xuất hiện trong hoàn cảnh nào, cũng đều có thể thắp sáng rực rỡ và mang lại sự sống động cho bối cảnh đó.

“Chị đang cầm gì đấy?” Trong lòng đã thấp thoáng có đáp án, nhưng Thời Duyệt vẫn cảm thấy không chân thực, không giống như việc Hứa Ấu Diên sẽ làm.

Hứa Ấu Diên vẫn chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười bí ẩn, tiến lên một bước.

“Vốn muốn đưa cho em ở hoàn cảnh đẹp hơn, nhưng bây giờ lại thấy có vẻ không đợi được nữa. Bất kể là khi nào, chị cũng đều muốn em vui vẻ.” Hứa Ấu Diên đưa tay nắm lấy ngón tay của Thời Duyệt, nâng ngón áp út lên.

Hành động này, có lẽ nào...

Thời Duyệt nghe thấy tiếng tim mình đập rõ ràng.

Hứa Ấu Diên nhẹ nhàng đẩy một chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của Thời Duyệt. Nhẫn kim cương không phải loại to đến mức khoa trương và chói mắt, kiểu dáng hơi cũ, nhưng rất tinh xảo, rất xinh đẹp và khiêm tốn.

Giống như con người Hứa Ấu Diên.

“Thời Duyệt, chúng ta kết hôn đi.” Hứa Ấu Diên nắm chặt tay cô, đôi mắt long lanh chứa đựng ánh trăng, “Sống cùng chị, đời này không chia lìa.”

Đây không giống như việc Hứa Ấu Diên sẽ làm.

Nhưng Hứa Ấu Diên thường xuyên làm những điều khiến người ta bất ngờ, không nói những lời ngọt ngào, cách yêu đều được biểu đạt bằng những hành động thực tế.

Đây là Hứa Ấu Diên Thời Duyệt yêu, là người cô muốn ở bên suốt quãng đời còn lại.

“Chị phải nhớ...những gì chị nói giờ phút này.” Thời Duyệt nắm chặt tay Hứa Áu Diên, một giọt nước mắt rơi xuống nhẫn kim cương.

“Chị nhớ.” Hứa Ấu Diên nói, “Tất cả những chuyện về em, chị sẽ không bao giờ quên.”

Sao lại có người đáng yêu thế này, khiến người ta mê đắm điên đảo thế này?

Thời Duyệt biết sở thích và lựa chọn của mình không bao giờ sai, hơn hai mươi năm cuộc đời, tất cả những gì cô thích đều thỏa mãn mong đợi của bản thân.

Chỉ có Hứa Ấu Diên, vượt xa mong đợi của cô.

“Chị mua nhẫn từ lúc nào?” Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên cùng ngồi trên ghế nằm ngoài ban công, mỗi người ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Thời Duyệt rất tò mò, Hứa Ấu Diên luôn ở trong tầm mắt của mình, chiếc nhẫn này xuất hiện như thế nào.

“Mua ngay trước khi về.”

Thời Duyệt giật mình, thật bất ngờ thật bất ngờ: “Còn lên kế hoạch đâu ra đấy rồi?”

“Chẳng lẽ cho em lén lén lút lút làm chuyện lớn? Có điều chị không ngờ chúng ta đụng ý tưởng, thành cả hai đều cầu hôn.” Hứa Ấu Diên nghĩ lại cũng thấy thú vị.

Thời Duyệt vùi vào cổ chị cười hạnh phúc, chợt nghĩ đến điều gì, lập tức bật dậy khỏi ghế, tỏ ra nghiêm túc:

“Không đúng!”

“Cái gì không đúng?”

“Em vẫn giận, một chiếc nhẫn đã đòi hạ gục em? Giấm của em đâu? Mang ra đây, ăn tiếp!”

Hứa Ấu Diên khinh bỉ, đứng dậy hôn từ đôi má dây dưa đến đôi môi, từ nụ hôn này đến nụ hôn khác.

