Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1004: Chương 1004: Chương 1004: Ngươi hối hận sao




“Đó là việc của ta.” Đạo Phong phi thân xuống sân.

Diệp Thiếu Dương và Dương Cung Tử cũng lập tức đi xuống.

Đoàn người vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức xông tới, ai cũng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, thấy mắt hắn đã khôi phục màu sắc bình thường, lúc này mới yên tâm.

“Không sao rồi?” Tứ Bảo đi lên hỏi, thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, vỗ một phát lên kim văn bình bát, hồn phách Vương Bình rơi xuống, ngồi trên mặt đất, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, nói không ra là tuyệt vọng hay hối hận.

Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt cô, yên lặng cúi đầu, nói: “Ngươi còn có lời gì để nói?”

Vương Bình nghe hắn hỏi như vậy, tựa như phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, nói: “Thiếu Dương, ta biết ngươi vô luận như thế nào sẽ không tha thứ ta, nhưng ta vẫn muốn giải thích một lần, ta cũng không tệ như ngươi nghĩ.”

“Ngươi từ thời điểm theo ta vào tứ tượng không gian, thật ra đã chết.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói, “Lúc ấy ta hoài nghi ngươi, nhưng cũng chưa từ trên thân ngươi phát giác khí tức dị thường, cộng thêm quan hệ của ngươi cùng Tiểu Mã, ta cũng không tiện hoài nghi quá nhiều, hiện tại nghĩ đến, là ta sai rồi...”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, có một loại cảm giác mình hại Tiểu Mã.

Việc này, là từ sau khi nhìn thấy thời gian tử vong của Vương Bình trên sổ sinh tử, hướng phía trước phỏng đoán ra.

“Lúc đó ta quả thật đã chết... Là Phệ Hồn Ma giết ta. Tất cả cái này, cũng là do ngươi ban tặng!” Vương Bình có chút kích động hẳn lên.

“Phệ Hồn Ma biết ngươi muốn đối phó nó, lựa chọn ta, giết ta, ẩn núp ở trong hồn phách ta, muốn vụng trộm tiếp cận ngươi. Nó có một loại năng lực, có thể che giấu khí tức, không bị pháp sư phát hiện...”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, trong lòng giật mình, trách không được mình về sau không cảm giác được Phệ Hồn Ma tồn tại, lúc ấy quá nhiều việc, đối phó xong Tử Nguyệt, lại đối phó cửu vĩ thiên hồ, nhất thời không có thời gian phân tâm ứng phó, vốn định chuyện này xong rồi, mới điều tra hẳn hoi tung tích Phệ Hồn Ma, nhưng mà...

“Ngươi là nói, Phệ Hồn Ma lúc ấy đã khống chế ngươi?”

Vương Bình gật gật đầu, “Hắn vì không bị ngươi phát hiện manh mối, lưu lại hồn phách của ta, tiếp tục khống chế thân thể, mà nó thì ẩn núp ở trong cơ thể ta, chờ cơ hội...”

“Cho nên, lần đó ở tứ tượng không gian, ngươi là cố ý muốn hại ta?”

“Đúng vậy...” Việc tới nước này, Vương Bình cũng không có gì phải giấu diếm, “Phệ Hồn Ma phát hiện ngươi đối phó Tử Nguyệt, liền muốn lợi dụng cơ hội này, giết chết ngươi, cho nên cố ý xâm nhập tứ tượng không gian, chờ ngươi tới cứu ta...”

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu hết: lúc trước mình cũng từng buồn bực, vì sao cô ta và Tiểu Mã đi tản bộ, không đi đường khác, cứ phải lên ngọn núi đó, xông vào đường u linh... Thì ra tất cả cái này căn bản là không phải trùng hợp, mà là âm mưu của Phệ Hồn Ma.

Nhìn Vương Bình, lạnh lùng nói: “Ngươi bị Phệ Hồn Ma khống chế, vì sao không tìm cơ hội nói cho ta biết? Ngươi chẳng lẽ không tin tưởng ta có thể cứu ngươi?”

Vương Bình cười thê lương, “Ta lúc ấy đã bị giết chết, cho dù ngươi diệt sát Phệ Hồn Ma, ta cũng chỉ có thể thành quỷ, không thể làm người nữa... Là Phệ Hồn Ma mê hoặc ta, chỉ cần giết ngươi, nó sẽ rời khỏi cơ thể của ta, để ta trường kỳ thành quỷ thi, tựa như Tuyết Kỳ như vậy đi, bất sinh bất diệt, cũng rất tốt.”

“Tiện nữ nhân ngươi đừng so sánh với ta!” Tuyết Kỳ mắng ngay tại chỗ.

Vương Bình cười ha ha, “Ta tiện đó. Thiếu Dương, thật ra ở trong tứ tượng không gian, ta từng cho ngươi ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi nguyện ý tiếp nhận ta, cho dù thành quỷ, ta cũng nguyện ý ở bên ngươi, đáng tiếc ngươi đã từ chối ta.

