Thời Dã nói đúng, Hứa Ấu Diên là người có lòng tự trọng cực kì cao, mặc dù lưu lạc đến nông nỗi này, cô vẫn không nói một câu phàn nàn hay xin giúp đỡ với bạn bè hay người nhà.
Khi Thương Lộc tìm được cô sau hai tiếng lái xe, cô vừa dùng tên giả giúp một công ty nhỏ chép một bộ tranh gốc, vai mỏi đến không nâng nổi, lúc nhận tiền mới phát hiện số tiền không đúng, đang lý luận cùng đối phương qua điện thoại. Thấy Thương Lộc, cô chỉ vào ghế sô pha, vừa tiếp tục gọi điện thoại vừa lấy một lon soda từ tủ lạnh hai cửa kiểu cũ đưa cho cô ấy.
Thương Lộc gạt máy tính chuyên dụng trên bàn sang một bên, cất hộp đồ ăn gọi bên ngoài, vuốt cái đầu to lớn của bạn chó già A Song, nhìn Hứa Ấu Diên đi qua đi lại trong phòng, nghe cô vì ba trăm tệ mà lằng nhằng tranh chấp với đối phương cả buổi. Cuối cùng đối phương đồng ý trả thêm hai trăm tệ, cô mới bất đắc dĩ đồng ý, cúp điện thoại.
“Cô lại có thể sống ở nơi thế này.” Thương Lộc nhìn một vòng xung quanh, chưa đến hai giây đã nhìn xong căn phòng nhỏ còn lớn tuổi hơn mình, đặt điếu thuốc lên đôi môi đỏ tươi, lúc chuẩn bị bật lửa liền bị Hứa Ấu Diên giật lấy.
“Xin chị Lộc thương xót, chị hút một điếu ở cái phòng nhỏ này đêm nay em liền phải ôm chăn gối ám mùi khói đi ngủ.” Hứa Ấu Diên trả thuốc cho cô ấy.
Thương Lộc nói: “Sao thế, dân hút thuốc lâu năm như cô còn ghét mùi khói?”
“Vất vả mới cai được, bây giờ vừa ngửi thấy liền buồn nôn.”
Thương Lộc lấy chiếc gương dạng lỏng có thể gấp lại vừa mới ra thị trường từ trong túi của mình, chiếc khung lớn bằng bàn tay được đặt trên bàn trà, mặt gương được khảm ở trên, đưa tay mở ra liền biến thành một tấm gương lớn rộng một mét vuông sáng ngời, có thể phóng to khuôn mặt của cô gấp mấy lần, từng chi tiết nho nhỏ trên mặt đều được chiếu vào trong gương, lóa đến nỗi Hứa Ấu Diên không thể mở mắt.
“Xem ra lần này Lưu béo thật sự ra tay độc ác muốn chỉnh cô rồi.” Thương Lộc vừa trang điểm lại vừa nói: “Chị nghe nói cô đã được gia nhập danh sách đen của các tập đoàn và liên minh, các công ty game hơi lớn trong nước cũng không dám nhận cô. Cô đã nghĩ về sau sẽ làm gì chưa? Dùng bút danh đông một búa tây một gậy sống qua ngày?”
Lưu béo chỉ lãnh đạo của SQUALL, Lưu Phong.
“Đương nhiên phải nghĩ cách, nhưng trong khi nghĩ cách cũng phải có tiền để lấp đầy cái bụng. Hay là nói, chị Lộc.” Hứa Ấu Diên nhanh chóng dính vào người cô ấy, “Chị đây là tìm việc cho em à?”
Thương Lộc là người có vị thế cao nhất và biến hóa tài tình nhất trong nhóm bạn bè các cô, cũng là người ít lời nhưng làm việc ghê gớm nhất.
Cô ấy là đàn chị thời cao trung của Hứa Ấu Diên và Thời Dã. Năm mười sáu, mười bảy tuổi quen nhau, Thương Lộc đã bắt đầu khởi nghiệp, một mình lăn lộn mở game studio chuyên sản xuất trò chơi trên điện thoại.
Vào thời điểm đó, game điện thoại đang phổ biến là cách dễ thu lợi nhuận nhất. Hiểu rằng Hứa Ấu Diên biết vẽ cũng biết phát triển, còn có thể làm kế hoạch, một tháng Thương Lộc cho cô năm nghìn tệ để hỗ trợ làm công. Thời Dã thì đi theo Thương Lộc chạy ra ngoài, bàn chuyện hợp tác lôi kéo đầu tư làm việc lặt vặt. Studio chỉ có tổng cộng ba người các cô, nhưng trò chơi vẫn thật sự được các cô hoàn thành và đưa lên kệ, gây sốt trong giới một hồi, là món tiền đầu tiên các cô kiếm được trong đời.