Thời Duyệt thở loạn vì nụ hôn của chị, Hứa Ấu Diên chống lên thành ghế hỏi: “Bây giờ muốn ăn giấm hay ăn thứ khác?”

Thời Duyệt liếm môi, sắp phát điên vì Hứa Ấu Diên: “Chị học nói mấy lời lung tung này từ bao giờ?”

“Chỉ cần nói là có muốn hay không...”

Hai người mượn ánh trăng sáng từ trên cao, hôn nhau say đắm ngoài ban công không bật đèn. Ve kêu râm ran, vô số những con côn trùng không biết tên vờn bay trong đêm hè, hương thơm quẩn quanh giữa răng môi và cơ thể ấm mềm kề sát vào nhau, để tất cả càng thêm thân mật, cảm giác rung động càng thêm rõ ràng.

“Bừng.”

Đèn ban công đột nhiên bừng sáng, Hứa Ấu Diên đang đắm chìm trong tình ý ngọt ngào suýt ném Thời Duyệt ra ngoài.

“Bố, bố làm gì thế?” Son môi đã phai hết, Hứa Ấu Diên vô cùng xấu hổ quay lại nhìn Hứa Nghị Thụ.

“Bố...bố bố bố định ngắm trăng.” Hứa Nghị Thụ nào đã từng chứng kiến cảnh này, suýt đánh rơi gạt tàn trong tay xuống chân, luống cuống nói: “Không phải đêm nay có siêu trăng à.”

Hứa Ấu Diên bất lực ngẩng lên nhìn, được rồi, vừa tròn vừa sáng, đúng là siêu trăng.

“Bố ở phòng ngủ không ngắm được ạ?”

“Bố định vừa hút thuốc vừa ngắm, là bố nghĩ nhiều rồi, bố về phòng đây.” Sau một hồi nhốn nháo, Hứa Nghị Thụ lại tắt đèn ban công, quay về.

Thời Duyệt ôm bụng cười: “Chuyện gì phải đến sẽ luôn đến!”

Hứa Ấu Diên ẩn đầu em một cái: “Còn cười, còn không phải chúng ta bị mất mặt à?”

Thời Duyệt: “Mặt em dày, mất thêm mấy lần cũng không sợ.”

Khi Hứa Ấu Diên tắm xong rồi đợi Thời Duyệt, Thời Dã gọi điện đến hỏi tình hình hai cô, hỏi Thời Duyệt đã hết giận chưa.

Nghe tin em mình thật sự không giận, Thời Dã giật mình: “Vẫn là chị Điểu cao tay. Nếu chuyện này xảy ra ở nhà họ Thời chúng tôi, chắc chắn Thời Duyệt đã phá tung nóc nhà. Xem ra số phận của nó đã định là người nhà họ Hứa cậu rồi.”

“Nói gì đấy, em cậu đâu bạo lực đến thế.”

“Rồi rồi rồi, cậu giữ cục cưng của cậu cho chặt là được. Thế khi nào làm đám cưới? Con tim bé nhỏ của tôi sắp không kiềm chế được rồi.”

“Hả? Đám cưới? Không tổ chức. Tôi và Thời Duyệt quyết định rồi, du lịch kết hôn.”

“Các cậu định đi du lịch ở đâu? Không dẫn chúng tôi theo được hả?”

“Chúng tôi đã đặt vé Deep Space 3X mười ngày sau, đến Sao Kim kết hôn.”

Thời Dã: “...có đặc biệt quá không?”

Song ngẫm lại, hẳn là Tiểu Duyệt cũng rất thích một lễ cưới ngoài vũ trụ, đúng là phong cách của em.

Chị Điểu và Tiểu Duyệt thật sự rất xứng đôi.

Hai người có thể đến với nhau, chứng tỏ ông trời vẫn chưa mù.

**

Nghỉ lễ nhanh chóng kết thúc, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt còn cố ý ở lại thêm một ngày, dự định sẽ đưa Hứa Nghị Thụ đi chơi quanh quê nhà.

