Tình huống gì!
Trương Quả tự nhận là tu vi mình mạnh hơn Diệp Thiếu Dương một bậc, nhưng đối mặt Diệp Thiếu Dương điên cuồng tiến công, nhất là một thân lệ khí thiêu đốt như liệt hỏa, hầu như không có sức chống đỡ.
Mẹ nó, lại một tên nhập ma!
Trương Quả giẫm chân thở dài, cơ hội tốt như vậy cũng bỏ lỡ, mà nay lệ khí trong cơ thể Diệp Thiếu Dương thức tỉnh, sau này còn muốn lấy thân thể hắn thì khó khăn rồi.
Nhưng hiện tại không phải lúc ảo não, giữ mạng quan trọng hơn, chỉ cần sống, tương lai còn có cơ hội.
Trương Quả liếc một cái đảo qua thành trại, đám quan quân, yêu quái còn có bọn tàn dư, hai vị tướng quân cũng chỉ còn lại một tên, đuổi theo Đạo Phong không thôi, đang cùng Chu Tước thiếu niên kia sống mái với nhau.
Nhưng những kẻ này cũng đều là nỏ mạnh hết đà, không trông cậy vào được.
Trương Quả sợ mình cũng thành cá trong chậu, nghe thấy xa xa tiếng hô giết cùng tiếng kèn, đột nhiên có chủ ý, xoay người bỏ chạy.
Lúc này trong mắt Diệp Thiếu Dương chỉ có hắn, lập tức phi thân đuổi theo.
Hai người một trước một sau, bước qua rào chắn thành trại, ở trên hoang dã bắt đầu chạy như điên, một hơi chạy ra khỏi phạm vi quỷ vụ, phía trước một mảng đông nghìn nghịt, thiên quân vạn mã, đang chém giết.
Tới gần thành trại bên này, tự nhiên là trận doanh vong linh Nhật Bản.
Một quan quân phát hiện Trương Quả chạy tới, gấp giọng hỏi: “Trương Thiên Sư, chuyện gì?”
Trương Quả không để ý tới hắn, cắm đầu chui vào trong loạn quân.
Diệp Thiếu Dương đuổi theo sau, quan quân đó vừa thấy, hét lớn một tiếng: “Bát dát!”
Vung đao chém.
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đón đầu chém xuống, trong nháy mắt máu quỷ phun ra, hồn phi phách tán.
Diệp Thiếu Dương cầm kiếm xông vào trận doanh quân Nhật, phóng mắt tìm kiếm Trương Quả không thấy, lại gặp các vong linh Nhật Bản kia đánh tới, nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, mở ra hình thức đồ sát.
Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, máu quỷ bắn tung tóe, tinh phách bay múa đầy trời.
Đám người Tiêu lang quân đang ở trước trận chém giết, đột nhiên nhìn thấy phía sau trận doanh quân Nhật rối loạn đầu trận tuyến, nhìn kỹ, tinh phách đầy trời, rất buồn bực.
“Là người của chúng ta giết trở lại phải không?” Chanh Tử nói, “Đi qua xem chút đi!”
Lập tức theo Tiểu Thanh Tiểu Bạch và Tiêu Dật Vân cùng nhau vòng qua chiến trường, từ phía sau vu hồi, xa xa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cùng nhau hô lên: “Lão đại!”
Diệp Thiếu Dương chỉ lo giết người, phát tiết lệ khí trong lòng, nào có nghe thấy.
Bốn người phối hợp lẫn nhau, cùng nhau giết vào tầng tầng bao vây, tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, lúc này mới nhìn ra vấn đề: lúc này Diệp Thiếu Dương đôi mắt màu đỏ, quanh thân lệ khí quấn quanh, quả thực chính là nhân gian tà thần, nào còn có một chút bóng dáng Thiên Sư.
“Lệ khí trong cơ thể hắn bùng nổ rồi.” Tiêu Dật Vân nói, “Khẳng định là bị kích thích, không biết ở trong thành trại đã xảy ra chuyện gì.”
Tiểu Thanh bảo Tiểu Bạch đi trong thành trại tìm kiếm người khác, bản thân thử tới gần Diệp Thiếu Dương, kết quả Long Tuyền Kiếm quét ngang tới, vội vàng thối lui, mới biết được lúc này Diệp Thiếu Dương hoàn toàn lâm vào điên cuồng, ngay cả người một nhà cũng không nhận ra, bất đắc dĩ đành phải canh giữ ở một bên, thay hắn ngăn trở phía sau hai bên trái phải, phòng ngừa đánh lén.
Đột nhiên, một đạo thanh quang đạp không mà đến, dừng ở trong đám người.
Là Đạo Phong.
Cầm trong tay một lá cờ góc màu đen, hướng bầu trời ném lên, sau đó làm phép, cờ góc nháy mắt tăng lên mấy chục lần, đón gió mở ra, mặt cờ màu đen thâm thúy giống như sương mù dày đặc.
Đạo Phong nhảy dựng lên, cầm cờ trong tay, theo phía sau Diệp Thiếu Dương.
Phàm là vong linh bị Diệp Thiếu Dương giết chết, tinh phách đều bị hút vào trong lá cờ đen.
Ma tướng trong lá cờ đen trào ra, liên tục kêu thảm thiết, giống như vây vô số lệ quỷ.