Ngay nơi này, thời điểm ngươi cứu ba luồng hồn phách của ta, ta vẫn đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc...”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “Ngươi nếu thực thích ta, lúc trước không nên ở bên Tiểu Mã, ít nhất, ta tuyệt đối sẽ không động vào nữ nhân của huynh đệ.”

Vương Bình vừa nghe lời này, lập tức kích động hẳn lên, “Chu Tĩnh Như thích ngươi, ta không xinh đẹp bằng cô ta không dịu dàng bằng cô ta, càng không có một phụ thân phú ông bạc tỉ, ta lấy cái gì tranh với cô ta!”

Nói đến đây, đột nhiên khóc lên hu hu.

“Ta chọn Tiểu Mã, vốn tưởng có cơ hội tiếp cận ngươi, ai có thể ngờ được, ngươi nhìn cũng không nhìn ta một cái, ta sai rồi... Ngay từ đầu ta đã sai lầm rồi, ta cũng không muốn hại chết Tiểu Mã, nhưng ta không có lựa chọn, mạng của ta thật khổ, hu hu...”

Cô ta khóc, đổi lấy lại là cái nhìn lạnh lùng của mọi người, không ai đồng tình cô ta.

Chanh Tử lạnh lùng nói: “Ngươi trách được ai, còn không phải chính ngươi ham ở lại nhân gian, chịu không nổi người khác dụ dỗ, mới sẽ đã sai lại càng sai thêm. Phệ Hồn Ma cùng Trương Quả tự nhiên không phải thứ tốt, nhưng ngươi chẳng lẽ không sai sao?”

Vương Bình ôm mặt, chỉ khóc.

Diệp Thiếu Dương chờ cô ta khóc một hồi, hỏi: “Sau đó thì sao, ngươi là như thế nào thông đồng với Trương Quả?”

Vương Bình nói: “Nói ra, ngươi có thể tha ta không chết sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi cũng có thể không nói, ta chỉ là muốn đem sự tình làm rõ, coi như là cho Tiểu Mã một câu trả lời, ta không muốn cậu ấy chết không minh bạch.”

Vương Bình thở dài, nói: “Trương Quả là ở sau sự kiện cửu vĩ thiên hồ, âm thầm giám thị ngươi và người bên cạnh ngươi, hắn là tà linh, có thể cảm giác được khí tức Phệ Hồn Ma, ra tay giúp ta khống chế ngược lại Phệ Hồn Ma, diệt thần trí nó, sau đó giúp ta luyện hóa nó làm hóa thân của ta...

Về sau trên danh nghĩa thu ta làm đệ tử, định ra kế hoạch, để ta giả chết một lần, mượn dùng Tiểu Mã, ép ngươi đi âm, ngụy trang ta bị yêu quái bắt đi hồn phách, đem ngươi từng bước một dẫn tới bên này.

Đồng thời hắn cũng lợi dụng thế lực đám quân Nhật, muốn mượn dùng lực lượng bọn chúng đối phó ngươi, lấy thân thể của ngươi... Thiếu Dương, tất cả cái này đều là Trương Quả bày ra, ta cũng là thân bất do kỷ.”

Thì ra, giống mình đoán, tất cả đều bởi Trương Quả.

Tứ Bảo cũng thấp giọng “Ồ” một tiếng, nhớ tới mình trước đó dùng kim thân pháp tướng đánh nát, chính là hóa thân của Phệ Hồn Ma. Lúc ấy còn buồn bực Vương Bình một quỷ hồn vừa mới chết, sao có thể có tu vi mạnh như vậy, có thể vây khốn mình lâu như thế, lúc này mới hiểu chân tướng cả sự kiện.

“Thiếu Dương...” Vương Bình quỳ trên mặt đất, bò đến dưới chân Diệp Thiếu Dương, ôm chân hắn, đau khổ cầu xin:

“Thiếu Dương, ta thật ra thật sự rất hối hận, ta lúc ấy thật sự không biết sẽ có hậu quả như vậy, không biết sẽ hại chết Tiểu Mã, không biết sẽ thiếu chút nữa hại chết ngươi... Nếu để ta làm lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không, ta hối hận lắm!”

“Đáng tiếc, điều xảy ra đã xảy ra rồi.” Trong mắt Diệp Thiếu Dương rơi lệ, “Tiểu Mã đã chết, cũng không về được nữa.”

Cúi đầu nhìn ả, đè nén cảm xúc, chậm rãi nói: “Ngươi là bởi ta mà chết, một đường đi nhầm, ta... Có thể tha thứ ngươi, nhưng ngươi từ đầu tới đuôi đều đang lợi dụng Tiểu Mã, cuối cùng còn hại chết hắn, hắn là người đối với ngươi tốt nhất thế giới này đó, ngươi tương đương tự tay giết chết hắn, ta rất muốn hỏi ngươi một lần, trong lòng cảm thấy thế nào?”

Vương Bình kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, nước mắt rơi không ngừng.

“Hắn đến chết, còn thỉnh cầu ta tha cho ngươi, ta muốn hỏi ngươi một lần, ngươi... Hối hận không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.