Hứa Ấu Diên thường nói chị Lộc là Bá Nhạc của cô, nếu không phải ba năm cao trung kia trốn học làm công cho chị Lộc, một người làm công việc của ba người, tích lũy kinh nghiệm vừa phong phú vừa quý giá, thì “Tái Tạo Vũ Trụ” cũng sẽ không ra đời.
Sau đó thị trường game điện thoại dần suy yếu, Thương Lộc với khứu giác nhạy bén bắt đầu tìm hiểu về trí tuệ nhân tạo cùng một người chú của mình. Cô không thi sau đại học, còn suýt không thuận lợi tốt nghiệp đại học vì cả bốn năm đều lăn lộn cho công ty. Dù vậy, không có ai cảm thấy Thương Lộc là một sinh viên kém cỏi, trong nhóm bạn bè, cô được gọi bằng hai cái tên, một là chị Lộc, hai là tổng giám đốc Lộc.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Thương Lộc dồn tất cả tâm sức vùi đầu vào gây dựng sự nghiệp, mười năm trôi qua, cô đã trở thành bà chủ tỷ phú.
Thời Dã tự nhận mình không có máu kinh doanh, sức khỏe không tốt lắm, cũng không có nhiều tâm sức để khởi nghiệp, học xong cao học liền bắt đầu đi làm.
Niềm say mê với trò chơi của Hứa Ấu Diên không thể bị giảm bớt, trò chơi VR đang thịnh hành ở thời điểm đó căn bản không thể thỏa mãn khẩu vị của cô. Cô muốn thoát khỏi kính VR nặng nề, muốn hình ảnh mạo hiểm càng thêm chân thật, càng thêm kích thích.
Đây là ý tưởng đầu tiên cho “Tái Tạo Vũ Trụ”, cũng là ý tưởng đầu tiên của Hứa Ấu Diên.
“Việc thì có.” Thương Lộc cầm điếu thuốc đặt lên môi, không bật lửa.
“Nửa câu sau là gì?”
“Chỉ sợ cô không làm được.”
Hứa Ấu Diên nói: “Không phải bảo em giết người cướp của mua bán gì đấy chứ?”
“Sao có thể.” Thương Lộc cười cười, “Tuy rằng chị Lộc của cô đã làm rất nhiều việc kiếm rất nhiều tiền từ vùng xám*, nhưng không đến mức ngang nhiên vi phạm pháp luật. Đúng là chị có một công việc, còn là việc chuyên môn của cô.”
*Nếu chia trắng là tốt và đen là xấu, thì vùng xám là ở giữa, không hẳn là đàng hoàng nhưng cũng không vi phạm pháp luật. . truyện kiếm hiệp hay
“Làm trò chơi?”
Thương Lộc gật đầu.
“Vậy trò gì mà em không làm được?”
Đôi mắt cười của Thương Lộc đặt trên khuôn mặt mộc của Hứa Ấu Diên, cô thản nhiên xoa cái đầu tròn xoe trên mặt bàn, ném ra bốn chữ bằng giọng cười cợt: “Trò chơi tình yêu.”
Hứa Ấu Diên ngây người trong hai giây, lời chia tay của vợ cũ đột nhiên đập vào trong lòng.
“Cô bây giờ căn bản không biết thế nào là tình yêu.”
Thương Lộc là người bận rộn, nhóm bạn tụ họp mười lần thì có thể gặp cô một lần, còn là đến để bàn chuyện công việc với bạn bè, miếng ngon không để cho người ngoài, nhưng miếng ngon cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Cô không kết hôn không yêu đương không làm bất cứ điều gì có khả năng để lỡ việc kiếm tiền, là hình tượng các cô gái trẻ hâm mộ nhất và muốn hướng đến nhất hiện nay.
Cô đã lên rất nhiều tạp chí, cũng được phỏng vấn vô số lần, khắp nơi trên mạng đều lan truyền lời vàng ý ngọc của cô về chủ nghĩa độc thân.
Anh hùng có thể đích thân tiến hành dự án kể cả ở tuổi tám mươi, e rằng điều duy nhất có thể làm khó cô là “tình yêu“.
