“Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, tôi đã yêu cầu tập đoàn điều tra thật kỹ chuyện này, lại bị từ chối bằng lí do 'sự việc đã lắng xuống'. Chủ tịch và các quản lý cấp cao không muốn làm sự việc thêm phức tạp.”
“SQUALL cũng không sợ những tin tức tiêu cực, chưa kể tiêu cực đã được đảo ngược. Thời gian ngắn sau khi sự việc xảy ra, có lẽ vẫn sẽ có người nhắc đến, nhưng sau mấy năm, mọi người cũng sẽ quên đi. Mà 'Tái Tạo Vũ Trụ' đã đi đến năm thứ năm, năm năm đối với một trò chơi gây sốt mà nói cũng đã đến giai đoạn mấu chốt, thậm chí với sự nổi lên của các trò chơi ba chiều khác, doanh thu đã có dấu hiệu giảm xuống. Ở thời điểm này, tạo ra một tin tức giật gân, đưa sự chú ý của mọi người chuyển đến 'Tái Tạo Vũ Trụ' một lần nữa, xem ra cũng là chuyện tích cực đối với tập đoàn.”
Thời Dã: “Ý cậu là, tất cả đều do SQUALL tự biên tự diễn?”
Hứa Ấu Diên: “Có khả năng.”
“Nhưng đây không phải trò đùa, làm ra chuyện lớn như vậy chỉ vì muốn giật tít đầu, có phải quá mạo hiểm không?”
“Ngoài việc này, còn có một nguyên nhân quan trọng.” Ánh mắt cùng giọng nói trầm thấp của Hứa Ấu Diên khiến Thời Dã hoảng sợ.
“Cậu nói là...muốn đối phó với cậu?” Thời Dã nghi hoặc: “Muốn kéo cậu xuống khỏi vị trí sản xuất, hại cậu vào tù?”
“Không phải tôi chưa từng nghĩ đến khả năng này.”
“Nếu muốn đẩy cậu vào tù, vì sao lại tốn nhiều tiền giải quyết rồi tìm người gánh tội thay, cứu cậu ra ngoài?”
“Nếu tôi thật sự gặp chuyện không may, tức là đã xác thực toàn bộ chứng cứ phạm tội, tất nhiên 'Tái Tạo Vũ Trụ' cũng không được bảo đảm, có chỗ nào tốt cho SQUALL?” Hứa Ấu Diên nói, “Ban đầu những ý nghĩ này chỉ là suy đoán trong đầu tôi mà thôi, rất nhanh sau đó, tôi bị gọi lên công ty, bị bắt nhận trách nhiệm rồi từ chức trước ban giám đốc, lúc đó tôi đã biết tất cả đều đúng như tôi nghĩ. SQUALL không muốn tôi thật sự vào tù, nhưng cũng sẽ không tha cho tôi dễ như vậy. Đây không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là cái bẫy lớn muốn lấy cả hai chân của tôi.”
Nghe đến đây, Thời Dã đã hiểu bản chất đáng sợ của sự việc: “Ấu Diên, rốt cuộc cậu đã làm gì, lại trở thành cái gai trong mắt người khác?”
Mi tâm của Hứa Ấu Diên trầm xuống trong bầu không khí u ám, không trả lời câu hỏi của Thời Dã.
Thế nhưng Thời Dã vẫn nhìn ra, Hứa Ấu Diên biết rõ mọi chuyện, chỉ là cô ấy không muốn nói.
Chắc hẳn việc này liên quan đến quá nhiều.
Có lẽ vị trí công việc của Hứa Ấu Diên gặp nguy cơ gì đó, người ngoài nghề như Thời Dã không nhìn ra, bạn tốt cũng nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ không tiện nói rõ, cô cũng không tiếp tục hỏi, cô tin tưởng vào IQ và EQ của Hứa Ấu Diên.
Chẳng qua, giờ đây chuyện có liên quan đến cô ấy được bày ra trước mắt, cô không thể không hỏi.
“Đợi chút, nói nhiều như vậy, có liên quan gì đến em tôi?” Thời Dã kéo chủ đề về, “Cậu đừng nói sang chuyện khác.”
Hứa Ấu Diên mỉm cười: “Tôi cũng không có thói quen nói sang chuyện khác.”
Sau sự cố đạo cụ, cô cảm thấy nguy cơ trước đây chưa từng có, mà thái độ của ban giám đốc đã khiến trong lòng cô nguội lạnh.