Đi câu cá cùng nhau đi leo núi cùng nhau, cảm thấy cơ thể vẫn chưa được thư giãn, kỳ nghỉ đã đến ngày cuối.

Khi kỳ nghỉ kết thúc, để có thời gian cho chuyến đi đến Sao Kim, hai người sẽ phải làm việc điên cuồng dồn dập một thời gian, sau đó lên đường. Tính gộp cả hai việc, có lẽ sẽ không thể ở cùng Hứa Nghị Thụ khoảng một tháng.

“Hầy, lo cho bố làm gì, các con muốn làm gì thì cứ làm.” Hứa Nghị Thụ sợ Hứa Ấu Diên nghĩ quá nhiều, “Nhiều ông già cũng sống một mình, đâu thấy ai gặp vấn đề gì. Bố lớn thế này, biết tự tìm thú vui, con cứ yên tâm đi hưởng tuần trăng mật đi!”

Hứa Nghị Thụ biết các con có tiền, không có gì để tặng, nhưng dù là sính lễ hay của hồi môn, người làm cha nhất định vẫn phải tỏ lòng.

Hứa Nghị Thụ có hai tài khoản ngân hàng, một giữ lương hưu, một giữ khoản tiền ông và mẹ Hứa Ấu Diên trước kia ăn mặc tiết kiệm. Ông đưa tài khoản này cho Hứa Ấu Diên, nói rằng tiền bên trong tùy ý hai cô dùng, không cần tiếc, còn tháo chiếc đồng hồ đã đeo trên cổ tay hơn nửa đời xuống, tặng cho Thời Duyệt.

“Bố, không phải chiếc đồng hồ này là ông nội đưa cho bố sao? Bố vẫn luôn đeo trên tay.” Hứa Ấu Diên thấy bố tháo đồng hồ, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, là vui cho Thời Duyệt, lại thật sự có phần chua xót vì không nỡ.

“Bố già rồi, nên giao cho người trẻ tuổi.” Hứa Nghị Thụ gọi Thời Duyệt đến, tự tay đưa đồng hồ cho cô.

Thời Duyệt nhận chiếc đồng hồ, đây là loại đồng hồ nổi tiếng, giá trị không rẻ. Dây da cá sấu vẫn cứng cáp, có thể cảm nhận được dấu vết thời gian của nó khi cầm trên tay.

“Tiểu Thời.” Hứa Nghị Thụ nói với cô, “Hai bảo bối quan trọng nhất nhà bác, giao cho con.”

Đã quen đeo đồng hồ điện tử, giờ đây tình cờ đeo đồng hồ kiểu cũ, trong lòng Thời Duyệt sinh ra một cảm giác bình yên.

Cô ngồi một mình ngoài ban công, để lại không gian trong nhà cho hai bố con sắp phải xa nhau một thời gian.

“Ấu Diên, bố sẵn sàng rồi.”

“Gì ạ?”

“Hồi Tết, con từng hỏi bố có nhớ mẹ con, có muốn gặp bà ấy trong thế giới số không. Lúc đó bố chưa sẵn sàng, bố sợ mình sẽ không chịu được. Bây giờ bố nghĩ kỹ rồi, bố muốn gặp bà ấy, dù là trong thế giới ảo cũng tốt.” Hứa Nghị Thụ nói, “Đưa bố đi gặp bà ấy một lát đi.”

Hứa Ấu Diên im lặng nhìn khuôn mặt kiên định của bố, khẽ gật đầu, lấy tinh thể truy cập từ trong túi, đưa cho Hứa Nghị Thụ.

Đây là tinh thể truy cập Hồi Ức Vĩnh Cửu, Hứa Ấu Diên vẫn luôn hoàn thiện trò chơi này, đi đâu cũng luôn mang theo, lần này về nhà vẫn để dành 2 tiếng sửa một chương trình.

Hứa Nghị thụ ngồi xuống sô pha, gắn tinh thể truy cập lên đuôi mày, nhắm mắt lại.