“Thứ này, hắn lần trước ở thời điểm phong cửu vĩ thiên hồ cũng từng dùng, nhưng lần trước hút là âm khí.” Tiểu Thanh nhìn bóng người Đạo Phong nói.
Chanh Tử nói, “Tuy thu tinh phách, trái với giới luật âm ty, nhưng... Hắn hút là tinh phách quỷ Nhật Bản, coi như khiến bọn hắn trọn đời không thể siêu sinh, cũng...”
Tiêu Dật Vân ngầm hiểu, nói: “Chúng ta đánh không lại Đạo Phong, cũng không cách nào ngăn cản hắn.”
Tiểu Thanh lập tức nói: “Đúng vậy, đánh không lại, chúng ta vẫn là trở về đi, nói cho Lý Hiếu Cường, bảo hắn dẫn binh rút lui về phía sau, tuyệt đối đừng để ngộ thương.”
Mấy người ngụ ý, chỉ cần tinh phách Đạo Phong thu không phải vong linh âm ty bên này, về phần thu những vong hồn quân Nhật kia, vậy mở một mắt nhắm một mắt.
Chanh Tử và Tiêu Dật Vân cùng đi tìm Lý Hiếu Cường, Tiểu Thanh Tiểu Bạch theo Diệp Thiếu Dương, ở một bên thủ hộ.
Các vong linh quân Nhật kia cũng không phải ngu ngốc, phát hiện đồng bạn sau khi chết, tinh phách đều bị Đạo Phong phía trên hút lấy, một đám kêu to oa oa, phân ra một bộ phận binh lực đi đối phó Đạo Phong.
Đạo Phong cũng không làm phép, đối mặt những quỷ hồn cấp thấp kia tiến công, trực tiếp dùng lá cờ đen đi chắn, sinh ra một luồng lực hút cường đại, những quỷ hồn đó thoáng ngăn cản, lập tức cũng bị hút vào.
Tiểu Thanh ở dưới nhìn một màn này, trong lòng rung động đến cực điểm.
Thân là âm thần, hắn cũng chưa từng thấy có người dùng loại biện pháp này thu quỷ, lá cờ đen khủng bố kia, rốt cuộc là cái gì vậy?
Tiểu Thanh dọc đường tùy tùng Diệp Thiếu Dương, bảo giá hộ tống, phát hiện giữa ba người hình thành một lưới sinh thái kỳ quái: Diệp Thiếu Dương liều mạng giết quỷ, mình phòng ngự cho hắn, Đạo Phong ở phía trên tùy tùng, dùng lá cờ đen hấp thu tinh phách. Đi tới nơi nào, một mảng chết chóc.
Rốt cuộc “lưới sinh thái” ba người tạo thành này đã bị quan quân vong linh Nhật Bản chú ý, mấy quan quân Nhật Bản tụ lại, ra lệnh toàn bộ vong linh tập kết, vây công ba người.
Tiểu Thanh lập tức cảm thấy cố sức. Vừa vặn lúc này Tiểu Bạch từ thành trại quay về, mang đến mấy thành viên của liên minh bắt quỷ, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng chấn động không thôi, ùa lên, giúp Diệp Thiếu Dương và Tiểu Thanh chia sẻ áp lực.
“Thiếu Dương, anh làm sao vậy!”
Nhuế Lãnh Ngọc thử tới gần Diệp Thiếu Dương, lập tức bị kiếm quang quét đến, vội vàng lui về phía sau tránh né.
“Hắn hiện tại lệ khí bùng nổ, là trạng thái bạo tẩu, bất luận ai cũng đừng tới gần hắn.” Dương Cung Tử lên tiếng nhắc nhở.
“Vậy... Làm sao bây giờ?” Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời chưa có chủ ý, bình thường cô gần như không động tâm vì bất cứ chuyện gì, nhìn thấy bộ dáng lúc này của Diệp Thiếu Dương, cũng nhịn không được lòng rối như tơ vò.
Diệp Thiếu Dương lúc này cho cô cảm giác phi thường xa lạ, cảm giác so với các vong linh hắn chém giết còn dữ tợn, tà ác hơn.
Cô rất sợ Diệp Thiếu Dương không trở lại được bộ dáng trước đây.
Một nhánh quân Nhật này, số lượng vốn không nhiều, trước đó đã bị đội ngũ Lý Hiếu Cường giết cho tan tác, lúc này lại bị Diệp Thiếu Dương và liên minh bắt quỷ từ phía sau cuồng sát một trận, rối loạn đầu trận tuyến, càng liên tiếp bại lui.
Mấy quan quân vừa chết, binh sĩ lập tức tan tác mà chạy.
Nhuế Lãnh Ngọc lệnh mọi người phân tán, đuổi giết mọi nơi, tận lực không cho chúng nó đào tẩu.
Diệp Thiếu Dương giết chết một vong linh cuối cùng trước mắt, quay đầu, tìm kiếm đối tượng có thể giết.
“Thiếu Dương!” Nhuế Lãnh Ngọc nhịn không được gọi hắn một tiếng, giống như nhắc nhở hắn, lập tức rút kiếm lao tới, triển khai tiến công điên cuồng.
Nhuế Lãnh Ngọc đành phải giơ kiếm phòng ngự, không ngừng lui, liên tục kêu tên của hắn, “Thiếu Dương, anh tỉnh đi, là tôi!”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, một đôi mắt đỏ bừng chăm chú nhìn cô, khẽ cau mày, giống như đang tự hỏi.