Đây rõ ràng là cái nồi từ trên trời rơi xuống, vững vàng đáp lên đầu cô.
Nếu đặt chuyện này ở mười năm trước, thanh niên hơn hai mươi tuổi sức trâu sao có khả năng đứng im một chỗ chịu đựng cơn giận này đây, còn phải gánh trách nhiệm đầy trời, không tìm được sự thật không thể vung tay vả mặt thì tuyệt đối không dừng lại.
Đắm chìm trong nơi làm việc nhiều năm, Hứa Ấu Diên vô cùng rõ ràng, chỉ bằng nỗ lực của mình cô thì không thể thay đổi cục diện, ít nhất là hiện tại chưa có khả năng.
Điều cô có thể làm lúc này là nhanh chóng ẩn mình vào chỗ tối, nghỉ ngơi dưỡng sức, âm thầm điều tra, rửa sạch nỗi oan của mình.
Mà với tư cách là người sản xuất, cũng là người phụ trách toàn bộ ê-kíp, dù là phát triển hay thử nghiệm trước khi ra mắt, toàn bộ vấn đề mã hóa bảo mật cho trò chơi, tình hình bên trong của sự kiện đạo cụ, tất cả đều không được công khai với bên ngoài, nên cô không thể thoát khỏi liên quan.
Công ty có thể phụ trách phần lớn khoản bồi thường, nhưng Hứa Ấu Diên đương nhiên phải chịu xử phạt.
Vốn dĩ với thực lực kinh tế của cô, chuyện này không thành vấn đề, nhưng số tiền điều trị và lo liệu hậu sự cho mẹ thời gian trước đã cực kì lớn, một án phạt ập xuống, e rằng lại là một trận thương gân động cốt.
Công ty không làm cô thất vọng, quyết định cuối cùng còn khiến cô đau hơn cả thương gân động cốt.
“Chúng tôi đã cho xã hội một lời giải thích hợp lý. Chỉ cần cô giao ra toàn bộ cổ phần, rời khỏi SQUALL, cho tập đoàn một câu trả lời hợp lý, những chuyện còn lại chúng tôi sẽ nghĩ cách, cô không cần phải lo lắng gì thêm.”
Thừa dịp cô về nhà ở bên người mẹ đang hấp hối, ông chủ tàn nhẫn đập một gậy vào lưng cô, muốn đánh gãy sống lưng cô. Không chỉ đoạt đi đứa con “Tái Tạo Vũ Trụ” cô đã dành tất cả tâm huyết, còn khiến danh tiếng của cô trong ngành lẫn trong xã hội đều bị hủy hoại.
Cô biết SQUALL rốt cuộc cũng muốn khởi động dự án kia, dự án cô cố gắng hết sức để phản đối.
Hoàn toàn đá cô ra ngoài, khiến cô đeo tội lỗi trên lưng, thậm chí xây dựng hình tượng hèn nhát cho cô, SQUALL đã loại bỏ rắc rối lớn Hứa Ấu Diên để tự bảo vệ mình.
May mắn, xương cô đủ cứng, cuộc sống vẫn tiếp diễn, ít nhất vẫn đứng được, chưa ngã xuống.
Nhưng người thật sự phá vỡ cuộc sống của cô, không phải SQUALL cất giấu bí mật không thể cho ai biết, mà là vợ của cô --- giờ đây đã là vợ cũ, Tiểu An.
Khi Hứa Ấu Diên mang một thân rối bời cùng đồ đạc cá nhân từ công ty về nhà, chỉ muốn ngủ một giấc để chiến đấu tiếp, lại thấy Tiểu An đang ngồi trong phòng khách đợi mình.
Chú chó hai người cùng nuôi muốn nhảy lên đùi cô ấy, nhưng cô ấy không cho.
“Tôi biết là rất đột ngột, cậu cũng vừa trải qua chuyện không vui, nhưng tôi không muốn đợi thêm nữa. Thật ra, trước khi mẹ của cậu bệnh nặng, tôi đã có suy nghĩ này, nhưng vẫn luôn cảm thấy không thích hợp, sợ tạo thành gánh nặng càng lớn đối với cậu, nên mới cố nhịn chưa nói, không ngờ nhất thời mềm lòng liền kéo dài đến hiện tại, với cậu với tôi đều không có ích.” Tiểu An mặc trang phục đi làm trong nhà, cả người tỏ ra căng thẳng mà kiên định, mang theo thương xót mà tuyệt tình.