Hứa Ấu Diên đi vào Hồi Ức Vĩnh Cửu cùng bố, dẫn bố đi qua khu chung cư cách đây mười năm, đến cửa nhà, nơi mẹ đang ở trong.

Hứa Nghị Thụ ôm ngực, tim đập nhanh vô cùng.

Ông nhìn sang con gái, muốn tìm chút can đảm từ con gái. Hứa Ấu Diên gật đầu với bố, thái độ vững vàng.

Hứa Nghị Thụ mở cửa, ngửi được mùi sườn xào chua ngọt quen thuộc.

Đây là món ăn sở trường nhất của bà nhà, trước đây Hứa Nghị Thụ luôn ồn ào đòi ăn vào mỗi cuối tuần. Bà nhà đã đong đếm giấm đường đến mức hoàn hảo.

Đã rất lâu ông không được ngửi thấy mùi hương quen thuộc này.

Mùi thơm bay vào khứu giác, để ông dần dần nhớ lại vô số những mảnh vụn của quá khứ, những khoảnh khắc ấm áp có vợ ở bên.

Hứa Nghị Thụ kéo cơ thể cứng đờ đi vào nhà, hào hứng, hồi hộp, tràn đầy chờ mong, cũng sợ hãi.

“Này?” Bà nhà vội bưng sườn xào chua ngọt từ trong bếp ra, khoảnh khắc gương mặt quen thuộc xuất hiện, đã đâm trúng trái tim Hứa Nghị Thụ.

“Anh làm gì thế, đừng đứng đơ ở đấy, nhanh đến đây giúp đi.” Bà nhà nói, “Ấu Diên sắp về rồi, xới cơm đi.”

Trang phục quen thuộc, tạp dề quen thuộc, tất cả đều tự nhiên và thân thương như vậy, không hề có nửa phần đột ngột.

Đây là người yêu của ông, giống như một cảnh tượng bình thường đến không thể bình thường hơn trong quá khứ đột nhiên xuất hiện trước mắt, để ông biết những điều đã từng bình thường quý giá biết nhường nào.

Hứa Nghị Thụ bước đến ôm bà nhà, nước mắt lăn dài.

“Anh làm sao thế?” Bà nhà vỗ lưng ông, dường như bị dọa bởi hành động của ông, quay đầu liếc qua Hứa Ấu Diên, lập tức nhận ra cô, nhỏ giọng hỏi, “Bố con làm sao thế?”

Hai tay ôm chặt hơn, Hứa Nghị Thụ nói: “Không có gì. Chỉ là đã lâu không gặp, nhớ em vô cùng.”

Bà nhà chỗ hiểu chỗ không an ủi chồng, Hứa Ấu Diên không kìm được, quay đầu lau nước mắt.

......

Nằm ngoài dự kiến của Hứa Ấu Diên, vốn tưởng rằng Hứa Nghị Thụ sẽ ở trong trò chơi rất lâu, kết quả là chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, rửa bát xong, Hứa Nghị Thụ liền thoát khỏi trò chơi.

“Bố biết bà ấy không còn ở đây, đó chẳng qua chỉ là trò chơi, một thế giới ảo.” Hứa Nghị Thụ nói, “Khi nào nhớ bà ấy bố lại vào thăm bà ấy, sẽ không mê muội.”

Câu nói của Hứa Nghị Thụ đã truyền cảm hứng cực lớn cho Thời Duyệt, cô gọi Hứa Ấu Diên đến một bên, nói:

“Em đã nghĩ ra hướng đi mà hệ thống X nên theo rồi. Trước đây em luôn cảm thấy hệ thống X thiếu gì đó, đúng, bây giờ em đã hiểu ra, thứ nó thiếu chắc chắn không phải một chương trình phức tạp, mà là một linh hồn chân thực. Hồi Ức Vĩnh Cửu và hệ thống X vốn nên kết hợp với nhau, giống như em và chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.