“Thị trường là một vòng luân hồi.” Trang điểm xong, Thương Lộc dựa vào ghế sô pha second-hand của Hứa Ấu Diên, vẫn rất mềm mại dễ chịu, “Người ta đã chơi trò sand box của cô nhiều năm như vậy, lên trời bắt chim xuống biển mò cá, bận rộn chiếm giữ, khám phá hành tinh nào đó, xây dựng vũ trụ, cũng đến lúc mệt mỏi rồi. Trước đó chị đã có ý tưởng, làm một trò chơi tình yêu 3D, triển khai thực nghiệm theo hướng cổ điển, phát triển thành hệ thống.”
Hứa Ấu Diên suy nghĩ một lát, gật đầu: “Hoàn toàn chính xác. Dù hiện tại rất nhiều người không muốn kết hôn, nhưng tình yêu luôn luôn là nhu cầu của con người. Đã lâu chưa có trò chơi tình yêu nào gây sốt, nếu có thể làm ra một siêu phẩm, rất có khả năng làm dậy sóng. Chị đã nghiên cứu thị trường chưa?”
“Cô tưởng chị Lộc là đồ ngốc chỉ biết làm việc theo trực giác sao? Nhóm dự án cũng được xây dựng gần xong rồi.”
“Vẫn thiếu chiến lược chủ chốt? Chị nói chẳng có trật tự gì cả.”
“Không, chị đã chọn ứng viên phù hợp cho chiến lược chủ chốt từ lâu rồi, vừa rồi còn trêu cô ta, Ấu Diên.” Thương Lộc nắm tay cô, khẳng định: “Người chị nhìn trúng, chính là cô.”
“Tổng giám đốc Lộc rủ cậu vừa ly hôn đi làm một trò chơi tình yêu?” Thời Dã nghe được cũng cảm thấy có chút không tiêu hóa nổi: “Chị ấy không biết chuyện của cậu và Tiểu An sao?”
“Biết, quan hệ giữa chị ấy và Tiểu An cũng không tệ, nghe nói lần này Tiểu An ra nước ngoài cũng được chị ấy giúp đỡ đôi chút.”
“Vậy chị ấy...” Thời Dã suy nghĩ, nói, “Từ góc độ trong nghề, người sẽ dẫn dắt trò chơi tiến vào kỷ nguyên mới, người có kinh nghiệm có một không hai, chỉ có cậu. Thật ra tổng giám đốc Lộc đã sớm nhìn trúng cậu từ lâu rồi đúng không? Chỉ là trước kia cậu ở SQUALL vui vẻ, chị ấy không thể cứ thế đào cậu đi. Vậy cậu nghĩ gì về chuyện này? Ngay cả người bình thường như tôi cũng nhìn ra, đây là cơ hội rất tốt.”
“Ừ, tôi và chị Lộc đã nói kỹ, thật sự là cơ hội tốt để tôi chuyển mình. Hiện giờ dám dùng tôi mà không sợ rước họa vào người cũng chỉ có chị ấy.” Nói đến đây, Hứa Ấu Diên ngừng một lát, tiếp tục, “Vì thế tôi không có ý định từ chối, muốn thử một lần, tìm lại cảm giác yêu đương, làm trò chơi này thật tốt.”
Rốt cuộc cũng đi vào vấn đề chính.
“Vì thế cậu muốn tìm người để yêu đương? Tìm em tôi?” Thời Dã không hiểu, “Rốt cuộc là hai đứa gặp nhau lúc nào? Từ khi về nước nó vẫn luôn ở đây đi sớm về muộn bận bịu công việc, căn bản không có thời gian...” Nói đến đây, Thời Dã cũng ngừng lại, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, cô đột nhiên nhận ra.
“Thật ra, tất cả thời gian của nó cũng không phải dành cho công việc, đúng không?”
Hứa Ấu Diên: “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai đây?”
“Buổi tối đều hẹn hò với cậu?”
“Trước hôm nay tôi chỉ gặp em ấy tổng cộng một lần!” Hứa Ấu Diên bực mình nói: “Những lần khác cũng không thể xem như thật sự 'gặp'!”
“Không phải thật sự gặp?” Thời Dã không hiểu.
Hứa Ấu Diên liếc nhìn cô ấy: “Gặp trong Phòng Bí Mật.”
Nghe được ba tiếng “Phòng Bí Mật”, sắc mặt Thời Dã đổi sáu màu trong một giây, cô muốn hét to, nhưng vẫn bị lý trí lôi về: “Định mệnh, Hứa Ấu Diên cậu là đồ cầm thú, hại em gái tôi ở nơi như vậy! Cậu có còn là người không!”
Hứa Ấu Diên không xao động vì lời mắng này: “Yên lặng nghe tôi nói hết, cậu sẽ nghĩ khác về em gái ngoan của cậu.”