Tiểu An nói: “Tôi nghĩ vẫn không nên tiếp tục chần chừ nữa...còn tiếp tục, ai biết được chuyện gì có thể xảy ra, tôi không muốn khiến chúng ta khó xử. Ấu Diên, cậu là người thân thiết nhất với tôi, tôi không muốn lừa gạt cậu nữa.”
Không quá đà không tranh cãi cũng không có khó khăn quá lớn nào, Tiểu An dùng phương thức quen thuộc của người trưởng thành để nói chuyện với cô.
Giống như đôi bên đều mỉm cười khi một trong hai bị dằn vặt, giống như một nhân viên được ân cần dặn dò trước khi bị sa thải, đây là cuộc chiến không khói súng trong thế giới của người trưởng thành, là thái độ gìn giữ hình ảnh bản thân thật tốt dù cho có chuyện gì xảy ra.
Ngồi trong căn nhà đã sống cùng nhau ba năm, đối diện với người yêu gần năm năm và bạn đời hợp pháp, chỉ dùng chưa đầy mười lăm phút để chia tay trong bầu không khí yên bình.
Hành lý đã sớm được thu dọn, xe của bạn cũng đang đợi ở ngoài, Tiểu An đợi Hứa Ấu Diên trở về, nói lời tạm biệt rồi lập tức đi.
Thời Dã nói: “Chuyện cậu và Tiểu An ly hôn quá đột ngột, lại vướng ngay lúc mẹ cậu vừa qua đời cùng sự cố đạo cụ kia, tôi cũng không tiện hỏi tiền căn hậu quả. Vì thế...rốt cuộc vì sao các cậu lại chia tay?”
“Không có nguyên nhân.” Hứa Ấu Diên suy nghĩ, nói, “Kể cả có, thì chính là không thích đối phương nữa. Tôi đặt toàn bộ tinh lực vào công việc, không để ý đến cô ấy, cô ấy cảm thấy như mình vẫn độc thân, nhưng cũng bị ràng buộc bởi gia đình. Nếu không khác gì độc thân, vậy tại sao không dứt khoát độc thân luôn? Cô ấy nghĩ như vậy. Tôi không có suy nghĩ gì khác, nếu tình yêu đã chết, không có lý nào lại tiếp tục ràng buộc nó.”
Thời Dã nhất thời không nói được gì.
Cô và Hứa Ấu Diên rất thân, nhưng dù thân đến đâu, cũng không thể lắm miệng hỏi chuyện đời tư đóng cửa của nhà người ta, nóng lạnh tự biết.
“Cô ấy cảm thấy tôi đã không biết như thế nào là tình yêu nữa.” Hứa Ấu Diên nhìn Thời Dã rất nghiêm túc, “Cô ấy cảm thấy tôi không biết yêu. Cô ấy nói tôi tặng cô ấy những món quà vào ngày lễ không phải vì tôi yêu cô ấy, cũng không phải vì cô ấy cần, mà chỉ là một thói quen trong cuộc sống. Giống như thói quen sáng dậy rời giường đánh răng rửa mặt, buổi tối lặp lại một lần mà thôi. Ngày này qua ngày khác, dai dẳng không dứt, không có chút say mê nào, cô ấy không muốn bước vào cuộc sống càng ngày càng tê liệt của tuổi trung niên, cô ấy đã hoàn toàn mệt mỏi.”
“Cậu cảm thấy cô ấy nói đúng?”
Hứa Ấu Diên nói: “Trước đây thì không, mấy ngày nay lại không ngừng nghĩ đến, có lẽ cô ấy nói đúng. Trước kia tôi không đồng ý với cô ấy, chỉ là vì không có thời gian để suy nghĩ. Sau này mất đi công việc, tôi mới có thời gian để nghĩ về lời cô ấy nói. Tôi thừa nhận cô ấy nói đúng, đúng là tôi quan tâm đến công việc nhiều hơn. Nhưng mà, nếu không cố gắng làm việc thì sao tôi có thể duy trì cuộc sống đây? Tôi không đi lên, sẽ lập tức có người vượt qua tôi, sinh ra ở thời đại này ở vị trí này, tôi còn có lựa chọn khác sao?”
Thời Dã hiểu ra: “Vì thế trong lúc cảm thấy chìm trong oán giận, cậu đã cùng em tôi...”
Hứa Ấu Diên đau đầu: “Kể cả bực mình đến đâu tôi cũng không thể chủ động ngủ cùng em cậu. Tôi đã nói, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn.”
Thủ tục ly hôn với Tiểu An được giải quyết rất nhanh, hai người ký tên trên đơn điện tử, không cần đi đến cục dân chính, thời đại này việc gì cũng có thể thực hiện trên mạng.
Hai người ly hôn theo thỏa thuận, chia đều tài sản, đương nhiên, Hứa Ấu Diên không còn bao nhiêu tài sản để chia.
Hứa Ấu Diên muốn giữ lại căn hộ duy nhất trong tay, nợ số tiền phải đưa Tiểu An mấy tháng.
Tiểu An không đồng ý, cô ấy muốn ra nước ngoài, chương trình học đều đã đăng ký, chỉ còn thiếu khoản tiền cuối cùng, cô ấy nhất định phải có luôn số tiền kia.
“Bán nhà cũng cần thời gian.”
“Tôi có một người bạn có thể thanh toán toàn bộ. Thủ tục sang tên cũng rất nhanh, đừng kéo dài nữa, Ấu Diên.”
Thời Dã thoáng nổi giận: “Đối với cô ta là kéo dài, nhưng đối với cậu thì sao? Cậu không hề chuẩn bị chút nào, vừa trải qua biến cố lớn như vậy, cô ta lại có thể giục cậu bán nhà?”
Hứa Ấu Diên không bình luận, nói tiếp: “Căn hộ được bán rất nhanh, sau đó tôi chuyển đến ngoại ô phía tây, cậu cũng biết rồi.”
Sau khi trả hết nợ, Hứa Ấu Diên trở nên bần cùng.
Khi dọn ra khỏi căn hộ nhìn ra cảnh sông phồn hoa ở trung tâm thành phố, hành lý của Hứa Ấu Diên chỉ có hai chiếc túi và một chiếc ba lô đựng đồ dùng hàng ngày, không mang theo bất cứ thứ gì.
Chiếc xe trước đã bán, đổi lấy một chiếc xe cũ nhỏ không có hệ thống tự lái, cũng may Hứa Ấu Diên lớn tuổi, vẫn bắt kịp kỳ thi lấy bằng năm nay, tự lái xe cũng không thành vấn đề.
Tiền đổi được dùng để trả tiền thuê nhà cả năm, thời đại này, mặc dù là một căn hộ ở ngoại ô phía tây, tiền thuê cũng cao đến nỗi làm người ta líu lưỡi. Có điều so với số tiền hàng chục nghìn để thuê nhà ở nội thành, ngoài việc phải đi xa một chút thì vẫn rất tiện lợi, mỗi tháng chỉ tốn chút tiền xăng mà thôi.
Dọn dẹp lau chùi xong xuôi, Hứa Ấu Diên liền vào ở.
Ở ngoại ô phía tây một thời gian, có lẽ là khoảng một tuần, cô tính toán số tiền còn lại trong tay, biết mình nhất định phải tìm một công việc, cô rất cần một nguồn thu nhập.
Có thể viết code có thể chép tranh, thậm chí có thể viết ít kịch bản. Hứa Ấu Diên vẫn luôn làm việc chưa bao giờ ngơi tay. Tích lũy được không ít mối quan hệ qua nhiều năm đi làm, Hứa Ấu Diên tưởng rằng kể cả không có công việc chính thức, thì cũng sẽ kiếm được ít việc làm ngoài giờ, kiếm miếng cơm ăn cũng không khó.
Không ngờ, những người kia đều bỏ rơi cô vào thời điểm quan trọng.
Đừng nói là chỉ trong ngành, sự cố đạo cụ trong “Tái Tạo Vũ Trụ” đã lan truyền khắp cả nước, vì chuyện này mà Hứa Ấu Diên đã bị đuổi khỏi SQUALL, trở thành chó mất chủ là một chuyện, còn từ người có tiếng tăm trong nghề trở thành trò cười, thậm chí là tai họa. Chưa kể, SQUALL còn tiếp tục âm thầm chèn ép, tin nhắn Hứa Ấu Diên gửi cho bạn bè trong ngành đều thành đá chìm xuống biển.
Ba mươi tư tuổi, ở tuổi trung niên mệt mỏi, vừa trải qua nỗi đau mất mẹ, sóng gió ly hôn, ngã xuống từ đỉnh cao, Hứa Ấu Diên thương tích đầy mình phát hiện bản thân bị mắc kẹt trong vực thẳm không lối thoát, chỉ còn lại một mình.